Edit: Meimoko
_________
“ Ha ha! Chu Thích kia chẳng qua là quá giảo hoạt! Anh cảm thấy cảnh sát cũng không có đần như vậy đâu!” Đường Hạo nhếch miệng cười, nhưng thật ra trong lòng sớm đã coi thường năng lực của cảnh sát từ lâu rồi.
“ Giảo hoạt? Nhưng đâu phải chỉ có một mình hắn giảo hoạt, cảnh
sát nhiều người như vậy cơ mà! Tại sao lại không thể bắt được một người, thiệt là….. Bọn họ chẳng lẽ ngồi yên không chịu đi tìm người hay sao?” Tiểu Ngưng phàn nàn nói. Lần trước, Đường Hạo bị cảnh sát mời đi ‘uống cà phê’ đến nay cô vẫn còn cảm thấy canh cánh trong lòng.
“ Ha ha…..” Đường Hạo làm một động tác ôn nhu ôm lấy bờ vai cô, phát ra tiếng cười trầm thấp. Xem ra, hai
người bọn họ suy nghĩ càng ngày càng giống nhau.
Chính như Tiểu Ngưng nói, lực lượng cảnh sát kia căn bản quá vô dụng, Lục Phong đã tìm ra hành tung của Chu Thích từ lâu rồi, hơn nữa Chu
Thích hiện này còn nằm trong vòng khống chế của bọn họ.
Nếu như hắn đoán không sai, Chu Thích hiện nay chắc đang ở ngoài tìm
cơ hội để ra tay. Nhưng mà, khu này quá nhỏ, Chu Thích căn bản là khó
lòng mà rat ay được. Bời vì, nơi này có một đội ngũ bảo vệ tuyệt đối
không phải bình thường, hắn còn phải cảm ơn thằng ngốc bảo vệ kia.
Nếu không phải có một đội ngũ bảo vệ nghiêm túc như thế, Chu Thích chắc chắn đã mò đến căn hộ này từ lâu rồi.
Nếu như không phải sợ người nhà bị tổn thương, hắn nhất định sẽ không làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của Lục Phong cùng anh em của anh ấy. Hắn tình nguyện cùng Chu Thích mặt đối mặt, như vậy có thể hung hăng
đùa bỡn với đám cảnh sát kia.
Hán mỗi tháng đều nộp một khoản thuế lớn để duy trì cho cả cục cảnh
sát đó, vậy mà bây giờ ngay cả an toàn của gia đình hắn, bọn họ cũng làm không xong.
“ Ngày mai, áo cưới đặt từ bên Pháp sẽ được chuyển về, chúng ta cần phải về đại trạch Đường gia.” Đường Hạo ôm lấy Tiểu Ngưng, đặt cô lên đùi mình. Hiện tại, Tiểu Ngưng
và mẹ của hắn đã quan hệ tốt đẹp, tin chắc lúc này cô ấy cũng không ngại về gặp mặt ba mẹ chồng tương lai.
“ A? Nhanh như vậy sao?” Tiểu Ngưng sợ đến mức thiếu chút nữa
phun hết cả sữa vừa uống ra. Tuy gần đây cô và mẹ chồng tương lai thường xuyên đi dạo phố mua sắm, quan hệ cũng vô cùng tốt đẹp, nhưng mà đối
với chuyện đến đại trạch của Đường gia, cô vẫn cảm thấy sợ.
“ Nhanh ư? Còn mười ngày nữa là chúng ta sẽ kết hôn rồi đấy! Vì
đón em vào cửa mà cả nhà của anh đang khua chiêng gõ trống ngóng từng
giờ từng phút, thế mà người không có việc gì như em lại nói quá sớm
sao?” Đường Hạo nheo mắt lại, ngưng lại trên ngực của phụ nữ trước
mặt. Có phải hắn nuông chiều cô quá đến mức cô không còn cảm giác muốn
lập gia đình, trở thành cô dâu của hắn không?
Bàn tay siết chặt lấy đầu vai cô, hắn ra lệnh: “ Ngày mai đến ra mắt cha mẹ anh! Chúng ta còn phải mua thêm một số đồ dùng cho cuộc sống hôn nhân sau này. Còn nữa, cần phải lên kế hoạch cho tuần trăng mật!”
“ Hả? Em mới biết Anh quốc, còn đâu thì không biết nơi nào thú vị cả! Chuyện này anh cứ quyết định là được rồi!” Nói đến chuyện ra nước ngoài, cô một chút suy nghĩ tưởng tượng cũng không có.
Đường Hạo vân vê nhũ tiêm qua lớp áo của cô, ánh mắt càng lúc càng đen kịt. Không khí xung quanh càng lúc càng có vị tình dục.
Tiểu Ngưng thoáng ngẩng lên, tránh né sự vuốt ve của hắn. Nhưng ngón tay của hắn lại như kìm khiến cô đau quá. Đau quá đi mất!
Dưới sự vặn vẹo của cô, áo ngủ dần bị kéo lên cao, để lộ hai chân
trắng nõn. Cô không mặc áo lót, thân hình nữ tính trắng muốt gần như bị
lộ ra hoàn toàn sau lớp áo tắm.
Tiểu Ngưng bất an vừa đẩy tay hắn ra, vừa kéo áo tắm xuống che khuất đôn chân trần truồng: “ Đúng vậy! Em…ở đâu cũng chưa có đi qua! Tùy anh quyết định!”
Đường Hạo đột nhiên cúi mặt xuống, mơm chớm bên tai cô nói: “ Nếu như để anh lựa chọn….ừm, chúng ta sẽ đến hòn đảo tư nhân của gia đình anh! Sau đó……cả ngày….cho em….thở gấp không ngừng!”
Sắc mặt Tiểu Ngưng đỏ bừng, cô vội vàng đẩy hắn ra, kêu to: “ Không cần phải…….Đừng mà…..! Nếu như thế thì chẳng cần phải đi đâu, ở nhà cho xong!”
Đường Hạo tán thưởng, ở trên môi của cô ấn xuống một nụ hôn, tiếng ‘nhé’ thật to truyền đến từng góc của căn phòng: “ Ngưng! Anh phát hiện em càng ngày càng thông minh ra rồi đấy! Rất đáng khen!”
“ Đi chết đi!” Tiểu Ngưng đẩy mặt hắn ra, muốn nhảy xuống khỏi người của hắn, “ Anh….cái người này thật là….! Trong đầu lúc nào cũng đầy ắp tình dục! Không thèm nói chuyện với anh nữa!”
Hắn nhanh mắt lẹ tay đâu dễ để cho cô có cơ hội chạy thoát khỏi mình. Hai tay của hắn rắn chắc như sắt thép, giữ chặt cô trong ngực.
Tiểu Ngưng nhỏ bé nhu nhược làm sao có thể là đối thủ của hắn, chỉ có thể giống như con cừu bị người ta nhốt lại, trưng ánh mắt đáng thương
nhìn hắn, một lần nữa lại nói: “ Được! Được! Em sẽ nghiên cứu thật kỹ xem chúng ta nên đến nơi nào để hưởng tuần trăng mật, cũng sẽ đi dạo
phố xem còn thứ gì cần mua để cho hôn lễ không!”
“ Ừ! Lúc này mới ngoan! Đừng có mà giống như chỉ có nhà anh mong
chờ hôn lễ, còn em thì chẳng thèm đếm xỉa gì! Giống như em không phải là cô dâu vậy!”
Trên thực tế, Đường Hạo đâu có cam lòng để cho Tiểu Ngưng phải vất
vả. Kế hoạch đi du lịch hưởng tuần trăng mật hắn cũng đã lên lịch trình
xong xuôi cả rồi. Hắn thậm chí còn dành riêng hai tháng để cùng cô đi
khắp Châu Âu.
Hơn nữa, mấy thủ tục cưới xin kia, mẹ của hắn còn thuê thêm cả thư kí lẫn trợ lý để hỗ trợ. Mọi việc đều tiến hành theo một chương trình
chuẩn hóa, chắc chắn sẽ không có sơ sẩy gì.
Mẹ hắn cũng chưa từng có bất cứ việc gì để bận rộn như bây giờ, nhưng thực chất tất cả đều là nhờ thư ký, còn bản thân thì đảm đương vị trí
lãnh đạo. Hai ngày nay bà làm nũng với đức lang quân của mình, để chuẩn
bị hai tháng nữa đến Đường thị làm việc, vọng tưởng trở thành một nữ
lãnh đạo thành đạt.
Tiểu Ngưng mỉm cười cảm động, kỳ thực cô biết mọi người mấy ngày hôm
nay đều tất bật chuẩn bị cho hôn lễ. Ngay cả, người cha chồng nghiêm
túc tương lai của cô còn dẫn hai đứa cháu đi may tiểu lễ phục.
Cả Đường gia một nhà cùng nhau xung phong ra trận, chỉ có một mình cô là nhàn tản. “ Cảm ơn anh, Hạo! Ngày mai anh cùng em đi dạo phố nhé! Em muốn mua món
quà gì đó tặng ba mẹ chồng tương lai, nhưng em không biết ba mẹ thích
thứ gì!”
“ Thứ mà ba mẹ anh thích ư? Ừm, ba mẹ anh muốn cái gì là có cái đó, chọn quà thật cũng không dễ!” Đường Hạo cố ý nhăn mũi lại, bộ dạng có vẻ rất khó khăn.
Tiểu Ngưng lập tức cả kinh, khẩn trương mà giãy dụa thân thể, cánh tay kéo chặt lấy cổ hắn: “ Vậy phải làm sao bây giờ? Anh mau giúp em nghĩ cách đi! Rốt cuộc nên mua quà gì đây?”
Đường Hạo làm bộ dạng vắt óc suy nghĩ, sau đó đột nhiên mở to mắt, bừng tỉnh ngộ ra, nói: “ A, kỳ thật, muốn tặng quà thì anh nghĩ nên là…..”
“ Quà gì?” Tiểu Ngưng cũng mở to hai mắt, chăm chú chờ nghe câu trả lời của hắn.
Bàn tay của Đường Hạo đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn nói: “ Kỳ thật, nếu như nơi này của em có một cục cưng thì chính là món quà
lớn nhất dành tặng cho họ rồi đấy! Cho nên, chúng ta bây giờ….”
Vừa nói, hắn vừa áp Tiểu Ngưng về phía ghế sô pha, bắt đầu muốn thực hiện ngay ý tưởng trong đầu.
“ Đường Hạo, anh lại không đứng đắn rồi! Mau buông em ra!” Tiểu Ngưng thở hổn hển hô to. Những tiếng kêu to dần biến thành tiếng kiều ngâm.