Edit: Meimoko
______
Bầu trời xanh thăm thẳm, mênh mông bát ngát, mặt trời không chút
kiêng kị chiếu những tia nắng vàng ươm xuống mặt đất, làm con đường trải nhựa giống như tỏa sáng. Sắc trời tuy đẹp, nhưng nhiệt độ quá cao khiến cho người đi đường thỉnh thoảng lại phải đưa tay lau mồ hôi.
Tiểu Ngưng mặc một chiếc váy màu lam
nhạt, bàn tay nhỏ bé trắng ngần rất tự nhiên đặt ở trong tay Đường Hạo,
từ trong chiếc xe Limousine bước ra.
“ Nắng quá!”Từ trong xe bước ra, cô đứng vững vàng, đưa cánh tay mảnh khảnh lên che ánh mặt trời chói chang.
Vừa rồi, ở trong xe có điều hòa cho nên cô không có cảm giác nóng như thế này. Vừa ra ngoài, da có cảm giác như bị phỏng.
“ Cũng may bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm, lát nữa sẽ không lo nắng đâu!”
Đường Hạo giơ bàn tay lên, giúp cô che khuất gương mặt của mình. Không
còn cách nào khác, phụ nữ ai mà chẳng lo bị nắng cháy da, nhất là những
cô gái sắp bước vào lễ đường. Hắn là chồng sắp cưới của cô, đương nhiên
là hiểu cô.
Đường Hạo chủ động nắm lấy bàn tay cô, bước nhanh về phía trung tâm thương mại.
Vì muốn mua quà biếu ba mẹ chồng tương lại, Tiểu Ngưng đã đặc biệt
xin nghỉ phép một ngày để thong thả cùng Đường Hạo đi đến trung tâm mua
sắm.
Đường Hạo mặc dù có cả đống công việc phải xử lý, nhưng chuyện Tiểu
Ngưng chính thức ra mắt cha mẹ của hắn còn quan trọng hơn gấp nhiều lần. Đây là một đại sự, tuyệt đối không thể làm qua loa.
Lại nói, phàm là Tiểu Ngưng yêu cầu hắn làm gì, cho dù là chuyện nhỏ
thì hắn cũng muốn biến thành chuyện lớn để làm. Vì vậy, công việc của
hắn cứ vứt sang một bên đã.
Một thân tây trang sa hoa làm cho dáng người của Đường Hạo càng thêm
nổi bật. Sống lưng hắn thẳng đứng, cao cao trông thật có khí thế. Ngũ
quan mười phần tuấn mỹ, lại thêm dáng người chuẩn như người mẫu cộng
thêm gia thế của hắn khiến không ít cô gái đi qua là phải ngó lại nhìn
không chớp mắt một hồi lâu. Ngay cả cô bán hàng đang hung hăng giận dữ
cũng phải đứng ngẩn ra nhìn.
Lúc này, hắn săn sóc tỉ mỉ từng cử động của Tiểu Ngưng càng làm cho
các cô gái hâm mộ, kích động, run rẩy không thôi. Tất cả đều ảo tưởng:
ước gì cô gái bên cạnh anh ấy chính là mình.
Cho dù thần kinh có kém đến thế nào đi chăng nữa, Tiểu Ngưng vẫn có
thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ từ bốn phía. Trong lòng cô
vừa thấy ngọt ngào cùng đắc ý. Nhưng mà, chuyện chọn quà cho ba mẹ chồng tương lai của Tiểu Ngưng bị nhiễu loại, trán nhăn lại có chút khó chịu.
Nên mua gì đây?
Đi dạo một vòng quanh các cửa hàng lớn nhỏ, đến mức chân cô gần như
tê liệt, nhưng mà vẫn chưa chọn được thứ gì phù hợp cả. Kim cương trân
châu, những trang sức hàng hiệu ở Đường gia tuyệt đối sẽ không thiều,
thậm chí còn có nhiều hơn những mặt hàng độc quyền ít thấy trên thị
trường. Còn đồ trang trí bày trong đại sảnh đều là những đồ cổ, có bối
cảnh lịch sử, hoặc là đồ được làm dưới tay của nghệ nhân chế tác nổi
tiếng của thế giới.
Mỗi món đồ trang sức trên người mẹ chồng tương lai của cô đều là đồ
cực phầm. Những món đồ bày bán ở trung tâm thương mại đây chắc chắn
không vừa ý của bà. Mà quần áo, đồ dùng, hay những thứ khác ở Đường gia tuyệt đối không thiếu.
Mẹ chồng của cô, quần áo đều là hàng do các nhà thiết kế châu Âu may
đo theo yêu cầu. Đừng nói châu Á chỉ có một bộ, mà e rằng cả thế giới có khi cũng chỉ có một bộ do bà mặc.
Đồ của cha chồng tương lai của cô cũng vậy, so với Đường Hạo có khi còn được chú ý hơn gấp mấy lần.
Càng đi, Tiểu Ngưng càng cảm thấy khổ sở: “ Hạo, làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên chọn thứ gì đây? Bác trai, bác gái bọn họ thích gì vậy?”
“ Anh đã nói với em rồi, ba mẹ anh muốn chính là muốn có thêm cháu bế! Em mang thai một tiều bảo bối nữa thì đó chính là lễ vật tốt nhất
đấy!” Đường Hạo lẩm bẩm bên tai cô, lần này tuyệt đối không phải có ý nghĩ không đứng đắn mà chính là nói chuyện nghiêm túc.
Tiểu Ngưng giơ tay lên, cho hắn một quyền vào vai, thở dài một hơi, ai oán nói: “ Đường Hạo, anh lại trả lời không đứng đắn rồi!”
“ Anh cũng rất nghiêm túc trả lời mà! Em nghĩ rằng anh đang trêu em sao?” Đường Hạo nhíu mày. Hắn nói đều là những lời ở trong nội tâm thôi!
“ Con, em nhất định sẽ sinh! Còn quà tặng vẫn phải có!” Tiểu Ngưng mặt trắng không còn chút máu, ghé vào tai hắn thì thầm.
Hắn một lần nữa nói đến vấn đề này, cứ giống như là cô sẽ không bao
giờ sinh con cho hắn nữa vậy. Loại lo lắng này thật nhàm chán. Hơn nữa,
có trời mới biết cô mong ngóng một cục cưng nữa như thế nào. Lời nói của đứa bé trước kia đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Những tiếng gào non nớt của đứa bé kia đến giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Nó nói nó rất sợ, rất thống khổ,….. Nó nói với cô nó rất lạnh, rất nhớ thế gian đã sớm phải rời đi này….
Hơn nữa, đứa bé kia từng nói hận cô. Lời nói đó đến nay vẫn còn khiến tim cô đau nhức. Cô không muốn con của cô hận cô. Cô nhất định phải
sinh nó ra, cho nó một tính mệnh hoàn chỉnh.
Nghe thấy cô nói như vậy, Đường Hạo cảm thấy chuyện hắn luôn lo lắng
khẩn trương trong lòng cuối cùng cũng được giải quyết. Bất quá, hắn chỉ
có thể mừng trộm, không dám biểu lộ ra bên ngoài.
Ừ – Nếu như cô biết hắn lo lắng vì chuyện này, có phải là sẽ cười hắn không?
Đường Hạo giữ lấy Tiểu Ngưng, để cho cô ngừng việc tìm kiếm, đối mặt với chính mình.
Tiểu Ngưng ngước mắt lên, nhìn hắn thật sâu: “ Anh muốn nói gì với em à? Có ý kiến gì sao?”
“ Kỳ thật, em cũng biết trong nhà anh cái gì cũng có, ba mẹ anh
cái gì cũng không thiếu. Cho nên, em không cần phải khẩn trương quan
trong hóa vấn đề như thế! Chỉ cần em chọn một thứ gì đó, ba mẹ anh nhất
định cũng sẽ rất thích!” Đường Hạo cực kỳ thành thật nói. Nhìn cô vì chuyện này mà phiền não, hắn cũng thấy đau lòng.
Nhìn hắn xác thực không có ý nói giỡn, Tiểu Ngưng mới thực sự suy nghĩ lại, ngẫm ra cũng rất có lý: “ Thật sự là như vậy ư?”
Đường Hạo gật đầu chắc như đinh đóng cột, hai tay ở đầu vai cô nhấn một cái, như cổ vũ không lời thêm cho cô.
“ Tốt lắm!”
Cô nghiên cứu tạo hình và hóa trang, nếu như chọn một món quà về lĩnh vực này thì chính là cô có thể khiến cho mẹ chồng tương lai trở nên đẹp nhất.
Ít đi một chút áp lực, Tiểu Ngưng đột nhiên nghĩ ra nên chọn món quà gì.
“ Đi theo em!” Tiểu Ngưng mạnh mẽ lôi kéo tay của Đường Hạo, bước nhanh về phía tầng một.
Nhìn phụ nữ nhỏ bé đang kéo lấy tay mình, Đường Hạo nhịn không được mà phàn nàn: “ Chậm một chút! Chân của anh đau quá, không đi nhanh được!”
Cùng phụ nữ đi dạo phố là một việc làm vô cùng tốn thể lực. Bây giờ
Đường Hạo mới biết, hắn căn bản không cần phải đến phòng luyện tập thể
thao làm gì, chỉ cần đi theo cô mấy ngày đến khu mua sắm là được rồi!
Loại vận động này so với các máy tập chạy còn tốn sức hơn nhiều.
“ Anh thật dong dài! Nhanh lên!” Tiểu Ngưng không kiên nhẫn, vẫn kéo tay hắn đi.
“ Được rồi! Được rồi! Đến đây!” Đường Hạo nhịn xuống cơn đau nhức ở bàn chân, nhanh chóng bắt kịp với cước bộ của cô.
Sớm biết như thế này, hắn đã đi giày thể thao cho rồi!