Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 142: Chương 142: Cháu không cố ý




Nhìn người dối trá trước mắt, nhìn thế nào đều cảm thấy không vừa mắt, Tiểu Nặc hơi hơi nhăn lỗ mũi, chỉ vào trên bàn cạnh bên nói: "Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt."

Giọng nói non nớt truyền đến, trong nháy mắt phá vỡ tình thế giương cung bạt kiếm, Viêm Hạo Thừa chấn động trong lòng, thầm nghĩ những lời đứa nhỏ này vừa nói, chỉ bởi vì nó thích ăn bánh ngọt, hay là tính làm như vậy, nếu như là vế sau, đó cũng quá yêu nghiệt?

Không trách được Viêm Lệnh Thiên coi trọng nó như vậy, nói không chừng nó rất nhanh có thể trở thành Viêm Dạ Tước tiếp theo, thậm chí kinh khủng hơn, nhìn chằm chằm Tiểu Nặc, trong mắt Viêm Hạo Thừa thoáng qua sát khí, giữ lại đứa nhỏ này sẽ rất nguy hiểm!

Mặc dù chỉ là một thoáng, nhưng vẫn bị Viêm Dạ Tước bắt được, Viêm Hạo Thừa thế nhưng nổi lên sát tâm đối với con trai anh, quả thật không biết sống chết.

Hừ lạnh một tiếng, trên mặt Viêm Dạ Tước tràn đầy lãnh khốc, hòa lẫn sát khí lạnh lẽo mãnh liệt đánh về phía Viêm Hạo Thừa, tựa như một con sư tử giận dữ, lúc nào cũng có thể khởi xướng một kích trí mạng, hơi thở bá đạo rõ ràng nói cho đối phương biết, không nên có bất kỳ chủ ý nào, nếu không lập tức đổ máu tươi tại chỗ.

Cảm nhận được lão đại tức giận, Bôn Lang và Đan Hùng đều tiến vào trạng thái chiến đấu, đôi tay rời đến đặt ở gần vị trí để súng, chỉ cần lão đại ra lệnh, lập tức khiến bữa tiệc này biến thành địa ngục.

Viêm Hạo Thừa không thể nghĩ đến sẽ đưa tới phản ứng lớn như vậy, trong lòng cũng hối hận vì kích động vừa rồi, một đứa bé mà thôi, cho dù trưởng thành cũng là chuyện của mười năm sau, khi đó Viêm Dạ Tước đã sớm bị mình giải quyết, làm sao có thể còn tồn tại uy hiếp, xem ra Viêm Lệnh Thiên nói coi trọng nó là lừa gạt.

Nghĩ thông suốt những thứ này, trên mặt Viêm Hạo Thừa nhất thời trở nên ấm áp, tràn đầy yêu mến nói: "Muốn ăn bánh ngọt gì cứ việc nói, cháu tên là Tiểu Nặc đúng không, tôi là anh cả của cha cháu, lại nói cháu còn phải gọi tôi một tiếng bác cả đấy." Nói xong, chuẩn bị đưa tay đi sờ đầu Tiểu Nặc .

Tiểu Nặc lại càng hoảng sợ, mặc dù cu cậu không biết sát khí kia là gì, chỉ là ánh nhìn của Viêm Hạo Thừa khiến hô hấp của cu cậu đột nhiên dừng lại, chờ sau khi lão đại ra hiệu thì cu cậu mới phản ứng kịp, bây giờ lại còn muốn sờ đầu tôn quý nhất của cu cậu, thật sự để cho bác ta sờ thì sau này cu cậu cũng không cần lăn lộn nữa.

Kể từ ngày mẹ đi theo lão đại thì cu cậu thường dùng đến cái đầu này, trong lòng cu cậu, nếu lão đại là hắc đạo, về sau cu cậu cũng nhất định phải hắc đạo.

Vèo một cái, thân thể nhỏ nhanh nhẹn nhảy ra, hoàn toàn không cho Viêm Hạo Thừa mặt mũi đi tới bàn bên cạnh, coi như bác ta căn bản không tồn tại.

Viêm Dạ Tước hừ lạnh lần nữa, cặp mắt lạnh lùng quét trên người Viêm Hạo Thừa, mới lôi kéo Trình Du Nhiên đi theo.

Viêm Hạo Thừa tức giận hận không thể trực tiếp rút súng, chỉ là cuối cùng anh ta vẫn phải nhịn xuống, đừng nói anh ta chưa chắc có thể giết được Viêm Dạ Tước, coi như có thể giết chết anh hiện tại cũng không thể giết, nhắm mắt ngay sau đó rất nhanh mở ra, trên mặt trong nháy mắt thay bằng nụ cười thân sĩ, bưng ly rượu đỏ bên cạnh lên, đi tới chỗ khách phía dưới.

Hai phe tiếp xúc mặc dù chỉ dùng thời gian hơn một phút đồng hồ, nhưng cơ hồ tất cả các thế lực lớn đều chú ý tới, mặc kệ Viêm Hạo Thừa muốn làm gì, quyết định của Viêm Dạ Tước bọn họ cũng không thể sao lãng, chờ hai phe tách ra, trong lòng bọn họ mới thở phào một cái, có điều trên mặt cũng lộ ra một tia lo lắng, rượu tối nay quả thật không dễ uống.

"Tiểu Nặc, chào con, ăn cái này." . Lâm mỉm cười đi tới, đem cái khay trên tay đưa cho Tiểu Nặc, nhìn hai người sau lưng nói: "Tước, Du Nhiên, hai người cũng tới."

Trình Du Nhiên cười đáp lại, Viêm Dạ Tước vẫn gương mặt lạnh lùng như cũ, anh đã biết chuyện Lâm lợi dụng Trình Du Nhiên, không nổi giận đã coi như là không tệ.

Lâm biết nếu như bây giờ không được Viêm Dạ Tước tha thứ, chờ một lát nói không chừng hiểu lầm sâu hơn, nhỏ giọng nói: "Tước, trước tôi lợi dụng Du Nhiên để ổn định gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, là tôi không đúng, chỉ cần anh bỏ qua, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào."

Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ vốn bởi vì chuyện ma túy lúc trước mà tổn thương sinh lực nặng nề, hiện tại Lâm mới vừa xác nhận vị trí người nói chuyện, tuyệt không thể có kẻ địch mạnh như Viêm Dạ Tước.

Nhìn bạn tốt khó xử, Trình Du Nhiên lặng lẽ đẩy Viêm Dạ Tước, lôi kéo cánh tay Lâm nói: "Chuyện này tôi sớm quên mất."

Thấy Trình Du Nhiên vẫn còn ngu ngơ đi tin tưởng người khác, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, sau đó mới dùng giọng uy hiếp nói: "Không có lần sau."

"Dĩ nhiên." Thấy Viêm Dạ Tước rốt cuộc tha thứ, Lâm rốt cuộc thở phào trong lòng, càng thêm kinh ngạc về địa vị Trình Du Nhiên ở trong mắt anh, nhìn dáng vẻ vừa nãy của anh hiển nhiên không muốn bỏ qua, nhưng chỉ bằng một câu nói của Trình Du Nhiên, anh liền trực tiếp bỏ qua, về sau nhất định phải thân càng thêm thân với bạn tốt, nói không chừng lúc mấu chốt còn có thể cứu gia tộc Hoắc Bối Nhĩ một mạng.

Trong lòng suy nghĩ, lập tức giới thiệu một lần hai người với khách.

Không nghĩ tới khách trong bữa tiệc lần này không chỉ là nước Mĩ, Canada, Columbia còn có rất nhiều người châu Nam Bắc Mỹ cũng đến tham dự, hơn nữa đa số người tới đều là người trong Hắc bang, xem ra Viêm Hạo Thừa đã không kịp chờ đợi muốn phát triển thế lực của mình.

Đúng lúc này, một già một trẻ đột nhiên xuất hiện ở cửa, lão già ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mặt đỏ lừ lừ, tóc ngắn trên trán mặc dù đã không có mấy sợi màu đen, bước đi lại tràn đầy uy nghiêm. Người thanh niên bên cạnh có gương mặt lãnh khốc, cặp mắt u ám không ngừng lướt qua người ở trong, phàm là bị anh ta nhìn chằm chằm đến bất luận có phát hiện hay không, cũng không khỏi tự rụt cổ một cái.

"Vì sao bọn họ lại tới?" Tina vẫn còn ở cửa, cau mày hỏi Lãnh Triệt bên cạnh, hai người này không thể đối phó với anh Tước, Viêm Hạo Thừa quả nhiên không yên lòng.

Mặc dù Viêm bang là bang phái cấp thế giới, nhưng đỉnh cao thực sự là huyết thống gốc Hoa, đây cũng là một trong những quy định của gia tộc họ Viêm, mà lão già vừa vào, chính là nhân vật hết sức quan trọng trong Viêm bang, Đường Nghiêu, Văn Tĩnh, Tiêu Vọng Hải cùng Trần Tung được coi là Tứ đại trưởng lão của Viêm bang.

Tiêu Vọng Hải không quan tâm đến chuyện trong bang phái, Trần Tung đáng tin cậy phục tùng Viêm Lệnh Thiên, cũng không có uy hiếp đối với những khác người, chỉ có Văn Tĩnh và Đường Nghiêu, một ủng hộ Viêm Dạ Tước, một ủng hộ Viêm Hạo Thừa, năm đó Viêm bang chọn người nói chuyện kế tiếp nhiệm, hai người ủng hộ phe mình, cuối cùng trực tiếp động thủ, nếu như không phải là Viêm Lệnh Thiên phản ứng nhanh, sợ rằng lúc ấy Viêm bang sẽ tổn thương nặng nề.

Sau Viêm Dạ Tước ngồi lên vị trí người nói chuyện, Đường Nghiêu càng chống đối anh ở mọi phương diện, bằng không vài năm nay, anh đã sớm tiếp quản thế lực Viêm bang.

Người thanh niên bên cạnh, chính là con trai độc nhất Đường Ngự Phong của Đường Nghiêu, khát máu thô bạo, anh ta là người duy nhất có thể đấu ngang tay với Viêm Thế Kiêu, đan phương độc đấu, dù Viêm Dạ Tước cũng không phải là đối thủ.

Hai người kia đột ngột xuất hiện, hiển nhiên là đã chuẩn bị ở phe Viêm Hạo Thừa.

Lãnh Triệt nhíu mày không sao cả, tùy ý nói: "Đây là chuyện của nhà họ Viêm, cũng không có quan hệ gì tới chúng ta, tối hôm nay chúng ta chỉ cần uống rượu xem kịch vui là được." Nói qua bưng ly rượu lên giơ giơ hướng Tina.

"Làm sao anh có thể như vậy chứ?" Tina đoạt lấy ly đặt lên bàn, chống eo thon nhỏ, thở phì phò nói: "Anh Tước là. . . . . . anh tôi đấy, Trình Du Nhiên lại là bạn anh, hai người này và Viêm Hạo Thừa rõ ràng là không có ý tốt, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp anh ấy mới được."

"Đại tiểu thư, em váng đầu hả?" Lãnh Triệt tiện tay nắm một ly rượu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: "Viêm Dạ Tước là ai, sáu năm trước không có ai có thể lật đổ, hiện tại thực lực trên tay anh ta tăng không biết bao nhiêu lần, mặc dù Viêm Hạo Thừa có năng lực rất mạnh, nhưng ở trước mặt anh ta cũng không đáng kể."

"Hơn nữa" Nắm một ly rượu nữa, nhét vào trên tay Tina, cụng cụng ly nói: "Đừng quên trước lúc tới Cố lão tiên sinh đã dặn dò, nhân vật chính của hôm nay cũng không phải là chúng ta."

"Coi như anh giải thích đúng." Tina liếc anh ta một cái, quả thật mình có phần lỗ mãng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khuôn mặt hơi cáu cười lên.

"Ông Đường, tôi còn tưởng rằng ông sẽ trễ chứ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến." Có Đường Nghiêu tới đây, trong lòng Viêm Hạo Thừa bình tĩnh, nhiệt tình cười nghênh đón, nói: "Còn có người anh em Ngự Phong, đã lâu không thấy lại tráng kiện hơn rất nhiều, chỉ sợ ngay cả em ba ủa tôi cũng không phải là đối thủ."

Thân là thuộc hạ, Đường Ngự Phong lập tức trầm giọng nói: "Ngự Phong ra mắt thiếu gia."

"Sao Ngự Phong còn khách sáo như vậy." Viêm Hạo Thừa đi lên ôm bả vai Đường Ngự Phong, nói: "Ông Đường là trưởng bối của tôi, chúng ta cứ gọi nhau là anh em, về sau thấy tôi gọi anh là được."

Đường Nghiêu thấy thiếu gia nói chuyện vẫn giọt nước không lọt, biết mình ban đầu không có nhìn lầm người, cười cười ha ha nói: "Thôi, tính Ngự Phong chính là như vậy, chuyện nó nhận định làm sao cũng không đổi được, cậu không nên ép nó, trong nội tâm hiểu rõ ràng là tốt rồi."

"Ông Đường nói đúng lắm." Viêm Hạo Thừa cũng không kiên trì, lôi kéo Đường Ngự Phong nói: "Đi, trước uống hai chén với tôi, bắt được anh một lần cũng không dễ dàng."

Hai người có thể hài hòa như thế, chính là kỳ vọng của Đường Nghiêu, quay đầu tìm tòi trong đám người, thấy Viêm Dạ Tước cũng đến, giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh.

Thấy Đường Nghiêu xuất hiện, Lâm cảm thấy đến đến lúc nói rõ ràng sự vịêc, nói khẽ với Viêm Dạ Tước: "Tước, hôm nay bọn họ có thể sẽ gây bất lợi cho anh, ngày hôm qua không biết Đường Nghiêu nói gì với gia chủ, hôm nay khi tôi tới, gia chủ phân phó, mặc kệ Viêm Hạo Thừa nói gì, gia tộc Hoắc Bối Nhĩ chúng tôi đều phải ủng hộ, cho nên --"

Viêm Dạ Tước ngẩng đầu liếc nhìn, thấy lúc Lâm nói chuyện trên mặt cũng không có làm bộ, nhìn dáng dấp quả thật có chút làm khó, mặc dù anh lãnh khốc, nhưng không phải là người không biết lý lẽ, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."

Tiểu Nặc đang ăn bánh ngọt ở một bên, mới vừa rồi cực kỳ tức giận Viêm Hạo Thừa kia, ông lão vừa đến cũng cùng phe với bác ta, mà thù thì trả trên người ông lão này, có thù oán không báo cũng không phải là tác phong của Tiểu Nặc cậu.

Bưng một khay bánh ngọt, lảo đảo nghiêng ngả hướng chạy đến bàn một người khác, đi ngang qua Đường Nghiêu thì "không cẩn thận", cả khay bánh ngọt trực tiếp đổ lên trên áo ông ta, lập tức ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi ông, cháu không cố ý." Nói xong, đôi tay muốn gạt bơ xuống, đảo mắt đã thoa khắp tây trang sạch sẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.