Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 143: Chương 143: Ông có bệnh




Cho tới bây giờ Tiểu Nặc đều không phải là người chịu thua thiệt, đặc biệt là người không tốt với cu cậu, cu cậu nhất định có biện pháp không để cho đối phương tốt hơn. Trước đó Viêm Hạo Thừa chẳng những dùng ánh mắt ấy nhìn cu cậu, còn tìm đến một lão già đối phó với lão đại, mặc dù cu cậu còn chưa gọi lão đại là cha, nhưng nói thế nào thì lão đại cũng là người mình, đối phương dám đánh chủ ý lên người của mình, chính là đối chọi với Tiểu Nặc cậu.

Đừng nhìn ông lão ăn mặc dạng chó hình người, lập tức cho ông ta biết kết quả đắc tội với mình!

Chỉ đem bánh ngọt đổ lên trên quần áo ông lão, Tiểu Nặc còn thấy chưa đủ, miệng nói xin lỗi, tay nhỏ bé không chút hoang mang bôi lung tung ở trên quần áo ông ta, một cái áo quý, đảo mắt thành vải hoa.

"Ồn ào --" Một vài người không biết Đường Nghiêu nhất thời ồn ào bàn tán, mới vừa rồi thấy dáng vẻ ông ta như lão đại lão nhị thì cảm thấy tức giận, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị báo ứng.

Đầu tiên là bánh ngọt đột nhiên tới khiến Đường Nghiêu ngẩn ngơ, rất nhanh mặt đỏ giận đến xanh mét, tây trang đã bị bơ bôi nhìn không ra màu sắc ban đầu, lần này ông ta đặc biệt tới trợ uy cho Viêm Hạo Thừa, hiện tại uy còn chưa giúp, thế nhưng trước náo loạn thành chuyện cười, mặc quần áo hoa hòe hoa sói này, nếu tất cả mọi người đều biết ông ta có thân phận trưởng lão Viêm bang thì lực uy hiếp cũng giảm xuống rất nhiều.

Tiểu quỷ đáng chết này rốt cuộc là từ đâu tới?

"Thật xin lỗi ông, cháu không cố ý." Tiểu Nặc chớp chớp cặp mắt ngây thơ, nâng đầu lên nói, làm bộ đáng yêu, đây chính là sở trường của cu cậu.

Nhìn vẻ mặt vô tội của đứa bé trước mắt, tức giận của Đường Nghiêu nhất thời nhỏ đi rất nhiều, nhìn dáng dấp đứa nhỏ này cũng không phải là cố ý, lại nói lần này ông ta tới cổ vũ, không thể vì chuyện nhỏ này mà hư kế hoạch của Viêm Hạo Thừa.

Không đúng! Đường Nghiêu đột nhiên phát hiện, đứa bé này tựa hồ đang đưa mắt đến nơi nào đó, đột nhiên phát hiện đi tới bên Viêm Dạ Tước, nhất thời hiểu ra, đây không phải là đứa con riêng ư, chẳng lẽ do anh sắp xếp?

Ông ta còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên vọt tới, tốc độ thật nhanh và tràn đầy sát khí.

Đường Ngự Phong bị thiếu gia kéo ngồi xuống, thấy cha bị người ta nhục nhã như vậy, nghe thiếu gia giới thiệu, lửa giận vụt lên đốt tới ngực, anh ta còn chưa đi tìm Viêm Dạ Tước gây phiền phức, đối phương thế nhưng tìm tới cửa, nếu như vậy, anh ta không ngại cho đối phương một dạy dỗ sâu sắc. Khẽ chống cánh tay ở trên bàn, chân phải tàn nhẫn trong nháy mắt đá về phía Tiểu Nặc đang đứng.

Đường Ngự Phong và Viêm Thế Kiêu có thể coi là cao thủ đánh ngang tay, hôm nay một cước kia dùng tới tám phần hơi sức, chỉ cần đá trúng Tiểu Nặc, coi như không chết cũng ít nhất tàn phế cả đời.

Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, chỉ có tiếng xé gió vọng về, đảo mắt, mạng Tiểu Nặc sẽ bị cước đó đọat đi.

Đúng lúc này, một bóng dáng gầy nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trong sân, mặc dù người nọ ra tay muộn hơn so với Đường Ngự Phong, tốc độ lại không chậm, Tiểu Nặc đột nhiên bị lôi kéo, cự ly đã gần trong gang tấc lập tức lại xa hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, bàn chân đột nhiên từ bên cạnh đá tới, hai chân hung hăng đụng vào nhau, ngay sau đó truyền đến hai tiếng kêu rên.

Trình Du Nhiên lao đến ôm Tiểu Nặc vào trong ngực, mới vừa rồi thật dọa cô không nhẹ, nếu không phải khả năng chạy bộ giỏi của cô, sợ rằng bây giờ Tiểu Nặc đã một thi thể, hơn nữa nếu như không phải là Viêm Dạ Tước xuất hiện kịp lúc, một cước kia đá trúng chính là cô.

Viêm Dạ Tước lạnh lùng nhìn về phía Đường Ngự Phong, trong hai tròng mắt tràn đầy khí lạnh, trong lúc giao thủ vừa rồi, so với anh, Đường Ngự Phong lui hơn một bước, hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương hình như còn dư lực, vậy thì thế nào, dám ra tay với con anh, quả thật chán sống!

"Lão đại." Hai giọng nói đồng thời vang lên bên cạnh Viêm Dạ Tước, làm thuộc hạ trung thành nhất của lão đại, mặc dù Bôn Lang và Đan Hùng phản ứng chậm một chút xíu, nhưng lập tức vọt tới, bốn khẩu súng lục đồng thời chỉ hướng Đường Nghiêu cùng Đường Ngự Phong, chỉ cần đối phương dám lộ ra bất kỳ một chút động tác bất lợi nào đối với ba người nhà lão đại, tuyệt đối sẽ vô tình bắn chết bọn họ.

"Tìm chết." Đường Ngự Phong cũng lập tức chĩa súng nhằm hướng đối phương, Đường Nghiêu đi theo sau lưng và mấy tên thuộc hạ cũng đồng thời rút súng.

Chỉ trong nháy mắt, thế cục trong sân lại liên tục xảy ra mấy lần biến đổi lớn, khiến rất nhiều người chưa kịp phản ứng, chờ bọn họ phản ứng kịp, bảy tám khẩu súng đã xuất hiện ở giữa sân. Bọn họ là hắc đạo, rút súng ở trong bữa tiệc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa trong lúc giằng co hai phe đều là nhân vật ngưỡng mộ bọn họ.

Đường Nghiêu vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn Viêm Dạ Tước, cười lạnh nói: "Viêm Dạ Tước, thật là thủ đoạn." Ông ta đã nhận định, lần tập kích bánh ngọt này chính là do Viêm Dạ Tước sắp xếp.

Bóng dáng cao lớn che chở mẹ con Trình Du Nhiên ở sau lưng, trên mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước không mang theo một chút tình cảm, trầm giọng nói: "Ông còn chưa xứng."

"Anh lặp lại lần nữa." Đường Nghiêu cắn răng nghiến lợi nói, ông ta đường đường là trưởng lão Viêm bang, dù là Viêm Lệnh Thiên cũng không dám nói chuyện với ông ta như vậy, có điều ông ta không biết, đây đều do tiểu Nặc tự ý làm, căn bản không liên quan đến Viêm Dạ Tước, nếu quả thật muốn đối phó với ông ta, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

"Em năm, nói thế nào thì ông Đường cũng là trưởng lão của Viêm bang, lần này chú có lỗi trước, chú mau nhận lỗi với ông Đường đi." Giọng Viêm Hạo Thừa không nhanh không chậm, lại tràn đầy thuyết phục, nhưng mà anh ta biết Viêm Dạ Tước tuyệt đối sẽ không cúi đầu, nói như vậy cũng chỉ là đẩy trách nhiệm mà thôi.

"Anh cả không hổ là có phong độ thân sĩ, nhất quyết không tha một đứa bé." Phát hiện Tiểu Nặc không có việc gì, Trình Du Nhiên mới yên tâm, đi ra từ sau lưng Viêm Dạ Tước, nhẹ nhàng nói.

"Cô chính là người phụ nữ phá hư hợp tác giữa nhà họ Viêm và gia tộc La Nhĩ Đức?" Đường Nghiêu làm sao có thể để một câu nói của Trình Du Nhiên làm khó Viêm Hạo Thừa, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Xem ra một cước vừa rồi của con tôi cũng không có đá sai, nhà họ Viêm cũng không phải là chỗ ai cũng có thể tiến vào, cũng không biết là đào từ đâu ra một con đứa hoang."

Rồng có nghịch lân, chạm đó hẳn phải chết, dám ở trước mặt đám đông lên tiếng vũ nhục Du Nhiên và con anh, sẽ phải trả giá thật lớn.

Pằng một tiếng, Viêm Dạ Tước không chút do dự nổ súng hướng Đường Nghiêu, vũ nhục người của anh, giác ngộ bằng cái chết.

Đường Nghiêu thân là một trong tứ đại trường lão của Viêm bang, mặc dù tuổi tác lớn, nhưng năng lực phản ứng cũng khá, chứng kiến Viêm Dạ Tước rút súng cũng đã cảm thấy không ổn, lập tức ngã xuống hướng bên cạnh, chỉ là thương pháp của Viêm Dạ Tước vừa nhanh vừa chính xác, coi như ông ta sớm có chuẩn bị, vẫn bị đạn sát thương cánh tay, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, trên âu phục có nhiều màu sắc lại tăng thêm một sắc thái.

"Viêm Dạ Tước, mày tự đâm đầu vào chỗ chết." Đường Ngự Phong không ngờ Viêm Dạ Tước lại dám trực tiếp nổ súng, hơn nữa còn đả thương cha anh ta, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình, đưa tay sờ súng lục bên hông, chỉ là, lúc súng ống, anh ta còn kém xa so với Viêm Dạ Tước.

Súng lục mới rút ra từ bên hông, trên đầu đã bị họng súng đen ngòm chỉ vào, đôi tay Viêm Dạ Tước dùng súng, một khẩu súng khác chỉ vào Đường Nghiêu, lạnh lùng nói: "Cử động một cái thử xem."

"Thả lão gia và thiếu gia ra." Mấy tên thuộc hạ Đường Nghiêu mang tới lập tức chĩa súng nhằm hướng Viêm Dạ Tước, lớn tiếng kêu lên, bọn họ không có năng lực phản ứng nhanh như vậy, chỉ có thể đem họng súng nhắm ngay Viêm Dạ Tước để uy hiếp anh.

"Chỉ bằng chúng mày?" Bôn Lang cười nhạo cùng Đan Hùng song song ngăn ở trước người lão đại, bằng hai người bọn họ, giải quyết mấy người này, tối đa cũng chỉ bị thương mà thôi.

Bữa tiệc vốn náo nhiệt trong nháy mắt biến thành chiến trường, mấy người trong sân còn chưa hiểu gì, khách chung quanh cũng định rời đi, người trong hắc đạo vô cùng quý trọng sinh mạng.

"Tiểu Nặc, đưa cái bánh ngọt cũng không chú ý, lần sau nhất định phải coi chừng đấy." Trong phòng khách yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện giọng nữ cực kỳ trong trẻo, Tina giẫm ủng ngắn, không thèm để ý lướt qua một khẩu súng lục, đi tới trước mặt Tiểu Nặc ngồi xổm xuống, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu nói.

Đưa bánh ngọt? Sắc mặt Viêm Hạo Thừa tối sầm lại, mới vừa rồi trong nháy mắt anh ta đã kích động khiến Viêm Dạ Tước giết chết Đường Nghiêu, vô duyên vô cố giết chết trưởng lão trong bang, cho dù Viêm Dạ Tước không chết, vị trí người nói chuyện Viêm bang cũng không ngồi được nữa, mặc dù hiện tại anh ta cũng chưa chuẩn bị xong, nhưng nếu như Viêm Dạ Tước đi xuống, anh ta có lòng tin tuyệt đối nắm lấy vị trí người nói chuyện, chỉ là không ngờ, lúc này cô nàng nhà họ Cố lại vọt ra, nhìn dáng dấp rõ ràng cho thấy muốn đi một con đường với Viêm Dạ Tước.

"Người Hoa bang?" Đường Nghiêu khinh miệt nói một câu, lại nhìn mắt nhìn Lãnh Triệt đi theo sau lưng Tina hỏi: "Đây chính là quyết định của các người?"

Mặc dù tâm Tina hướng về anh Tước, nhưng biết chuyện trong nhà không phải cô có thể làm chủ, cô tới đây chỉ là không hy vọng anh Tước xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, làm bộ như nghe không hiểu nói: "Ông Đường nói gì Tina nghe không hiểu, nhưng Tiểu Nặc đúng là đưa bánh ngọt đến cho tôi, có phải không Tiểu Nặc?"

Những người Tiểu Nặc trêu cợt qua ngay cả chính cu cậu cũng đếm không hết, lúc này thấy có người phối hợp, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Chị Tina nói không sai, cháu muốn đưa bánh ngọt cho chị ấy, ai biết đụng phải ông, làm bánh ngọt bị rơi, ông chẳng những không bồi thường cháu, còn muốn giết người diệt khẩu." Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ.

Đường Nghiêu thiếu chút nữa tức chết, thằng nhóc này quả thật nói láo không cần viết nháp, ông ta đường đường là trưởng lão Viêm bang, sẽ vì một miếng bánh ngọt mà giết người diệt khẩu?

Chỉ là hình tượng Tiểu Nặc thật sự có vẻ vô tội, hơn nữa còn là một đứa bé sáu bảy tuổi, nói thế nào Đường Nghiêu đều nói không được, chỉ tức giận nhìn cu cậu, một đôi mắt cũng có thể như đèn cầy.

"Nếu là vô tâm, tất cả mọi người thu súng lại thôi." Tina xuất hiện, hai bên đã không có cách nào đánh nhau, Viêm Hạo Thừa cũng chỉ có thể mượn cơ hội này làm người hai bên thu tay lại, nếu không bữa tiệc của anh hoàn toàn bị nhỡ.

"Cha --" Nghe thiếu gia thế nhưng hạ mệnh lệnh như vậy, Đường Ngự Phong muốn phản bác theo bản năng, lại thấy Đường Nghiêu đột nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta và Viêm Thế Kiêu khác nhau duy nhất là e ngại người, người đó chính là cha anh ta.

Thấy đám người Bôn Lang không động, Viêm Hạo Thừa tức giận trong lòng, lại cũng chỉ có thể mang theo nhạo báng nói: "Tước, nếu là hiểu lầm, bảo thuộc hạ của chú thu súng lại đi, tránh cho khách bị hù chạy."

Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng, đem súng lục thả lại trong ngực, đồng thời phất phất tay hướng hai người Bôn Lang, mặc dù tất cả khẩu súng đều đã biến mất, trong phòng khách vẫn tràn đầy không khí giương cung bạt kiếm.

Lúc này, Trình Du Nhiên đột nhiên chỉ vào Đường Nghiêu nói: "Lão già, ông có bệnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.