Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, thằng nhóc này bình thường cũng không nghe lời như vậy, Viêm Dạ Tước chỉ cho một ánh mắt, cu cậu liền ngoan
ngoãn đứng lên, đối với mẹ nó thì chỉ biết đối nghịch, mọi người nói con gái lớn không dùng được, cô nghĩ cảm khái là con trai lớn nói không
chừng cũng không giữ được.
"Đi, về nhà." Giọng Viêm Dạ Tước vang lên trầm thấp, người đã xoay người đi ra bên ngoài, bước chân rất nhanh.
Trình Du Nhiên nghe hai chữ về nhà kia, ấm áp, cũng không có dừng lại
lâu, lôi kéo con trai nhanh chóng đuổi theo bước chân của Viêm Dạ Tước,
Bôn Lang cũng cầm lấy hành lý của bọn họ từ gian phòng, rất nhanh sẽ
tiến vào xe, rời khỏi nhà họ Mộ.
Mộ Vi Chi nhìn bọn họ rời đi, chỉ đứng lẳng lặng tại chỗ, dáng vẻ xem ra hết sức bình tĩnh, cũng không nói gì, ngồi xuống, tiếp tục dùng bữa ăn.
"Anh rể ngàn vạn lần không thể đồng ý Viêm Dạ Tước, em không tin không
có ai đầu tư cho bệnh viện." Nhã Cầm khoái nhân khoái ngữ*, bị chị gái
cho một ánh mắt, không dám nói tiếp.
* Khoái nhân khoái ngữ: ý chỉ con người thẳng thắn.
Mà lúc này đây, Vạn Tuyết Cầm rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói: "Vi Chi, ông định làm như thế nào?"
Mộ Vi Chi giương mắt, nhìn Vạn Tuyết Cầm, nói: "Vì nhà họ Mộ, tôi sẽ tìm Viêm tiên sinh thảo luận."
"Vậy ông đồng ý yêu cầu của cậu ta ư?" Phản ứng đầu tiên của Vạn Tuyết Cầm chính là cái này.
"Chuyện này đến lúc đó rồi nói." Mặc dù Mộ Vi Chi nói như vậy, nhưng
trong lòng rất rõ ràng, thời gian của ông không dài, phải mau sớm xử lý
xong việc này, về phần con gái Du Nhiên của ông, nếu như là ở chung một
chỗ cùng Viêm Dạ Tước, như vậy ông cũng không tính là yên tâm.
Lúc này, Trình Du Nhiên ngồi ở trong xe, trong lòng còn đang rung động
vì chuyện vừa rồi, trước kia anh chỉ nói cô là người Viêm bang, là thuộc hạ của anh, nhưng vừa nãy, anh cư nhiên mở miệng nói cô là cô gái của
anh, nghĩ tới đây, trong lòng Trình Du Nhiên dâng lên gợn sóng, không tự chủ quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, nhìn từ góc độ này, đường cong
cương nghị phác hoạ một loại đặc biệt cùng lạnh lùng, anh đang nhắm mắt
nghỉ ngơi, dựa vào thành ghế.
Tuy nhiên lúc Trình Du Nhiên nhìn anh, anh chợt mở mắt ra, ngưng mắt nhìn cô.
Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, lấy dũng khí hỏi: "Vừa rồi tại sao anh phải nói như vậy?"
Cái gì là cô gái của anh, về nhà cùng anh, cô không cách nào hiểu, rốt
cuộc anh đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, tại sao nói muốn cô thừa kế bệnh viện?
Thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía trước, nhìn Trình Du Nhiên, sắc
mặt bình tĩnh, nói: "Đây không phải chuyện em muốn làm khi trở về
Newyork sao?"
"Dù tôi muốn làm, anh cũng không nên nói như vậy, tôi không phải là cô
gái của anh." Giống như có thể làm cô gái của anh thì cô nên cảm thấy
vinh hạnh, loại cảm giác này khiến cô khó chịu cực kỳ.
Viêm Dạ Tước giống như là nổi giận, bị cô nói cho nổi giận, nắm lấy cánh tay cô, lạnh giọng khẳng định: "Bây giờ em chính là!"
Trình Du Nhiên bị cặp mắt tối sắc bén làm ngơ ngẩn, bởi vì lời anh nói, trong lòng ngẩn ra, muốn tránh, "Tôi mới không cần ——"
Lời kế tiếp, trong nháy mắt đều bị nụ hôn của Viêm Dạ Tước bao phủ.
Viêm Dạ Tước thừa dịp cô không để ý, tức giận bắt môi cô làm tù binh,
vào lúc cô nói chuyện, trong nháy mắt khiến nụ hôn sâu hơn.
Tư vị tươi mát mê người làm cho anh lưu luyến quên về, không bao giờ muốn rời đi nữa.
Tay anh đặt ở hông cùng trên lưng cô, giam cầm cô, xuyên thấu qua y
phục, cũng có thể cảm nhận được vẻ ấm áp mê người từ trên da thịt cô
truyền đến, hôn bá đạo mà mang theo tức giận, giống như là đang cảnh cáo cô vừa nói chuyện không nên nói.
Thình lình hôn khiến Trình Du Nhiên hoàn toàn kinh ngạc, cánh tay anh
không để cho cô có thể phản kháng, cả người dán chặt lồng ngực lửa nóng
của anh.
Trình Du Nhiên trợn tròn mắt to, sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh
lùng, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng đụng vào gương mặt cô, cảm nhận được
anh hôn bá đạo lại dịu dàng cùng thở dốc của phái nam, đều như dòng điện mãnh liệt nhất, điện làm toàn thân cô tê dại, để cho mặt cô trong nháy
mắt đỏ bừng, mùi hương đặc biệt trên người anh chui vào chóp mũi theo
đường hô hấp.
Trình Du Nhiên run nhẹ, lực cánh tay Viêm Dạ Tước càng thêm buộc chặt,
kết thúc nụ hôn này, giọng nói hùng hậu vang lên bên tai cô: "Hiện tại,
em rõ ràng rồi chứ?"
Trình Du Nhiên hơi luống cuống tay chân, chớ nói chi là trả lời câu hỏi của anh.
"Tại sao là tôi?" Cô muốn biết, tại sao là cô, rõ ràng anh là người hay
quên, không nhớ rõ sự việc sáu năm trước, cô cũng tự nói với mình vô số
lần, hãy xem đó như là tình một đêm, không nên suy nghĩ nhiều, anh thế
nhưng lại xuất hiện lần nữa, nhất định mang cô theo bên người, bây giờ
còn nói muốn cô làm cô gái của anh.
"Em có tư cách này." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, ở phương diện tình
cảm, anh luôn luôn không giỏi mở miệng, trong nháy mắt chỉ nghĩ ra một
câu nói này.
Nhưng Trình Du Nhiên lại nhất thời cứng đờ, cũng bởi vì cô có tư cách này, cô cũng biết, không có chuyện gì tốt.
Rất nhanh, cô khôi phục vẻ mặt lười biếng trước sau như một, nói: "Thật
đúng là đa tạ lão đại Viêm cho tôi cái vinh hạnh này, nhưng tôi muốn
nói, bản thân tôi không thích hợp vào hắc đạo, hơn nữa sẽ không tìm
người hắc đạo ở cùng nhau."
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, thật không biết trong đầu cô lắp ráp thứ gì, trả lời anh cái này.
Trình Du Nhiên thấy anh không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Tôi chính
là bác sỹ có sở trường dùng dao, cầm súng chỉ e rằng tôi không thích
hợp, không bằng lão đại để cho tôi cùng Tiểu Nặc trở về Hongkong." Cô
không cần tư cách đó, nếu chỉ là như vậy, cô chỉ muốn cùng Tiểu Nặc trở
về sinh hoạt bình thường.
Song cô lại nghĩ thế nào cũng không ra Viêm Dạ Tước cũng sẽ vui đùa với
cô, "Không biết dùng súng, từ hôm nay trở đi, luyện sẽ biết."
Trình Du Nhiên muốn coi những lời này chỉ là nói giỡn, nhưng cuối cùng
cô sai rồi, mà là lỗi lầm nghiêm trọng, thật không biết trước mặt Viêm
Dạ Tước, cô nói chuyện đều giống như nói Thiên Thư* ư? Vì sao người đàn
ông này nghe không hiểu?
* Thiên Thư: văn chương chữ viết khó hiểu hoặc khó đọc.
Sau khi cô nói toàn những lời không thích hợp, anh thế nhưng phân phó
Bôn Lang dạy cô luyện súng, hơn nữa còn yêu cầu trong vòng hai ngày, bắn vỡ bình thủy tinh xa mười mét
Vào lúc cô phải sống với hắc đạo, còn phải huấn luyện, kết quả, một ngày đi qua, tay nắm súng của cô bắt đầu đau nhức, cũng không bắn trúng
giữa, Bôn Lang luôn được coi là Súng Thần cũng sắp phát điên vì cô,
hướng cô cầu xin: "Chị hai, chị còn bắn không trúng, hôm nay em đây có
thể sẽ rất bi thảm, chị xem như tội nghiệp cho em đi."
"Cái gì mà chị hai, tôi rất già à?" Trình Du Nhiên liếc Bôn Lang, cầm
lấy súng, vào lúc này, cô thật vẫn cầm súng khơi lên tranh luận, cô cũng không tin không bắn trúng một lần!