Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 56: Chương 56: Lão đại ra tay




Kết quả, kỹ thuật bắn của Trình Du Nhiên nát tới cực điểm thật đúng là ghi vào kỉ lục vĩ đại, hai ngày cộng lại bắn gần 1000 phát súng, bình thủy tinh còn an nhiên đứng sừng sững ở đó, sở trường dùng dao xác suất trúng 100%, tỉ lệ cầm súng chính xác ở con số không, lần nữa chứng minh, cô căn bản cũng không thể liệu trước, thật không biết phát súng khi đó bắn trúng thế nào.

Kiên trì đến hết nửa ngày, bây giờ cô vừa mệt vừa đói, mà vẫn còn không thể xong, đây quả thực là hành hạ.

Pằng, cô nả một phát súng nữa, Bôn Lang ở bên cạnh nóng nảy hô to gọi nhỏ: "Đầu ruồi*, lỗ hổng, mục tiêu ba điểm trên một đường thẳng, chị hai ơi, rốt cuộc chị có nghe em nói hay không, chị còn tiếp tục thế này nữa, hai chúng ta không có cách nào ăn cơm trưa đâu."

* Đầu ruồi của súng.

Bôn Lang nói thế nào cũng đã từng thay Viêm bang dạy ra không ít tinh anh súng bắn tỉa, thế nào vừa đến trên người cô liền hoàn toàn không có công hiệu, quả thật chính là trăm phát trăm không trúng, anh ta thật là khổ sở, tại sao lại nhét hàng này vào trên người mình, hiện tại làm cho anh đói bụng lắm rồi, nhưng lão đại đã hạ lệnh, hôm nay không làm được, không thể ăn cơm.

Vì sao số anh ta lại khổ thế này, vào lúc Bôn Lang cảm khái thê lương trong lòng, Trình Du Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, "Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là chị hai."

Chị hai này, nghe thế nào đều giống như bà cô lớn tuổi, nghe hết sức khó chịu.

"Vậy em gọi là chị dâu, van cầu chị bắn trúng một phát súng thôi." Bôn Lang làm ra dáng vẻ cầu khẩn, dù may mắn bắn trúng cũng tốt, dù sao cũng coi như là tạm thời vượt qua kiểm tra rồi.

Chợt, Trình Du Nhiên cầm súng hướng anh ta, quát lớn: "Ai là chị dâu anh, nói thêm câu nữa thử xem."

Biết cô gái này không phải dạng dễ chọc, anh ta xem như đã lĩnh giáo qua, chị dâu đặc biệt này thế nhưng có thể hòa tan trái tim lạnh lẽo của lão đại, đã siêu cấp giỏi rồi.

Đợi chút, cái tư thế này, động tác bóp cò súng này thật đúng là hoàn mỹ, Bôn Lang vội vàng mở miệng nói: "Cô, cô...cô đừng động, giữ vững cái tư thế này, chuyển 90 độ hướng bình thủy tinh bên kia."

Trình Du Nhiên chợt giữ vững được, chậm rãi xoay người, cô cũng rất hi vọng lần này trúng đích, sau đó có thể đi ăn cơm.

Chuyển đến 90 độ, cô đang muốn nổ súng, theo Bôn Lang nói nhắm ngay ba điểm trên một đường thẳng, một bộ dáng vẻ nghiêm túc, chuẩn bị nổ súng.

Chợt, một trận gió thổi qua, truyền đến mùi thơm thịt nướng.

Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước bọt, là ai, là ai đem đồ ăn đến thử cô vào lúc này?

Cô quay đầu hướng nơi truyền tới mùi thơm, chỉ thấy trong tay Tiểu Nặc cầm nĩa và cái khay, thảnh thơi ngồi ở cách đó không xa, hai chân bắt chéo, ngước mắt nhìn mẹ, nói: "Mẹ, đừng phân tâm, mẹ nhất định có thể bắn trúng một phát này."

Nói xong, cu cậu đem một khối thịt nướng thơm ngát bỏ vào trong miệng, cử động này, quả thật muốn khiến Trình Du Nhiên tiến lên xách cu cậu ra.

Nhưng dường như cũng không chỉ có một mình cu cậu, phía sau cu cậu còn có bọn Văn Long và Đan Hùng, còn có quản gia, mọi người đều nướng thịt ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng xem người luyện kỹ thuật bắn bên này, thật đúng là một sự hưởng thụ, nhưng nhìn lâu, cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, xem ra, chị dâu của bọn anh muốn luyện tốt kỹ thuật bắn, thật đúng là chuyện rất khó giải quyết.

Trình Du Nhiên nhìn bọn họ ở đó bầy thịt nướng, gân xanh trên trán đột nhiên dày đặc, thu hồi cử động vừa rồi, cầm súng đi tới hướng bọn họ.

"Các người muốn ăn thì không thể đi xa một chút à?" Trình Du Nhiên quát lớn.

Văn Long lắc đầu một cái, khóe miệng mang theo một tia cười tà, nói: "Chị dâu, chúng em đều vì chị mới nghĩ ra phương pháp này, chị còn mắng chúng em."

"Mẹ, lão đại nói rồi, mẹ không trúng thì không thể ăn, chúng con nướng thịt ở chỗ này, mẹ có thể nhân cơ hội len lén ăn." Tiểu Nặc đưa cái mâm cho mẹ, nhưng cu cậu đau lòng vì mẹ, đối với mẹ mà nói, có thể không mua quần áo đẹp, có thể không mua mỹ phẩm, nhưng ăn cơm, ngủ là chuyện cần thiết, hơn nữa, đây là khẩu vị mẹ thích nhất.

"Mẹ, đây là thím Vân làm đó."

"Thím Vân?" Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc mà nhìn con trai.

"Chị dâu, thì ra trong nhà chị giấu một đầu bếp giỏi như vậy, không giới thiệu sớm, nhất định chờ lão đại kêu em đi mời người tới mới biết." Đan Hùng ăn một khối thịt nướng, mở miệng nói.

Lần này trở lại từ nhà họ Mộ, mọi người mở miệng ngậm miệng đều bắt đầu gọi cô là chị dâu, vào lúc này, cô bắt đầu nhớ nhung cảm giác Bôn Lang gọi mình là chị hai.

Nhưng là, thằng nhóc Đan Hùng kia nói gì, đi mời thím Vân tới?

"Lão đại nghe Tiểu Nặc nói chị thích ăn thức ăn thím Vân làm, cho nên, hôm trước hai chúng em liền mời bà ấy tới đây." Phi Ưng trầm giọng nói.

Lúc này, thím Vân đi ra từ trong biệt thự, trong tay còn cầm cơm chiên cô thích ăn nhất, đưa tới trước mặt cô, Trình Du Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cái này đích xác là hấp dẫn nhất, song lại cảm động, Viêm Dạ Tước thế nhưng đón thím Vân đến vì cô.

Được rồi, nếu tất cả bọn họ nói len lén ăn một chút là được, bởi vì cô thật đói bụng, nghĩ vậy, đang muốn đưa tay đón lấy bữa ăn thím Vân cho, ăn một miếng.

Liền bị một bàn tay vô cùng quen thuộc bao trùm lên đầu cô, cử động này hết sức quen thuộc, cũng chỉ có một người sẽ làm như vậy, dù không cần quay đầu lại cô cũng biết người nào.

Đáng chết, cô hóa đá trong nháy mắt!

Thân hình cao lớn của Viêm Dạ Tước đứng ở sau lưng cô, hơi thở lạnh lẽo khuếch tán, đúng vậy, sống lưng Trình Du Nhiên cảm thấy mát lạnh.

Cô chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn nét mặt không chút biểu tình kia, trong lòng vẫn còn tính toán xem phải nói thế nào.

Lại bị một câu nói của anh làm cho khiếp sợ, "Ăn xong, tôi dạy em luyện súng."

Trình Du Nhiên bị hóa đá lần nữa, lời này là anh nói sao? Anh thật sự đứng sờ sờ ở trước mặt mình, lời này là khạc ra từ trong miệng của anh.

Cô rốt cuộc thở dài một hơi, giống như là lấy được giải phóng, hưng phấn cầm cái mâm đi tới trước bàn, vừa ăn vừa khen: "Thím Vân, con thật sự quá nhớ món ăn thím làm."

Nói xong, cô hướng Viêm Dạ Tước hỏi: "Tay nghề của thím Vân rất tốt, anh không muốn thử một lần à?"

Cô làm ra bộ dạng rất rộng rãi, bảo Viêm Dạ Tước thử một lần, nhưng trong lòng cũng phỏng đoán anh sẽ không ăn, cô chỉ tùy tiện mở miệng nói một chút mà thôi.

Nhưng cô không ngờ chính là, Viêm Dạ Tước lại ngồi xuống đối diện với cô, đưa tay cầm lấy cơm chiên cô ăn, ăn vài miếng, Tiểu Nặc ầm ĩ muốn cướp đồ ăn.

Cử động của lão đại cũng làm cho mọi người có chút kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, lão đại sẽ không mắng bọn họ, song, thở phào nhất chính là Bôn Lang, anh ta rốt cuộc có thể tự do, cũng có thể ăn đồ ngon, bởi vì, lão đại nói anh sẽ tự mình dạy chị dâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.