Một lát sau Trình Du Nhiên mới thật sự hiểu, hậu quả của việc Viêm Dạ
Tước đích thân ra tay là cái gì, đó là phương thức huấn luyện khổ nhất
dồn xuống địa ngục, nếu trời cao còn có thể cho cô cơ hội lựa chọn lần
nữa, vậy thì cô nhất định sẽ lựa chọn Bôn Lang dạy cho mình, trong môi
trường ưu nhã học tập cho thật giỏi, tình nguyện không ăn một vài bữa
cũng phải luyện tập tốt.
Nói như vậy, cô ít nhất sẽ không giống như hiện tại, bị nhốt vào mật
thất, phòng xạ kích cách âm siêu tốt, cái bia gần ba mươi mét, bốn phía
đều treo súng lục các loại.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn một khẩu súng trên mặt bàn,
không, phải nói là một khẩu súng lục bị tháo rời linh kiện, không phải
muốn bắn súng sao? Dùng chút linh kiện này thì cô bắn kiểu gì?
Lúc này, Viêm Dạ Tước đi tới bên người, đưa tay cầm thân súng máy lên,
lắp lò xo, lắp đầu, lắp nòng súng, báng súng, cuối cùng là băng đạn,
mười mấy giây ngắn ngủn khôi phục súng trở lại nguyên trạng, sau đó nhẹ
giật giật, loảng xoảng mấy tiếng, linh kiện tách ra rơi trên mặt bàn,
ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Lắp ráp nó lại."
Trình Du Nhiên đưa tay cầm thân súng máy, vì sao muốn bắt cô lãng phí
thời gian với thứ đồ chơi này, cô là bác sỹ, cũng không phải là hắc đạo, hơn nữa, còn ở căn mật thất, chỉ có thể đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo
của Viêm Dạ Tước.
Cô mới không cần lắp ráp cái này, lúc này, còn không bằng ngủ, cô nhíu nhíu mày, muốn để vật này xuống.
Vậy mà, giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước vang lên: "Làm không xong
những thứ này, tối nay em cũng đừng nghĩ ngủ, không có tôi, em không ra
được!"
Tay Trình Du Nhiên dừng lại giữa không trung, vừa bắt đầu không cho cô
ăn cơm thì thôi, bây giờ còn không cho cô ngủ, đây quả thực là khi dễ
lớn nhất đối với cô, hít sâu, hít sâu, không thể nhịn được nữa, không
cần nhịn, khi dễ cô thật dễ ư? Cô sẽ làm cho anh xem!
Nói thế nào thì ở trên bàn phẫu thuật cô cũng nổi danh dùng dao nhanh,
bên trong thủ thuật, trừ nhanh tay chính là hung ác, ánh mắt cũng muốn
hung ác, đây đều là mẹ luyện cho cô từ nhỏ, cho nên, động tác mười mấy
giây vừa rồi, cô đã sớm nhìn rất rõ ràng.
"Đồng ý là tôi làm xong có thể rời đi." Nói xong, cô đưa tay cầm lò xo
lên hướng trong thân súng khẽ bóp, ngay sau đó nhanh chóng cài đặt linh
kiện còn lại, cô không có ưu điểm gì, trừ chạy nhanh ra thì là vừa học
vừa thực hành cực nhanh, mặc dù nói không biết tại sao kỹ thuật bắn luôn không được, nhưng cái này không làm khó được cô.
Một phút đồng hồ sau, Trình Du Nhiên dùng sức đặt súng hoàn chỉnh lên
trên mặt bàn, hả hê hướng Viêm Dạ Tước đang nhíu mày, hỏi: "Cần kiểm tra không?"
Viêm Dạ Tước quen thuộc với súng, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết cài
đặt có chính xác hay không, anh không nói chuyện, Trình Du Nhiên thong
dong xoay người, chuẩn bị đi về ngủ, chợt bị bàn tay Viêm Dạ Tước bao
trùm ở cái ót, sức lực cưỡng ép cô xoay người, mà tay trái cầm súng trên mặt bàn lên, đầu cũng không xoay, liền bóp cò súng ——
Pằng pằng, sáu tiếng súng vang lên ở mật thất, toàn bộ sáu viên ghim vào hồng tâm, hơn nữa, càng thêm khiếp sợ là chỉ có một cái hố.
Sau đó đem súng nặng nề đặt ở trên tay Trình Du Nhiên, lạnh giọng nói: "Lắp đạn vào, luyện tập."
Trình Du Nhiên còn đang sững sờ, không chỉ là bởi vì động tác vừa rồi
nhanh như chớp, mà đầu cũng không xoay, mắt cũng không nhìn, sáu viên
đạn đều trúng, Bôn Lang cũng là tay xạ kích chuẩn nhất, nhưng mà, nhưng
mà, Viêm Dạ Tước còn tinh chuẩn hơn so với anh ta.
Đây rốt cuộc không phải là người, anh tinh thông không chỉ là bắn súng,
từ sáu tuổi Viêm Dạ Tước đã bắt đầu bị ném vô tình vào trong trại huấn
luyện của Viêm bang, tiến hành các loại huấn luyện địa ngục, kỹ thuật
bắn, quyền pháp, binh pháp, đó chính là một thế giới tụ tập bầy sói,
không kiên cường, sẽ không có khả năng khiến mình sống sót.
Từ khi dùng súng đến bây giờ, anh đã hoàn toàn quên chính mình đã bắn súng bao nhiêu lần, trong tay dính bao nhiêu máu.
Ở trong vòng xoáy ăn thịt người này, không biết tự bảo vệ mình, sẽ là món ăn của người khác.
Nhớ tới những hồi ức kia, sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không bắn trúng tâm bia, vẫn sống ở chỗ này!"
Vậy bày tỏ cô không bắn trúng hồng tâm, sẽ bị nhốt ở chỗ này, cũng không thể đi, cái gì cũng không thể ăn, Trình Du Nhiên vừa nghe đến đây, sắc
mặt trầm xuống, hướng anh nói: "Viêm Dạ Tước, anh nói chuyện không giữ
lời, rõ ràng nói tôi cài đặt xong là có thể rời đi."
Thật không biết tại sao anh muốn mình luyện tập kỹ thuật bắn, cô là bác
sỹ rõ ràng chính là cứu người, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ nổ súng
giết người.
"Tôi nói gì thì là cái đó!" Viêm Dạ Tước thế nhưng cũng keo kiệt câu
chữ, trầm mặt, nhìn Trình Du Nhiên, "Trừ phi em cảm giác mình không
được! Không làm được!"
Nói xong, tay anh đặt ngay tại khóa cửa, thông qua chỉ tay mở cửa ra,
anh xoay người rời mật thất, Trình Du Nhiên muốn nhân cơ hội chạy đi, vô luận động tác của cô nhanh cỡ nào, vẫn chậm một bước, hung hăng đụng
vào trên cửa.
Trình Du Nhiên tức giận sờ sờ cái trán bị đụng đau, trong lòng mắng Viêm Dạ Tước vô số lần, cuối cùng ngay cả mình cũng mắng, không có chuyện gì làm lại gặp phải Viêm Dạ Tước, còn nói là cô gái của anh, thế nhưng đối xử với cô như thế, bởi vì cô không được? Hừ!
"Được, Viêm Dạ Tước, tôi sẽ làm cho anh xem tôi có được hay không!" Trình Du Nhiên trầm mặt xuống, cầm súng lục, đứng ở chỗ bắn.
Không chút khách khí liền hướng trước mặt nổ súng lung tung, pằng pằng
pằng, âm thanh chói tai vang vọng cả mật thất, thời gian trôi qua từng
phút, khoảng cách tiếng súng càng ngày càng lâu, rất rõ ràng, thể lực
người nổ súng bắt đầu cạn kiệt.
Dù có lòng tin lớn cũng bị phai mờ, cô đều không hiểu, tại sao mình
không bắn trúng, cái này có phải trúng tà hay không, hoặc là nói, cô
không có tế bào này.
Trình Du Nhiên lặp đi lặp lại một động tác, khiến cho cô dần dần mệt
mỏi, mí mắt cũng sắp rớt xuống, ngáp một cái, thật là làm cô buồn ngủ
quá, đêm ở nhà họ Mộ, cô cũng không ngủ ngon, kết quả, trở lại nơi này,
đã bắt đầu luyện súng, buổi tối ngủ đều là tiếng súng pằng pằng, làm cho cô mất ngủ.
Đến bây giờ, cô không chịu nổi, tính toán tới góc ngồi xuống đất nghỉ
ngơi, nhưng cô cũng không nghĩ ra mình nghỉ ngơi một chút, đầu dựa vào
tường liền ngủ thiếp đi.
Lúc này, Bôn Lang nghe tiếng súng dưới mật thất biến mất, nhìn màn ảnh,
ngay cả người ở phòng xạ kích cũng biến mất, tò mò hỏi: "Chị dâu đâu?"
Phi Ưng xoay chuyển camera, hai người nhất thời ngơ ngẩn, miệng Bôn Lang há to, kinh ngạc khạc ra: "Vào lúc này chị dâu của chúng ta vẫn còn có
thể ngủ?"
Chị dâu trong miệng bọn họ cứ ngồi ở trong góc dưới đất ngủ thiếp đi, thật đúng là dùng hành động để phản kháng lão đại.
"Chúng ta có nên kêu chị dâu dậy hay không, nếu bị lão đại biết, khẳng
định chị dâu sẽ không có quả ngon để ăn." Lúc này, Đan Hùng từ phía sau
chui ra, hỏi.
Hai chân Bôn Lang bắt chéo, cảm khái nói: "Lão đại cũng thế, cũng không biết phải thương hoa tiếc ngọc."
"Lão đại chính là vì tốt cho chị dâu, mới muốn chị dâu như vậy." Phi Ưng nói nghiêm túc, dù lão đại phân phó bọn họ bảo vệ Trình Du Nhiên, nhưng nếu ngộ nhỡ, cô không nổ súng, sẽ thiệt thòi lớn, chớ nói chi là còn
phải mang theo cô trở về Viêm bang, ở nơi đó, nếu cô không thể bảo vệ
mình, sợ rằng cũng không về được.