"Phi Ưng, cậu nói thật sao? Lão đại muốn dẫn chị dâu trở về nhà họ
Viêm?" Thằng ranh Bôn Lang bất tri bất giác nghe được Phi Ưng nói, bị
chấn kinh, mang cô trở về Viêm bang, vậy thì sẽ gặp Lão bang chủ, hơn
nữa thực sự trở thành chị dâu chính cống, nhưng trước đó, cần phải cẩn
thận mỗi người ở nơi đó, tóm lại, muốn làm cô gái của lão đại sẽ không
đơn giản như vậy, "Lần này đám người ở nhà họ Viêm nhất định sẽ rất giật mình, dù sao chị dâu còn có con trai ——"
Bôn Lang nói với giọng điệu cứng rắn, đây quả thực là nhắc Tào Tháo Tào
Tháo liền đến, cu cậu chạy như bay tới hướng bên này, "Không xong, không xong rồi, lão đại đi tìm mẹ, mau đánh thức mẹ dậy."
Tiểu Nặc đi tới, liền hướng An Nhẫn nói, cu cậu mới vừa ở trong phòng
dùng máy vi tính kết nối với bên này, cu cậu sớm tính đến mẹ sẽ núp ở
góc ngủ, không ngờ vừa nhìn thấy đúng là vậy.
Cu cậu vừa kêu lên, An Nhẫn lập tức chuyển hình ảnh sang bên hành lang,
thấy lão đại thật sự đang đi tới hướng mật thất, không khỏi liếc mắt
nhìn Tiểu Nặc, nếu cu cậu có thể kết nối vào máy vi tính của bọn họ ở
đây, biết rõ tình huống, thật không phải đứa bé tầm thường.
Lúc này, lão đại đã sắp đến gần mật thất, An Nhẫn thu hồi tinh thần, vội vàng đè xuống cái nút microphone, hướng mật thất kêu gào: "Chị dâu! Chị dâu!"
Trình Du Nhiên ngủ thật đúng là sâu, An Nhẫn kêu một tiếng, Bôn Lang
cũng kêu một tiếng, cũng không có hiệu quả, vẫn còn vùi đầu ở nơi nào
đó, không chút phản ứng.
Không phải cô xảy ra chuyện gì chứ?
"Như vậy là không có biện pháp đánh thức mẹ đâu." Tiểu Nặc thở dài một
cái, thân thể nhỏ vèo một cái nhảy lên ghế, đem máy ghi âm cầm trong tay đặt ở trước microphone.
Ở mật thất, Trình Du Nhiên mệt muốn chết rồi, dựa vào tường, đang làm
mộng, giống như nằm mơ thấy rất nhiều đồ ăn, sau đó lại có một giường
lớn.
Chợt, một giọng nói quen thuộc phá vỡ mộng đẹp của cô, "Mẹ, rời giường! Mẹ mẹ, rời giường! Mẹ mẹ mẹ ——"
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhiều năm qua, con trai đều dùng giọng nói này gọi cô rời giường, bách dụng bách linh*, quả nhiên, kêu liên tục
hai tiếng, Trình Du Nhiên mở choàng mắt, nâng đầu mệt mỏi, hướng nhìn
bốn phía, không phải là gần đây con trai rất ít dùng đồng hồ báo thức ư, cô nằm mơ cũng nằm mơ thấy giọng nói đồng hồ báo thức?
* Bách dụng bách linh: trăm lần dùng đều linh nghiệm.
Vừa lúc đó, gian phòng vang lên giọng nói của con trai, "Mẹ, mau đứng lên, lão đại sắp tới!"
Vừa mới nói xong, liền nghe được âm thanh cửa mật thất mở ra, cửa mật mã điện tử bị đẩy ra, Viêm Dạ Tước trầm mặt đi vào, đưa tầm mắt nhìn qua
mật thất, chỉ thấy Trình Du Nhiên đã đứng ở trên đài, lần này, bọn Phi
Ưng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, bọn họ cũng đồng thời cảm
khái, động tác của chị dâu thật đúng là không phải nhanh bình thường.
Vào thời điểm Viêm Dạ Tước đi tới, Trình Du Nhiên đứng ở trên đài xạ
kích ấn xuống nả một phát súng, pằng, mang theo tức giận, trong lòng đã
sớm mắng Viêm Dạ Tước trên trăm lần, may mà cô còn có đứa con tốt, vào
thời điểm mấu chốt gọi cô, nếu không cô khẳng định sẽ bị anh hành hạ.
Nghĩ vậy, đầu cô cũng không quay lại, pằng pằng pằng liên tục mấy phát, kết quả, đều không trúng.
Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, nếu cô lại bắn lung tung, căn bản không được
ra ngoài, thật là một học sinh không an phận, nghĩ vậy, anh chợt nhấn
nút tắt công tắc camera trong mật thất, đứng ở sau lưng cô, hai cánh tay xuyên qua hai bên thân thể cô, cầm tay cầm súng của cô.
Bọn Phi Ưng hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong, xem ra, lần
này tỏ rõ, lão đại biết chuyện bọn họ vừa làm, cũng rất giống tức giận.
"Anh muốn làm gì?" Trình Du Nhiên bị đồng tác thân mật tiếp xúc dọa sợ
hết hồn, lại bị Viêm Dạ Tước lạnh lùng quát lớn, "Nhìn phía trước mặt!"
Giọng nói trầm thấp hình như mang theo tức giận, Trình Du Nhiên lập tức
không nói thêm gì nữa, trong lòng tức giận bất bình, dù từ nhỏ tay cô đã luyện dùng dao, đều là mẹ dịu dàng dạy cô, khích lệ cô, bây giờ cô thật hoài niệm tình cảnh đó.
Nhưng cho tới bây giờ Viêm Dạ Tước cũng chưa từng cảm nhận được hoàn cảnh đó, trước mắt mà nói, đã là thoải mái nhất.
Lồng ngực bền chắc dán lên lưng Trình Du Nhiên, bàn tay bao trùm bàn tay nhỏ bé của cô, lạnh giọng nói: "Tĩnh tâm, chú ý tập trung."
Xin hỏi, tư thế của bọn họ, cô có thể chú ý tập trung mới là lạ, có điều Trình Du Nhiên lại có thể cảm thấy lòng bàn tay anh ấm áp, thế nào cũng không nghĩ ra một người lãnh khốc như vậy, tay lại ấm áp đến thế, giống như là khi còn bé, mẹ nắm tay cô, dạy cô y thuật, khi đó ba cũng sẽ như thế, tỉ mỉ hướng dẫn.
Nói cho cô biết làm giải phẫu sẽ phải tĩnh tâm, bởi vì, người sống chết
cũng chỉ ở trong nháy mắt, nếu như thời điểm giải phẫu cô không đủ tỉnh
táo, vậy thì là giết người.
Vậy mà, nổ súng cũng thế, nếu như không tĩnh tâm được, không đánh trúng
kẻ địch, cũng sẽ bị kẻ địch giết, cho nên, cô phải học được tự vệ.
Một lát sau Trình Du Nhiên rốt cuộc biết những thứ này, thu hồi tư
tưởng, nhìn về phía trước, giống như chung quanh không có gì, chỉ có bia bài trước mặt, cũng chỉ có cô và anh, anh nắm tay cô, cảm thụ tim anh
bình tĩnh nhảy lên, bao gồm nhịp tim của mình, dần dần dựa xuôi lên lồng ngực vững vàng.
Pằng! Thanh âm súng đạn chát chúa phá vỡ trầm tĩnh, đạn bắn tới hướng bia bài, không nghiêng lệch xuyên qua hồng tâm.
Nhìn hình ảnh bia bài lóe ra trong video, khóe miệng Trình Du Nhiên hơi
nâng lên đường cong, đã qua ba ngày, phát súng đầu tiên cô bắn trúng, cô vốn còn nhụt chí nhất thời có tinh thần.
"Tự em!" Viêm Dạ Tước nói trầm thấp cắt đứt cô suy tư.
Phát súng vừa rồi kia đích xác cho cô động lực rất lớn, Trình Du Nhiên
lanh lẹ lên đạn, giơ tay lên, một phát, trúng, lại bắn một phát, vẫn
trúng.
Lần này Trình Du Nhiên nhíu mày, nhìn Viêm Dạ Tước, chỉ thấy sắc mặt anh vẫn còn lãnh khốc, mắt Trình Du Nhiên trợn trắng, cũng không khen ngợi
câu, thiệt là.
Thôi, cô mới không lạ gì, mở miệng nói: "Hiện tại tôi có thể trở về ngủ được chưa?"
Viêm Dạ Tước không có lên tiếng, Trình Du Nhiên cũng biết anh ngầm cho
phép, cười cười, mới vừa bước ra một bước, hai chân tê dại mềm nhũn,
thời điểm chuẩn bị ngã nhào, Viêm Dạ Tước đưa tay chặn bế ngang cô, xoải bước đi ra ngoài.
Trình Du Nhiên nhìn khuôn mặt cương nghị kia, trong lòng dâng lên gợn
sóng, nhưng mà Viêm Dạ Tước thấy, cô còn chưa đủ khả năng, nếu như muốn
cùng mình trở về nhà họ Viêm.
Bị Viêm Dạ Tước đưa về gian phòng, cô ngã xuống giường, ngủ thật thoải mái.
Sáng sớm, ánh nắng sớm hắt vào tòa nhà cổ, mang theo gió nhẹ, chợt, gió
thổi càng lớn, giống như là báo trước chuyện sẽ xảy ra. . . . . .