Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 59: Chương 59: Vua y với thiên kim hắc đạo (Thượng)




Sáng sớm, ánh nắng sớm hắt vào tòa nhà cổ, mang theo gió nhẹ, chợt, gió thổi càng lớn, giống như là báo trước chuyện sẽ xảy ra.

Đón gió sáng sớm, lá phong tung bay theo gió, ba chiếc xe riêng màu đen nhanh chóng đi thông trên con đường tiến vào nhà cổ, bánh xe đè nát lá phong đỏ rải rác trên đường, hai bên tiếng cành lá xào xạc như thủy triều dâng cao, đoàn xe khí thế ngàn vạn mà qua, hướng tòa nhà cổ Viêm Dạ Tước ở, xem bộ dáng là thế tới hùng hổ.

Trong phòng giám sát tòa nhà cổ, hai chân Bôn Lang bắt chéo uống cà phê ở trên ghế, hưởng thụ bữa ăn sáng hôm nay, hơi giương mắt, muốn đường xá phía ngoài, cái này không nhìn cũng may, vừa nhìn thiếu chút nữa khiến anh ta phun cà phê ra ngoài, lập tức đè xuống trò chuyện nội tuyến, hướng bên An Nhẫn nói: "Má ơi, phòng bị cấp một, Nana, người đó tới rồi."

Bôn Lang nói xong, vội vàng để tách cà phê trong tay xuống, anh ta phải nhanh đi nói cho lão đại, bà cô này đến, tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.

Lúc này, Trình Du Nhiên ngủ thoải mái thức tỉnh lại, kỳ thực là bị đói tỉnh, xem ra ngày hôm qua luyện súng hao tốn thể lực, nghĩ thầm hay là đi tìm thím Vân lấy chút gì ăn, trở về ngủ tiếp, vì vậy, đầu óc mơ hồ kéo theo thân thể có chút mệt mỏi đi tới hướng phòng ăn lầu dưới.

Mới vừa đi tới, đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, cô chợt trợn to hai mắt, tinh thần gấp trăm lần, bây giờ mới nhìn rõ trong phòng ăn còn có Viêm Dạ Tước ngồi lạnh như băng ở chỗ đó, trước bàn cũng không có bữa ăn sáng, chỉ có một ly cà phê, một tay cầm xem tờ báo tài chánh kinh tế.

Cô thật đúng là không ngờ, lão đại hắc đạo làm sao sẽ xem tờ báo thương mại, muốn xem không phải nên xem phương diện tin tức súng đạn ma túy sao? Chỉ là, phương diện này ngược lại cũng không có, nhưng những thứ này dường như không có quan hệ với cô, hay là ăn điểm tâm trước rồi nói.

Trình Du Nhiên cất bước đi tới trước bàn ăn, cũng không nói một tiếng, liền đặt mông ngồi xuống, lúc này, thím Vân bưng sandwich cô thích ra.

Mùi vị này cô thật là nhớ nhung, ngửi một cái, đang chuẩn bị đưa tay cầm lên cắn miếng lớn, liền bắt gặp Bôn Lang bước nhanh chạy tới hướng bên này, trên mặt anh ta luôn luôn ha ha hiếm khi thấy khẩn trương như vậy, bước nhanh đi tới, hướng lão đại báo cáo: "Lão đại, không xong, này ——"

"Là cái gì không xong?" Một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời Bôn Lang, trong nháy mắt sắc mặt Bôn Lang xụ xuống, giống như là nhìn thấy chuyện gì kinh khủng, Trình Du Nhiên tò mò nhìn hướng phát ra giọng nói.

Lúc này, một cô gái Phương Đông mặc âu phục đi tới hướng bên này, sau lưng còn có bốn gã vệ sỹ cao lớn đi theo, vóc người cô gái nhỏ nhắn, nhìn qua mát mẻ động lòng người, trong tay xách theo túi xách hàng hiệu, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, lông mi thật dầy bên dưới là một đôi mắt to mê người, quay đầu nhìn về phía Bôn Lang, nhíu mày nói: "Là cái gì không xong?"

Giọng nói của cô ta mềm mỏng, nhưng sống lưng Bôn Lang trong nháy mắt lạnh rợn, anh cũng không dám chọc bà cô này, cứng ngắc kéo ra một nụ cười.

"Không có gì ạ, tiểu thư Tina, sao cô lại tới đây?" Cô gái bị kêu là Tina có tên tiếng Trung là Cố Ngưng, thiên kim duy nhất bang người Hoa của Cố lão tiên sinh, trên có ba anh trai, từ nhỏ đã được hàng nghìn hàng vạn người yêu thương, bởi vì nhà họ Viêm và nhà họ Cố có quan hệ rất tốt, vị thiên kim tiểu thư này, hồi nhỏ đã thích đi theo sau lưng Viêm Dạ Tước, có thể nói là đuổi tận cùng không buông, có lúc, mọi người thật rất bội phục vị tiểu thư này, hơn nữa, làm việc chưa bao giờ ra chiêu theo lẽ thường, nhiều người cũng bị cô ta hành hạ.

Giống như là hiện tại cô ta chỉ hơi giương con mắt, tùy tiện này cũng khiến Bôn Lang không dám nhìn nhiều.

"Sói con, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao?" Tina hướng anh ta lộ ra nụ cười khả ái, Bôn Lang lập tức lui về phía sau mấy bước, thật vẫn cảm giác mình chính là biết rõ còn hỏi rồi, không phải là vì bà cô này vẫn hướng về phía lão đại mà tới sao?

Tuy nhiên Trình Du Nhiên đang muốn ăn sandwich, thời điểm nghe cô ta gọi sói con, thiếu chút nữa phun ra, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng cười, sói con, thật đúng là cái tên đáng yêu.

Nụ cười của Trình Du Nhiên khiến cho Tina chú ý tới cô gái ngồi ở cùng bàn ăn điểm tâm với Viêm Dạ Tước, thông qua nguồn tin tức của cô ta, cô ta biết người này, bác sỹ mà anh Tước mới tìm đến, vì vậy, cô ta bước một bước, dò xét cẩn thận nhìn cô, tóc còn hơi rối loạn, mặt mới tỉnh ngủ, nhưng lại có thể nhìn ra, cô có gương mặt rất tinh xảo, chỉ là, ăn mặc rất mộc mạc.

Cô ta càng tiến đến gần Trình Du Nhiên, mở to mắt, mở miệng nói: "Cô hẳn là bác sỹ Trình Du Nhiên bên cạnh anh Tước."

Cái gì mà anh Tước, Trình Du Nhiên nghe đều có chút không có tư vị, hơn nữa, cô nàng gọi là Tina này, xem dáng vẻ cũng chừng hai mươi, lại dám gọi thẳng tên cô.

Trình Du Nhiên cắn một miếng sandwich, thản nhiên nói: "Em gái nhỏ này, có phải nên gọi một tiếng chị hay không, dù sao tôi cũng lớn hơn cô em đấy."

"Thật đúng vậy, từ nếp nhăn cũng có thể thấy được, cô già hơn tôi." Tina gật đầu vô cùng thành khẩn, sau đó rất bất đắc dĩ mà nói một câu.

Trình Du Nhiên xem thường, cầm sữa tươi lên uống một hớp, nói: "Cô em, cái này gọi là thành thục, bây giờ em còn không học được, em quá non nớt, bằng quan sát gần đây của chị, anh Tước của em dường như thích loại hình thành thục."

Muốn khi dễ Trình Du Nhiên cô? Cô em này còn non lắm, Trình Du Nhiên liếc mắt liền xác định ra cô em này thích Viêm Dạ Tước, cư nhiên thích Viêm Dạ Tước như núi băng, cẩn thận mình cũng bị đông hư.

Có điều, Trình Du Nhiên nói một câu hết sức tùy ý, nhưng không biết nghe ở trong lỗ tai Viêm Dạ Tước cùng Bôn Lang lại là ý khác.

Bôn Lang thở dài trong lòng, thấy tình huống không ổn, vua y tỷ thí với thiên kim hắc đạo vì lão đại, xem ra cuộc chiến tranh này không ngừng nghỉ.

Trình Du Nhiên giương mắt, mặt không sao cả, nói: "Không tin, cô em hỏi anh Tước của mình xem?"

Cô cố ý tăng thêm giọng điệu ở từ anh Tước, hình như mang theo một tia hài hước, nghe xong mặt Viêm Dạ Tước vốn lạnh lẽo cũng cau mày lại, mà Tina vốn đang cười chợt trầm xuống, quát lớn: "Anh Tước sẽ không thích bà cô già."

Rất tốt, chính là câu nói này hoàn toàn khiến Viêm Dạ Tước nổi giận, dùng sức đặt tờ báo lên trên bàn, đứng lên, lạnh lùng nói: "Tina, em qua đây!"

Vậy mà, Viêm Dạ Tước nói một câu trầm thấp, Tina lập tức ngoan ngoãn đi theo Viêm Dạ Tước tới thư phòng, còn không quên trợn mắt nhìn Trình Du Nhiên một cái.

Khóe miệng Trình Du Nhiên giương nhẹ, cô tiếp tục ăn bữa sáng, cô còn nghĩ ăn no xong thì ngủ tiếp, cái khác không có quan hệ với cô.

Bôn Lang đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, thở dài một cái, đây coi như là tạm thời nghỉ ngơi giữa trận sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.