Trình Du Nhiên không quan tâm Tina đang nói cái gì, đem túi đen con trai cho mình mở ra, trải bằng ở trên mặt bàn, bên trong là vài thanh dao
dẹp, cô tùy tiện chọn một thanh rút ra, thủ thế hết sức mau cắt một
miếng, sau đó cầm nĩa xiên nhanh thả vào trong miệng.
Tina nhìn đến đây, mắt mở lớn hơn, kinh hô: "Cô...cô dùng nó ăn thịt bò bít tết?"
Trình Du Nhiên không nhanh không chậm giương mắt lên, chỉ nhìn cô ta một cái, lại tiếp tục ăn một khối, "Cái này thì có gì không thể được?"
Cũng chỉ là một bộ dao mà thôi, song kế tiếp cộng thêm lời nói của Tiểu Nặc, liền hoàn toàn biến dạng.
"Mẹ, đây chính là thứ ngày hôm qua làm giải phẫu." Tiểu Nặc vẫn không
quên tăng thêm cho mẹ một câu, sau đó đến bên cạnh mẹ, cầm một ly nước
cà chua lên.
Một đôi mẹ con này phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cũng rất là tự nhiên, nhưng chính điểm tự nhiên này, nhìn ở trong mắt Tina quả thật là điên khùng,
nếu so về đức hạnh, vị thiên kim tiểu thư này còn quá non nớt, tạm thời
sẽ không là đối thủ của hai mẹ con này.
Trời ạ, dùng dao phẫu thuật ngày hôm qua cắt thịt bò bít tết, mà lại còn ăn, hơn nữa, quỷ nhỏ kia lại đang uống máu đỏ, cô ta quả thực không dám tưởng tượng, từng trận gió lạnh thổi qua sống lưng, hai mẹ con này là
quái vật nào, thật là không nhìn nổi, nên nhanh chóng rời đi.
Cô ta dậm chân, cũng không nói chuyện, lạnh lùng hừ một tiếng, liền xách theo túi hàng hiệu đi lên lầu.
Tiểu Nặc nhìn sang, chứng thực người mới vừa lải nhải không xong rời đi
thật, để cái ly xuống, một bộ dáng vẻ thân sĩ, trầm mặc chốc lát, quay
đầu, giương mắt nhìn mẹ, nói: "Mẹ, mẹ thật tà ác."
"Như nhau thôi." Trình Du Nhiên tiếp tục ăn thịt bò bít tết, sau khi
nuốt vào, thản nhiên nói: "Thật không hổ là con trai mẹ, nhưng vừa rồi
con nói mẹ lão hóa đúng không?"
Đem một thanh dao nói thành dao mới vừa giải phẫu, đây cũng không tồi,
dọa người không dứt được đó, để cho lỗ tai cô thư giãn chút.
Có điều lúc trước cu cậu dám nói cô lão hóa, Trình Du Nhiên quay đầu, nhìn con trai.
Tiểu Nặc vẫn còn dáng vẻ thân sĩ, chậm rãi tiến lên đón ánh mắt mẹ, chợt, cười cười, nói: "Mẹ, đây chính là tùy cơ ứng biến."
Còn tùy cơ ứng biến, Trình Du Nhiên cho con trai một cái xem thường,
thằng nhóc này, từ khi hơi hiểu chuyện, vẫn đối nghịch với cô, không,
phải là lúc còn rất nhỏ đã không biết điều, không có việc gì đi tiểu ở
trên người cô, kết quả cô muốn ngủ một lát, cu cậu khóc, không cho cô
ngủ thiếp đi, cu cậu bò một mình trên đất, cầm khăn giấy chơi đùa đầy
đất, sau đó cũng sắp đem mình bao thành một xác ướp, tỉnh ngủ, cô sớm bị hù chết, kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn kia liền hướng mình cười.
Nhớ quá khứ cu cậu lớn lên, Trình Du Nhiên vừa hạnh phúc vừa chua xót,
bây giờ cu cậu hơn sáu tuổi rồi, qua nửa tháng sẽ lên tiểu học.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô rất là vui mừng cùng hài lòng, sờ sờ đầu cu cậu, không nói gì nữa, lại tiếp tục ăn.
Tiểu Nặc lộ ra nụ cười khả ái, cũng tiếp tục ăn bữa sáng, Trình Du Nhiên thỉnh thoảng đem thịt bò bít tết cắt gọn thả vào trong đĩa con trai,
Tiểu Nặc cố sức ăn.
Hai mẹ con ngồi ở trước bàn ăn, tia sáng chiếu vào cửa sổ, hết sức ấm áp.
Ở chỗ không xa, Viêm Dạ Tước vốn định hỏi Trình Du Nhiên vì sao còn chưa đi mật thất, nhưng thấy cảnh tượng này, bước chân của anh dừng lại,
đứng lẳng lặng ở nơi nào đó nhìn bên này, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ nét mặt gì, thâm trầm làm cho không người nào có thể xem thấu.
Vừa lúc đó, thím Vân bưng một ly cà phê đi tới bên người Viêm Dạ Tước, đưa cho vị lão đại xem có vẻ hết sức lãnh khốc.
Từ lúc bà tới, bà đã nhìn thấy Viêm Dạ Tước ở chỗ này nhìn Du Nhiên,
cười cười, nói: "Mẹ con bọn họ chính là như vậy, đã nhiều năm qua, trong chốc lát như oan gia, chốc lát giống mẹ con, đặc biệt là thời điểm gặp
khó khăn, mỗi lần nhìn bọn họ, tôi sẽ nghĩ đến khi đó, những việc trải
qua trong sáu năm Du Nhiên nuôi lớn Tiểu Nặc."
"Ba Tiểu Nặc là ai?" Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp, hỏi.
Thím Vân không ngờ anh sẽ hỏi mình, lắc đầu một cái, nói: "Tôi cũng
không biết, khi Du Nhiên dời đến sát vách nhà tôi thì đã mang thai,
nhưng lại chưa từng gặp qua ba đứa bé, trừ mấy người bạn của con bé ra,
sáu năm qua, cũng chưa từng nhìn thấy."
Sáu năm rồi, đều là Trình Du Nhiên mang theo Tiểu Nặc, không có ai biết
ba Tiểu Nặc là người nào, Viêm Dạ Tước không biết vì sao, thế nhưng muốn biết đáp án, nhưng Trình Du Nhiên luôn có dáng vẻ quật cường đánh chết
cũng không nói, Tiểu Nặc cũng không biết, rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì?
Viêm Dạ Tước nhanh chóng thu hồi suy tư, không nói một câu, liền xoay
người rời đi, thật không biết tại sao mình muốn biết những thứ này.
Thím Vân nhìn bóng lưng Viêm Dạ Tước, chỉ nhàn nhạt thở dài, vị lão đại
Viêm bang nhìn như lãnh khốc, nhưng trong ánh mắt anh mới vừa đứng ở chỗ này nhìn Trình Du Nhiên, có một loại không bén nhọn, không phải lạnh,
không phải khát máu, không phải sát khí, mà là loại băng dần dần hòa
tan.
Chỉ có điều bà thật hi vọng Du Nhiên có thể có hạnh phúc của mình, cô
xem có vẻ đều không quan tâm chuyện gì, tính khí lại quật cường, thật ra thì tâm tư cũng rất đơn giản.
Trình Du Nhiên ăn no căng, nhìn đồng hồ, cũng biết mình lại tới trễ, cô
biết Viêm Dạ Tước nói một không hai, vì vậy, vội vàng chạy đi hướng mật
thất.
Cái này không biết có phải ăn quá nhiều hay không, cảm giác chạy chậm
chạp, vậy mà, vào lúc xuyên qua hành lang, một giọng nói trầm thấp chợt
vang lên ở phía sau cô.
"Mới vừa ăn no, em chạy nhanh như vậy làm cái gì!" Giọng nói này nghe là quát lớn, nhưng lại mơ hồ quan tâm.
Trình Du Nhiên vội vàng thắng gấp, quay đầu lại, liền nhìn thấy Viêm Dạ
Tước đi tới hướng mình, nghĩ thầm, xem ra là xong rồi, lần này xong rồi, bị tóm, không đúng, nếu như bị tóm, anh cũng sẽ không nói câu này, nếu
anh nói như vậy, cô có cơ hội phản bác.
Nhíu mày, nói: "Không chạy, sẽ trì ——"
Trình Du Nhiên còn chưa nói hết, đã bị Viêm Dạ Tước nắm cánh tay kéo đi
theo anh xuyên qua hành lang, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, mở miệng
hỏi: "Lão đại, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Em theo tôi đi một chuyến đến Thụy Sĩ." Giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước vang lên, ngay sau đó là thắc mắc thao thao bất tuyệt của Trình Du Nhiên: "Không phải kêu tôi đi luyện súng sao? Làm gì bảo tôi đi Thụy
Sĩ, đi đâu, làm cái gì, tôi không đi, Tiểu Nặc vẫn còn ở nơi này."
"Tiểu Nặc ở chỗ này, sẽ không có nguy hiểm!" Giọng nói trầm thấp của
Viêm Dạ Tước cắt đứt lời cô..., hình như có chút không nhịn được, bởi vì cô vẫn cằn nhằn từ lúc ở nhà cổ đến khi lên xe. .
Lúc này, xe đã khởi động, cô xuyên qua cửa sổ nhìn tòa nhà cổ, thở dài
trong lòng, kỳ thực cô trừ không muốn rời Tiểu Nặc ra, bởi vì cô sợ
lạnh!
Mà lúc này đây, bên kia nhất định là băng tuyết đầy trời!