Vào lúc xe rời khỏi tòa nhà cổ, trong phòng khách của tòa nhà cổ truyền đến một hồi tiếng kêu điên loạn.
"Các người gạt tôi, làm sao anh Tước sẽ không có ở trong tòa nhà cổ."
Tina hoàn toàn không tin tưởng lời bọn họ nói, mỗi lần bọn họ đều làm
vậy để lừa cô ta rời đi, cô ta đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nói:
"Các người muốn gạt tôi, cũng không có dễ dàng thế đâu, dù sao, tôi cứ
không đi."
"Vị đại tiểu thư này, chúng tôi lừa cô có hữu dụng không?" Văn Long nhìn cái người mỗi lần đều nói như vậy kia, mỗi lần anh ta trả lời cũng sắp
muốn điên rồi, "Lão đại cũng đã dặn dò, cô muốn ở lại chỗ này thì cứ tự
nhiên."
Nghe nói như thế, cô ta hình như bắt đầu tin tưởng lời Văn Long nói,
Viêm Dạ Tước đã rời đi thật, cô ta mở mắt thật to, nói: "Anh Tước đi nơi nào?"
"Không biết." Coi như anh ta biết, anh ta sẽ không nói, nếu nói cho cô
gái này, cô ta lại đi kề cận, bị lão đại biết, anh ta thật sự sẽ chết
rất thê thảm.
"Anh nhất định biết." Tina đứng lên, túm lấy Văn Long hỏi.
Văn Long bất đắc dĩ nhất chính là cô ta làm nũng hướng anh ta ép hỏi,
thở dài trong lòng, tại sao lão đại phải bỏ anh ta lại với vị đại tiểu
thư này chứ.
Vậy mà, vừa lúc đó, một đôi tay nhỏ bé chợt túm lấy làn váy của Tina.
"Chị ơi, cho dù chị dụ dỗ chú Văn cũng vô dụng, lão đại đã sớm đi, chị
không đuổi kịp đâu." Âm thanh trẻ con non nớt, trong lòng suy nghĩ, cu
cậu muốn đi cũng không thể đi, huống chi là chị ấy.
Văn Long may mắn dường nào khi Tiểu Nặc xuất hiện vào lúc này, nhưng
Tina lại hết sức ảo não khi tên tiểu quỷ này xuất hiện, còn có bà mẹ
quái dị kia nữa.
Đợi chút, Tina nhìn chung quanh, cúi đầu hỏi Tiểu Nặc: "Mẹ em đâu?"
"Nửa giờ trước mẹ em đã ngồi lên xe với lão đại rời đi rồi, bỏ lại một
mình em lẻ loi hiu quạnh." Tiểu Nặc nói qua nhún vai một cái, đặt mông
ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng cũng đang buồn buồn không vui vì
chuyện này, cu cậu cũng muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết, nghe nói nơi đó
chơi rất tuyệt.
Vậy mà, nghe nói xong, mặt Tina liền biến sắc, lập tức buông Văn Long
ra, xoay người đi ra bên ngoài phòng khách, bốn gã vệ sỹ đã chờ cô ta,
cô ta không thể ở chỗ này làm trễ nải thời gian, cô ta nhất định phải
nhanh chóng tìm được bọn họ, tuyệt đối không thể để cho Trình Du Nhiên
kia quấn lấy Viêm Dạ Tước.
Một câu nói của Tiểu Nặc rốt cuộc điều bà cô đi, Văn Long buông lỏng thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt Tiểu Nặc, "Cũng là cháu lợi hại."
"Không phải là cháu lợi hại, là chị gái đuổi theo lão đại lợi hại."
Nhưng chỉ sợ chị ấy phí công, bởi vì, sự thật đã sớm đặt ở trước mắt,
Tiểu Nặc dựa vào thành ghế, cũng không biết mẹ thế nào.
Trời mới biết mẹ cu cậu đang gào thét trong mảnh đất trời đất băng tuyết kia, mười giờ sau, Trình Du Nhiên mới biết ý nghĩ của mình có bao nhiêu đơn thuần, bởi vì vừa đi tới Thụy Sĩ thì thấy thời tiết ở đây giá rét,
làm thế nào cũng không biết Viêm Dạ Tước mang theo cô đi núi Alpes.
Mấy chiếc xe nhanh chóng lái qua đất tuyết, xe cũng trải qua cải trang,
có thể chạy tốt ở trong tuyết, Trình Du Nhiên ngồi ở trong xe, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Nơi này rừng núi lớn cùng ngọn núi hiểm trở, bão tuyết bắt đầu xâm nhập
đỉnh núi, mang theo sức mạnh vèo vèo, thổi cuồng loạn không tiết tấu ở
hai bên cửa sổ xe, tốc độ tuyết đọng rất nhanh, mất một lúc, bánh xe đã
bị bao trùm trên mặt tuyết quanh co.
Trình Du Nhiên co rụt thân thể, chỉ nhìn cũng cảm thấy đặc biệt rét
lạnh, toàn bộ nhờ trong xe có hơi ấm, cuối cùng có thể để cho Trình Du
Nhiên hơi tốt hơn một chút, cô quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, anh vẫn như
cũ, nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như không có chút bất ngờ đối với cảnh
tượng bên ngoài.
Mặt trời mọc lách khỏi đám mây, ló mặt ở đỉnh núi, chùm sáng màu vàng
óng chiếu trên nền đất tuyết, thế giới tốt lành, đoàn xe lái vào một khu vực tư nhân.
Vẫn còn có người xây dựng một khu biệt thự lớn ở nơi lạnh chết người
này, thật đúng là loại người gì cũng có, Trình Du Nhiên thở dài một cái.
Vậy mà, cái khoảng không gian này thuộc Mafia Italy ——gia tộc Ander Leo.
Xe anh dừng ở dưới thềm đá hành lang kiểu biệt thự đình, Trình Du Nhiên
đi theo Viêm Dạ Tước ra, không khí mỏng manh mà lạnh lẽo xông vào chóp
mũi, mỗi lần hít thở đều giống như đem lưỡi đao sắc bén, vô tình cạo đau cổ họng cô, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lạnh phát run.
Bước nhanh theo bước chân Viêm Dạ Tước, rất nhanh tiến vào biệt thự,
cuối cùng cũng ấm, nhưng nghĩ đến nơi mình đang đứng, liền hết sức không được tự nhiên.
Lúc này, cửa chính chạm trổ bị người mở ra, Viêm Dạ Tước xoải bước đi
vào, mà bên trong, một người đàn ông thân hình cao lớn đi vào từ một
cánh cửa khác, đi tới hướng bọn họ.
Người đàn ông phương Tây điển hình, tóc màu vàng, con ngươi màu xanh
thẳm, ngũ quan khắc sâu, cương nghị tuấn lãng, trên người còn mặc quần
áo trượt tuyết, bông tuyết trên bả vai, xem ra là mới vừa ở bên ngoài
sân trượt tuyết trở lại, thật đúng là nhàn hạ thoải mái.
Khóe miệng Daniel mang theo nụ cười tà mị, đi tới, nói: "Tước, động tác của cậu thật đúng là nhanh."
Viêm Dạ Tước đi vào, sắc mặt lạnh lùng như cũ, trầm mặc, lúc này, Trình
Du cũng đi theo vào, lạnh đến mức cô bay thẳng đến bên lò sưởi trong
tường, muốn ấm áp trước, lập tức bị hai người nhìn như người ở, bị người đàn ông bản lĩnh cùng cử động như quân nhân bình thường nhanh chóng bắt được.
"Cô ấy là người của tôi, sợ lạnh, kệ cô ấy đi." Câu nói đầu tiên của
Viêm Dạ Tước ở đây chính là câu này, nghe không có gì đặc biệt.
Nhưng lại đưa tới hứng thú cho Daniel, cười nói: "Cô ấy chính là vị bác sỹ kia?"
Viêm Dạ Tước cũng không trả lời ông ta, hướng ghế sa lon ngồi xuống,
Daniel nhìn lại cô gái khả ái hơ lửa ở trước mặt lò sưởi trong tường,
cười cười, cũng xoay người ngồi xuống trên ghế salon, hai người cứ thế
đàm luận chuyện ngay trước người đang hơ lửa kia.
"Tôi mới vừa gặp ba cậu, nghe nói ông ấy cũng sẽ tới đây, không ngờ cậu
đã vượt lên trước một bước." Daniel thản nhiên nói, "Cậu hẳn không muốn
thấy ông ấy, cậu muốn đi à?"
"Ông ta tới làm gì?" Vừa nhắc tới người ba này, sắc mặt Viêm Dạ Tước cũng không quá tốt.
Trình Du Nhiên vừa sưởi ấm thân thể, vừa nghe bọn họ nói chuyện, nhưng
nghe đến chỗ này, sắc mặt có chút kinh ngạc, ba Viêm Dạ Tước cũng muốn
tới?