Gương mặt ở dưới mũ lưỡi trai nhất thời sửng sốt, trong nháy mắt trợn to mắt hạnh, nhưng rất nhanh lại cúi đầu.
Trình Du Nhiên liếc thấy người đi tới là người nào, chính là Lâm - bạn
tốt của cô, Trình Du Nhiên biết cô ấy là con dâu nhà Hoắc Bối Nhĩ, Khải
Tát cũng thường mặc kệ những việc này, cho nên, cô nhìn thấy Lâm xuất
hiện, trong lòng không che giấu được kinh ngạc, cô ấy ở chỗ này, chính
là muốn nhúng tay vào những chuyện nhà Hoắc Bối Nhĩ.
Lâm cũng không có nhìn người mang mũ lưỡi trai chính là Trình Du Nhiên, mà dẫn theo một thuộc hạ, đi vào.
"Sao gia tộc Hoắc Bối Nhĩ lại phái hạng đàn bà con gái đến, đây coi là
cái gì?" Morgan liếc Lâm một cái, gậy chống trong tay không khỏi đánh
xuống sàn nhà.
Diehl thấy Lâm xuất hiện, cũng xụ mặt xuống, "Đây cũng quá kỳ cục rồi."
Cho tới nay, hạng đàn bà con gái đều sẽ không được tham gia vào hội nghị gia tộc, ai cũng biết chẳng qua là con dâu nhà Hoắc Bối Nhĩ sinh con
trai nên Khải Tát mới cưới được vợ, bàn về cách, cô ấy căn bản không có
tư cách đi tới nơi này, Hoắc Bối Nhĩ quả thật cũng quá kỳ cục rồi.
Lâm không có bởi vì lời bọn họ nói mà thay đổi vẻ mặt, đi tới trước bàn
hội nghị, cười nói: "Mấy vị không nên tức giận, gia tộc Hoắc Bối Nhĩ
luôn luôn kính trọng các ngài, thân thể chồng tôi không khỏe, cho nên,
tôi tham dự thay chồng tôi."
Lời của cô ấy đã rất rõ ràng, cô ấy chỉ tham dự thay chồng cô ấy, vậy
cũng chính là nếu như bọn họ có ý kiến nữa, vậy thì hiện tại chính là
người có ý kiến với chuyện nhà Hoắc Bối Nhĩ.
Thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía sau, cũng không nói lời nào, mà
Lãnh Triệt nhếch miệng lên cười tà khí, nói: "Như vậy thật không tồi, có thể ngắm mỹ nữ trong hội nghị bí hơi này."
Lãnh Triệt nói xong, ánh mắt lại chuyển đến người bên cạnh Viêm Dạ Tước, nụ cười khóe miệng càng thêm sâu.
Viêm Dạ Tước lại cau mày, một đầu ngón tay xoay chiếc nhẫn, đưa tầm mắt nhìn qua người ngồi ở đó.
"Tôi là một cô gái, không hiểu quy định, nếu như mấy vị có bất hòa gì
đối với nhà Hoắc Bối Nhĩ chúng tôi, không ngại đem ra mặt đối mặt nói
thẳng." Giọng nói dịu dàng của Lâm vang lên, một tay đặt lên mặt bàn,
một tay khẽ vuốt sợi tóc bên góc trán, trên mặt không có bất kỳ nụ cười, ngôn ngữ sắc bén.
Sắc mặt Diehl tương đối không tốt, bàn tay đánh ở trên mặt bàn, ngước
mắt nhìn Lâm, nói: "Giao dịch lần này, nhà Hoắc Bối Nhĩ quả thật không
để chúng tôi ở trong mắt, đây là ý gì?"
"Diehl tiên sinh, thứ cho tôi ngu muội, không biết ý trong lời ngài
nói." Lâm đã không còn dáng vẻ bé gái ngây thơ lúc trước nữa, đối mặt
với người gia tộc Diehl chất vấn, không có chút sợ hãi, mà rất khoan
thai tự đắc hỏi ngược lại.
"Giao dịch ma túy này vốn chính là mấy gia tộc cùng nhau làm, hôm nay
các người muốn một mình lũng đoạn vụ làm ăn này, một cái bánh lớn như
vậy, các người ăn nổi sao?" Morgan càng nói càng phẫn nộ, cây gậy cũng
biến hóa theo tâm tình ông ta, đánh lên mặt đất.
"Mấy lần giao dịch đều gặp phải sự cố, đưa đến tổn thất nghiêm trọng cho chúng tôi, đừng cho là chúng tôi không biết, trong này có quan hệ tới
các người."
"Diehl tiên sinh, xin nói chuyện chú ý, cái gì có quan hệ với chúng tôi? Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ chúng tôi chưa bao giờ biết làm loại chuyện đó."
Giọng Lâm dịu dàng chợt trở nên cứng rắn, thân thể nghiêng về phía
trước, đôi con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm Diehl, vẻ mặt hoàn toàn
không còn mềm mại như nước nữa, hoàn toàn giống như là biến thành người
khác, lạnh lùng mở miệng: "Nếu như không có gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, các
người có thể có một cuộc buôn bán lớn thế ư? Nếu như ban đầu gia tộc
Hoắc Bối Nhĩ muốn độc tài, còn cần thiết đem cuộc buôn bán này phân cho
các người à?"
Từng câu hỏi vặn sắc bén khiến Diehl nói không ra lời, chỉ thấy cô ấy
chợt dừng lại, khóe mắt hiện lên một tia ác độc, chất vấn: "Diehl tiên
sinh, ngài đừng quên, hàng tổn thất lần này không đơn thuần chỉ có các
ngài."
Trình Du Nhiên nghe bọn họ tranh luận về kinh doanh ma túy thì cũng đã
rất kinh ngạc, lại không ngờ Lâm thay đổi hoàn toàn, trước đây không lâu gặp ở Hongkong, cô đều không nhìn ra, còn tưởng rằng cô ấy chỉ là người mẹ vì thuận lợi sinh đứa bé ra đời, có lẽ, trong thời gian sáu năm
không gặp, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Từ đầu đến cuối Lãnh Triệt không nói gì, giống như là một chuyện không
liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem, lúc này, Morgan chợt nhìn về phía
Viêm Dạ Tước, nói: "Viêm bang đứng đầu Năm gia tộc lớn, Tước, chuyện này cậu thấy thế nào?"
Thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía trước, khí lạnh quanh thân bức
người, giương mắt nhìn người đang ngồi, lạnh lùng mở miệng: "Bắt đầu từ
hôm nay, kết thúc vụ buôn bán này."
"Tước, lời này của cậu là có ý gì?" Diehl phản ứng rất kích động, nhìn Viêm Dạ Tước.
Morgan và Lâm cũng không nghĩ rằng Viêm Dạ Tước sẽ nói ra lời này, đều
ngước mắt nhìn anh, Morgan mở miệng hỏi: "Tước, cậu nhất định phải làm
vậy?"
Ngay cả Trình Du Nhiên đứng ở sau lưng anh cũng có chút kinh ngạc, chỉ
có mặt Viêm Dạ Tước không chút thay đổi, trầm giọng nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng."
"Không được, tôi phản đối!" Diehl không chút nghĩ ngợi liền mở miệng
phản đối, Morgan cũng mở miệng nói: "Chúng tôi theo vụ buôn bán này đã
nhiều năm, làm sao có thể kết thúc?"
"Tôi cũng không yêu cầu các ngài kết thúc, nhưng từ hôm nay trở đi, Viêm bang không hề nhúng tay vào bất cứ gì trong phương diện này, mặc kệ ban đầu ba tôi cho các ngài điều kiện gì, hiện tại người làm chủ Viêm bang
không phải là ông ấy, mà là tôi!" Giọng Viêm Dạ Tước rất kiên định, đây
cũng là nguyên nhân anh tham dự hội nghị gia tộc lần này.
"Tước, cậu quyết định thế không phải làm khó chúng tôi ư? Nói thế nào
thì Viêm bang đứng đầu chúng tôi." Lâm dịu dàng nói, thoạt nhìn rất là
bình tĩnh.
"Làm người đứng đầu chúng tôi đều sẽ không nói ra như vậy, đã thế này,
Viêm bang các người cũng không có tư cách ngồi ở vị trí đứng đầu Năm gia tộc lớn!" Diehl mở miệng dứt khoát.
Lúc này, Viêm Dạ Tước chậm rãi đứng lên, xoay người, nhìn Trình Du
Nhiên, bàn tay đè một cái ở đỉnh đầu cô, lạnh lùng nói: "Sao ông quan
tâm đến giao dịch này, nguyên nhân không muốn kết thúc, ông phải rõ ràng hơn so với chúng tôi!"
Giọng anh càng ngày càng lạnh, dưới tình huống không người nào phát
giác, đưa tay lấy súng bên hông Trình Du Nhiên, đột nhiên xoay người ——
Nòng súng lạnh lẽo vô tình chỉ vào mi tâm Diehl, trong mắt lóe lên đầy
máu tanh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm, lạnh giống như núi băng.
Mọi người nhất thời kinh ngạc, tuy nhiên Diehl bị chỉ vào, sắc mặt trở
nên tái xanh, nhìn Viêm Dạ Tước, "Tước, cậu —— đây là ý gì?"
"Nếu không phải phần lễ ngày hôm qua, tôi thật đúng là không biết Diehl
ông muốn ngồi vị trí này như thế!" Viêm Dạ Tước hừ lạnh, con mắt khóa
chặt Diehl, ngày hôm qua bị tập kích, tất cả mọi người đều cho là Hoắc
Bối Nhĩ bởi vì muốn độc chiếm buôn bán mà gây nên, nhưng, trong chuyện
này cũng là do Diehl cấu kết người ngoài, muốn độc chiếm, hơn nữa còn âm thầm tập kích Khải Tát.
Anh giả vờ không biết chuyện này, chính là chờ hôm nay.
Những người bên cạnh cũng không dám động, bọn họ đều đã nhìn ra, mục đích lần này của Viêm Dạ Tước là Diehl.
"Nếu như mày không có bản lãnh này, dĩ nhiên là phải nhường vị." Giọng
Diehl cũng lạnh lùng, cho dù biết kỹ thuật bắn của Viêm Dạ Tước tinh
chuẩn, trong mắt thủy chung không có sợ hãi.
Vậy mà, lúc Diehl vừa mới nói xong, Trình Du Nhiên tiến lên một bước, kích động nói: "Có mai phục!"
Vào thời khắc Viêm Dạ Tước đè cái mũ của cô xuống, cô rốt cuộc nhìn thấu mũ lưỡi trai khác thường, lại là một vật phẩm công nghệ cao, hạ thấp
vành mũ lại có thể bày ra một màn ảnh.
Cái dụng cụ này, nếu như tay bắn cầm nó nhất định có thể bắn chính xác
phương vị, nhưng nếu dùng tại chỗ khác, vậy thì có thể xuyên thấu qua
cửa sổ, có thể hoàn toàn biết cảnh tượng bên ngoài.
Viêm Dạ Tước vừa vỗ ở trên đầu cô, hẳn là mở chốt giám thị, tiến hành quét xem hoàn cảnh chung quanh.