Cây phong cành lá rậm rạp, lay động ở trong gió thu, tiếng cành lá xào
xạc như sóng biển xao động, khí thế vô vàn, gió nổi lên, cây phong lênh
đênh giống như là mưa lá, êm ái mà rớt xuống, lưu luyến không rời, tán
lạc trên cây rơi xuống trên đường nhỏ, làm bậc thang dọn sạch sẽ biến
thành một tầng đỏ rực.
Dưới lá cây đỏ rực, kiến trúc đồ sộ tọa lạc ở đó, có vẻ cực kỳ yên tĩnh ở giữa rừng.
Trình Du Nhiên bình thản đi sau lưng Viêm Dạ Tước, bước lên bậc thang,
Phi Ưng và Bôn Lang theo sau, khi bọn họ đi qua, gió nổi lên lá cây bay
lả tả, khí thế lên ùn ùn, trong không khí, hình như tràn ngập sát khí.
Đi vào đại điện Trình Du Nhiên mới phát hiện đây là nhà thờ, ánh sáng
bên trong u ám, làm cho người ta cảm giác không khí tôn giáo thần bí,
trang trọng cùng cảm giác bị áp bức, trang trí chủ yếu sử dụng bích hoạ* cùng điêu khắc, ngay mặt tường bên ngoài nhà thờ hòa cây cột được điêu
khắc đa dạng, những hình tượng điêu khắc đều cùng một khối với kết cấu
kiến trúc, cuối là Thập Tự Giá khổng lồ.
*Bích họa: tranh vẽ trên tường.
Viêm Dạ Tước chợt dừng bước, tay phải cử động nhỏ nhẹ: "Các người đều chờ ở đây!"
"Lão đại, em đi vào chung với anh." Bôn Lang tiến lên nói.
Viêm Dạ Tước xoay người, một tay lấy mũ lưỡi trai của Bôn Lang xuống,
"Không cần, cậu dẫn người chờ ở chỗ này, Phi Ưng và em đi vào cùng tôi."
Một câu nói lạnh lùng, anh đi tới trước mặt Trình Du Nhiên, bàn tay đem
mũ lưỡi trai đè một cái hướng trên đầu cô, đến gần nói: "Mang nó, theo
tôi đi vào."
Thuộc hạ không một chút chấn động khi thấy lão đại muốn mang Trình Du
Nhiên đi vào tham gia hội nghị gia tộc, mà bản thân Trình Du Nhiên lại
khiếp sợ, muốn cô đi vào cùng? Nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu đồng ý,
thật ra thì, trong lòng cô trái lại rất tò mò, nói không chừng còn có
thể xem chút.
"Đừng rời khỏi tầm mắt của tôi." Giọng nói trầm thấp giống như là cảnh
cáo, càng giống như là đã sớm nhìn thấu Trình Du Nhiên không an phận,
Viêm Dạ Tước nói xong xoay người, xoải bước đi vào trong nhà thờ thần
thánh, thấy trên ghế ngồi hai bên đầy người, đều mặc tây trang màu đen,
trên mặt không chút biểu cảm, sau khi thấy người đi tới, đều thống nhất
đứng lên, cung kính nói: "Viêm tiên sinh."
Viêm Dạ Tước gật đầu ra hiệu, đi về phía trước mấy bước, dừng lại đứng
trước giá sư tử, chia ra điểm cái trán, trước ngực, vai trái, vai phải,
cặp mắt khẽ nhắm giống như là một giáo đồ thành tín cầu nguyện.
Mặc dù Trình Du không biết tại sao Viêm Dạ Tước muốn cô mang theo mũ
lưỡi trai, nhưng lúc tiến vào nhìn rõ tất cả đều đàn ông, cô thấy rất
may mắn vì mình có đội mũ, đem đầu tóc giấu ở bên trong, lấy tay đè ép
cái mũ, làm nó mang vững hơn, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Viêm
Dạ Tước.
"Anh theo tôn giáo?" Trình Du Nhiên nhìn cử động của anh có chút kinh
ngạc, loại người đàn ông tay dính đầy máu tanh như anh, luôn duy ngã độc tôn, thật là chênh lệch vạn dặm so với tín đồ lễ giáo thành kính, thật
đúng là vô cùng không hài hòa.
Viêm Dạ Tước cũng không trả lời cô..., nhanh chóng để tay vào trong túi quần, nhìn Trình Du Nhiên.
Vừa lúc đó, cửa bên trái chợt mở ra, một người đàn ông trung niên mặc
tây trang thủ công màu đen đi ra, tóc màu nâu pha lẫn tóc trắng, trên
mặt cười cười đi lên, vệ sĩ theo sát sau lưng ông ta cũng không ít, bọn
chúng đều là người da đen cao lớn.
Hàng năm đều sẽ tiến hành hội nghị gia tộc một lần ở nơi này, dù giữa
vài gia tộc từng có xích mích, cũng đều sẽ tham gia, mà vị gọi Địch Nhĩ
Ngải Diehl trước mắt đúng là người gia tộc Diehl tham gia Năm gia tộc
lớn Newyork, đi tới trước mặt Viêm Dạ Tước, nói: "Tước, đã lâu không
gặp, nghe nói gần đây cậu đi Hongkong? Chơi vui chứ?"
Mặt cười nham hiểm, tuyệt không phải người lương thiện, đây là cảm giác
duy nhất của Trình Du Nhiên khi nhìn thấy ông ta, lấy kinh nghiệm Trình
Du Nhiên học y từ nhỏ, nhìn khí sắc mặt ông ta không tốt lắm, trong mắt
mang tia máu, xem ra gần đây là túng dục quá độ gây ra.
Đồng thời, Diehl cũng đem mắt rơi vào trên thân người mang mũ lưỡi trai
sau lưng Viêm Dạ Tước, ngắm thấy ngược lại như người đàn ông gầy yếu,
không có uy hiếp gì, không ngờ Viêm Dạ Tước sẽ mang theo người gầy yếu
thế.
"Tàm tạm." Viêm Dạ Tước trả lời một câu lạnh lùng, cắt đứt suy tư của
Diehl, ngước mắt nhìn Viêm Dạ Tước cao lớn trước mắt, con trai của Viêm
Lệnh Thiên, người đàn ông hoàn toàn không có địa vị chỉ vài năm ngắn
ngủn đã ngồi lên vị trí người đứng đầu Viêm bang, trở nên máu lạnh như
vậy.
Ông ta biết rõ Viêm Dạ Tước máu lạnh là do biến chuyển sáu năm trước,
nhưng anh như vậy, cùng ba anh là Viêm Lệnh Thiên gần như in ra từ
khuôn, phong cách đều làm cho người ta sợ sệt, thậm chí so với Viêm Lệnh Thiên thì càng thêm đáng sợ.
Ông ta cười cười, lại hỏi: "Tước, gần đây ba cậu thế nào?"
"Cái vấn đề này, ông có thể tự đi hỏi ông ấy." Những lời này còn lạnh
lẽo hơn so với lúc nãy, mỗi lần Viêm Dạ Tước nghe được có người hỏi ba
anh, sắc mặt của anh đều khó coi cực độ, xoay người, sải bước đi tới vào bên trong.
Hai vệ sĩ đứng ở bên ngoài phòng hội nghị lập tức đẩy cửa ra thay Viêm
tiên sinh, không người nào có thể tưởng tượng ra, tại nhà thờ thần
thánh, ấy vậy mà có một phòng họp khí thế uy nghi, trên vách tường tất
cả đều là bút họa điêu khắc, tinh xảo mà mỹ lệ, một cái bàn hội nghị
hình tròn được chạm trổ tinh tế ở giữa, tăng thêm một loại nghiêm túc.
Trình Du Nhiên ngây ở cửa ra vào, nhìn người ở bên trong, Năm gia tộc
lớn tiếng tăm lừng lẫy đang ngồi vây quanh cái bàn, một người đàn ông
trung niên cầm gậy chống, có người da đen di chuyển, mang theo mắt kinh, xem ra ngược lại càng giống là thương nhân, vị này chính là người của
gia tộc Ni Áo, cô biết người đàn ông ngồi bên cạnh, chính là Lãnh Triệt
thiếu gia Lãnh thị, nhà họ Lãnh tham gia hội nghị lần này là hiển nhiên, Lãnh thị là người thành lập Hoa bang, dù đã tẩy trắng, trở thành tập
đoàn tài chính tiếng tăm lừng lẫy, nhưng thế lực bóng tối vẫn luôn tồn
tại.
"Tước, cậu rốt cuộc tới." Lãnh Triệt một thân tây trang hưu nhàn rộng
mở, còn có bộ dáng công tử, thân thể nghiêng về phía sau, ánh mắt rơi
vào người mang mũ lưỡi trai bên cạnh Viêm Dạ Tước, nhíu mày, hình như
nhìn thấu người này là ai.
Trình Du Nhiên nhanh chóng cúi đầu, đứng ở sau lưng Viêm Dạ Tước, cô rất ghét ánh mắt Lãnh Triệt, nếu như có thể, cô thật muốn châm cho anh ta
hai cái.
"Tước, nói thế nào thì Viêm bang cũng đứng đầu Năm gia tộc lớn, lần này
Hoắc Bối Nhĩ thật sự là lấn hiếp người quá đáng rồi!" Nói chuyện là
Morgan của gia tộc Ni Áo, nhất thời tức giận nói, dùng sức đập cây gậy
trong tay.
Diehl cũng xụ mặt xuống, nói: "Coi như phải làm cửa buôn bán này, tất cả mọi người có thể thương lượng, không cần thiết làm tuyệt như vậy ——"
Lời nói chưa dứt, cửa bị đẩy ra lần nữa ——
"Hội nghị lại bắt đầu sớm như vậy?" Một giọng nói mềm mại vang lên từ
ngoài cửa, ngay sau đó thấy cô gái ăn mặc già dặn đi vào, trên mặt xinh
đẹp lộ ra nụ cười mê người, nhìn Viêm Dạ Tước, khóe miệng giương nhẹ,
tiếp tục nói: "Xem ra đến muộn cũng chỉ có tôi, thật xin lỗi, mọi người
đều biết, con gái ăn mặc rất tốn thời gian."