Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 146: Chương 146: Kịch hay thực sự




Thằng nhóc giỏi, có tiền đồ! Trình Du Nhiên sờ cằm, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.

Người khác có lẽ không chú ý tới, có lẽ vừa bắt đầu Trình Du Nhiên đã nhìn chằm chằm họ, cô vốn có lòng tác hợp hai người, hiện tại thấy Lãnh Triệt và Tina mờ ám, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên hướng Lãnh Triệt, chỉ là bên trong dường như cũng có thành phần hả hê.

Tính tình Tina có chút tương tự cô, chuyện đã nhận đúng coi như đụng bể đầu chảy máu cũng muốn làm, cho nên cô cũng hi vọng Tina có thể mau sớm đi ra từ trong bóng ma, chỉ là về sau thằng nhóc Lãnh Triệt này sẽ phải xui xẻo, xem sau này anh ta có còn có dám dùng ánh mắt đáng ghét đó nhìn lại cô hay không.

Tina cho Bôn Lang biệt danh là sói con, không biết sau này biệt danh của Lãnh Triệt sẽ là cái gì, tiểu Lãnh? . Tiểu Triệt?

Nghĩ đến Lãnh Triệt nghe thế sẽ có vẻ mặt khổ qua, Trình Du Nhiên bật cười khanh khách.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Em cười cái gì?" Viêm Hạo Thừa hao hết tâm lực mở một bữa tiệc, hai người căn bản không để ở trong mắt, chỉ là một đang ngắm phong cảnh, một đang xem phong cảnh người.

"Không có gì." Vừa mới dứt lời, thấy khe rãnh trên trán Viêm Dạ Tước lại sâu hơn, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chỉ chỉ hướng hai người Tina.

"Mẹ, có phải mẹ có mục đích không thể cho ai biết hay không?" Đôi tay Tiểu Nặc ôm ở trước ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn treo nụ cười tà, trong giọng nói tràn đầy tự tin, từ lúc vừa bắt đầu xuống xe, cu cậu đã phát hiện mẹ có vấn đề.

Trình Du Nhiên nghi hoặc nhìn con trai, trừ muốn nhìn Lãnh Triệt xui xẻo, thuận tiện giúp Tina tìm chỗ dựa vào ra, hình như không có ý gì khác, đây đều là chuyện tốt.

Lại thấy Tiểu Nặc nghiêm trang nói: "Chị Tina và Lãnh Triệt ở chung một chỗ, về sau mẹ sẽ không phải sợ lão đại bị đoạt mất."

"Mẹ sẽ sợ à, thật là chuyện cười thế giới?" Trình Du Nhiên đột nhiên cất cao giọng nói hơn rất nhiều, nhất thời khiến rất nhiều người chung quanh liên tiếp ghé mắt, chỉ là vừa tiếp xúc với hai tròng mắt lạnh như băng của Viêm Dạ Tước, mọi người giống như là bị điểm huyệt, sau lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xoay đầu trở lại, có thể xoay cổ hay không cũng không để ý tới, người sát thần này cũng không phải là người bọn họ có thể chọc nổi, mọi người âm thầm hạ quyết tâm, cho dù sau lưng bom nổ tung, bọn họ cũng tuyệt không quay đầu trở lại.

Hình như mình có phần hơi quá kích động, Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, dựa phía sau, tìm vị trí thoải mái nằm ở trên ghế, mới tiếp tục lười biếng nói: "Ai muốn giành cứ giành, mẹ tuyệt đối không hỏi tới." Trong giọng nói tựa như Viêm Dạ Tước là món đồ chơi mà ai cũng có thể sử dụng.

Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ, mẹ chính là con vịt, chuyện rõ ràng đặt ở trước mắt còn mạnh miệng không chịu thừa nhận, chỉ là, dường như mẹ gặp phải phiền toái --

Trình Du Nhiên vừa mới dứt lời, chỉ cảm thấy một bóng đen dán tới, vội quay đầu nhìn lại, gương mặt như được điêu khắc đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, còn mang theo khí lạnh, dọa cô nhảy dựng, không vui nói: "Viêm Dạ Tước, anh có biết người dọa người dọa người sẽ chết khiếp hay không?"

Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đối thoại, Viêm Dạ Tước nghe rất rõ ràng, trước đã nói với cô, cô chỉ thuộc về mình, không ngờ cô gái này lại dám nói như vậy, anh nhất định phải nhắc nhở cô.

"Tôi không cho phép em có ý nghĩ khác." Giọng nói bá đạo mang theo không cho cự tuyệt, tựa như ban đầu muốn cô vĩnh vi mang sợi dây chuyền kia, chỉ là nếu như những người khác nghe được lời này phát ra từ trong miệng vương giả hắc đạo máu lạnh thì nhất định sẽ trở thành tin tức nổi bật nhất trong hắc đạo.

Trình Du Nhiên không phục tùng nhìn anh chằm chằm, muốn tranh lấy một chút quyền lực của mình, nhưng cuối cùng vẫn thua trong bá đạo dịu dàng của anh, theo bản năng gật đầu một cái, đợi cô phản ứng kịp mới phát hiện ra mình vừa thỏa hiệp.

Tất cả mọi người đều náo loạn, trước mặt Lãnh Triệt cũng gặp phải nguy cơ, lần đầu tiên Tina gần kề với đàn ông, mới có phản ứng như vậy, đợi tính khí đại tiểu thư của cô bộc phát, nhất thời giận đến cắn răng nghiến lợi, Lãnh Triệt lại dám vô lễ với mình, không giáo huấn anh ta thì anh ta không biết tại sao hoa hồng như vậy.

Cánh tay trắng noãn đột nhiên đưa ra, căn cứ nguyên tắc nhanh chuẩn độc, nhanh chóng chuyển tới bắp đùi Lãnh Triệt, ngay sau đó ngón tay dựa vào hướng lòng bàn tay, bắp thịt bị chộp vào trong tay.

Hít --

Lãnh Triệt không khỏi hít một hơi khí lạnh, bắp thịt hai chân tính phản xạ co rúc lại, chỉ là cứ như vậy, trên đùi càng đau đớn hơn, trước kia anh ta chỉ nghe qua danh hiệu ma nữ Tina, hôm nay thật sự mở to con mắt, chỉ là giá cao này hình như lớn một chút, đoán chừng bắp đùi sắp sưng lên.

Hả hê nhìn sắc mặt trắng bệch của Lãnh Triệt, Tina le lưỡi, mở to mắt nói: "Xem anh có buông tôi hay không."

Mùi thơm mê người đập vào mặt, khiến Lãnh Triệt mê say, may mà đau đớn trên đùi nhắc nhở anh ta, vội vàng buông Tina, trì hoãn nữa thì cái chân sẽ mất đi tri giác.

Nhíu mày, Tina vẫn chưa thỏa mãn thu hồi tay ngọc làm ác, cậu nhóc Lãnh Triệt này vừa nhìn đã biết chưa trải qua rèn luyện tương tự, vừa một lúc đã đầu hàng.

Ngồi thẳng người, Tina mới nhớ tới mới vừa rồi Lãnh Triệt giành lời nói, lập tức mặt lạnh chất vấn: "Mới vừa rồi tại sao anh không để cho tôi cự tuyệt Viêm Hạo Thừa, tôi nói cho anh biết, nếu như không cho tôi đáp án hài lòng, tôi nhất định không tha cho anh." Vừa nói cô vừa giơ tay ngọc lên, chỉ cần đáp án không hợp lý thì bấm.

Lãnh Triệt rụt một cái chân, làm xong tư thế phòng ngự mới cười híp mắt nói: "Ông cụ dặn thế nào?"

"Tôi biết rõ đây là cha tôi dặn, nhưng Viêm Hạo Thừa là tên khốn, sao anh có thể giúp anh ta?" Tina mở trừng hai mắt, muốn tiếp tục xuống tay lại phát hiện đã không thể thừa cơ, chỉ có thể nhăn lỗ mũi thở phì phò nói: "Một đấng mày râu, thậm chí ngay cả chút can đảm này cũng không có, thật là con quỷ không có can đảm."

Lãnh Triệt tùy ý nhún vai một cái, trên thực tế, anh ta đã đem sửa lại lời của ông cụ, chỉ là cô không có nghe ra mà thôi, chính vì anh ta biết Viêm Dạ Tước sẽ nói cái gì, mới có thể nói như vậy, so sánh với Viêm Hạo Thừa, hợp tác với Viêm Dạ Tước tốt hơn.

Lấy được trả lời chắc chắn của người Hoa bang, Viêm Hạo Thừa đem ánh mắt chuyển sang những phương hướng khác, cũng không có chú ý tới hai người Tina âm thầm mờ ám, chờ mấy gia tộc lớn khác đều bày tỏ, trên căn bản kế hoạch đã định cục, anh ta ưu nhã bưng giơ một ly rượu đỏ lên, giơ giơ 360 độ hướng chung quanh, cao giọng nói: "Vô cùng cảm ơn các vị có thể tham dự hợp tác với Viêm bang chúng tôi --"

Nói còn chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Viêm bang sẽ không tiếp tục tham gia bất cứ giao dịch thuốc phiện nào."

Giọng Viêm Dạ Tước vang vang có lực, mang theo phong cách đặc hữu lạnh lẽo của anh, trong nháy mắt cuốn lấy toàn trường, cả phòng tiệc trong nháy mắt không có âm thanh, tất cả mọi người đưa mắt tới đây, Viêm Dạ Tước rốt cuộc ra tay!

Giọng nói hùng dũng bị cắt ngang, Viêm Hạo Thừa cũng không biểu hiện bất mãn, hiện tại anh ta phải lập tức thành lập vương quốc buôn bán thuộc về mình, sau đó mượn những lực lượng này gây áp lực ngược lại hướng Viêm bang, lúc này Viêm Dạ Tước đứng ra, chứng minh đã hoảng hốt, đây chính là mục đích anh muốn hạ thiệp mời.

"Em năm" Viêm Hạo Thừa mỉm cười nhìn Viêm Dạ Tước, trong ánh mắt tràn đầy tình thân, bộ mặt chân thành nói: "Tôi biết rõ chuyện này để tôi tổ chức, trong lòng chú sẽ có chút không thoải mái, cho nên mới đặc biệt mời chú đến tham gia bữa tiệc này, hy vọng có thể mở khúc mắc cho chú, bất luận nói thế nào, chúng ta đều là suy nghĩ đến tương lai nhà họ Viêm."

Viêm Hạo Thừa nói xong, lúc mọi người nghe hoàn toàn hợp tình hợp lý, thậm chí khiến mọi người cảm thấy, chững chạc như vậy mới là tác phong của Gia chủ, so sánh mà nói, chỉ hiểu được thủ đoạn sắt máu của Viêm Dạ Tước, thật sự kém quá xa.

Viêm Dạ Tước không bị bề ngoài dối trá của anh ta mê hoặc, trên khóe miệng mang theo tàn bạo: "Một tháng trước, tôi từng nói trong hội nghị của năm gia tộc lớn, Viêm bang chấm dứt giao dịch ma túy."

Cách Viêm Dạ Tước không xa, Lãnh Triệt mang theo nụ cười tà mị nhìn về phía Tina: "Như thế nào?"

Tina bị anh ta nhìn sững sờ, đối với dặn dò lúc trước của cha, rốt cuộc cô ta hiểu rõ âm mưu quỷ kế của Lãnh Triệt, khoan hãy nói, cậu nhóc này không hổ là hoa hoa công tử, tâm địa gian xảo không thấp, dùng sức vỗ trên bả vai anh ta, thẳng thắn nói: "Cậu nhóc anh, được đó."

Cố lão tiên sinh dặn dò, Lãnh Triệt chỉ sửa lại một chữ, chính là đem nhà họ Viêm trước đó đổi thành Viêm bang, một chữ này lại nhất định người Hoa bang sẽ không hợp tác cùng Viêm Hạo Thừa, bởi vì Viêm Hạo Thừa có lẽ lấy được ủng hộ của nhà họ Viêm, nhưng Viêm Dạ Tước là người nói chuyện Viêm bang, anh không đồng ý, thì tương đương với người Hoa bang không đồng ý.

Hơn nữa Lãnh Triệt làm như vậy, Viêm Hạo Thừa cũng không tìm ra bất kỳ điểm lỗi gì, coi như trong lòng anh ta hoài nghi cũng không làm gì được, dù sao trao đổi đối ngoại nhà họ Viêm là dùng Viêm bang.

Như vậy cũng không đắc tội Viêm Hạo Thừa, cũng sẽ không tham gia kế hoạch của anh ta, còn có thể báo cáo với ông cụ, phương thức giải quyết hoàn mỹ như vậy tuyệt đối trực tiếp hơn so với Tina cự tuyệt.

Lão đại đang ngồi trong cũng có người nghĩ tới những thứ này, Lâm chính là một trong số đó, cô ta có chút hâm mộ nhìn về phía Tina, nếu như bên cạnh có một người bày mưu tính kế, mình cũng không cần mệt nhọc liều mạng, đồng ý Viêm Hạo Thừa thì đồng nghĩa với đắc tội Viêm Dạ Tước, cũng không biết về sau anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì đối đãi với gia tộc Hoắc Bối Nhĩ.

Nhìn sắc mặt của mọi người, Viêm Hạo Thừa đã biết chuyện không ổn, dù thế nào anh ta cũng không nghĩ ra Viêm Dạ Tước sẽ cho anh ta luống cuống, rút củi dưới đáy nồi, quả nhiên lợi hại, Viêm bang không ủng hộ, coi như kỹ thuật trên tay anh ta chất thành núi, không có đủ tiền bạc cũng là uổng phí.

Quả đấm của đã siết thật chặt dưới bàn rượu, ngoài mặt Viêm Hạo Thừa vẫn nở nụ cười như cũ: "Em năm, chế tạo ma túy kiểu mới đối với người nào cũng là một hạng mục kiếm tiền, coi như em là người nói chuyện, cũng không thể đại diện toàn quyền Viêm bang chứ?" Chỉ cần anh ta còn có trưởng lão Đường Nghiêu, không coi là thua.

"Tôi không thể thay bề ngoài." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Hạo Thừa, trong giọng nói trầm muộn đại biểu vương giả tuyên bố: "Nhưng nó có thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.