Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 147: Chương 147: Tôi muốn hợp tác với anh




Giọng nói bá đạo, mang theo nghiêm nghị không thể mạo phạm, lao thẳng về phía Viêm Hạo Thừa, mắt ưng lạnh lùng nhìn bao quát, khi giơ tay nhấc chân cũng để lộ ra hơi thở vương giả.

Anh đã nói, không có ai có thể thay đổi!

"Viêm Dạ Tước, mày thật đáng chết." . Âm thanh giống như truyền ra từ trong Địa ngục, nổ vang trong phòng tiệc, trên tay những người đang ngồi cũng không mấy ai không lấy mạng người, nhưng so với Đường Ngự Phong thì lại kém xa, sát khí nghiêm nghị tựa như mây đen cuốn tới, anh ta không phải là người có kiên nhẫn, Viêm Dạ Tước lần lượt khiêu chiến sự chịu đựng của anh ta, nếu như không phải là cha ngăn, anh ta đã sớm giết chết đối phương.

Trong phòng tiệc hoàn toàn yên tĩnh, người hầu bàn vốn là phục vụ đã lặng lẽ thối lui từ lâu, trong không khí tràn ngập mùi vị làm cho người ta hít thở không thông, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm hai phe đang giằng co, nhìn giá thế này, lúc nào cũng có thể bộc phát bắn nhau.

"Đường Ngự Phong, anh muốn tạo phản sao?" Nhân vật nhỏ như vậy, không cần Viêm Dạ Tước phải tự mình đối phó, Bôn Lang cầm hai súng trong tay, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm mi tâm của Đường Ngự Phong, dám nói lời như vậy đối với lão đại, thật không biết chữ "chết" viết như thế nào.

"Tước, đây chính là thuộc hạ mà cậu mang ra ngoài?" Ngoài dự đoán của mọi người Đường Nghiêu không có tức giận, bài học kinh nghiệm nhiều năm nói cho ông ta biết, kích động chỉ có thể khiến mình bỏ mạng, khinh miệt liếc Bôn Lang một cái, thản nhiên nói: "Ở trong bữa tiệc của đại thiếu gia động một chút là rút súng, không trách được ông cụ thường nói nô tài trong bang không biết phép tắc."

"Ông --" Mặc dù Bôn Lang là thuộc hạ của Viêm Dạ Tước, nhưng đi tới chỗ nào đều được người ta gọi một tiếng anh Lang, lúc nào thì bị người ta vũ nhục như vậy, gân xanh nổi lên trên hai tay, cò súng của súng lục cũng ở trạng thái căng thẳng, chỉ cần thêm chút một chút lực, đạn lập tức thoát ra khỏi nòng súng.

"Anh em của tôi, còn chưa đến phiên ông tới dạy dỗ." Viêm Dạ Tước dùng mặt lạnh nhìn về phía Đường Nghiêu, không ngờ đối phương lại thông minh thế, thế nhưng đem chủ ý đánh lên trên người người bên cạnh anh, nổ súng dễ dàng, nhưng nếu đám người Bôn Lang nổ súng trước, là mạo phạm, ở Viêm bang, chung quy có một vài quy định không thể vi phạm, nếu không cho dù là anh cũng không bảo vệ được.

Nghe được những lời này của lão đại, lửa giận trong lòng Bôn Lang lập tức tiêu mất hơn phân nửa, người trong hắc đạo đều nói thuộc hạ là anh em của mình, nhưng chân chính làm được thì có mấy người? Người không biểu đạt tình cảm giống như lão đại, hiện tại nói thẳng mình là anh em của anh, tại sao có thể không cảm động được chứ!

Phép khích tướng của Đường Nghiêu vô dụng, Viêm Hạo Thừa ưu nhã rời khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ Viêm Dạ Tước, mỉm cười nói: "Em năm, có lẽ em thật sự từng nói Viêm bang sẽ không tham dự giao dịch ma túy nữa, chỉ là Viêm bang còn có bốn đại trưởng lão, cho dù em có ý kiến gì, cũng nên thương lượng với các trưởng lão chứ?"

"Không sai." Đường Nghiêu theo sát phía sau đi tới, lời nói mang theo sự châm chọc: "Vì sao tôi lại chưa từng nghe nói có chuyện này, hay là nói, tôi đã bị lão đại Viêm khai trừ khỏi Viêm bang?"

Ánh mắt Viêm Hạo Thừa dừng lại một lát ở trên người Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị: "Em năm, mặc dù gia chủ là cha em, nhưng quy định gia tộc cũng không phải muốn phá là có thể phá."

Viêm Dạ Tước muốn phá hủy quy định gia tộc, đây đã không phải là bí mật của nhà họ Viêm, Viêm Hạo Thừa nói như vậy, hiển nhiên là đang cảnh cáo anh, bây giờ trên người anh còn lưng đeo một cái tội danh, nếu như thêm một cái nữa, sợ rằng vị trí người nói chuyện của anh cũng không thể bảo vệ được.

"Thừa thiếu gia, cảm ơn ngài đã quan tâm đến lão đại của chúng tôi, chỉ là trước đây không lâu, ba đại trưởng lão của Viêm bang đã thông qua đề nghị của lão đại, về sau Viêm bang chúng ta, sẽ không tiếp tục kinh doanh ma túy nữa." Nói xong, mặt Đan Hùng hài hước nhìn về phía Đường Nghiêu nói: "Đường trưởng lão không nhận được thông báo, sẽ không phải là bị khai trừ thật chứ?"

Những lời phía sau nói rất khẽ, dù sao việc xấu trong nhà nên đóng cửa bảo nhau, mặc dù mọi người đều biết chuyện nội bộ Viêm bang bất hòa, nhưng cũng không nên lớn tiếng nói ra ở trong hội trường lớn.

Tại sao có thể như vậy? Sắc mặt Đường Nghiêu trở nên trắng hơn so với lúc vừa trúng đạn, địa vị của ông ta hết sức quan trọng trong bang, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy vẫn, đây nhất định không chỉ là chủ ý của Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ Viêm Lệnh Thiên mưu tính dọn dẹp chướng ngại vì con trai rồi ư?

Vừa nghĩ tới thủ đoạn ác độc của Viêm Lệnh Thiên, dù ông ta là cáo già, cũng không nhịn được hỗn loạn, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng nhỏ giọt xuống.

Đường Nghiêu nghĩ cũng không phải là không có đạo lý, trong bốn đại trưởng lão của Viêm bang, Văn Tĩnh là người của Viêm Dạ Tước, Tiêu Vọng Hải mặc kệ việc trong bang, hai người này đồng ý đề nghị của Viêm Dạ Tước cũng không lạ gì, nhưng Trần Tung là người của Viêm Lệnh Thiên, ông ta đồng ý, không phải đại biểu cho Viêm Lệnh Thiên cũng đồng ý?

Thấy Đường Nghiêu đột nhiên biến thành như vậy, Viêm Hạo Thừa hơi sững sờ, nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra, năm đó thời điểm Viêm Lệnh Thiên tranh đoạt vị trí người nói chuyện, tại Viêm bang nổi lên gió tanh mưa máu, xử trí đối với đối thủ lại có thể dùng tàn nhẫn để hình dung, sợ là đã sớm tạo thành ám ảnh trong lòng đám người Đường Nghiêu, thay vì nói là Đan Hùng đưa tới, không bằng nói là Đường Nghiêu tự hù dọa mình.

Nghĩ tới đây, Viêm Hạo Thừa cũng chảy mồ hôi lạnh khắp người, may mắn phát hiện tình huống này, Đường Nghiêu chính là một con cờ quan trọng nhất dưới tay anh ta, nếu chờ sau này chân chính đi tranh đoạt vị trí người nói chuyện và gia chủ mới xuất hiện loại tình trạng này, mười trên mười anh ta đều sẽ trở thành vật hy sinh, hiện tại xảy ra vấn đề, cũng chưa muộn lắm.

"Em năm quả nhiên lợi hại, không biết rốt cuộc em lấy phương thức gì đả động ông cụ?" Trên thực tế, Viêm Hạo Thừa cũng biết anh ta hỏi vô ích, nhưng những lời này anh ta chủ yếu nói cho Đường Nghiêu nghe.

Không tệ, mặc dù Viêm Lệnh Thiên hơn sáu mươi rồi, nhưng tuyệt đối không có khả năng thả tay nhanh như vậy, nhất định là do Viêm Dạ Tước dùng giá cao đổi lấy! Đường Nghiêu cũng không phải ngốc, rất nhanh hiểu ý Viêm Hạo Thừa, ngẩng đầu nhìn Viêm Dạ Tước thật sâu, trước kia chỉ biết Viêm Dạ Tước bá đạo lãnh khốc, không thể nghĩ đến cũng sẽ tính toán người, thật đúng là coi thường anh.

Viêm Dạ Tước quả nhiên không trả lời, chỉ lạnh lùng lướt nhìn mọi người, kéo Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc sải bước rời đi, sự tình đã xong xuôi, tiếp tục ở lại cũng không cần thiết, thiếu Viêm bang chống đỡ, coi như Viêm Hạo Thừa thật sự tổ chức liên minh chất độc này, cũng chỉ là trò hài, căn bản không được thành quả.

Rất nhiều bang phái và gia tộc cũng ý thức được điểm này, Viêm Dạ Tước đi rồi cũng trước sau cáo từ rời đi, bọn họ tới nơi này chủ yếu là nể mặt Viêm bang, không có Viêm bang, Viêm Hạo Thừa nhiều lắm cũng chỉ là Phú Nhị Đại siêu cấp mà thôi, còn không vào được mắt thần của những lão đại này.

"Thiếu gia, cứ để cho bọn họ đi như vậy à?" Trên mặt Đường Ngự Phong tràn đầy sát khí kinh người, hôm nay Viêm Dạ Tước coi như là quạt mặt tất cả một lần, cục tức này vô luận như thế nào cũng nuối không trôi.

"Anh câm miệng cho tôi!" Đường Nghiêu lạnh giọng mắng, ông ta biết con trai gan dạ, nhưng chính là như vậy ông ta mới cảm thấy nhức đầu hơn, nếu như có thể giải quyết vấn đề, sáu năm trước ông ta đã làm rồi, "Bắt đầu từ hôm nay, không cho anh đi đâu, đàng hoàng sống ở gian phòng suy nghĩ lại cho tôi, tại sao Viêm Lệnh Thiên không để cho Viêm Thế Kiêu làm người nói chuyện Viêm bang, lúc nào nghĩ rõ thì trở ra!"

Đối với đề nghị của Đường Ngự Phong, Viêm Hạo Thừa cũng toan tính, chỉ là rất nhanh buông tha, trước không nói có thể ám sát Viêm Dạ Tước thành công hay không, coi như thành công anh ta cũng không có thực lực tiếp nhận phản pháo của thuộc hạ Viêm Dạ Tước, anh ta cũng không phải là tên ngu ngốc Viêm Kinh Vũ, trước khi có đầy đủ năng lực, tuyệt không thể huyên náo không chết không thôi cùng Viêm Dạ Tước.

"Cơn tức của Đường lão không giảm so với năm đó." Một giọng nói quyến rũ truyền đến từ phía sau.

"Ai?" Đường Ngự Phong vừa bị mắng thông suốt, hiện tại phát hiện thậm chí có người đang nghe lén bọn họ nói chuyện, nhất thời giống như tìm được địa phương phát tiết, nhanh chóng phóng tới một vị trí, quả đấm thép gào thét mà qua, trước tiên đánh đối phương tàn phế lại nói.

Phịch một tiếng, một người đàn ông lực lưỡng da trắng đột nhiên nhảy ra từ một bên, hung hăng đụng vào nhau cùng Đường Ngự Phong, làm quả đấm của anh ta tê dại.

Khí lực thật là lớn, hiếm khi tìm được một đối thủ như vậy, nét mặt Đường Ngự Phong biểu lộ nụ cười khát máu, sẽ phải xông lên lần nữa.

"Ngự Phong dừng lại." Viêm Hạo Thừa đã nhận ra người nói chuyện vừa rồi, vội vàng ngăn Đường Ngự Phong lại, nhíu mày, có chút không vui hỏi: "Tiểu thư Angela, trong lễ nghi quý tộc, hình như nghe lén người khác nói chuyện là hành động cực kỳ vô lễ." Đối với vị tiểu thư này của gia tộc La Nhĩ Đức, mặc dù anh ta thưởng thức, nhưng cũng kiêng kỵ, từ lần gặp mặt đầu tiên anh ta đã xác định, người phụ nữ này rất không đơn giản.

Angela cười, mặt mũi tuyệt mỹ giống như thổi qua một luồng gió xuân: "Tôi chỉ là đi ngang qua, nghe người làm nói Viêm đại thiếu gia tổ chức bữa tiệc ở đây, nên nhân tiện muốn tới đây chào hỏi đại thiếu, nếu như có chỗ nào không đúng, kính xin đại thiếu tha lỗi."

Khách sạn này lại là của gia tộc La Nhĩ Đức?

Kể từ sau khi khách sạn hoàng cung Buckinghamshire xây ở Newyork, liền bị hai nhà hắc bạch chú ý, chỉ là bất luận tra thế nào, cũng không tra được thân phận phía sau lưng nó, cũng có người thông qua tạo hình thiết kế và người hầu bàn phục vụ trong khách sạn phỏng đoán có thể là của một gia tộc cổ xưa nước Anh nào đấy, chỉ là chẳng ai nghĩ tới là của gia tộc La Nhĩ Đức, dù sao, ở nước Mĩ, gia tộc La Nhĩ Đức không có bất kỳ sản nghiệp nào.

"Không biết tiểu thư Angela có vui lòng uống một chén hay không?" Viêm Hạo Thừa làm tư thế mời thân sĩ, trong lòng lại như gương sáng, gia tộc La Nhĩ Đức vẫn dấu kín ở sau lưng, mưu đồ của bọn họ khẳng định rất lớn, hiện tại nói ra bí mật lớn cho mình, hiển nhiên chính là coi trọng mình, nếu như vậy, anh ta sẽ bất biến ứng vạn biến.

"Vô cùng vinh hạnh." Angela trả lời tao nhã lễ độ, thích thú tựa như gặp bạn cũ lâu năm, mang theo khuôn mặt mỉm cười đi tới hướng bên cạnh bàn, dĩ nhiên, cảnh tượng như vậy khiến Tina thấy, nhất định sẽ không chút khách khí nói một câu -- cẩu nam nữ.

"Lại nói thật đáng tiếc, lần trước lúc ở trên đảo Viêm Long tôi lại chưa uống một chén cùng tiểu thư Angela, lần này nói gì cũng phải tận hứng mới được." Viêm Hạo Thừa vuốt vuốt thành ly rượu thủy tinh, dịch rượu đỏ tươi giống nhau đôi môi diễm lệ của Angela.

"Đại thiếu không nên thử dò xét quanh co lòng vòng thế." Viêm Hạo Thừa nói mục đích, cũng chỉ là muốn khiến cô ta nhớ tới cô ta bị Viêm Dạ Tước vũ nhục ở đảo Viêm Long, nếu Angela tìm tới cửa, đương nhiên đã có tính toán: "Tôi muốn hợp tác với anh, không biết đại thiếu có hứng thú hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.