Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 34: Chương 34: Lãnh Triệt bắt chuyện




Phòng tiệc, biển người nối liền không dứt theo nhau mà tới, ngồi trong bữa tiệc, tiếng người huyên náo.

Cửa chính đẩy ra, tất cả ánh mắt cô gái ở đây giống như là một đèn pha trong nháy mắt theo sát Lãnh Triệt đang xoải bước đi vào hội trường, bề ngoài hoàn mỹ mê người cùng bối cảnh hiển hách, vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Vóc người cao lớn anh tuấn toàn thân mặc tây trang thủ công màu đen, khuôn mặt đẹp trai nâng lên một tia cười ma mị, giống như là anh túc làm cho người ta mê muội, anh cũng không đi tìm cha mẹ theo lời quản gia nói, bước chân dừng lại, con ngươi thâm thúy đảo qua hội trường, giống như đang tìm con mồi, nụ cười khóe miệng sâu hơn.

"Xem ra Lãnh thiếu lại phát hiện con cừu nhỏ có thể làm thịt rồi." Người đàn ông bên cạnh hiểu rõ cầm ly cao cổ, anh ta chính là Thái tử gia của sòng bạc Las Vegas Gauss, thân thể cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, âm thanh từ tính nói.

Lãnh Triệt lộ ra nụ cười tà khí, nhìn nơi nào đó trong hội trường không chuyển mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Tối nay cũng không có con cừu nhỏ nào, ngược lại có một con mèo nhỏ."

"Mèo nhỏ?" Sở Phong có chút không hiểu, theo tầm mắt Lãnh Triệt nhìn lại.

Thấy cũng là một đôi mẹ con, trong lòng ngẩn ra, lúc nào thì, tiểu tử Lãnh Triệt này cảm thấy hứng thú đối với người có vợ có chồng.

Chỉ là, nói đi thì nói lại, không chỉ là đẹp, một bộ tư thái nhẹ nhàng, hình như là cô tới xem trò vui, giống như một con mèo hoang lười biếng, lạnh lùng nhìn tất cả quanh mình, trong cặp con ngươi trong trẻo, mang theo sắc thái đùa giỡn, gương mặt cô dịu dàng không tỳ vết, không son phấn, da trắng như tuyết, tóc đen tùy ý, dám đem những phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy hôm nay hạ thấp xuống.

Nhưng quanh thân tản ra một hơi thở lạnh lẽo, giống như là đang cảnh cáo những người xa lạ kia không được đến gần, đặc biệt là bạn nhỏ bên người cô, giống như là khí cụ cự tuyệt tùy thân, có lẽ, chính là như vậy, ngược lại đưa tới thích thú cho Lãnh Triệt.

Lãnh Triệt để cái ly trong tay xuống, đi tới hướng bên kia.

Trình Du Nhiên vốn vẫn còn xem trò vui nhìn gương mặt có chút quen thuộc đi tới hướng mình, nhưng không có bất kỳ cử động, vẫn đứng tại chỗ, mang theo nụ cười thản nhiên.

Cô phản ứng như vậy khiến trong lòng Lãnh Triệt càng thêm hào hứng bừng bừng, thân thể kiên quyết đến gần Trình Du Nhiên, cúi đầu quan sát mặt cô, "Hi, chúng ta lại gặp mặt."

Trình Du Nhiên không trốn không né, tiến lên đón ánh mắt tà khí của anh ta.

Căn cứ kinh nghiệm ngày xưa, cô gái ở cái nhìn soi mói của Lãnh Triệt còn có thể bình tĩnh như thế, chỉ có một mình cô.

Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, thật ra thì chỉ là không muốn chọc chuyện vô vị mới phải, cô xuất hiện tại nơi này, chẳng qua là tới xem hai nhà Lãnh Mộ đùa giỡn, xoay người, nói: "Chúng ta còn giống như không biết, hẹn gặp lại."

Cô nói chuyện lười biếng giống như một con mèo, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, cánh tay đưa ra, ngăn lại đường đi của cô.

"Hiện tại biết cũng được, không phải sao?" Lãnh Triệt mang theo nụ cười ma mị, ngón tay thon dài cầm hai ly rượu lên, đưa một ly cho cô, nói: "Tôi tên là Lãnh Triệt, em thì sao?"

Lãnh Triệt, thì ra anh ta chính là Lãnh Triệt, không trách được ngày đó dây dưa không rõ ở sân bay cùng Vạn Nhã Cầm, cô cười cười, nhưng nụ cười này lại mang theo một tia lạnh lẽo.

"Tôi không phải là con mồi của anh, cho nên, tôi không cần thiết nói cho anh biết tôi là ai." Trình Du Nhiên nhàn nhạt nói một câu.

"Tôi sẽ tự mình đi tìm đáp án." Lãnh Triệt buông tay ra, đôi tay cắm ở túi, trên mặt mang nụ cười đùa giỡn.

"Vậy tôi sẽ không quấy rầy anh đi tìm đáp án." Trình Du Nhiên cười cười, đang muốn xoay người đi tìm con trai, lại bị Lãnh Triệt kéo, lôi kéo cô đi vào sàn nhảy.

"Đối với cô gái am hiểu cự tuyệt, tôi bình thường chỉ biết mạnh mẽ." Lãnh Triệt mang theo nụ cười xấu xa, dưới ánh đèn càng thêm lộ ra vẻ tuấn mỹ.

Trình Du Nhiên muốn đẩy ra, lại nghiêng mắt nhìn thấy cửa hội trường mở ra, âm thanh quen thuộc lọt ra, khóe miệng cô giương nhẹ, người rốt cuộc đã tới, Lãnh Triệt khẽ cười: "Xem ra, mục tiêu của chúng tôi cũng gần giống nhau."

"Lời này của anh là có ý gì?"

"Em rất nhanh sẽ biết." Lãnh Triệt nhíu mày, buông tay Trình Du Nhiên ra, nói ở bên tai cô, "Tôi dùng phương pháp của mình tìm ra đáp án, chỉ là, tôi tìm được, cũng cần phần thưởng."

Nói xong, anh tiêu sái xoay người rời khỏi sàn nhảy, hình ảnh vừa mới dán bên tai cô nói nhỏ, giống như là cử động thân mật giữa hai người.

Cảnh tượng này vừa lúc bị Vạn Tuyết Cầm cùng em gái vừa đi vào thấy, tối nay Nhã Cầm ăn mặc xinh đẹp, lễ phục dạ hội hở vai không tay bó sát người, lộ ra vóc người cao gầy, đường cong duyên dáng, dung mạo đẹp đẽ, đem mái tóc vấn lên, đồ trang sức trang nhã, bộ dáng động lòng người.

Trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, nhưng tay lại nắm thật chặt túi dạ hội, "Chị, chị xem con tiện nhân đó cùng Lãnh Triệt kìa!"

"Dù là tức giận cũng không thể biểu hiện ra, khỏi cần quan tâm cô ta." Vạn Tuyết Cầm cũng kinh ngạc khi Du Nhiên xuất hiện tại bữa tiệc này, nhưng coi như cô xuất hiện cũng không thể có biến hóa gì đó, vì vậy, cười cười, nhỏ giọng nói ra: "Đừng quên, thân phận của em hôm nay, từng cử động của em không chỉ có người nhà họ Lãnh nhìn, còn có nhiều khách nữa."

"Chị, em biết rồi." Nhã Cầm được chị nhắc nhở, lập tức thu hồi vẻ mặt tức giận vừa nãy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp treo nụ cười ưu nhã, một đường đi theo Vạn Tuyết Cầm xuyên qua đám người.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người bọn họ, trong lòng rất rõ ràng, hôm nay còn có một chuyện quan trọng, chính là sẽ tuyên bố nhà họ Lãnh cùng nhà họ Mộ đính hôn kết thân.

Lúc này, khuôn mặt Lãnh phu nhân tươi cười tiến lên đón, một thân đồ dạ hội cao quý, bộ dáng thùy mị, "Mộ phu nhân, bà cuối cùng cũng tới."

"Lãnh phu nhân, thật là xin lỗi, trên đường đột xuất có chuyện, đã tới chậm." Nói xong, bà ta kéo Nhã Cầm, Nhã Cầm lập tức ưu nhã tiến lên, thăm hỏi: "Chào Lãnh phu nhân."

"Nhã Cầm, mới một thời gian không thấy, con lại đẹp lên rồi." Lãnh phu nhân nhếch miệng lên cười thân thiện, tiến lên kéo tay Nhã Cầm: "Về sau trở thành cô dâu nhà chúng tôi, con sẽ phải coi quản Lãnh Triệt thật tốt."

Nhã Cầm ngượng ngùng gật đầu một cái, nhưng không có lên tiếng, lúc này, Lãnh lão gia sau lưng đi tới, cằn nhằn vợ mình, "Cũng còn chưa có qua cửa, bà đã nói những thứ này, Nhã Cầm người ta thẹn thùng thế nào."

"Cái này thì cần gì thẹn thùng, gả vào nhà chúng ta, không phải chuyện sớm hay muộn hay sao." Lãnh phu nhân nói xong, nhìn về phía Nhã Cầm, nói: "Được rồi, đi thôi, chúng ta đi bên kia ngồi tán gẫu, Lãnh Triệt đã tới, tôi trước giới thiệu khách quý cho bà."

Nói xong, hai người nhà họ Lãnh mang theo nhóm Vạn Tuyết Cầm đi tới trên bậc thang tiến vào phòng khách nhỏ.

Trình Du Nhiên vẫn không có vẻ mặt như cũ, trở lại trong góc, con trai vừa đúng cầm rất nhiều đồ ăn ngon tiến đến, đưa cho cô, cô thật đúng là có chút đói bụng, thời điểm vừa muốn ăn một khối bánh ngọt, bên cạnh chợt có một người đàn ông cao lớn đứng, âm thanh trầm thấp nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Trình Du Nhiên nghe âm thanh kia, thiếu chút nữa đem bánh ngọt phun ra, nuốt xuống, dò xét cẩn thận Phi Ưng trước mắt, đã quen nhìn anh ta toàn thân quân trang, không ngờ dáng vẻ anh ta mặc tây trang thật đúng là có khuôn có dạng, Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, "Vậy anh lại tới nơi này làm cái gì?"

Hơn nữa, địa phương Phi Ưng xuất hiện, như vậy có phải Viêm Dạ Tước cũng ở gần đây hay không, cô vội vã nhìn xem chung quanh, Phi Ưng nhàn nhạt mở miệng: "Cô đang tìm lão đại sao? Lão đại bảo tôi tới nói cho cô biết, để cô rời đi trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.