Trình Du Nhiên nghe những lời này của Phi Ưng, đem ly cao cổ cầm trong
tay để ở một bên, khóe miệng kéo ra nụ cười lười biếng, nói: "Làm phiền
anh nói cho lão đại các anh biết, tôi đang trong kỳ nghỉ phép, có tự do
của mình."
Một câu nói bảo cô rời đi thì cô sẽ phải rời đi sao? Trình Du Nhiên cô
cố tình không để mình bị đẩy vòng vòng, cô muốn ở lại, "Anh bận là việc
của anh, tôi chơi là việc của tôi, đều không liên quan đến nhau."
Nói xong, Trình Du Nhiên xoay người, tiếp tục ăn thức ăn ngon đầy trên
mặt bàn, tìm kiếm món mình thích ăn, coi như không biết Phi Ưng, Phi Ưng không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi, bản thân anh ta biết
mình tới thay lão đại truyền lời, chính là có hậu quả như vậy.
Một tay Tiểu Nặc cầm khay một tay cầm nĩa, đưa một miếng bánh ngọt vào
trong miệng, nhìn Phi Ưng rời đi, hỏi: "Mẹ, mẹ thật muốn chống đối với
lão đại Viêm à?"
"Cái này không gọi là chống đối, đây vốn là tự do của mẹ con."
"Nhưng mà mẹ, bây giờ mẹ là người của lão đại Viêm." Tiểu Nặc bày ra một bộ vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng mang theo ý một ngày bán mình, cả đời làm nô.
"Tiểu Nặc." Trình Du Nhiên nâng cao thanh âm gọi con trai, thấy ánh mắt
chung quanh nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ là mẹ con hay lão đại Viêm là
mẹ con?"
"Lão đại Viêm cũng không làm mẹ được." Xem ra mẹ thật là hồ đồ, lão đại
Viêm là đàn ông, làm ba thì còn kém không nhiều lắm, những lời này cu
cậu không có nói ra, nhưng lôi kéo tay mẹ an ủi: "Mẹ đương nhiên chính
là mẹ con."
Trình Du Nhiên lập tức lộ ra nụ cười đẹp mắt, ngồi xổm người xuống, ôm
cổ con trai, vui vẻ hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con.
Tiểu Nặc thở dài ở trong lòng, phụ nữ phải dùng bộ dáng như vậy dụ dỗ
mới hữu hiệu, đặc biệt là mẹ cậu, cũng không biết tại sao cô lại cố chấp đối nghịch với lão đại Viêm, rốt cuộc là bởi vì sao đây?
Trong phòng lộng lẫy xa xỉ, bị thủy tinh ngăn cách, Viêm Dạ Tước làm
khách quý nhà họ Lãnh tới dự bữa tiệc nhà họ Lãnh, không có ai biết anh
đến, chẳng qua là Lãnh Tuyệt biết anh trở về Newyork, sớm dịp mời anh,
muốn cùng anh thương thảo chuyện hợp tác hai nhà, lại biết được anh
không thích nơi như vậy, cho nên đặc biệt sắp xếp cho anh ở phòng này.
Một thân tây trang cắt xén hoàn mỹ bao quanh dáng người cao to thon dài
của anh, ngồi ở trên ghế sa lon, ngũ quan khắc sâu, quanh mình là phong
cách đặc biệt của anh, ánh mắt xuyên thấu qua thủy tinh, thu mọi cử động của Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc vào đáy mắt, xem ra cô không chịu rời đi như lời của anh, đây thật đúng là cá tính của cô.
Lúc này, Lãnh Tuyệt đi vào, sau lưng còn có ba người phụ nữ có số tuổi không giống nhau.
Lãnh Tuyệt cũng không phải có uy nghiêm bình thường, mặt cười nhã nhặn,
nói: "Hai vị này là thông gia tương lai nhà tôi, mọi người đều là người
mình, cậu đồng ý tham dự bữa tiệc của chúng tôi, thật là làm cho tôi rất bất ngờ, chi tiết hợp tác, chờ dạ tiệc kết thúc, cha con chúng tôi sẽ
thương thảo tốt nhất với cậu."
Trên mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo như núi băng, khiến Vạn Tuyết Cầm và Nhã
Cầm đều ngơ ngẩn, người đàn ông này là ai mà chỉ nhìn cũng làm cho người ta bắt đầu e ngại, đi, mà Nhã Cầm lại cẩn thận nhìn người đàn ông một
cái, nếu như nói Lãnh Triệt là tuấn mỹ, vậy người đàn ông này chính là
tuấn mỹ cương nghị, mỗi đường cong trên mặt đều rất tinh xảo vả lại cũng kiên nghị.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, lão tiên sinh nhà họ Lãnh cũng khách
khí đối với anh như vậy, hẳn là một nhân vật rất lớn mới đúng.
Lúc này, đôi tay Lãnh Triệt cắm trong túi đi vào, Nhã Cầm lập tức thu hồi suy tư, cười tiến lên, kêu: "Triệt."
"Hi, Nhã Cầm, tối nay em ăn mặc rất đẹp." Lãnh Triệt nhíu mày, chỉ tùy ý nói ra, thật ra thì căn bản cũng không cần thời gian nhìn, bởi vì, anh
là cao thủ tán gái, nói chuyện gì, đương nhiên là có tính toán ở trong
lòng.
Nhã Cầm nghe thế, mặt liền ngượng ngùng, nói: "Có thật không?"
Lãnh Triệt không có trả lời cô ta, lướt qua bên người cô ta, đi tới
trước người Viêm Dạ Tước, nhếch miệng gợi lên vẻ tà khí: "Tước, thật
nhiều năm không thấy, sẽ không quên tôi rồi chứ? Không sao, chờ tôi làm
xong chính sự, chúng ta sẽ ôn chuyện."
Anh ta nhíu mày, dĩ nhiên biết người lạnh lẽo như Viêm Dạ Tước sẽ không trả lời, vì vậy, tự nói xong, xoay người nhìn ba mình.
Sắc mặt Lãnh Tuyệt trầm xuống, quát lớn: "Con vừa đi nơi nào? Không biết Nhã Cầm tới sao? Con rõ là. . . . . ."
"Ba, con biết rõ nên làm thế nào, được rồi, đi làm chuyện chính." Lãnh
Triệt lười biếng hướng ba mình cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng
tiệc, mà chính sự trong miệng anh nói, chính là muốn tuyên bố hai nhà
Lãnh Mộ đính hôn.
Vào lúc này, Lãnh phu nhân nhìn Nhã Cầm, nói một tiếng: "Con đi cùng
Lãnh Triệt đi, hiện tại đi vào thế giới những người tuổi trẻ các con, Mộ phu nhân, bà thấy đúng không."
"Đúng vậy, Lãnh phu nhân nói đúng lắm." Vạn Tuyết Cầm mang theo nụ cười
ưu nhã, gật đầu nói, trong lòng ngược lại hài lòng vui sướng, lần này
thành, về sau có trợ giúp rất lớn đối với họ.
Lúc này, khóe miệng Lãnh Triệt lại dấy lên một nụ cười xấu xa, một đường đi thẳng tới sân khấu, đột ngột nhảy lên sân khấu.
"Hoan nghênh các vị đến nhà họ Lãnh chúng tôi, hôm nay ở chỗ này, tôi có một chuyện muốn tuyên bố."
Lời nói của Lãnh Triệt hấp dẫn ánh mắt tất cả người tại chỗ, mọi người
chợt im lặng, giống như là biết anh muốn tuyên bố cái gì, Vạn Nhã Cầm
đứng ở phía trước, mặt kích động, bởi vì, cô ta rõ ràng hơn những gì
Lãnh Triệt phải nói tiếp đó, rất nhanh, cô ta sẽ trở thành tiêu điểm của hội trường.
Đèn chiếu sáng vào trên mặt Lãnh Triệt, có vẻ càng thêm tuấn mỹ, khóe
miệng mang theo nụ cười tà, tiếp tục nói: "Tối nay, tôi giới thiệu, vị
hôn thê của tôi, cô ấy là. . . . . ."
Lãnh Triệt cố ý dừng lại một chút, ánh mắt chợt rơi vào sau đám người,
"Người mặc lễ phục dạ hội màu xanh ngọc, tiểu thư đứng ăn uống ở trước
bàn ăn."
Vạn Nhã Cầm đã chuẩn bị tốt lắm, trên mặt nở nụ cười ưu nhã, sau khi
Lãnh Triệt nói xong, xoay người, mặt ngó mọi người, nhưng vừa lúc đó,
một chậu nước lạnh nặng nề tưới lên trên đầu cô ta, người Lãnh Triệt nói cũng không phải là mình?
Thiếu gia nhà họ Lãnh tuyên bố vị hôn thê cũng không phải Vạn tiểu thư?
Mọi người theo con mắt sáng chói của Lãnh Triệt nhìn qua, thấy một người con gái đang đứng ở trước bàn, chọn thật nhiều đồ ăn đặt ở trong khay,
đang hài lòng ăn, hoàn toàn không có để ý tới thế giới bên ngoài.
Cô bỗng bị con trai lôi kéo làn váy, Trình Du Nhiên cau có, đang muốn
hỏi làm sao vậy, chỉ thấy ngón tay út của con trai chỉ phía sau cô, cô
đem mấy quả anh đào bỏ vào trong miệng, chậm rãi xoay người. . . . . .