Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 158: Chương 158: Quyết tâm của Daniel




Viêm Dạ Tước không có nói gì tiếp, đôi tay khẽ chống lên trên ghế sofa, chậm rãi dạo bước đến cửa sổ sát đất, tiện tay đẩy, cửa sổ cạch tiếng mở ra, khí lạnh đập vào mặt, thổi lên khuôn mặt khí phách cương nghị của anh.

Có thể đồng thời điều động quân đội Nga và Gia tộc Clovis, đồng thời còn có thể để cho Mafia và thế lực gia tộc Ander Leo phối hợp di trò, năng lượng sau lưng tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa đối phương như là đã bắt đầu động thủ, đã nói lên có nắm chắc rất lớn, chiến đấu kế tiếp càng thêm gay go.

Văn Tĩnh biết anh đang trầm tư suy xét bước hành động kế tiếp, lúc này bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu, im lặng không lên tiếng đứng ở một bên, chờ anh chỉ thị bước kế tiếp.

Bỗng nhiên, trong đôi mắt Viêm Dạ Tước thoáng qua sát ý tàn bạo, giọng nói trầm thấp vang lên ở trong phòng: "Bây giờ An Chấn đang ở nơi nào?"

"Đã đến trụ sở bí mật phủ Chiang Rai." Suy nghĩ một chút, Văn Tĩnh lại bổ sung một câu: "Trước mắt vẫn chưa có người nào biết tin tức này."

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, hôm đảo Ám Dạ Viêm Dạ Tước đã thành công một cái xác không, tất cả thuộc hạ An Chấn huấn luyện ra cũng đã từng nhóm lặn ra ngoài, chính là vì đối phó nguy cơ phía sau.

Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, đột nhiên kêu: "Phi Ưng."

"Lão đại." Giọng nói kiên định vang lên, trong nháy mắt Phi Ưng xuất hiện tại cửa.

Viêm Dạ Tước cũng không quay đầu lại, trong giọng nói uy nghiêm mang theo sát khí lạnh lẽo: "Cậu lập tức trở về phủ Chiang Rai, dẫn dắt tất cả bộ đội không quân tiêu diệt toàn bộ người của Gia tộc Clovis ở hải vực Sicili, sau phối hợp Daniel, bắt lại Sicily."

Rốt cuộc đến lúc ra sân, khóe miệng Phi Ưng mang theo nụ cười lạnh lùng, lớn tiếng đồng ý: "Vâng" Xoay người nhanh chóng rời đi, đây chính là nhiệm vụ thứ nhất lão đại sắp xếp, cũng là lão đại bắt đầu phản kích, vô luận như thế nào anh ta đều phải đánh tốt trận đánh này.

Sau khi Phi Ưng đi, Viêm Dạ Tước tiếp tục nhìn hướng ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng thổi qua trong gió rét: "Các người đã không muốn ra quyết định, vậy do tôi làm thay các người."

Nước Thái, phủ Chiang Rai, vốn là trại huấn trống trải luyện bây giờ đã bị mấy trăm người chiếm cứ, trên mặt tất cả mọi người đều là nụ cười hưng phấn, kể từ khi rời đảo Ám Dạ, bọn họ cũng biết lần này lão đại nhất định là hành động lớn, mười năm mài một kiếm, đến lúc bọn họ ra khỏi vỏ rồi.

Phi Ưng cũng không nói nhảm, trực tiếp nói tên: "Hồng Tứ, Nhạc Hòa, sau một phút đồng hồ, tất cả bộ đội không quân lên đường cùng tôi, nếu như người nào không làm nổi, tự mình trở về đảo Ám Dạ."

"Anh Ưng yên tâm, bảo đảm một người cũng sẽ không thiếu" Hai người Hồng Tứ không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy, hơn nữa bọn họ còn lên đường đầu tiên, lập tức lớn tiếng kêu lên, thuộc hạ là các đội viên không quân đều như là cắn thuốc lắc chà sát tay, mặc kệ đối thủ là người nào, lúc này rốt cuộc phải đánh một trận tơi bời.

"Anh Ưng." Trong đám người phát ra một tiếng oán trách bất mãn: "Có thể tiết lộ một chút hay không, lúc nào thì chúng tôi có thể lên đường?" Bàng Chân là thuộc hạ lục chiến giỏi, vốn là hào hứng chuẩn bị đấu tranh anh dũng vì lão đại, không ngờ sau khi Phi Ưng nói xong lại không có động tĩnh.

Phi Ưng không nói gì, chỉ nhìn về An Chấn một bên.

Mặt An Chấn đen lại, những người này đều do anh ta huấn luyện ra, không ngờ lần đầu tiên hành động lớn đã có người khiến anh ta mất thể diện, nhất thời tức giận giận không kiềm được: "Bàng Chân, huấn luyện gấp đôi bình thường, không hoàn thành không cho phép ăn cơm."

Bàng Chân ủ rũ cúi đầu đáp, câu nói mới vừa rồi kia hoàn toàn là bật thốt lên, sau khi nói ra anh ta liền hối hận, đừng nói là hiện tại, bình thường trong đội ngũ cũng không cho phép bất kỳ nghi ngờ nào, cho nên đối với trừng phạt của An Chấn, anh ta không có bất kỳ ý kiến gì.

Phi Ưng khó được nói hơn một câu: "Nếu lão đại cũng điều các cậu ra ngoài, đương nhiên cho cậu cơ hội ra tay." Những người này đều là lá bài lực lượng chủ chốt trên tay lão đại, tuyệt không thể để cho bọn họ có một chút cảm xúc tiêu cực.

Trấn an hết mọi người, Phi Ưng lại lặng lẽ nói mấy câu với An Nhẫn, sau nhanh chóng xoay người rời đi, ở thuộc hạ của lão đại, tất cả mọi người coi thời gian quan trọng hơn so với sinh mạng.

Hải vực Sicili, kể từ khi hai gia tộc Mafia lớn trở mặt, thương thuyền khắp hải vực đều tuyệt tích, mua bán trên biển quả thật có lời tương đối lớn, đặc biệt là khu vực Mafia bao trùm, nhưng lãi lớn hơn nữa cũng phải còn mạng mới được, lúc này chạy đến, cùng không khác chịu chết.

Trên đảo nhỏ hoang vu, mười mấy chiếc tàu chiến to lớn tuần tra qua lại tới lui, bọn họ có vũ khí chiến lược cùng hệ thống theo dõi tân tiến nhất trên thế giới, bất kỳ tổ chức không rõ nào tiến vào trong vòng trăm dặm cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.

Trong phòng họp trên đảo nhỏ, sắc mặt Daniel nặng nề ngồi ở chủ vị, mấy ngày trôi qua, trên mặt anh tuấn, ít đi bất cần đời, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, anh ta chẳng thể nghĩ tới, gia tộc lần này sẽ làm ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy, nếu như Viêm Dạ Tước thật mất đi vị trí người nói chuyện Viêm bang, đừng nói không có nửa phần chỗ tốt đối với gia tộc Ander Leo, sợ rằng còn có thể gặp tai hoạ ngập đầu.

Đè xuống lửa giận trong lòng, anh ta hướng thuộc hạ bên cạnh hỏi: "Trong gia tộc nói thế nào?" Trước đó anh ta đã để tên thuộc hạ này đem lợi hại nói rõ với gia tộc để xem phản ứng, gia tộc nói thảo luận xong sẽ cho anh ta đáp án, hiện tại cũng có thể thảo luận ra kết quả rồi.

Thuộc hạ thở dài mà nói: "Gia chủ vô cùng ủng hộ, nhưng các trưởng lão cũng cho là mình phải, cho đến bây giờ không có thảo luận ra kết quả." Trong gia tộc Ander Leo, quyền lực gia chủ bị hạn chế, bình thường một chút chuyện vặt đều do Gia chủ quản lý, nhưng gặp phải vấn đề lớn, không có trưởng lão đồng ý, Gia chủ chỉ có thể điều động một phần thuộc hạ mình bồi dưỡng.

"Những lão già ngoan cố." Daniel tức giận nện một quyền ở trên bàn trước mặt, lưu lại một vân tay rõ ràng, không ngờ những người này thế nhưng vong ân phụ nghĩa, những năm này nếu như không phải là Viêm Dạ Tước trợ giúp, làm sao gia tộc Ander Leo có thể ở trong thời gian ngắn như vậy trở thành gia tộc được đông đảo Mafia ngưỡng mộ, lại nói giao thiệp với Viêm Dạ Tước nhiều năm như vậy, lúc nào thì thấy anh thua qua, đến lúc đó cả gia tộc sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Nghĩ đến tàn nhẫn của Viêm Dạ Tước, trong lòng Daniel cũng khẽ run rẩy: "Không được, tiếp tục thúc giục cho tôi, nói cho đám lão già kia, không phái người tới, về sau không còn là người của gia tộc Ander Leo nữa."

Daniel cũng không phải đang nói mạnh miệng, hiện tại Gia chủ chính là cha của Daniel, mặc dù Gia chủ không có binh quyền quá lớn, lại nắm giữ dòng họ gia tộc, chỉ cần ông nguyện ý, lúc nào cũng có thể đuổi một số người ra khỏi gia tộc, nhưng mà loại thủ đoạn này cũng sẽ không dễ dùng, không cẩn thận sẽ trở thành cớ để những người khác thay thế gia chủ đương thời.

"Này --" Thuộc hạ cũng có chút đắn đo khó định, lời nói này ra ngoài, Gia chủ không đồng ý còn dễ nói, nhiều nhất chỉ khiển trách thiếu gia một trận, ngộ nhỡ các Trưởng lão sớm chuẩn bị đuổi cha con anh ta xuống đài, đây chính là cớ tốt nhất.

Daniel nhướng mày, hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi biết rõ cậu đang nghĩ cái gì, chẳng qua nếu như cả gia tộc đều bị mất, Gia chủ còn có công dụng gì, xuống thi hành ngay."

Người vừa mới rời đi, liền nghe một thuộc hạ vội vã xông tới nói: "Thiếu gia, Viêm bang gửi mật thư tới."

Trong Hắc bang, vì phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài, rất nhiều người đều dùng mật thư truyền lại tin tức, mật thư có thể là chữ cái, có thể là con số, thậm chí một chút chữ viết kỳ lạ, những thứ đồ này thông qua chỉ có hai người biết mật mã giải đọc, trở thành phương thức truyền lại tin tức của phần lớn.

Phất tay khiến người đưa mật thư đi xuống, Daniel lập tức tiến hành giải đọc, bất luận là vì bạn, hay vì gia tộc, anh ta cũng có nghiêm khắc thi hành lệnh của Viêm Dạ Tước.

Trải qua một loạt hành tổ hợp, phần mật thư cuối cùng chỉ còn lại có một từ đơn, dùng tiếng Trung mà nói cũng chỉ cần một chữ -- đánh, Viêm Dạ Tước nói như vậy, hiển nhiên không phải để cho anh ta thử dò xét giống như trước, mà là dốc toàn lực đánh ra, chỉ là gia tộc trưởng lão căn bản không muốn khai chiến, chỉ bằng vào đám thuộc hạ này, liều mạng với cả gia tộc Shawn, hoàn toàn không có một chút phần thắng.

Đem mật thư thiêu hủy, Daniel hướng về phía cửa kêu lên: "Người đâu, triệu tập mọi người, chuẩn bị khai chiến với Shawn."

Trên mặt biển, mười mấy tàu chiến xếp thành một hàng, bên cạnh có mười mấy chiếc tàu chiến mô hình nhỏ, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu, đây đã là tất cả lực lượng Daniel có thể lấy ra, nếu bảo anh ta đánh, anh ta sẽ dùng năng lực lớn nhất của anh ta, anh ta tin tưởng Viêm Dạ Tước, bởi vì anh ta hiểu rõ, bất luận kẻ nào cũng có thể hại anh ta, nhưng Viêm Dạ Tước thì không.

Tất cả thuộc hạ chờ lệnh, Daniel trực tiếp leo lên chiếc Khu trục tàu chiến Burke-class, chiếc tàu chiến này rất rõ ràng sẽ trở thành mục tiêu tập kích chủ yếu của kẻ địch, anh ta đang sử dụng hành động nói cho thuộc hạ, lần này đánh ra, không thành công thì thành nhân!

Không có bất kỳ lời tuyên thề trước khi xuất quân, thậm chí Daniel nói xong cũng không có nhiều lời, trực tiếp ra lệnh ngồi xuống tàu chiến lên đường, âm thanh ùng ùng vang dội cả biển rộng, máy bay chiến đấu bay múa trên bầu trời, tàu chiến tung hoành trên mặt nước, một cuộc đại chiến đảo mắt sắp đến.

Tổng bộ gia tộc Ander Leo, vừa lấy được uy hiếp của Daniel với mấy gia tộc trưởng thì mọi người vui vẻ, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra Daniel sẽ ngu xuẩn đến mức này, anh ta cũng không thể tưởng, nếu như không có thuộc hạ mấy trưởng lão làm thực lực, cha con anh ta còn có cơ hội để diễu võ dương oai ư?

Đại Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, hướng hai người còn lại hỏi: "Các anh thấy thế nào?"

"Còn có cái gì tốt nhìn." Tam Trưởng Lão hừ một tiếng nói: "Cha con bọn họ bình thường liền ỷ vào quan hệ cùng Viêm Dạ Tước, không để chúng ta ở trong mắt, dù sao chúng ta đã biết kết cục, dứt khoát nói trước bắt lại cha con chúng, cũng tiết kiệm đỡ phải di trò."

"Không tệ." Nhị Trưởng Lão cũng lên tiếng nói: "Là bọn chúng ngu xuẩn, chúng ta cũng là vì gia tộc mà nghĩ."

Đại Trưởng Lão im lặng không lên tiếng, trực tiếp xuống tay mặc dù sảng khoái, nhưng một cuộc đại chiến xảy ra, khẳng định mình cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, đến lúc đó coi như sau lưng có người làm chỗ dựa, trong thời gian ngắn cũng rất khó khôi phục như cũ, phải biết những người sau lưng, cũng không chỉ là ủng hộ gia tộc bọn họ.

Đúng lúc này, một thuộc hạ lần nữa gõ cửa vào nói: "Mấy vị trưởng lão, trên biển truyền đến tin tức, trước đây không lâu thiếu gia Daniel dẫn dắt tất cả thuộc hạ, lần nữa đi hướng Shawn."

Tam đại trưởng lão đầu tiên là sững sờ, sau nhìn nhau cười một tiếng, tất cả không cần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.