Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

Chương 6: Chương 6: Chứng cứ biến mất.




Bóng đêm bao phủ, có chút cảm giác lạnh lẽo.

"Tô Tô, tại sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho anh?" Giang Hồng đối với sự chủ động Tô Tô có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì những lúc như vậy thật sự quá ít, nhất là tối nay anh đã gọi điện thoại cho Tô Tô.

"Có phải anh không muốn hay không?" Thật ra thì Tô Tô cũng muốn chủ động một chút, nhưng luôn không biết nên làm như thế nào, thời điểm muốn làm lại cảm thấy không đúng lúc.

"Làm sao có thể! Chỉ là có chút ngoài ý muốn." Giang Hồng vội vàng giải thích, khó được lúc Tô Tô lại có thể chủ động gọi điện thoại, vui mừng còn không còn kịp nữa, tại sao lại không muốn.

Tô Tô há miệng, cuối cùng vẫn nói, "Ngày mai lúc nào anh có thời gian vậy?" Giống như hiện tại rõ ràng muốn nói chút gì đó làm đệm, nhưng mà không nhịn được lại đi thẳng vào vấn đề.

"Dĩ nhiên, chỉ cần là Tô Tô, hễ kêu là tới!" Chẳng lẽ ngày mai có hoạt động gì sao? Nếu như là hẹn hò thì quá tốt rồi! Bây giờ cảm thấy mình kích động có chút giống như thiếu niên lần đầu yêu, Giang Hồng cười khổ lắc lắc đầu.

"Ha ha, tối mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm với ông nội, đúng chín giờ." Suy nghĩ một chút, cảm thấy giọng điệu này có chút giống như đang phân công công việc, lại bổ sung, "Lần này là ông nội căn dặn." Sau khi bổ sung lại cảm thấy, thật ra thì những lời này, vẫn là không nói sẽ tốt hơn. dien dan le quy don

"Thật sao? Anh sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ!" Hiếm khi ông nội tự mình lên tiếng, trừ Ngải Lâm, anh chưa từng gặp qua những người thân khác của Tô Tô! Nghe Ngải Lâm nói, cha mẹ của Tô Tô đều đã mất, một mình ông nội Tô nuôi cô lớn. Còn nữa, theo Ngải Lâm nói, ông nội Tô có chút thần bí. Có thể có cái gì thần bí đây? Tô Tô chẳng qua cũng chỉ là một trí thức nhỏ, chẳng lẽ ông nội cô có thể là lão đại hắc bang sao? Nghĩ tới đây, chính mình cũng không nhịn được tự ca ngợi trí tưởng tượng phong phú của mình một chút.

"Tối mai, gấp làm gì?" Tô Tô sẳng giọng, không ngờ, Giang Hồng thật là nóng lòng.

. . . . . .

"Bảo bối, ngủ ngon, anh yêu em!" Giọng của Giang Hồng trước sau vẫn dịu dàng như một, lần này còn hơi vội vàng.

"Ngủ ngon." Tô Tô cười cười, thật là buồn nôn.

Đang chuẩn bị ngủ, Tiểu Mặc lại gửi nhắn tin tới, "Tô Tô, tớ vẫn còn cảm thấy cậu và anh trai tớ rất xứng đôi, tớ không thích Giang Hồng! Sớm muộn gì, tớ cũng sẽ để cho anh trai tới cướp người!"

Ha ha, Tô Tô không nhịn được bật cười, Tiểu Mặc luôn khen anh trai mình trước mặt cô, có thể nói đến sáng.

Nhưng mà ngược lại Tiểu Mặc không thích Giang Hồng là sự thật, Tiểu Mặc luôn nói, sự dịu dàng của Giang Hồng có chút không chân thật, cảm giác đó giống như ảo ảnh, vì để che giấu sự bẩn thỉu bên trong. Để cho cô nói, tên gia hỏa Tiểu Mặc nhất định đã xem phim thần tượng quá nhiều rồi.

Buổi sáng hôm sau, trong thư phòng, ông nội Tô mở to mắt, nhìn vết tích mơ hồ của một dãy số trên trang giấy đã bị ố vàng, dùng kính lúp cẩn thận quan sát, một lúc lâu mới miễn cưỡng phân biệt được, hồi lâu, rốt cuộc cầm điện thoại lên.

"Này, là Ngải Lâm sao? Tôi là ông nội Tô." Hi vọng không có bấm sai số điện thoại.

"Ông nội Tô? Ồ! Ông chờ một chút..." Người nghe điện thoại chính là Giang Minh, sau khi nghe tiếng sột sột soạt soạt vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia, âm thanh ngọt ngào của Ngải Lâm vang lên, khàn khàn giống như mới ngủ dậy.

"A lô? Ông nội Tô, tại sao ông lại gọi điện thoại cho con! Thật là làm cho con thụ sủng nhược kinh, ha ha." Người này đột nhiên điện thoại tới không thể không khiến cô suy nghĩ lung tung, chuyện như vậy thật sự có chút quỷ dị, phải biết trừ thời điểm Tô Tô ở lại nhà của cô, có lẽ ông nội Tô chưa từng gọi điện thoại cho cô.

Suy nghĩ một chút, ông nội Tô mới mở miệng, "A, là như vậy, không phải Tô Tô sẽ phải đính hôn sao, con là chị họ của Tô Tô, cũng là bạn cùng lứa của Tô Tô, buổi tối ngày hôm nay ông có hẹn vị hôn phu của con bé đi ra ngoài ăn một bữa cơm, muốn cho con qua đây guíp một chút. Dù sao ông nội Tô ta cũng đã già rồi, không bằng để cho người trẻ tuổi như các con trò chuyện với nhau." Khi nói những lời này ông nội Tô cũng có chút lo lắng, không biết sau sự kiện ngày hôm qua, Ngải Lâm còn có thể đồng ý hay không, chuyện này liên quan đến kế hoạch ngày hôm nay của ông.

Ngải Lâm nghe thấy ông nội Tô nói về vị hôn phu sắp đính hôn với Tô Tô, đột nhiên cũng có chút khó chịu, trong lòng cũng cảm thấy hơi đau, nhưng mà Giang Minh còn ở bên cạnh, trên mặt bất kể như thế nào cũng phải giữ được bình tĩnh, âm thầm hít sâu mấy cái mới dám mở miệng, "Khụ, khụ! Ông nội Tô, con...hôm nay con còn có một số việc, đoán chừng thời gian có chút eo hẹp, ông xem..."

"Không sao, vốn chỉ là tùy ý ăn một bữa cơm, cũng không phải người ngoài, nếu con có thể đến, buổi tối ta sẽ gọi xe qua đón con." Nghe giọng điệu khi nói chuyện của Ngải Lâm, ông nội Tô nắm chặt ống nghe, vội vàng nói một câu, chỉ sợ không nắm được cơ hội.

"Vâng… vậy cũng tốt, buổi tối con sẽ đi với chồng." Ngải Lâm vẫn quyết định, cho mình một cơ hội, cũng cho Giang Hồng một cơ hội.

Tối hôm nay, đoạn tình cảm dài đến năm năm của bọn họ đến tột cùng sẽ có kết quả như thế nào đây, bất luận ra sao, Ngải Lâm cô tuyệt đối không muốn bại dưới tay Tô Tô! Cúp điện thoại, Ngải Lâm bắt đầu ngẩn người, trong đầu đều là bóng dáng tuyệt tình ngày đó của Giang Hồng. dien dan le quy don

Để điện thoại xuống, ông nội Tô có chút khó xử, chồng của Ngải Lâm là anh trai của Giang Hồng, chuyện này ông cũng mới biết, quan hệ này thật là loạn, vốn đang cho là coi như Ngải Lâm có tới cũng là đi một mình, dù sao hai người đàn ông này cùng tới sẽ là một trường hợp lúng túng, ai ngờ thế nhưng cô lại chủ động đưa Giang Minh tới đây, trong hồ lô này rốt cuộc là đựng thuốc gì?

Nghĩ đến tối qua đã lấy được chứng cớ lại có thể mất giữa đường, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút nhức đầu. Mặc dù kêu Ngải Lâm đến, nhưng trong lòng thật sự không nắm chắc, chỉ là có một chút khẳng định, chuyện gì đã bộc phát thì thời điểm che giấu sau đó cũng sẽ chú ý an toàn nhiều hơn.

Ngược lại hiện tại ông hi vọng trong buổi tiệc Ngải Lâm và Giang Hồng có thể bộc phát ra tia lửa gì đó, nếu không, cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng phải ngăn cản buổi tiệc đính hôn hôm đó, theo dõi cả buổi tiệc tối đó, lẫn biểu hiện của Giang Hồng.

Bên trong một ngôi biệt thự không xa, Quân Lâm đang xem tài liệu mấy ngày nay đã cẩn thận điều tra được, càng xem nụ cười bên khóe miệng lại càng rõ ràng.

Chỉ là, Giang Hồng này là thứ gì? Tại sao lại chướng mắt như vậy!

"Lão đại, hài lòng chứ?" Minh Dạ bưng điểm tâm có chút chân chó hỏi, anh thành kính hi vọng lão đại có thể nhìn anh khi hoàn thành nhiệm vụ này nhanh như vậy, mở lòng từ bi, sau đó để cho anh có thể đi theo bên cạnh lão đại, không cần chạy ngược chạy xuôi, coi như anh cám ơn trời đất rồi.

"Chỗ này không tệ, chỉ là hơi xa." Quân Lâm cũng không ngẩng đầu, thuận miệng nói.

Minh Dạ nhìn sang, im lặng. Còn xa? Nơi này do lão đại chỉ định, cách một ngôi biệt thự, thì cách một ngôi biệt thự! Hơn nữa ngôi biệt thự kia rõ ràng là chính anh(QL) mở miệng nói không muốn! Anh(MD) có thể nói cái này là đang đánh giá anh rất bất tài, rất vô dụng sao?

"Tại sao chú vẫn còn ở nơi này, nhiệm vụ ngày hôm qua giao phó cho chú làm xong rồi?" Quân Lâm chỉ tùy ý nói, Minh Dạ cũng biết tạm thời anh đang không vui.

Liếc tư liệu trong tay lão đại một cái, "Lâm, để cho tôi chết minh bạch đi, anh vẫn một mực ‘ thủ thân như ngọc ’ có phải vì cô bé này hay không?" Bát quái trong cơ thể Minh Dạ lại phục hồi rồi, bình thường đều là bắt đầu vận mạng bi thảm của anh, hoặc là kết thúc cuộc sống hạnh phúc.

Ngày hôm qua sau khi trở về lão đại để cho Kỳ Ngạo bắt đầu tra đông tra tây, sau lại truyền lệnh cho anh thành lập một trụ sở tạm thời ở nơi này, anh phí hết tâm tư mới dùng tốc độ nhanh nhất mua được ngôi biệt thự này.

Kết hợp tất cả lại, anh dám khẳng định, lão đại nhất định là tư xuân rồi!

Cái gì, chủ nhân trước của biệt thự không đồng ý? Với Quân Lâm thì có vấn đề gì không giải quyết được sao?

Lúc ấy lão đại Quân Lâm nói như thế này, mặc kệ chú mua được hay cứng rắn cướp đoạt được, uy hiếp hay sắc dụ, tóm lại, trong vòng ba ngày tôi sẽ chuyển vào, còn lại, tự chú giải quyết đi!

Không có?

Không có! dien dan le quy don

Hôm nay, giải quyết chuyện này bằng tốc độ nhanh nhất, Minh Dạ anh cũng không còn chuyện gì để làm, sau đó. . . Chẳng lẽ, anh quan tâm lão đại của mình một chút cũng không được sao?

Sự thật chứng minh, quả thạt không thể quan tâm quá mức đến chuyện riêng của lão đại mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.