Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

Chương 7: Chương 7: Mượn thì phải trả.




"Thật ra thì, trở về tổng bộ cũng là một sự lựa chọn tốt, Dạ..." Quân Lâm bớt chút thời gian liếc Minh Dạ một cái.

Rõ ràng chính là ánh mắt miễn cưỡng, nhưng lập tức khiến tóc gáy của Minh Dạ cũng đứng lên, cộng thêm những lời đầy uy lực này, toàn thân cũng cứng ngắc.

Quân Lâm nhìn bộ dạng kia của Minh Dạ, đôi mắt màu xanh dương đảo một cái, khí thế đột nhiên thay đổi, "Có phải chú không muốn trở về tổng bộ?"

Minh Dạ bị ánh mắt sắc bén như vậy nhìn, lập tức toàn thân nổi da gà, anh đương nhiên không muốn trở về tổng bộ, nơi đó có một người phụ nữ như lang như hổ cả ngày dính lấy anh, anh nguyện ý trở về mới là lạ!

"Tôi không nghe thấy... tôi không nghe thấy... tôi nghe nhầm rồi, đúng, mới vừa rồi tôi nghe nhầm rồi! Lâm, mới vừa tôi không nói gì hết, đúng không?!"

"Cậu nói, tôi nghe được." Kỳ Ngạo không biết đi ra từ cái xó xỉnh nào, đặt một cây bút gì đó ở trước mặt của Quân Lâm, sau đó lập tức bắt đầu hạ bệ Minh Dạ, khiến người này không thể bát quái nữa!

Bát quái coi như xong, cũng không nhớ lâu, mỗi lần đều thích bát quái chuyện của lão đại, đây quả thực là tự tìm phiền toái cho mình!

Ngửi được mùi hương bạc hà nồng đậm, Minh Dạ cứng ngắc xoay người, không ngờ nhìn thấy hai hàm răng trắng sáng của Kỳ Ngạo, chỉ cảm thấy đặc biệt chói mắt hơn nữa còn muốn đấm một cái cho đỡ ngứa!

Trong mắt Quân Lâm xẹt qua một chút hứng thú, nhẹ nhàng đóng tài liệu đang cầm trong tay lại, lành lạnh chen vào một câu, “Dạ, nếu như chú đánh thắng Kỳ Ngạo, tôi làm chủ chia hai nhiệm vụ của chú cho chú ấy. Ngạo, nếu như chú thắng, tôi sẽ cho chú một loại vũ khí mới nhất để chú vui đùa một chút!"

Kỳ Ngạo nghe được loại mới nhất vũ khí, mắt bỗng chốc sáng lên, ánh mắt nhìn Minh Dạ cũng trở nên nguy hiểm. dien dan le quy don

Lời còn chưa dứt, Minh Dạ đã sớm tấn công Kỳ Ngạo, vì ngày nghỉ hạnh phúc trong tương lai, liều mạng!

Kỳ Ngạo cũng không chịu yếu thế, anh cũng không muốn làm nhiệm vụ, hơn nữa đánh thắng còn có được vũ khí mới nhất, chuyện này với anh mà nói vô cùng hấp dẫn!

Hai người lập tức đánh nhau, quyền tới chân qua, rất náo nhiệt.

Quân Lâm an vị ở một bên vô cùng hứng thú nhìn, thỉnh thoảng thuận miệng chen vào đôi câu.

Thấy Kỳ Ngạo mơ hồ yếu thế, Quân Lâm lập tức "Lơ đãng" lầm bầm lầu bầu, "Giao nhiệm vụ gì của Dạ cho Ngạo thì tốt nhỉ? Nghe nói, có một nhiệm vụ cần sắc dụ nữ hoàng, tôi lo lắng. . ."

Lời còn chưa dứt, cục diện lập tức có chút thay đổi.

Lại một lát sau, chỉ chút nữa là Minh Dạ sẽ thua, Quân Lâm lập tức nói một câu, "Nghe nói, trong tổng bộ có một người nhớ tới Dạ, ngày ngày đều nhớ tới. . ."

Minh Dạ bắt đầu tấn công lại, Quân Lâm lại bắt đầu nhỏ giọng nỉ non, "Cái vũ khí mới nhất này, uy lực rất lớn, trọng lượng không thay đổi nhưng tầm bắn lại tăng lên, hơn nữa lực đàn hồi nhỏ đi rất nhiều. Mấu chốt chính là, hiện tại toàn thế giới chỉ có duy nhất một báo vật như vậy, thật là hiếm thấy! Haizz, đáng tiếc chỉ có một khẩu, cho ai thì tốt nhỉ? Thật là hao tâm tổn trí. . ."

Nghe được câu này, hai người đều sử dụng những kỹ thuật đã cất giấu, rất nhanh mặt mũi đều bầm dập, nhưng mà vẫn không chịu yếu thế.

Nhìn lại một chút Quân Lâm đang làm gì đấy?

Anh lại có thể cầm ghi chép về đặc tính của rắn không biết Kỳ Ngạo lấy được từ nơi nào về, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn trận đấu võ miễn phí này một chút, tự tại nhàn nhã vô cùng.

Kết quả không ngoài dự liệu của Quân Lâm - hoà, bởi vì cuối cùng Minh Dạ và Kỳ Ngạo đều không còn sức lực để tấn công đối phương.

Thấy hai người kia đoán chừng cũng phải "Mềm nhũn" nằm ở trên sân cỏ hơn nửa ngày Quân Lâm tiếc hận mở miệng, "Không có ai thắng! Thật đáng tiếc. Vậy ngày mai cùng nhau đi bắt rắn đi! Tự mình nghĩ biện pháp."

Hai người chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng ngẩn người nhìn bóng lưng lão đại của mình, haizz, thật ra thì đây cũng không phải là lần đầu tiên. . .

Quân Lâm cầm máy ghi âm Kỳ Ngạo mang về vuốt vuốt một lần, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, cũng biết, với bản lĩnh hơn người, "Mượn" một đồ vật nhỏ cũng không dễ dàng, anh phải giúp cấp dưới đi trả lại đồ cho người bị mất.

Sáng sớm, Giang Hồng đã gọi điện thoại cho Tô Tô, hết sức khẩn cấp lôi kéo Tô Tô đi giúp anh chọn lựa đồ cần thiết cho tối hôm nay để đi gặp ông nội Tô.

Tô Tô có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn rất cảm động đối với sự nghiêm túc của anh. Hai người đi đến cửa hàng bách hóa, Giang Hồng dịu dàng tìm hiểu cẩn thận, đồ vật bất luận lớn nhỏ cũng tự mình kiểm tra thật kỹ. Thật sự là người đàn ông mẫu mực của gia đình.

"Tô Tô, em xem cái này, em đeo lên nhất định rất đẹp mắt." Giang Hồng cầm một cái vòng tay khảm ngọc, kéo tay Tô Tô, chuẩn bị đeo lên trên tay phải của cô.

Tô Tô cũng không có phản kháng, nhưng mà, thật bất hạnh, Giang Hồng vẫn không biết, cái vòng tay nhỏ vẫn bị anh cho rằng là trang sức giá rẻ, nhưng thật ra chính là Tiểu Hoa "Hung mãnh".

Tiểu Hoa cảm nhận được động tác của Giang Hồng, lo lắng giãy dụa, thậm chí Tô Tô có thể cảm thấy Tiểu Hoa đang chuẩn bị trườn lên. Thừa dịp Giang Hồng không phát hiện có gì đó khác thường, Tô Tô vội vàng rút tay mình trở về, có chút xấu hổ, "Cái đó, không cần, em không thích những vật này." Đôi tay ở sau lưng không ngừng vỗ vỗ trấn an Tiểu Hoa đang lo lắng.

Giang Hồng nhìn lòng bàn tay phải của mình trống không, có chút thất vọng, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì.

Lịch sự cười cười đưa vòng tay cho nhân viên bán hàng giống như đang sợ sệt.

Sắc mặt Tô Tô có chút tái nhợt, Tiểu Hoa không thích Giang Hồng, thậm chí cự tuyệt sự đụng chạm của anh, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao yêu nhau ba năm nhưng số lần cô và Giang Hồng nắm tay nhau lại ít đến thương cảm.

Thật ra thì, đáng thương nhất chính là Giang Hồng, anh vẫn không biết thì ra Tô Tô kháng cự là do cái "Vòng tay nho nhỏ " mà anh chưa từng để ý qua, nhưng mà cho dù anh biết đoán chừng cũng chỉ có thể đứng xa hơn, động vật độc như vậy, lịch sự như anh tuyệt đối không dám đụng vào. dien dan le quy don

Thật vất vả mới trấn an được Tiểu Hoa, Tô Tô có chút bất đắc dĩ. Đối với phản ứng của Tiểu Hoa, Tô Tô không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ hy vọng một ngày nào đó, đột nhiên Tiểu Hoa xác định Giang Hồng thuận mắt cũng không chừng.

Cô cũng không hiểu, tại sao Tiểu Hoa lại nhạy cảm với Giang Hồng như vậy! Người này lần trước còn chủ động chạy vào trong ngực một người đàn ông khác, thậm chí còn "Sắc" người ta! Tại sao khi đó lại không mẫn cảm? Nếu không phải là cô lôi người này ra ngoài, nói không chừng còn muốn ở nơi đó làm ổ! Người này đến cùng có phải động vật máu lạnh hay không, lồng ngực người đàn ông kia ấm áp như vậy nó vẫn đổ thừa không chịu đi!

Tô Tô vỗ vỗ cái trán, haizz! Không chịu nổi, mình bị làm sao vậy nè, chẳng lẽ là vì buổi tiệc đính hôn gần đến rồi cho nên mình mới khẩn trương như vậy sao? Làm sao có thể, lý do này không thuyết phục được mình. Vậy tại sao cô lại lo lắng như vậy?

Giang Hồng vẫn chú ý Tô Tô, thấy động tác của cô vội tiến lên trước hỏi, "Tô Tô, em làm sao vậy, không thoải mái sao? Vậy chúng ta đi về thôi, nếu không trước đi bệnh viện xem một chút cũng được. . ."

Đối với sự quan tâm của Giang Hồng, Tô Tô có chút áy náy, sau khi liên tục bảo đảm mình tuyệt đối không có việc gì, mới trấn an cảm xúc khẩn trương của Giang Hồng.

Sau lại dùng tất cả tinh thần cùng chọn đồ với anh.

Buổi trưa, ông nội Tô còn ở trong thư phòng phiền não đi tới đi lui, thật sự là đối với những chuyện sắp sửa xảy ra không hề có một chút niềm tin.

Càng tới gần thời điểm kia, thì càng không chắc chắn, ông cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, nếu không ném món đồ đó lung tung, Giang Minh cũng tới, vậy thì thật sự có thể tốt hơn, nhưng mà hiện tại lại không thấy món đồ đó đâu, ông đi đâu tìm chứng cớ cho Giang Minh nhìn đây?

"Ông nội Tô, tôi nghĩ, tôi có đồ vật ngài đang cần." Âm thanh lười biếng vang lên ở bên tai.

Ông nội Tô lập tức cứng ngắc nhìn về phía nơi phát ra tiếng, ngồi ở chỗ ngồi mình thường ngồi lại là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi.

"Cậu là người hay là quỷ!" Làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện mà không gây ra một tiếng động như vậy. Lúc hỏi những lời này cũng đã thả lỏng không ít, ông biết, nếu như người đàn ông này muốn gây bất lợi cho mình, mình phản kháng cũng vô ích. Bằng việc cậu ta có thể đi vào nơi này mà không gây ra một tiếng động đã nói rõ mọi vấn đề.

"Ha ha, tôi là hàng xóm mới dọn tới, lúc đi tản bộ, không cẩn thận lượm được đồ tốt. Cái này, tôi sợ người mất sẽ gấp gáp, nên mang tới." Người đàn ông ném một máy ghi âm cho ông nội Tô, ông nội Tô nhận lấy. dien dan le quy don

Đang nghi ngờ vật này là vật gì, khi nghe anh nói là vật mình đang cần. Trong lòng ông nội Tô đối với lời nói của người đàn ông này không có bất kỳ hoài nghi gì, người đàn ông như vậy nhất định là không thích nói láo. Đang suy nghĩ nói cám ơn, lúc ngẩng đầu lên, người đàn ông đã thoải mái đi ra ngoài từ cửa chính, chỉ chừa lại cho ông một bóng lưng khắc sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.