Nước Anh Cao ốc Vân thị Trong phòng làm việc yên tĩnh gió thổi qua có thể nghe thấy, ánh nắng rơi ngoài cửa sổ chiếu vào, ôn nhu bao vây trên người trẻ tuổi đứng ở trước cửa sổ sát đất, hai con mắt nhìn phương xa, mơ màng như vậy, phảng phất có chút thiên thần! Dáng người cao gầy, bóng vai có vẻ hơi gầy yếu, bóng lưng cô đơn, làm cho người khác nhìn thấy không khỏi vì cô mà yêu thương, dưới ánh mặt trời cô hư vô như vậy, tựa như tùy thời gian mà có theo ánh nắng biến mất. Cũng không biết cô đang nhớ nhung điều gì, một mảnh nồng đậm bi thương vòng quanh bên người, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông! “Cục cưng, biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?” Trong một thư phòng đơn giản mang phong cách cổ điển, một vị lão nhân ngồi ở trên sô pha hai con mắt nồng đậm yêu thương nhìn cô gái đứng ở trước mắt, khóe mắt đỏ bừng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. L nhân nhìn cô gái trước mặt vô cùng vui mừng, còn nhỏ tuổi cũng đã học xong đại học, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chỉ mềm yếu khóc một lần, chưa từng thấy qua cô rơi thêm bất cứ giọt nước mắt nào! Cô ngẩng đầu nhìn lão nhân trên sô pha, mắt đỏ hồng cắn môi gật đầu, nước mắt trong hốc mắt cô lăn qua lăn lại, lại quật cường không muốn cho chúng chảy ra ngoài. Lão nhân kéo cô, ôm cô ngồi ở trên chân của mình, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của cô giọng điệu ôn nhu nói: “Cục cưng, có nghĩ tới sau này mình muốn làm cái gì hay không?” Cô mờ mịt nhìn lão nhân lắc đầu, cô không hiểu lão nhân vừa mới còn đang hỏi mình biết chuyện gì không, làm sao đột nhiên lại hỏi sau này mình muốn làm cái gì. Lão nhân nhìn thấy cô mờ mịt lắc đầu, nhéo cái mũi nhỏ của cô hỏi: “Người khác lấy đi vật thuộc về cháu, thằng nhóc kia cướp đi ba ba, còn phòng ở cháu cùng mẹ vẫn ở nữa, bây giờ cũng bị người khác lấy đi, vậy cháu có muốn lấy về hay không? Những việc đó sau này đều có thể làm được.” Nghe lão nhân giải thích, cô không có một chút do dự kiên định gật đầu, cô ghét tên đã cướp đi tình yêu thương của ba ba, nhưng cô không muốn đoạt lại ba ba, cô ghét ba ba, rất ghét! Nàng muốn lấy lại phòng ở cô đã sống nhiều năm như vậy, cô muốn lấy lại tất cả những thuộc về của cô, cho dù không thể lấy lại cũng phải phá hủy chúng để cho người khác cũng không thể có được! Nhìn thấy cháu gái kiên định gật đầu, lão nhân trong mắt hiện lên ánh sáng, khóe miệng một đợt nhàn nhạt tươi cười… Vân Tịch Dạ cau mày thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ xa xôi ánh mắt phức tạp, trầm mặc không nói. Đi Anh mười mấy năm, cô đã học xong từ rất lâu rồi, hiện tại cô phải đi về, phải đối mặt với người làm cho cô kiên trì thay đổi cả cuộc đời mình, cô muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về của c muốn cho người kia hối hận vì tất cả những gì hắn đã làm! “Cộc.. Cộc.. Cộc...” Tiếng đập cửa cắt ngang hồi ức của Vân Tịch Dạ, thu hồi mạch suy nghĩ đang có, Vân Tịch Dạ chậm rãi xoay người lại, thản nhiên nói: “Mời vào.” Khi Vân Tịch Dạ xoay người ra, người vừa gõ cửa chỉ thấy một bộ quần áo công sở cắt may phù hợp, che giấu vóc người của cô, mắt hồ ly hẹp dài không có bất kỳ tình tự gì có chỉ là điềm đạm, đôi môi chặt mím độ dày vừa phải làm cho người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ gì, lông mày dài nhỏ mặc dù không đậm, nhưng này anh khí giữa trán lại làm cho cô thoạt nhìn càng giống một tên con trai, thứ duy nhất làm nên vẻ nữ tính của cô chính là chiếc mũi xinh xắn tinh xảo kia, không giống đàn ông tục tằn như vậy. Lý Kính đẩy cửa đi vào nhìn thấy Vân Tịch Dạ trong mắt bình thường, che giấu tâm tình đau buồn giống như khi anh mới gặp, không cần phải nói cô cũng biết cô ấy vừa nhớ tới điều gì, trong lòng một tia đau lòng xẹt qua, không nói gì nữa, dễ dàng cười cười nói: “Vân tổng, hợp đồng bên Mỹ kia chiều tối hôm nay có thể ký. Bên Trung Quốc tất cả tiến triển thuận lợi, đây là vé máy bay ngày mai về nước của cô.” “Uhm, việc ký hợp đồng anh xử lý là được rồi.” Nhìn thấy người đi vào là Lý Kính, đau buồn trong mắt Vân Tịch Dạ chậm rãi tan đi, đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống nhàn nhạt đáp, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, cũng một mặt không muốn làm cho người khác nhìn thấy chính mình yếu đuối Lý Kính là quản gia của Vân Tịch Dạ, lão quản gia này năm nay mới 32 tuổi, người rất trầm ổn, lúc 10 tuổi Vân Tịch Dạ ông ngoại cô Vân Hoành Vĩ, đưa anh đến Anh quốc chăm sóc cho Vân Tịch Dạ, 10 năm qua anh vẫn là trợ lý kiêm quản gia của Vân Tịch Dạ Lý Kính theo Vân Tịch Dạ 10 năm này, chức vụ của anh là một trợ lý quản gia, anh càng giống một người cha, lại là một người cha không biết làm gương! “Xử lý xong công việc bên này, anh về nước cũng sớm một chút đi, tôi nghĩ Lý gia gia hẳn là hận chết tôi! Tốt nhất lại mang vóc dáng như cũ về có lẽ tôi sẽ không phải chết quá thảm.” Vân Tịch Dạ nhìn Lý Kính tâm tình không tồi trêu chọc nói. Lý Kính 30 hơn tuổi, trợ lý của tổng giám đốc kiêm phó tổng của hơn năm mươi xí nghiệp lớn ở Anh quốc! Trong nhà số lượng kim cương Vương lão ngũ cùng không phải quá ít! Lại ngang nhiên tuyên bố chỉ cần nói chuyện về trẻ em mới sinh! Tuyệt đối không muốn bàn chuyện hôn nhân tận thế, làm tổn thương thiên kim các nhà danh gia vọng tộc giàu có ở Anh quốc. Lý lão gia càng tức giận, giậm chân mắng to: nghịch tử, tên này bình thường ghét nhất người khác hỏi hắn kiểu như lúc nào thì kết hôn, chính xác là một người sùng bái độc thân chủ nghĩa. Lý Kính bị Vân Tịch Dạ trêu chọc trong lòng một trận chua xót khổ sở, anh nhìn cô từ một tiểu cô nương quật cường, từng bước một lột xác thành thiếu nữ bây giờ trầm ổn cơ trí. Đầu tiên từ thân phận của một người cha, lại không biết từ lúc nào đã biến thành yêu say đắm cùng cay đắng! Lý Kính biết rõ trong lòng Vân Tịch Dạ hắn vĩnh viễn chỉ tồn tại giống như một người cha, đây là một loại yêu không thể nói ra miệng, bởi vậy hắn đem tình yêu vĩnh viễn không kết trái này, chôn chỗ sâu nhất dưới đáy lòng bất luận không cho kẻ nào đụng chạm. Lý Kính rũ mắt xuống che đi sự chua xót đau khổ của mình, một tay cho vào trong túi quần, một tay buông lỏng cà vạt một chút trên áo sơ mi cởi ra hai cúc, lộ ra lồng ngực cường tráng, ưu nhã tiêu sái đến trước sofa ngồi xuống. Thân thể biếng nhác tựa lưng trên sô pha, tay phải nâng đầu híp hai con mắt đào hoa lại, hai chân gác lên nhau, tay trái đặt ở trên đùi nhẹ nhàng đánh. Lý Kính rất tuấn tú, thuộc về loại đàn ông có sức quyến rũ tuấn lãng đặc biệt, không giống minh tinh thần tượng của bọn nhóc bây giờ. Lý Kính tạo cho người ta cảm giác đầu tiên chính là vô cùng an toàn, Lý Kính ngồi ở chỗ kia lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực rắn chắc làm cho người ta mơ màng, thoạt nhìn Lý Kính phong lưu như vậy nhưng không mất đi sự tôn quý! Chính là một nam nhân cực độ tuấn mỹ, hơn nữa trên người hắn tản ra ý tứ của một nam nhân trưởng thành, bây giờ lại một bộ nhàn nhã biếng nhác. Nếu như lúc này không phải là đang ở trong phòng làm việc mà là bên ngoài, Vân Tịch Dạ tin rằng bộ dạng này của hắn nhất định sẽ khuynh đảo không ít thiếu nữ cùng thiếu phụ! Lý Kính vừa ngửa đầu mở mắt thấy Vân Tịch Dạ, hai mắt chớp liên tục, quyến rũ nhưng không mất vừa vẻ xinh đẹp cười nói: “Con người khi còn sống là phải hưởng thụ, ngàn vạn đừng tự chui đầu vào rọ! nữ nhân chưa kết hôn coi cô là trời dựa dẫm mọi chuyện, vô cùng ngọt ngào, nhưng sau khi kết hôn kia lập tức không phải nữ nhân nữa, đó là sư tử!Cô dám lên núi nó sẽ ăn thịt cô, không hỏi cũng không xét tình cảm.” Nói tới đây Lý Kính dừng một chút, tiếp tục nói: “Đương nhiên, cô nhất định sẽ nói làm một nam nhân tốt khi kết hôn thì không nên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Thế nhưng, đó là điều kiện tiên quyết người nữ nhân mình yêu mới có thể làm được! Giống tôi hiện tại căn bản cũng không thích nữ nhân nào cả, mọi người ép tôi kết hôn, đây không phải là hại tôi thì chính là hại người phụ nữ đó!” Vân Tịch Dạ nghe Lý Kính cao đàm khoát luận vẫn chưa lên tiếng phản bác, chỉ là bất đắc dĩ nhìn hắn liếc mắt một cái, than nhẹ một tiếng nói: “Chẳng lẽ nhiều phụ nữ như vậy, không có một người nào có thể làm cho ngươi động tâm? Chú à, ngài không còn nhỏ tuổi! Đừng làm cho người ta cả ngày lo lắng cho ngươi! Lý gia gia lớn tuổi muốn ẵm cháu đích tôn rồi, ngươi hiểu?” “Cô cũng đâu còn nhỏ! Sao không tìm gặp đàn ông rồi mang người ta về nhà, làm cho Vân lão gia vui vẻ chứ? Chẳng lẽ...” Lý Kính cũng không muốn cùng Vân Tịch Dạ thảo luận vấn đề này, bởi vì mỗi lần đề cập chuyện này mà nhìn thấy cô, ngay lập tức hắn hận không thể lập tức kết hôn cùng cô, Lý Kính toàn thân nói không nên lời quay đầu đi. “Chẳng lẽ, là do tôi? Nga, cô là vô cùng không đáng yêu! Nói nhiều như vậy thì ra là cô thích người ta a! Nếu thích người ta thì phải nói ra chứ! Nếu không người ta làm sao biết cô thích người ta!” Lý Kính khoa trương mở to hai mắt, đặt ở trên đùi tay trái nhích lên che mặt, che khuất nửa khuôn mặt tuấn tú ra vẻ e thẹn, đầu ngón tay khẽ run chỉ vào Vân Tịch Dạ, nhắm mắt oán trách. Nhìn cái nhắm mắt của Lý Kính, Vân Tịch Dạ một phen rét run, khinh bỉ xem xét, tay kia vung lên che mặt, không nói gì, suýt nữa buột miệng.”Chú Kính, vẻ mặt này không thích hợp vóc người vĩ đại của ngài! Càng không thích hợp ưu nhã khí chất của ngài.” Cô cũng biết Lý Kính không muốn người khác nói nhiều về việc hôn nhân của hắn, hôm nay có thể cùng mình nói nhiều như vậy mà không giở mặt đã là rất khó rồi, cô cũng không nói thêm nữa, cầm lấy vé máy bay trên bàn, đi tới sofa một tay vỗ vai Lý Kính, một tay xoa xoa mi tâm hơi nhíu, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Được rồi bên này giao cho anh, tôi đi đây, buổi tối không về đâu, tận lực rồi về nước sớm một chút, tôi rất cần anh! Đương nhiên chủ yếu vẫn là, Lý gia gia thực sự rất nhớ anh!” Nói xong, Vân Tịch Dạ thu tay cho vào túi áo đi ra. Lý Kính nhìn Vân Tịch Dạ đi ra, nheo đôi mắt lại che giấu sự không muốn ở trong mắt mình, phiền muộn cùng phức tạp trong lòng không lời nào nói được, cũng chỉ có thể hóa một tiếng thở dài, hắn biết, sau lần về nước này hắn sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng có được cô, bởi vì, trong nước có một tên ngốc cũng yêu cô như hắn, người ta đang chờ cô! Mà tên tiểu tử kia Vân lão gia đã nhận là cháu rể tương lai, chỉ là có lẽ cô đã sớm quên mất tên nhóc mỗi ngày bám riết lấy cô, nói muốn làm chồng cô mất