Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 52: Chương 52




“Vân gia gia sáng sớm đã tới công ty, em bây giờ chỉ cần ở nhà là được rồi!” Sáng sớm ăn sáng xong, Kiều Tịch Mạch cùng Quách Nhị Hân cất bước đến trường, Vân Tịch Dạ cũng đứng lên chuẩn bị đi công ty lại bị An Vũ Hàm ngăn lại. “Được rồi, vậy em đi ngủ tiếp.” Vân Tịch Dạ bất đắc dĩ bỏ túi xách xuống xoay người đi đến phòng ngủ. An Vũ Hàm theo sát phía sau ôm vòng eo vẫn chưa thay đổi lắm của Vân Tịch Dạ, vẻ mặt ôn nhu nói: “n, như vậy mới ngoan chứ! Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi nghiên cứu một chút xem buổi trưa nên làm cái gì cho em.” Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, An Vũ Hàm bất đắc dĩ liếc mắt, ôm Vân Tịch Dạ xoay người đi mở cửa lưu lại câu nói “Anh đi mở cửa.” “Good morning, Dạ có ở đó hay không.” Tà thấy cánh cửa mở ra một bên không chút khách khí đi vào trong, một bên chào hỏi An Vũ Hàm, tâm tình hình như không tồi bộ dáng còn hơi hưng phấn. An Vũ Hàm nhìn chằm chằm Tà có chút kích động quái dị hồi lâu, Tà cho là mình có cái gì không ổn muốn mở miệng hỏi thì đúng lúc An Vũ Hàm mới quay đầu thản nhiên nói: “Có cần phải kích động như vậy không “Ách... Rõ vậy sao!” Nghe thấy câu hỏi của An Vũ Hàm tà lập tức cứng đờ, bộ dạng kích động của hắn càng phát ra thì càng cho thấy trước đây hắn đúng là vô dụng! Tà bĩu môi,trong nháy mắt xuất hiện một mảnh cụt hứng. Vân Tịch Dạ nghe được thanh âm của Tà liền đi ra, nhìn thấy bộ dáng cụt hứng kia của liếc mắt đứng ở bên cạnh An Vũ Hàm, nhàn nhạt hỏi: “Điều tra ra rồi?” “Ừ, ra rồi! Nhưng, phải cảm ơn ngươi hôm qua nhắc ta điều tra Quách Quân Khải.” Nói đến chuyện này tà lập tức lại hưng phấn lên. “Ngươi đừng đứng, lâu lắm, đến đây mau ngồi xuống.” An Vũ Hàm đi tới bên người Vân Tịch Dạ, nửa ôm cô đi tới trước sofa ngồi xuống. Tà cũng theo bọn họ ngồi xuống, một bên hưng phấn nói: “Vốn ngày hôm qua ta vẫn là nửa chút manh mối cũng không có thật chán chết, ngươi gọi điện thoại tới bảo ta điều tra Quách Quân Khải, ta nghĩ dù sao cũng không có việc gì, đều nhanh bị chuyện của Lưu Tư Vũ phiền chết, trước hết ta liền đi điều tra Quách Quân Khải, người này thế nhưng ở thành phố n là loại người nổi tiếng chung tìh, không nghĩ tới cũng bao dưỡng tình nhân, bây giờ lại định ly hôn với vợ, ta dĩ nhiên là phải tra xét hạ vị nào có thể làm cho nhân vật lợi hại người người đều biết si tình cỡ nào này thay lòng đổi dạ, bắt đầu thế nào đều tra không được bị người ta ngăn cản, ta đây trong cơn tức giận nghĩ ngợi một chút khôi phục sự bình tĩnh của mình, từ một chút đầu mối trên người Lưu Tư Vũ ta tra được, sau đó ta...” “Lưu Tư Vũ từ ngày đó sau khi rời khỏi nhà ta tìm đến Quách Quân Khải, cô bán đêm đầu tiên của mình cho Quách Quân Khải một trăm triệu, Lưu Tư Vũ trên thực tế là em gái Quách Quân Khải, là con riêng của mẹ kế hắn, rất khéo Lưu Tư Vũ lớn lên rất giống với người vợ hiện tại của Quách Quân Khải, cơ hồ vừa sờ như nhau.” Nghe Tà thao thao bất tuyệt An Vũ Hàm có chút chịu không nổi, vì thế vô cùng quyết đoán cắt ngang lời kế tiếp của Tà. “Này! Đây là ta muốn nói mà!” Bị An Vũ Hàm cắt ngang, công lao cũng bị anh cướp đi Tà vô cùng bất mãn la hét. Vân Tịch Dạ tựa trong lòng An Vũ Hàm, sửa sang lại trí nhớ tiếp thu tin tức đến, hỏi tiếp: “Cha của Quách Quân Khải là chết như thế nào?” “Để ta!” Tà cướp ở cơ hội mở miệng của An Vũ Hàm, làm An Vũ Hàm nhíu mày, tà nói tiếp: “Cha cùng mẹ kế của hắn xảy ra tai nạn xe cộ chết, lần tai nạn xe cộ đó Lưu Tư Vũ cũng ở hiện trường cô là người duy nhất ở trong xe mà sống sót được, cũng là ngày đó An thiếu đi qua nơi đó mang Lưu Tư Vũ đi!” Nói vế sau tà có ý định liếc nhìn An Vũ Hàm. Vân Tịch Dạ cũng dùng sức cầm bàn tay to An Vũ Hàm, giọng điệu nhàn nhạt mở miệng nói: “Tiểu Vũ, xem ra là anh là đầu sỏ gây nên, hại huynh muội người ta chia lìa nhiều năm như vậy!” “Yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm này nữa!” Cảm giác được lực đạo trên tay, An Vũ Hàm hôn xuống tóc mai Vân Tịch Dạ, nhẹ cười ra tiếng. Vân Tịch Dạ liếc mắt không lại để ý tới An Vũ Hàm, sau đó hỏi Tà ” Cha mẹ Lưu Tư Vũ là ai?” “Vợ của Quách Quân Khải là liễu Thiến Thiến, cha của Liễu Thiến thiến là Liễu Uy, mẹ của Lưu Tư Vũ chỉ là một tình nhân của Liễu Uy, Lưu Tư Vũ sau khi sinh ra thì mang họ mẹ, nói cách khác Lưu Tư Vũ là em cùng cha khác mẹ với vợ của Quách Quân Khải.” Tà lần này vô cùng ngắn gọn nói rõ quan hệ phức tạp của họ.(phức tạp, mọi người hiểu không: bố vợ của QQK và mẹ kế của hắn có một đứa con chung chính là LTV, QQK và LTV không có huyết thốngở cùng nhà với nhau thôi) “Thật phức tạp! Quách Quân Khải là yêu Lưu Tư Vũ, con riêng của mẹ kế hắn, vợ hắn bây giờ chỉ là vật thay thế của Lưu Tư Vũ thôi!” Vân Tịch Dạ vừa nói vừa đi ra khỏi lòng An Vũ Hàm. Ngay sau đó Vân Tịch Dạ từ trên ghế salon đứng lên đi đến phòng ngủ, vừa thản nhiên nói với Tà: “Đi bảo cho Quách Quân Khải nói ta cho hắn hai ngày để dạy dỗ tình nhân của mình, hai ngày sau nếu như không thấy cô ta dừng lại, ngươi tự giải quyết nhé! Đừng vì chuyện tình phức tạp này tìm ta nữa.” Vân Tịch Dạ vừa mới đóng cửa phòng ngủ, hình như nhớ ra cái gì đó lần thứ hai mở cửa phòng, ló đầu ra nói với tà: “À, giúp ta chuyển lời cho Quách Quân Khải, con gái của hắn sẽ là vị hôn thê của Kiều thiếu gia, để hắn yên tâm không cần tìm người nuôi con bé nữa.” “Ách... Được!” Nghe được Vân Tịch Dạ thêm những lời này phía sau, Tà nhìn An Vũ Hàm vẫn như cũ ngồi ở trên sô pha, nhẹ nhàng hỏi: “Dạ, lúc nào đổi nghề sang nghề giặc cướp rồi?” “Ha hả...” An Vũ Hàm ngây thơ cười cười với Tà, Tà không rõ chân tướng cũng ngây ngô cười theo, nhìn thấy hắn như vậy An Vũ Hàm trong nháy khuôn mặt lạnh lẽo nhẹ nhàng bỏ lại câu “Không biết! Ngươi biến đi!” Liền đứng dậy đi đến phòng bếp. “Xì!” Nhìn bóng lưng An Vũ Hàm rời khỏi nụ cười ngây ngô cứng đờ trên mặt tà, chẳng đáng bĩu môi, sửa sang lại khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc, đứng dậy nhanh chóng rời đi. — “Tỷ tỷ, chúng em đã trở về.” Kiều Tịch Mạch kéo Quách Nhị Hân mới vừa vào cửa đã làm ồn. An Vũ Hàm đang bận rộn trong phòng bếp nghe được tiếng động, cầm thìa xào rau vọt ra chỉ vào Kiều Tịch Mạch mới vừa vào cửa, thấp giọng khiển trách: “Không được quấy rầy! Tỷ tỷ em đang ngủ, em cùng “vui sướng” đi rửa tay trước, rồi có thể ăn cơm.” “xí! Thực sự là trong núi vô hổ, hầu tử xưng đại vương! Ai cần anh lo cho em.” Nghe được An Vũ Hàm răn dạy, Kiều Tịch Mạch không cho là đúng, liếc mắt, nhưng giọng nói rõ ràng nhỏ rất nhiều, bởi vì mẹ có nói là trong bụng tỷ tỷ có đứa nhỏ, hẳn là sẽ mệt lắm. ” tiểu quỷ, không phải đều đã cho em một đống đồ rồi sao! Thế nào còn khó dễ ta?” An Vũ Hàm bỏ lại câu đó, xoay người lần thứ hai vào bếp. Kiều Tịch Mạch buông túi sách kéo theo Quách Nhị Hân vào trong bếp, một bộ dạng tiểu đại nhân trả lời An Vũ Hàm: “Nhưng anh lại lấy mất tỷ tỷ em vừa có được không bao lâu! Có thể tùy tiện đổi bằng đồ vật sao?” Nghe được Kiều Tịch Mạch nói, An Vũ Hàm quay đầu nhìn Kiều Tịch Mạch một bộ chính nhi bát kinh khẽ cười nói: “Hắc! Anh lấy tỷ tỷ của em về làm vợ, không phải làm tỷ tỷ! Lại nói tỷ tỷ của ngươi cả đời vẫn là của ngươi tỷ tỷ, thì em có một anh rể còn gì, sao lại thù hận người khác như thế?” “Hừ! Đừng cho là em không biết, sau khi tỷ tỷ gả cho anh rồi, em đâu có thấy được tỷ tỷ nữa.” Kiều Tịch Mạch một bên hừ nhẹ cùng An Vũ Hàm chiến đấu, một bên không quên cầm đũa gắp đồ ăn ngon đút cho An Vũ Hàm xoay người một tay cầm thìa xào rau hai tay khoanh ở trước ngực, trừng mắt nhìn hai tên nhóc, lúc này vẻ mặt tức giận với Kiều Tịch Mạch nói: “Anh và tỷ tỷ em hiện tại cũng kết hôn, dù sao em cũng đâu thể bên tỷ tỷ mãi được!” “Ách...” Kiều Tịch Mạch đang cho Quách Nhị Hân dùng bữa nghe được những lời này của An Vũ Hàm lại ngẩn người, có chút hiểu ra nhưng vẫn cố chấp nói: “Vậy thì thế nàoEm chính là không thích anh trở thành anh rể em đó! Anh làm gì được em? Hừ.” “Ha hả... Anh chẳng làm thế nào được! Nhưng anh biết, có người đang đố kị!” Nhìn thấy Kiều Tịch Mạch không nói gì An Vũ Hàm tâm tình thật tốt, xoay người tiếp tục hoàn thành món ăn cuối cùng. Kiều Tịch Mạch chẳng đáng liếc mắt với An Vũ Hàm một bên đắc ý, giúp Quách Nhị Hân lau miệng, chua loét nói với An Vũ hàm đang xào rau: “xí! Anh? Một lão nam nhân, có cái gì tốt làm cho em phải đố kị?” Kỳ thực Kiều Tịch Mạch trong lòng vẫn là thật sự có chút đố kị An Vũ Hàm, dù sao từ nhỏ nó cũng chưa từng gặp mặt tỷ tỷ, mà Vân Tịch Dạ sau khi về nước thời gian chủ yếu là ở bên lão nam nhân này, thời gian chơi cùng em trai ngày càng ít. Món ăn cuối cùng hoàn thành, An Vũ Hàm bưng đĩa thức ra mang ra ngoài phòng ăn, một bên không quên đắc ý nói với Kiều Tịch Mạch phía sau: “Em đố kị anh đáng yêu hơn em! Em đố kị anh có thể làm cục cưng hài lòng hơn em!” Cất kĩ món ăn, an Vũ Hàm xoay người đón nhận mâm cơm từ tay Kiều Tịch Mạch, còn không quên nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh tiếp tục nói: “Em còn đố kị với anh vì anh và tỷ tỷ em ở cùng một chỗ!” Kiều Tịch Mạch bị nói trúng tim đen, vốn định hung hăn bắt lấy bàn tay to trên mũi mình của An Vũ Hàm, nhưng không ngờ An Vũ Hàm đã nhanh chóng rút lui, thực sự là khí sát tiểu bảo đồng hài! Đúng lúc này Kiều Tịch Mạch thấy Vân Tịch Dạ từ trong phòng ngủ bước ra, nhanh chóng che cái mũi nhỏ vừa bị nhéo, trong nháy mắt hai mắt nước mắt lưng tròng chảy xuống kêu to một tiếng: “Ai u, anh rể làm gì mà đánh em thế chứ?” An Vũ Hàm bị Kiều Tịch Mạch hét to cùng hai chữ anh rể tuyệt đối không thể ở trong miệng nó phun ra dọa tới, xoay người liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ đen mặt từ phòng ngủ đi ra, An Vũ Hàm không nói gì liếc mắt nhìn tiểu quỷ phía trước diễn trò, không thèm nói chuyện với nó xoay người đến bên cạnh Vân Tịch Dạ. “Cục cưng dậy rồi à, đi rửa mặt một chút rồi chúng ta ăn cơm.” An Vũ Hàm bỏ tạp dề xuống tiến lên ôm lấy thắt lưng Vân Tịch Dạ, mang cô đi tới toilet ở phòng khách. “Vâng.” Vân Tịch Dạ vừa mới tỉnh ngủ trong đầu còn có chút mơ màng, nhàn nhạt trả lời theo An Vũ Hàm vào trong toilet, để lại Kiều Tịch Mạch diễn trò trong gió mất trật tự. Quách Nhị Hân thấy Kiều Tịch Mạch vẫn bịt mũi ngốc nghếch đứng ở đó, tiến lên kéo tay Kiều Tịch Mạch sợ hãi lên tiếng “Mạch ca ca!” “Xí! Có gì đặc biệt hơn người! “Vui sướng”! chúng ta trước ăn cơm không để ý tới bọn họ nữa.” Kiều Tịch Mạch thấy Vân Tịch Dạ biến mất trong toilet liếc mắt, kéo tay Quách Nhị Hân cũng hạnh phúc vui vẻ đi đến bàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.