Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 53: Chương 53




Thời gian lúc chậm thì giống như rùa bò, nhưng lúc nhanh thì lại như diều đứt dây, muốn bắt đều bắt không được. Trong chớp mắt tám tháng đã qua, Vân Tịch Dạ cũng sắp tới ngày sinh. “Tiểu Vũ, anh đừng lúc ẩn lúc hiện có được không? Anh có biết hay không anh nưh vậy còn khiến em hoa mắt hơn!” Còn hơn mười ngày nữa mới hết mười tháng, Vân Tịch Dạ cũng đã bị An Vũ Hàm đưa vào bệnh viện chờ sinh, lúc này Vân Tịch Dạ nằm ở trên giường nhìn An Vũ Hàm đi tới đi lui trên mặt đất không nói gì. Còn mấy ngày nữa An Vũ Hàm sẽ lên làm cha, mỗi ngày nhìn bụng Vân Tịch Dạ ngày càng to ra trong lòng là vừa lo lắng vừa sốt ruột. Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói An Vũ Hàm nhăn mặt đi tới bên người Vân Tịch Dạ ngồi xuống, giờ tay sờ vào chiếc bụng lớn của cô, ở nơi đó thỉnh thoảng có một quả đấm nhỏ hoặc chân bó đánh lén lên bàn tay to của anh. “Cục cưng, bây giờ anh sốt ruột lắm! Em nói xem bao giờ thì đứa nhóc này ra đời?” An Vũ Hàm cau mày một bên dùng bàn tay to của mình tìm vị trí của bàn tay bé nhỏ, một bên hỏi ra nghi vấn, giống như là chậm một chút là sẽ lo đến chết vậy. Vân Tịch Dạ nắm lấy bàn tay to của An Vũ Hàm ở trên bụng cô sờ loạn ném qua một bên, liếc mắt thản nhiên nói: “Em nào biết! Chứng trầm cảm trước sinh không thích hợp với anh, đừng suốt ngày khẩn trương.” An Vũ Hàm cũng không ngại bàn tay to bị Vân Tịch Dạ bỏ qua, lần thứ hai kéo tay Vân Tịch Dạ vẻ mặt ân cần mở miệng nói: “Cục cưng, em nói xem đặt tên gì cho nhóc con nào? Không thể để cho tên nó trùng với tên em được.” “Ông nói đứa nhỏ sau khi sinh tên là Vân Kỳ, anh thấy được chứ?” Vân Tịch Dạ trêu tức nhìn An Vũ Hàm cười cười mở miệng, chống tay lên giường ngồi dậy buôg chân ra khỏi giường, nhẹ nhàng hoạt động hai bàn chân sưng tấy, mang thai thực sự là chuyện lao người, ngày xưa cô gầy teo vóc người mặc dù không nóng bỏng nhưng tuyệt đối cảnh đẹp ý vui, hiện tại bụng to tay chân đều sưng thành móng heo rồi! “Không hay! Vân gia gia thế nào có thể nghĩ ra cái tên đó chứ? Một chút đặc sắc cũng không có, không được.” Vừa mới nghe xong câu nói trêu tức của Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt không đồng ý. Làm sao mà đồng ý được! Trong bụng Vân Tịch dạ là con của An Vũ Hàm anh mà, mặc dù anh yêu Vân Tịch Dạ thật sâu, nhưng đứa bé này là con đầu lòng của họ, mặc kệ nói như thế nào cũng phải họ An chứ! “Vậy anh nghĩ được cái nào rồi?” Vân Tịch Dạ hai tay đỡ cái đầu rung lắc của An vũ Hàm, khó khăn tiến lên phía trước nhìn chằm chằm ánh mắt của anh hỏi. “Ách... Còn chưa có! Nhưng anh phải nghĩ cho ra.” An Vũ Hàm đỡ lấy Vân Tịch Dạ định đứng lên, một bên chăm sóc cho cơ thể nặng nề của Vân Tịch Dạ, một bên lao lực ra sức suy nghĩ giúp con đặt tên. Thấy An Vũ Hàm thực sự bắt đầu nghiêm túc nghĩ tên, Vân Tịch Dạ không nói gì đẩy người đang ôm lấy cô, bất mãn lên tiếng nói: “Em đói bụng, nếu nghĩ tên cso thể chờ em ăn xong mới nghĩ tiếp hay không? Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, liền thấy Vân lão gia cùng An lão gia tiến vào, phía sau bọn họ là Lý quản gia cùng dì Ngô, cầm theo một đống đồ gì đó, vẻ mặt xấu hổ. “Tôi cho ông biết lão già kia, đứa bé đầu tiên này phải theo họ Vân của tôi! Đứa thứ hai mới là ông.” Vân lão gia vào cửa còn không quên cùng An lão gia tranh nhau cái họ cho đứa chắt. “Không được! Nói gì thì nói đứa đầu tiên cũng phải họ An! Đứa thứ hai nếu là con trai thì họ vân, con gái thì họ An!” An lão gia vô cùng bá đạo bác bỏ khiếu nại của Vân lão gia. “Hắc! lão già này ông thật quá đáng! Được, nói cho ông biết! Mặc kệ là bao nhiêu đứa cũng phải theo họ vân hết!” Nghe thấy An lão gia nói, Vân lão gia lập tức tức sùi bọt mép, bạo phát tức giận. “ông nói tôi quá đáng? Ông mới quá đáng! Ông...” “…” Nghe đến lão bà đại nhân nói đói bụng, An Vũ Hàm này thê nô đương nhiên là lấy lão bà làm trọng, đỡ Vân Tịch Dạ ở trên giường ngồi xong, An Vũ Hàm xoay người nhìn Vân lão gia cùng An lão gia khắc khẩu không ngớt, thấy trong tay bọn họ ngoại trừ cây gậy thì cái gì cũng không có nhíu mày, lướt qua hai người khắc khẩu tới trước mặt Lý quản gia cùng dì Ngô vẻ mặt xấu hổ, tiếp nhận đồ đạc trong tay họ rồi tìm kiếm cái gì đấy, rốt cuộc anh cũng tìm được canh gà và canh cá trong hộp giữ ấm. Một bát canh gà lại một bát canh cá, An Vũ Hàm bưng hai chén canh lần thứ hai lướt qua hai vị lão gia khắc khẩu còn chưa kết thúc, đi tới bên giường hỏi qua Vân Tịch Dạ uống cái gì, một bên cho Vân Tịch Dạ uống canh một bên lên tiếng nói: “Cục cưng, anh đã nghĩ ra cho đứa nhỏ một cái tên rất hay! Gọi là an Vân Dạ vũ đi? Rất đặc biệt phải không!” “Phác!” Vân Tịch Dạ canh vừa mới đến lưỡi còn chưa nuốt xuống liền phun ra, nhìn An Vũ Hàm khuôn mặt đầy nước canh vẫn như cũ nhắm mắt lại. Mà những lời này thành công làm cho hai vị lão gia khắc khẩu kia dừng lại! “Không tốt sao?” An Vũ Hàm bình tĩnh lau nước canh Vân Tịch Dạ phun lên trên mặt hắn, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vân Tịch Dạ nhắm mắt không để ý tới mình. “Không phải là không tốt, mà là...” Vân Tịch Dạ mở mắt ra liền thấy An Vũ Hàm một bộ ủy, trong lòng mềm nhũn nhưng vô cùng kiên định nói: “Quên đi! Gọi là Tiểu Dạ Vũ đi! Về phần họ gì, sau này hãy nói.” Nếu Vân Tịch Dạ đều nói như vậy, hai vị lão gia tự nhiên cũng chẳng cần khắc khẩu nữa, mà An Vũ Hàm càng chắc là sẽ không lỗ mãng. Vân lão gia đi tới bên người Vân Tịch Dạ ngồi xuống, cười ha hả nhìn cai bụng to tướng của Vân Tịch Dạ, lẩm bẩm: “Tiểu Dạ Vũ, có hay không muốn chắt nội của cụ!” “Lão già, tôi mới là cụ nội của nó!” Nghe thấy Vân lão gia tự xưng, An lão gia không hài lòng cũng chạy đến bên cạnh Vân Tịch Dạ, cười ha hả hét lên với cái bụng nhô ra của cô: “Nào, Tiểu Dạ Vũ gọi cụ nội đi!” “Biến đi! lão già kia, đây là cháu nội tôi thì đó phải là chắt nội ta chứ!” hai vị lão gia vừa mới yên ổn chưa được mười phút, lần thứ hai lại bắt đầu tranh cướp. An Vũ Hàm một lần nữa bưng bát canh định đút cho Vân Tịch Dạ, xem xét ánh mắt mãnh liệt của hai vị lão gia nhìn chằm chằm bụng của lão bà nhà mình, trong lòng bất mãn cùng nước chua không ngừng hướng ra mạo, vừa định quát lớn lại nghe được thanh âm đau đớn của Vân Tịch Dạ. “A!!! Tiểu Vũ đau quá!” Đột nhiên Vân Tịch Dạ ôm bụng ầm ĩ lên, mấy lần co rút làm cho khuôn mặt vốn là hồng hào của Vân Tịch dạ trắng bệch ra. An Vũ Hàm bưng chén canh nghe được Vân Tịch Dạ kêu đau, trái tim kiên cường kia thiếu chút nữa vỡ vụn! Khi nghe thấy âm thanh ấy, An Vũ Hàm chỉ cảm thấy thân thể có trong nháy mắt vô lực, chén canh bưng trên tay nhất thời không ổn rơi xuống nền đất vỡ vụn. An Vũ Hàm lúng túng ngồi xuống bên cạnh Vân Tịch Dạ, hai vị lão gia cũng nghe thấy tiếng kêu thất thanh ấy, nắm lấy tay Vân Tịch Dạ nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn kia trong nháy mắt tái nhợt, yêu thương thanh âm run rẩy hỏi: “Cục cưng đau chỗ nào? Có phải đau bụng hay không? Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đi.” “Ân! A!... Không được! Dì Ngô nhanh... Mau Nhanh xem giúp cháu... Có phải chảy máu rồi hay không? A! cháu... Cháu cảm giác dưới thân dính nhớp lắm! A! Đau quá.” Dù sao là lần đầu tiên sinh con dù cho Vân Tịch Dạ lợi hại đi thì cũng sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, lúc này cảm giác dính nhớp dưới thân làm cô nghĩ tới máu, nghĩ tới năm chữ ‘Khó sinh xuất huyết nhiều’ này. Trong lòng Vân Tịch Dạ căng thẳng cầm tay An Vũ Hàm càng lúc càng chặt, tay An Vũ Hàm đã bị cô nắm thật chắc, ngón tay của anh cũng bởi vì dùng sức bắt đầu trở nên trắng, An Vũ Hàm bị cô vặn tay nhíu mày, trong lòng thấp thỏm không ngớt cũng nhìn dì Ngô giúp như cầu xin giúp đỡ. Ở lúc Vân Tịch Dạ kêu đau Lý quản gia đã chạy ra ngoài, lúc này hai vị lão gia cũng phục hồi tinh thần lại nhanh chóng đi ra ngoài khẩn trương vạn phần đi tìm bác sĩ. Nghe thấy xuất huyết Dì Ngô hoang mang tiến lên, cẩn thận kiểm tra một chút mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực Vân Tịch Dạ giúp cô thuận khí, nhẹ giọng an ủi “Không có việc gì! Không có việc gì! Chỉ là vỡ nước ối, bác sĩ sẽ tới ngay thôi, hít sâu giữ sức.” Nghe được dì Ngô nói không có việc gì Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Không đến hai phút bác sĩ cùng y tá liền chạy tới, vì Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm cũng kiên trì cùng đi vào phòng sinh. Thời gian ở từng giây từng phút trôi qua, hai vị lão gia ngồi ở ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, không bao lâu Kiều Tuấn Dật mang theo Vân Vi Nhi chạy tới, sau đó Lý Kính, Tà còn có Tuyết vừa mới về nước cũng lật đật chạy tới. Trong phòng sinh Vân Tịch Dạ đã bị lăn qua lăn lại đầy người mồ hôi, An Vũ Hàm cũng bị những lời kêu đau của Vân Tịch Dạ làm cho sợ hãi đến đại mồ hôi nhỏ đến mức mồ hôi từng giọt chảy xuống, ngay cả các bác sĩ và y tá mặc dù không nên lo lắng cũng đầy mồ hôi. Có thể không vội sao? Người mẹ hiện tại ở bàn sinh này, thế nhưng tổng giám đốc Vân thị, người giậm chân một cái là có thể đánh ngã một mảnh thành phố N- Vân Tịch Dạ! mà người lo lắng đứng bên cạnh cô, lại là chúa tể chỉ cần giơ tay lên là kinh tế của thành phố N có thể còn mà cũng có thể mất, người thừa kế duy nhất “An gia” thủ phủ đệ nhẩt thành phố N – An Vũ Hàm! Hai nhân vật lợi hại như thế kết hợp, hài tử của bọn họ bất luận là nam hay nữ, sau này đều là tiểu thái tử, tiểu công chúa của thành phố N mà tuyệt đối không thể trêu vào,! Lúc này Vân Tịch Dạ đã vào phòng sinh hơn một canh giờ, nước ối đã vỡ cô cũng đã đau đớn hơn một giờ, nhưng đứa nhỏ này lại chậm chạp không muốn ra, Vân Tịch Dạ lại chọn sinh tự nhiên, điều này làm cho này bác sĩ cùng y tá nghe của tiếng kêu thảm thiết của cô trái tim nhỏ đều ngưng đập. Thời gian tí tách tiêu sái lại qua một giờ nữa, ngay khi mọi người chuẩn bị chạy loạn, một tiếng trẻ con khóc rất to từ phòng sinh truyền ra. Vân Tịch Dạ liếc nhìn An Vũ Hàm vui sướng ôm đứa trẻ vào ngực, cùng An Vũ Hàm kích động ánh mắt nhìn nhau vài giây rồi an tâm liền đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.