Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 12: Chương 12




Editor: miemei

Ân Á Minh và Từ Thiên Ý cùng lúc nhìn về phía bàn của Vu Kiều, khách trong nhà hàng không nhiều, có người lớn tiếng cãi vã thật sự rất làm người khác chú ý, vừa rồi Từ Thiên Ý không để ý bên này, hiện tại thấy một nam một nữ cãi nhau, còn tưởng rằng cặp tình nhân nào muốn chia tay, nên hoàn toàn mang thái độ xem náo nhiệt, những người xung quanh cũng nghĩ như vậy, nhân viên phục vụ đứng ở phía xa đã chuẩn bị đến khuyên can, nhà hàng này của bọn họ lớn tiếng ồn ào thế thật không tốt, cũng may hiện giờ khách cũng không nhiều, nhiều người thêm nhiều ảnh hưởng không tốt.

Vu Kiều không sợ mất mặt, dù sao Hà Dương nhất định càng mất mặt hơn cô, người này không để cho cô yên, cho dù cô giết địch một ngàn hại mình tám trăm cũng sẽ không để cho hắn ta yên ổn, hôm nay cô đã nể mặt đến xem mắt, tên này lại còn hếch mũi lên mặt nữa! “Anh thật sự nghĩ rằng mình ngon lắm à! Giáo sư đại học thì giỏi lắm sao, nhà có công ty thì hay lắm hả, muốn lấy công ty của tôi còn nói như là đang bố thí cho tôi vậy còn muốn tôi cảm kích anh nữa à? Mặt mũi lớn thật đấy! Thật sự nghĩ rằng tôi chưa từng trải đời à, tôi nói với anh này, trong nhà tôi thì tôi không nên đụng vào nhất, trong nhà tôi anh tùy tiện tìm người nào đó, tùy thời có thể đập cho anh một trận thừa sống thiếu chết đấy!”

Ân Á Minh vẫn chưa hoàn hồn sau đợt chấn động này, trong khoảng thời gian anh với Từ Thiên Ý tán gẫu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, sao bỗng dưng lại đột nhiên chuyển hướng rồi? Nhưng Vu Kiều thế này mới đúng là người trong tang lễ kia, nói chuyện thật sự một chút cũng không lưu tình.

“Cô! Cô Vu như thế là có ý gì!” Hà Dương dùng tay lau nước trên mặt, hắn sắp tức điên rồi, đang trò chuyện rất tốt, hai người đang thương lượng chuyện Vu Kiều quản lí công ty sau khi kết hôn, cả quá trình Vu Kiều đều vừa nói vừa cười, mặc kệ hắn nói gì đều mỉm cười phụ họa, vô cùng không có chủ kiến hơn nữa lại như chim nhỏ nép vào người, thỏa mãn tất cả chủ nghĩa đàn ông của hắn, quan trọng nhất là đối phương quả thật rất xinh đẹp, kiều diễm đáng yêu, cho dù là kết hôn lần hai hắn cũng có thể chấp nhận, dù sao cũng có một núi tài sản lớn như thế làm “đồ cưới”.

Nhưng lúc gần như sắp nói xong thì Vu Kiều bắt đầu có vẻ gì đó không đúng, trước tiên cô mỉm cười, sau đó bưng ly nước lên từ từ uống một ngụm, tư thế vô cùng mê người, cực kỳ vui tai vui mắt, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của đàn ông đối với phụ nữ, đây chính là một báu vật.

Sau khi Vu Kiều uống một ngụm nước thì nhếch miệng cười với Hà Dương, sau đó bưng ly nước nói với Hà Dương một câu: “Giấc mộng hão huyền của anh thật sự cũng không tệ.”

Câu nói này của cô vô cùng dịu dàng, Hà Dương còn chưa kịp phản ứng, một ly nước tinh khiết đã “dịu dàng” tạt qua phủ đầy lên đầu lên mặt, sau đó toàn bộ đầu óc của hắn đều rối tinh rối mù, trên bộ âu phục khắp nơi đều là vết nước đọng sẫm màu.

Tóc mái của Hà Dương toàn bộ đều bị làm ướt, nhìn qua vô cùng chật vật, vẻ nho nhã và đẹp trai nhờ ăn diện tỉ mỉ đều mất hết, tự hắn nhìn không được, nhưng những người khác đều âm thầm cảm thấy buồn cười, bị tạt nước phiên bản người thật nha, khó gặp lắm đó, anh chàng này cũng thật xui xẻo.

Nhưng cô bạn gái của hắn dáng vẻ cũng không tệ, cho dù nổi nóng cũng rất đẹp mắt, thân hình này gương mặt này, chậc chậc, anh chàng này rốt cuộc nghĩ không thông chỗ nào, cô bạn gái như vậy còn không giữ ở nhà dụ dỗ cho tốt, đổi lại là bọn họ nhất định không nỡ làm cho cô ấy không vui.

Mọi người hứng thú hăng hái xem nhiều chuyện, Vu Kiều một tay chống hông một tay dùng sức đặt ly xuống bàn! “Ý gì hả? Tôi có ý gì anh nghe không hiểu sao, nghe không hiểu tiếng người à?Ồ, vừa mở miệng liền bảo tôi giao tiền giao công ty cho anh quản lý, cái gì mà ở nhà hưởng phước là được rồi, tiền của tôi còn cần anh phải bận lòng sao? Không tạt cho anh chút nước tôi xem chừng anh cũng không tỉnh táo lại đâu, hèn gì anh vẫn luôn tìm không được đối tượng kết hôn, muốn tìm một người não tàn dâng tiền dâng tình cho anh à, vừa phải có tiền vừa phải ngu ngốc còn phải coi trọng anh, loại não tàn này không dễ tìm đâu, anh nhìn tôi giống não tàn lắm sao? Tôi tùy tiện phụ họa anh vài câu anh còn coi là thật, chỉ số thông minh thật khiến người ta xúc động đấy, bệnh chủ nghĩa đàn ông đã đến thời kì cuối hết cứu được rồi phải không? Thật sự choằng tôi gấp gáp đến xem mắt à, tôi chỉ là đến đối phó với sắp xếp của người trong nhà thôi, anh còn ở đó mà vênh váo!”

Theo lý thì Vu Kiều không cần để ý tên này chỉ cần trở về trực tiếp nói với người trong nhà rằng không thích hợp là xong rồi, nhưng nàng cảm thấy thế này không bỏ tức, quay đầu lại cũng chỉ có mình nghẹn một họng tức mà thôi, tên này không đau không ngứa tiếp tục tìm mục tiêu tiếp theo, loại người này đoán chừng vĩnh viễn cũng sẽ không biết vấn đề của mình nằm ở đâu, cô không dạy dỗ hắn một chút thì thực sự nuốt không trôi cục tức này, dám chọc lên trên đầu tôi à! Không chém người thì tôi không phải họ Vu!

Người này ra vẻ đạo mạo vừa nhìn liền biết rất sĩ diện, được thôi, tôi đây càng cho anh thêm “nhiều thể diện”!

Cô cũng không sợ đắc tội nhà họ Hà, công ty của nhà họ Hà tuy quy mô lớn hơn Vân Hải một chút, nhưng so với nhà họ Vu của cô thì chẳng là gì cả, huống hồ với tác phong thổ phỉ xã hội đen bọn họ, người bình thường đàng hoàng đều không dám trêu chọc vào.

“Phụt!” Xung quanh có người cười ra tiếng, còn không chỉ có một người, vốn bọn họ còn nghĩ rằng hai người này là tình nhân muốn chia tay, quậy nửa ngày thì ra là xem mắt à, hơn nữa tên đàn ông này còn bị vạch trần trước mặt mọi người.

“Thế này là gì đây, tôi xem trên mạng có người thường nói, loại đàn ông này gọi là trai gì ấy nhỉ……”

“Trai phượng hoàng.”

“Đúng đúng, chính là trai phượng hoàng! Lần trước tôi gặp một người, nói là lương tháng tám ngàn, quê nhà ở vùng núi, tiếng nghèo vang xa, anh chị em trong nhà có đến mấy người, sau đó gã kia đi tìm bạn trăm năm, nói muốn tìm phụ nữ bản địa ở chỗ hắn công tác, còn phải là con gái một, còn phải xinh xắn, còn phải có nhà, nhà còn phải thêm tên cha mẹ của hắn vào, nói là để cho người già sau này có chỗ để dựa vào. Lúc đó tôi nhìn mà trong lòng thật sự chỉ nổi lên hai chữ f*ck you, tôi cũng là đàn ông, mà nhìn còn không chịu nổi nữa, làm mất mặt đàn ông chúng ta quá!”

“Ở đây không phải còn một tên nữa sao, nhưng mà tên này cao cấp hơn, nhà còn có công ty riêng, nhưng điều kiện bên nữ cũng rất tốt, cũng có công ty riêng, mà còn chưa có tiến triển thế nào, mới xem mắt thôi đã nhìn chằm chằm vào tài sản của người ta rồi, tướng ăn thực sự khó coi quá.”

“Vừa rồi tôi nghe cô gái kia nói, tên kia còn là giáo sư đại học đấy.”

“Ha ha, học lực cao không có nghĩa là tố chất cao, đầu năm nay mặt người dạ thú mới dọa người nhất đó, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!”

“Chậc chậc.”

Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Hà Dương, hắn đương nhiên chịu không nổi, kéo chút khăn giấy tùy tiện lau đi nước trên đầu trên mặt, sau đó đẩy đẩy mắt kính cười lạnh nói: “Cô Vu đây thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, cô thật sự tưởng mình là đóa sen trắng thuần khiết à, cô nghĩ tôi tình nguyện đến xem mắt với quả phụ vừa mới chết chồng như cô sao? Người trong nhà khen ngợi cô như một đóa hoa, hiện giờ coi như tôi được mở mang kiến thức rồi, quả thực là một đóa hoa, hoa loa kèn ấy! Giọng đàn bà chanh chua như cái hoa loa kèn vậy, tôi thật sự rất lâu rồi chưa gặp qua người phụ nữ nào không có tố chất như cô rồi đấy.”

Quả phụ vừa mới chết chồng? Mọi người xoay cổ nhìn về phía Vu Kiều, cô quả phụ mới nỳ sao lại ra xem mắt rồi, cũng quá không chú trọng rồi đấy, tuy nói gã đàn ông này thuộc hàng hiếm thấy, nhưng cô gái này đoán chừng cũng không tốt hơn là bao, như vậy cũng quá gấp gáp đi, thiếu đàn ông thì không sống nổi hay sao.

Vu Kiều bị bàn tán như thế hoàn toàn không bị lay động, từ nhỏ đến lớn cô nghe qua chỉ trích không biết bao nhiêu lần, một chút này có đáng là gì đâu, so với mấy câu người nhà họ Quý nói hai ngày trước quả thực như đệ tử gặp sư phụ, không đau không ngứa.

“Ha ha, tố chất của tôi cũng phải xem là đối với ai, đối với anh có dùng được sao, dùng thái độ đối xử với người để đối xử với anh, vậy thì những người xung quanh tôi đây phải như thế nào đây? Không đối đãi khác nhau sao có thể thấy rõ nét đặc biệt của anh?” Vu Kiều không hề nhượng bộ chút nào, mắng người cũng không cần chửi tục đâu.

Lửa giận của Hà Dương càng nhiều thêm, nói chuyện càng thêm cay nghiệt: “Cô như thế này, tôi có thể xem trọng coi, thì cô nên cười thầm rồi đấy, có ai không biết chồng trước của cô là một ông già năm mười mấy tuổi chứ, ai mà đồng ý lấy cô, bất cứ người nào cũng ghét bỏ thôi! Cô ngủ với một ông già hai ba năm trời, òn mong chờ một chàng bạch mã hoàng tử đến cưới cô à? Có mơ ban ngày cũng phải có giới hạn thôi! Tôi cũng thật không hiểu, rốt cuộc cô lấy tâm tình gì để kết hôn với một lão già vậy, nhìn dáng vẻ của cô thì biết là một cô ả không an phận rồi, lời đồn của cô bên ngoài cũng không ít đâu, trêu ba ghẹo bốn là lợi hại nhất, nếu không phải cha mẹ tôi bảo nhất định phải đến xem thử thì tôi cũng thật không muốn đến đâu, trong lòng tôi chán ghét muốn chết luôn ấy!”

“Ha ha, ban đầu cô còn giả vờ rất tốt, cả bộ dáng như cái gì cũng không hiểu, giả vờ hay ghê, thiếu chút nữa tôi đã bị cô gạt rồi, nghĩ rằng những lời bên ngoài đoán chừng cũng chỉ là tin đồn thôi, là những người kia có thành kiến với cô, bây giờ xem ra, bọn họ còn nói nhẹ đấy, kiểu như cô thế này có tặng tôi cũng không cần! Ngôn hành cử chỉ vừa lỗ mãng lại thô tục, gương mặt này…… với những thứ bán bên ngoài kia tôi cũng không nhìn ra có chỗ nào không giống, bước vào cửa nhà tôi rồi nói không chừng mới hai ba ngày tôi đã phải đội nón xanh rồi, haha.”

Lời nói của hắn tương đối khó nghe, đối với một cô gái mà nói, có thể coi như lời nói ác độc nhất rồi, đây cũng là nội dung mà Vu Kiều không thích người ta nói về cô nhất, nếu là lén lút bàn tán thì cô không xen vào, tự do của người ta, nhưng ở trước mặt cô mắng cô trắng trợn như thế cô còn nhịn nữa thì thật sự là thánh mẫu rồi.

Vu Kiều vung cánh tay muốn đi lên cho Hà Dương xem chút lợi hại, nhưng cô vừa giơ tay thì bị người khác kéo lại, cô nén lửa giận quay đầu lại: “Ai đó!”

Vừa nhìn, còn là người quen nữa nha.

Ân Á Minh, bạn trai trong truyền thuyết của Quý Tử Nhàn, nhưng Vu Kiều biết chỉ là tin đồn thôi, hiện tại là Quý Tử Nhàn đơn phương nhiệt tình, nhìn biểu hiện của nhà trai ở hôm tang lễ kia hình như là không mấy tình nguyện.

Nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến Vu Kiều cô, cô cũng chẳng thân quen gì với Ân Á Minh, tên này cản nàng đánh người là muốn gì đây?

Cô vừa định chất vấn thì nghe Ân Á Minh cười nói: “Cô đừng tức giận nữa, động tay với loại người này không đáng đâu, cô bị súc sinh cắn một cái cũng không thể nào cắn lại chứ, làm người cũng phải chú trọng một chút, những chuyện không phù hợp với cấp bậc thì đừng làm.”

“Phụt.” Vu Kiều bật cười, cô còn tưởng người này đến là muốn ngáng chân mình, bọn họ cũng chẳng thân quen gì, cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, không ngờ tới người này sẽ nói giúp nàng.

Vu Kiều không tự chủ đối với Ân Á Minh có ấn tượng tốt thêm vài phần, trước đó thì cũng được, trong tang lễ cô nể mặt Quý Huy nên chẳng làm gì Quý Tử Nhàn, lúc đó Ân Á Minh làm mất mặt Quý Tử Nhàn trước mặt mọi người, xem như gián tiếp trút giận cho cô, bây giờ còn giúp cô ở trường hợp này, cảm giác được người khác giúp quả thật không tệ, tâm trạng của Vu Kiều không tự chủ tốt lên, nhưng cô không hiểu lắm vì sao Ân Á Minh lại giúp cô, chỉ vì có duyên gặp mặt một lần à?

“Anh là ai!” Hà Dương trông thấy một người đàn ông anh tuấn như Ân Á Minh xuất hiện thì có chút căng thẳng, người đàn ông này là do Vu Kiều mời đến giúp đỡ trước đó ư?

Nhưng nhìn thế nào cũng không giống, người đàn ông này rất cao, đoán chừng phải hơn 1m9, cao hơn hắn khoảng chừng hơn mười phân ấy, hơn nữa còn rất đẹp trai, tuy nói là cùng giơi thì bài xích lẫn nhau, nhưng hắn nói đối phương không đẹp trai thì thật sự rất trái lương tâm.

Quan trọng nhất là khí chất của người này không giống với người thường, người bình thường không có khí thế như vậy, Hlà Dương bị ánh mắt của Ân Á Minh quét qua, liền cảm thấy hơi lạnh.

“Tôi là bạn của Kiều Kiều, cô ấy bình thường đều tùy tùy tiện tiện, vẫn là lần đầu tiên đến xem mắt, tôi lo lắng cho cô ấy nên qua đây xem thử, kiểm định cho cô ấy một chút, người ta nói hay lắm, lần đầu liên thường không thuận lợi, câu nói này quả nhiên không sai, lần đầu tiên đã gặp phải người như anh rồi.” Ánh mắt của Ân Á Minh đặc biệt lạnh lẽo, “Thật sự đây là lần đầu tiên tôi gặp được người có cái miệng bẩn như anh đấy, ra khỏi cửa có đánh răng chưa vậy? Nghe nói anh còn là giáo sư đại học, học sinh của anh có biết anh như thế này không?”

Vốn anh cũng chỉ là xem kịch hay mà thôi, nhưng gã đàn ông này nói chuyện quả thật quá đáng quá rồi, cho dù anh là đàn ông cũng không ưa loại cặn bã này, ngấp nghé trắng trợn tài sản nhà gái cũng thôi đi, bị vạch trần thẹn quá hóa giận lại còn nói ra những lời như vậy, có còn là đàn ông không chứ? Giúp Vu Kiều chỉ là tiện tay mà thôi, muốn chỉnh tên họ Hà này mới là chuyện anh muốn làm nhất.

Hà Dương bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng lập tức bình tĩnh lại, “Anh quản được sao, Vu Kiều cô ta lẳng lơ ong bướm không cần mặt mũi không phải là chuyện mọi người đều biết à, coi trọng cô ta là nể mặt cô ta rồi, cô ta còn thật tưởng mình là cái bánh thơm hả? Anh bảo vệ cô ta thế làm gì? Còn gọi Kiều Kiều, tôi thấy hai người hơn phân nửa là có một chân với nhau rồi, ha ha, may mà tôi không mắc bẫy, nếu không cưới người phụ nữ như thế này về thì trong nhà thật sự bị loạn lên.” Hắn tức dâng lên đến đầu bắt đầu nói chuyện không lựa lời, không chỉ mắng Vu Kiều, còn mắng luôn cả Ân Á Minh, chỉ thiều chưa nói hai người là cẩu nam nữ thôi.

“Anh nghĩ tôi không dám đánh anh thật à!” Vu Kiều quắc mắt nhướn mày lại muốn vung nắm đấm lên, nhân viên phục vụ ở bên cạnh tay chân luống cuống nhìn cô, đồng nghiệp nhỏ của cậu ta đã đi gọi quản lý rồi, cãi vả ầm ý như thế, bọn họ thật sự không dám lại gần.

Ân Á Minh ôn hòa ngăn Vu Kiều lại, sau đó vẫy vẫy tay với người ở sau lưng: “Thiên Ý.”

Mọi người quay qua nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đang cầm di động quay video, Ân Á Minh cười tủm tỉm nói với Hà Dương: “Anh Hà đâu mới vừa rồi đối với tôi có hành động phỉ báng và chửi mắng tôi đã cho người quay lại toàn bộ rồi.” Anh chỉ về phía Từ Thiên Ý vẫn đang tiếp tục quay phim kiên nhẫn giải thích, “Vị này là luật sư của tôi, tôi nghĩ sau này hai người khẳng định sẽ rất quen thuộc với nhau đấy, anh ta hẳn là sẽ thường xuyên đến tìm anh.”

Hà Dường: “……” Nói bừa thôi phải không, có ai đi ăn cơm còn mang luật sư theo bên người không chứ!

Nhưng hắn có chút sợ video mà Ân Á Minh đã quay, vừa rồi hắn chỉ lo sảng khoái trong phút chốc nên đã mắng không ít lời khó nghe, thế này không phù hợp với bộ dáng răn dạy học sinh thường ngày của hắn, nếu như người trong trường học biết bình thường hắn là cái dạng này, sẽ bất lợi cho đánh giá chức vị, không khí chung của Trung Quốc chính là như thế, dư luận là nội dung khảo sát quan trọng nhất.

Hắn cũng không phải tham chút ít tiền lương và phúc lợi làm giáo sư kia, chỉ là hắn thích cảm giác được mọi người tôn trọng và sùng bái mà thôi, nếu không hắn đã sớm đi theo công ty của gia đình rồi, thu nhập của giáo viên so với của công ty gia đình, hoàn toàn không đáng kể.

Bị dọa một cái Hà Dương liền xìu xuống, hắn trọng sĩ diện nhất, hắn sợ Ân Á Minh đẩy chuyện này đến chỗ trường học, nhìn người này ra đường còn mang theo luật sư, hẳn không phải là người bình thường.

Tỉnh táo lại thì hắn có chút lo sợ, vừa rồi hắn xúc động quá mức, mắng Vu Kiều không ít lời khó nghe, mẹ của hắn có nói với hắn rồi, người nhà họ Vu không nói lí lẽ nhất, nói lí lẽ với người trong nhà đó sẽ không thông được, nhà bọn họ vừa tới là muốn đánh rồi, xem ra Vu Kiều này cũng được di truyền khá tốt, quả nhiên không phải người một nhà thì không cùng vào một cửa.

Công việc làm ăn của nhà hộ Vu phần lớn đều không theo đường chính, quen biết không ít những tay anh chị, hai bên trắng đen đều có người quen, loại gia đình này có thể qua lại thân thiết, việc làm ăn sau này cũng có nhiều chỗ tốt, đắc tội rồi sẽ đưa tới không ít phiền toái, vừa rồi hắn tức đến váng đầu nên sơ suất, thậm chí còn nghĩ tới, nếu như Vu Kiều thật sự dám ra tay với hắn, vậy hắn cũng không cần nể mặt nữa, đúng lúc giúp nhà họ Vu dạy dỗ một chút cô con gái không biết xấu hổ này.

Hiện giờ hắn có chút cảm kích Ân Á Minh, nếu như không phải người đàn ông này xông tới, đoán chừng hắn váng đầu thì sẽ thật sự đập cho Vu Kiều một trận, vậy thì nhà họ với nhà họ Vu thật sự không xong rôif, tuy bây giờ cũng không tốt là bao, nhưng hắn chỉ là một lúc nói cho sướng miệng, cũng chẳng thật sự làm sao cả, đánh người thì không giống rồi..

Vu Kiều đối với bản lĩnh dối trá của Ân Á Minh coi như xem đủ rồi, người này nói dối mặt hoàn toàn không đổi sắc, còn gọi cô là Kiều Kiều, còn giúp cô kiểm định, hắn thật sự đủ khả năng để bịa chuyện nha, nhưng đối phương đứng về phía cô, đương nhiên cô sẽ không vạch trần trước mặt mọi người, nhìn tên khốn kiếp họ Hà kia ăn quả đắng thật sự quá đã!

Ân Á Minh thấy Hà Dương bị mình hù dọa như thế liền nói: “Tôi cũng không muốn làm khó anh Hà đây, chỉ muốn anh ở trước mặt mọi người tại đây xin lỗi tôi với ạn tôi một tiếng, tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể thương lượng, Kiều Kiều cô thấy sao?”

Vu Kiều nhịn rất vất vả mới không để cho mình cười ra tiếng, cô mặt mày nghiêm túc nói: “Tôi cũng không phải loại người hẹp hòi hay mang thù, nếu như anh thành tâm thành ý mà xin lỗi tôi, tôi khẳng định sẽ nghe thật chăm chú, tôi cũng đâu phải trời sinh muốn tìm người gây sự đâu, anh nghĩ tôi rãnh rỗi lắm hay sao chứ?”

Trong nhà hàng mọi người bàn tán xì xào, rất nhiều người chạy đến vây xem, còn có người khuyên Hà Dương: “Tôi nói anh cứ xin lỗi đi, mấy câu vừa rồi của anh quả thật không tốt lành gì, là người thì ai cũng tức giận thôi, thật không thể trách con gái người ta nổi giận.”

Người nói như vậy cũng thật không ít, ngay cả quản lý nhà hàng được nhân viên phục vụ gọi tới cũng gật đầu phụ họa, chỗ của ông là để làm ăn, nếu như mấy vị khách này có thể hòa giải yên bình, ông cũng không cần đuổi người ra nữa, đều là khách của nhà hàng, nói thật lòng, một người ông cũng không muốn đắc tội, đặc biệt là cái người cao cao kia, gần đây đã đến mấy lần rồi, coi như là khách quen.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn bị khuyên giải liên tục không ngừng, Hà Dương cảm thấy mặt mũi của mình một chút cũng không còn nữa rồi, nhưng hắn vẫn không thể nổi nóng, kì kèo hết vài phút, mắt thấy Ân Á Minh cũng không kiên nhẫn nữa, mới ấp a ấp úng xin lỗi hai người Vu Kiều và Ân Á Minh.

Nhưng lời của hắn vừa nghe đã biết không hề có thành ý, Vu Kiều đương nhiên không thể hài lòng, cô để Hà Dương phải xin lỗi đến khi cô hài lòng mới thôi, cô cũng không phải đứa não tàn, bị người ta đánh má trái còn muốn đưa má phải qua, sau đó đối phương cho một câu xin lỗi không đau không ngứa gì thì coi như bỏ qua, coi nàng là ai thế, tưởng như vậy thì muốn đuổi nàng đi lừa nàng đi à, không có cửa đâu!

Hà Dương xem chừng không làm thật thì hai người này sẽ không buông tha cho hắn, đúng lúc vứt bỏ xấu hổ dùng hết sức với âm lượng lớn nhất cho Vu Kiều và Ân Á Minh lời xin lỗi chính thức, đặc biệt là trịnh trọng xin lỗi Vu Kiều, nói những câu xằng bậy vừa nãy hắn nói đều nghe từ tin đồn thôi, mang đến phiền phức cho Vu Kiều quả thật là rất quá đáng, còn bảo đảm sau này sau này tuyệt đối sẽ không lan truyền những lời đồn vô căn cứ như thế này nữa.

Vu Kiều nghe đến đây mới miễn cưỡng cảm thấy hơi hài lòng, “Được rồi, tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy, tuy rằng không biết anh có thành tâm hay không, nhưng tôi nghe vào cũng coi như là thoải mái, tâm trạng tôi tốt, thì sẽ không so đo với anh nhiều như vậy nữa đâu.” Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Ân Á Minh, “Á Minh anh nói em?” Cô cũng buồn nôn một chút vậy, đối phương gọi cô là Kiều Kiều, thì cô kêu đối phương là Á Minh, nghe qua hai người có vẻ đặc biệt thân thiết, có ai biết được hôm nay mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt mà thôi.

“Tôi nghe theo em.” Ân Á Minh rất biết nghe lời, cho Vu Kiều mười phần thể diện, thật ra hắn có chút chột dạ, lúc nãy ăn cơm nghe lén, chưa hiểu rõ ngọn nguồn tình hình đã đơn phương khinh bỉ Vu Kiều, so với mầy người loan tin đồn khắp nơi hình như cũng không khác là bao, nên bây giờ đối với Vu Kiều mới đặc biệt quan tâm, coi như đền bù cho tâm lý âm u vừa nãy của chính mình vậy, tuy bản thân Vu Kiều cũng không biết gì.

Hà Dương nghe Ân Á Minh nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm, thế này coi như là hắn thoát nạn rồi chứ?

Xin lỗi xong Hà Dương không dám ở chỗ này lâu thêm một khắc nào nữa, hắn lập tức thu dọn những thứ thuôc về mình rồi vội vội vàng vàng rời khỏi, lúc này chỉ số tình cảm của hắn đột nhiên tăng cao lên rồi, lúc đi còn để lại tiền trả tiền cơm, Vu Kiều bĩu môi, coi như hắn biết điều!

Hà Dương đi rồi Vu Kiều cảm kích nói với Ân Á Minh: “Hôm nay cám ơn anh nhé, anh Ân, không ngờ lại trùng hợp gặp anh ở đây, vừa rồi thật là làm phiền anh rồi.”

Ân Á Minh nhún vai: “Tiện tay mà thôi.” Anh giơ tay chỉ bàn của mình và Từ Thiên Ý bên kia, “Cô Vu có muốn ngồi cùng không?”

Thịnh tình khó từ, Vu Kiều cũng không từ chối, ngồi vào bàn của Ân Á Minh và Từ Thiên Ý, ba người trò chuyện với nhau cũng không tệ, Từ Thiên Ý đối với Vu Kiều hình như rất có hứng thú, hỏi không ít vấn đề riêng tư, thậm chí còn hỏi Vu Kiều phương thức liên lạc, Vu Kiều liền lấy từ trong ví ra hai tấm danh thiếp, đây là danh thiếp của cô ở Vân Hải, trên đó có số điện thoại công tác của cô, còn số điện thoại riêng của cô, cô tạm thời không muốn cho, tên họ Từ này nghĩ gì đại khái cô cũng đoán được, cô tạm thời không muốn kết hôn, cũng không có dự định yêu đương, đối với tình một đêm càng không hề có hứng thú, nên số điện thoại rieng gì đó, không cần phải cho.

Ăn cơm xong rồi vì Từ Thiên Ý có chuyện phải đi trước, Vu Kiều không biết lái xe, Ân Á Minh liền nói sẽ đưa cô về, hai người sánh vai rời khỏi nhà hàng.

Sau đó cảnh tượng hai người “hẹn hò” liền bị người ta nhìn thấy.

Mà kẻ chứng kiến thì hai người trong cuộc đều biết

——Chính là Quý Tử Nhàn.

☆, Chương 13

Editor & beta-er: Hoàng Lão Tà

"Tử Nhàn,Tử Nhàn, tớ đang nói chuyện mà cậu nhìn đi đâu vậy, cậu nhìn cái gì?" Tiền Lộ Lộ đẩy Quý Tử nhàn một cái. Cô cùng với Quý Tử Nhàn là bạn thời đại học, hai người có quan hệ rất tốt. Về sau Quý Tử Nhàn lên đường đi du học thì mới tách ra, nhưng mà hai người vẫn duy trì liên lạc như cũ. Bây giờ Quý tử nhàn quay trở lại, hai người lại gặp mặt đi ăn cơm dạo phố trao đổi tình cảm như trước.

Quý Tử Nhàn bị đẩy cũng không động, đứng một chỗ nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Tiền Lộ Lộ cũng nhìn sang, lập tức thấy Vu Kiều và Ân Á Minh. Ân Á Minh thì cô đã nghe Quý Tử Nhàn nhắc tới, cũng biết rõ hắn chính là bạch mã hoàng tử của Quý Tử Nhàn. Cô còn từng xem qua không ít ảnh chụp, nghe nói Ân Á Minh ở bên Mỹ thường xuyên giúp đỡ Quý Tử Nhàn, hai người cũng rất tình cảm. Dù sao căn cứ vào những điều Quý Tử Nhàn nói thì chuyện tên họ cùng xuất hiện trên tờ giấy kết hôn chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.

Những mà cô gái bên cạnh hắn là ai vậy. Mới nhìn đã biết cũng không phải là người đứng đắn gì, Ân Á Minh không phải là người trăng hoa chứ? Đã ăn trong bát, xem trong nồi, có đối tượng là Tử Nhàn rồi thế mà vẫn gặp gỡ người phụ nữ khác sao?

Nhưng, cũng có thể là cô hiểu lầm thôi. Hai người kia có thể chỉ là bạn bè.

Tiền Lộ Lộ cũng không nhận ra Vu Kiều, Quý Tử Nhàn thì vô cùng chán ghét Vu Kiều, bình thường cô nếu có nhắc tới Vu Kiều trước mặt bạn bè cũng chỉ là nói xấu hoặc châm chọc vài câu. Không nhiều nên Lộ Lộ cũng chưa từng xem qua ảnh của Vu Kiều.

Tiền Lộ Lộ nhìn sắc mặt Quý Tử Nhàn, sau đó mới an ủi, "Tớ nhìn hai người đó cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Ân Á Minh là người bận rộn, ít gặp gỡ cũng là chuyện bình thường. Ngồi cùng với cô gái này đoán chừng cũng chỉ là để nói chuyện làm ăn thôi. Cậu không cần để ý nhiều, hơn nữa vừa nhìn tớ cũng biết cô gái này cũng không đứng đắn lắm. Nếu cậu thấy chướng mắt thì hãy gọi điện thoại cho hắn, hỏi thử xem hắn ở đâu, đang đi cùng ai".

Quý Tử Nhàn nhìn Ân Á Minh và vu Kiều đi tới bãi đậu xe của nhà hàng, tận cho đến lúc không còn nhìn thấy bóng lưng hai người nữa mới quay lại nói với Tiền Lộ Lộ, "Trước đây không phải cậu đã nói, muốn biết vợ hai của Ba tớ trông thế nào hay sao?"

Tiền Lộ Lộ gật đầu, đúng vậy cô đã từng hỏi qua. Nhưng Quý Tử Nhàn không muốn nhắc tới nên cô cũng không muốn hỏi tiếp, bây giờ không biết tại sao lại nhắc tới, cùng với tình huống bây giờ có liên quan sao? Không phải là đang nói về Ân Á Minh sao?

"Bây giờ tớ sẽ nói cho câu biết người đó trông như thế nào". Ánh mắt Quý Tử Nhàn âm u, nhìn về bãi đậu xe một cái. "Người đó cùng với người phụ nữ vừa đi cùng Ân Á Minh giống nhau như đúc". Lúc nói câu này, cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cũng có nét dữ tợn, nhưng mà cô đưa lưng về phía Tiền Lộ Lộ nên đối phương cũng chẳng nhìn thấy được.

Tiền Lộ Lộ còn chưa phục hồi tình thần, đợi đến lúc cô suy nghĩ cẩn thận lập tức trợn mắt há mồm, qua một lúc mới lắp bắp nói, "Cậu vừa nói người phụ nữ kia là...Trời! Ân Á Minh sao lại ở cùng cô ta, hắn không biết cậu và cô ta có cừu oán sao? Người phụ nữ đó đoạt tài sản của cậu còn chưa nói, trong tang lễ còn mắng cậu, Ân Á Minh không phải đã trông thấy sao, không phải hắn còn thay cậu nói chuyện sao, sao giờ lại ở cùng một chỗ với cô ta?"

Tiền Lộ Lộ không tham gia tang lễ ngày đó, cô biết điều này là do Quý Tử Nhàn nói lại, đương nhiên có thêm dầu thêm lửa. Cô nói mình và Ân Á Minh là một đôi, nói Ân Á Minh chăm sóc mình như thế nào. Còn cùng chung mối thù đối với Vu Kiều, không những nói cho Tiền Lộ Lộ mà cô còn nói cho rất nhiều người khác ai cũng hết sức tin tưởng.

Đây cũng là nguyên nhân xuất hiện tin đồn hai người chuẩn bị kết hôn, tất cả là do một tay Quý Tử nhàn bày ra. Cô biết rõ cha mẹ Ân Á Minh khá ấn tượng với mình, chuyện như vậy nếu truyền tới tai họ nhất định sẽ có hiệu quả. Nếu như sau này Ân Á Minh nói ra đối với cô cũng không tổn thất gì, cô diễn kịch rất tốt, tin tưởng rằng ai cũng phải tin, đến lúc đó mọi người sẽ cảm thấy Ân Á Minh là cặn bã.

"Tớ không biết, anh ấy biết người phụ nữ kia bắt nạt tớ vậy mà..." Lúc Quý Tử Nhàn quay mặt lại lệ đã rơi đầy mặt, quả nhiên vô cùng đáng yêu. Tiền Lộ Lộ nhìn mà đau lòng, bạn tốt của cô thật quá yếu đuối, nhìn qua thật dễ bị bắt nạt, nhưng ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô chứ, chỉ trừ kế mẫu độc ác kia mà thôi.

Không có ba đã vô cùng đáng thương, vốn tưởng rằng bạch mã hoàng tử sẽ yêu thương cô thật tốt, không nghĩ tới hắn lại là tên đểu cáng.

"Tử Nhàn cậu đừng khóc, đừng khóc, cậu như vậy làm tớ cũng muốn khóc theo". Tiền Lộ Lộ sốt ruột, cô đưa cho Tử Nhàn tờ khăn giấy, "Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi hắn một chút không. Hỏi cho rõ ràng, có lẽ mọi việc không giống như chúng ta tưởng tượng".

"Cậu đừng an ủi tớ, cậu cũng nhìn thấy rồi còn cố dối lòng làm gì". Quý Tử Nhàn khóc đến đáng thương, "Tớ biết là người phụ nữ đó hấp dẫn, ba tớ cũng bị cô ta mê hoặc, kể từ khi cô ta đến, tớ chẳng được ngày nào sống yên. Ba tớ nghe lời cô ta cuối cùng bị hại chết lúc nào cũng không biết".

"Tớ nghĩ, người như vậy không thể trêu chọc, nên muốn trốn đi, xa cô ta cũng tốt, thật không nghĩ tới..." tử Nhàn khóc không thành tiếng.

Tiền Lộ Lộ vô cùng tức giận, "Quá là không biết xấu hổ! Người phụ nữ xấu xa đó hình như không có đàn ông không sống được. Nhìn một người đàn ông tốt là phải quyến rũ ngay, biết rõ Ân Á Minh là người yêu cậu còn muốn cướp! Ba cậu vừa qua đời không được bao lâu, cô ta lại giành người yêu với cậu, tớ thật chưa thấy ai bỉ ổi như vậy".

"Tử nhàn không cần sợ, chúng ta cứ đánh trực tiếp, cho cô ta thấy sự lợi hại một chút, cho cô ta biết thế nào là liêm sỉ". Tiền Lộ Lộ là người điển hình của mẫu người dễ xúc động, cô cảm thấy Quý Tử nhàn làm "vợ cả" phải bảo vệ tốt chủ quyền của mình, nhất định phải đem "tiểu tam" là Vu Kiều đuổi đi, dạy dỗ cô ta một chút!" Chúng ta đi vạch trần cô ta đi! Chúng ta còn có thể đưa tin này lên mạng nữa!"

"Cậu đừng gấp, cô ta quyến rũ người như vậy khẳng định không phải cô gái tốt. Nhà Ân Á Minh gia thế như vậy, làm sao có thể chấp nhận cô ta. Huống chi cô ta còn kết hôn lần thứ hai. Cậu yên tâm đi, nếu hắn kết hôn cũng nhất định phải tìm cậu còn cô ta chẳng qua chỉ là phút nhất thời ham đồ mới mà thôi". Tiền Lộ Lộ vô cùng tin tưởng phân tích của mình, "Đàn ông ấy à, huống chi lại là loại đàn ông như Ân Á Minh, hắn phạm sai lầm một chút cũng không có gì. Bình thường ở bên hắn cậu hãy nũng nịu một chút, cho hắn ngon ngọt một chút, tớ không phải nói này kia nhưng cậu cũng quá thận trọng rồi. Bây giờ là niên đại nào, cậu lại ở nước Mỹ lâu như vậy cũng đừng bảo thủ quá".

Quý Tử Nhàn liếc mắt trong lòng một cái, làm như tớ không nghĩ tới vậy, chẳng qua là không có cơ hội thôi!

☆, Chương 14

Editor & Beta-er: Hoàng Lão Tà

Ân Á Minh thật không biết mình được gọi là cặn bã nam như vậy, hắn bước lên xe cùng với Vu Kiều sau đó hỏi, "Đưa cô đi đâu nhỉ? Về Quý gia sao?"

"Về nhà ba mẹ tôi" Vu Kiều đặt tay lên ghế thở dài, cô có cảm giác hôm nay mình đúng là xúi quẩy, không biết tại sao lại gặp phải người như vậy?

Ân Á Minh đang nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, hắn nói đùa, "Vận số của cô cũng không tệ, lần đầu gặp mặt lại gặp được cực phẩm như vậy, tôi đoán chừng cô sau này có cơ hội sống khá giả rất nhiều. Tìm một cực phẩm như hắn thật khó khăn, quả thực vận khí của cô rất tốt, gặp người như vậy thì sau này dù có gặp ai đó kém hơn, thì khẳng định cũng sẽ tốt hơn người này".

Vu Kiều liếc mắt, "..." Lại có người an ủi như vậy sao? Còn nói ra chuyện phiếm nữa?

"Ha ha, tôi nói giỡn thôi". Ân Á Minh không phải là người nhiều chuyện, nhưng mà cũng rất tò mò đối với Vu Kiều, cô gái này thật sự là kỳ lạ. Hai lần gặp mặt đều cho hắn ấn tượng không giống nhau, hắn còn chưa gặp được ai giống như cô, "Nói thật, tôi nhìn cô không phải vội vàng muốn tái hôn, tại sao lại đi gặp mặt? Là do cha mẹ sắp xếp à?"

Vu Kiều nâng trán, Ân Á Minh giúp đỡ cô hai lần, miễn cưỡng xem như hai lần đi. Cô cũng biết người đàn ông này cũng không có ác ý gì với mình, nên thẳng thắn nói, "Đúng vậy, bọn họ cố gắng bắt tôi đi xem mắt. Nhất là mẹ tôi, tôi không đi thì ăn cơm cũng chẳng ngon, tôi có thể làm sao, đành phải đi để ứng phó thôi. Thật ra họ cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi, sợ về sau về già tôi không có chỗ dựa. Nhưng tôi cũng không phải là bà già làm chuyện gì cũng khó khăn. Tính ra cũng mới chỉ hai lăm, rất nhiều người ở tuổi này cũng chưa kết hôn, không biết vì cái gì họ lại gấp gáp như vậy.

Ân Á Minh gần đây cũng phiền não về vấn đề này, nên cùng đồng bệnh với Vu Kiều, "Chúng ta thật giống nhau, nhà của tôi cũng đang bức hôn đây. Nhưng mà tuổi của tôi cũng không còn nhỏ lắm, đã ba mươi". Hắn nói đến đây thì tự giễu, "Sớm biết như vậy thì kiếm cho mình một người từ trước, bây giờ bị bức ép như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tìm đâu ra người hợp ý đây?"

"Anh nói câu này rất đúng! Vội vàng quá dễ mắc phải sai lầm". Vu Kiều cảm thấy lời Ân Á Minh nói rất hợp với tâm ý của cô! Hai người bọn họ điều kiện cũng không phải là kém, nhất là Ân Á Minh, vừa nhìn đã là một người giàu có trong giới thượng lưu. Còn cô, mặc dù đã kết hôn, nhưng có tài có sắc, căn bản không cần phải "đói khát" đi xem mắt sớm như vậy, không chừng lại gặp phải cực phẩm. Mà hôm nay không phải đã gặp rồi đấy sao? Nhưng cũng còn may Hà Dương có chút ngu xuẩn, nếu gặp phải người khôn khéo xảo trá, không phải cô đã bị lừa gạt sao?

"Tôi đã nói chuyện nhất định phải đúng, cô biết không hả?" Ân Á Minh nghiêm túc nhận lời khen.

"Ha ha" Vu Kiều bật cười.

"Anh mới nói anh ba mươi tuổi, thật ra nhìn không tới đâu". Vu Kiều nhìn Ân Á Minh mới chỉ khoảng độ hai sáu hai bảy tuổi là cùng, nhìn vô cùng trẻ, không nghĩ tới là đã ba mươi. Lúc trước cô chỉ biết đại khái thân phận của hắn, trong lễ tang những người đến đăng ký phúng viếng, cô biết được hắn là tổng giám đốc của Ân thị. Ân thị là một trong hai công ty lớn nhất cả nước, cô đã từng nghe Quý Huy nói.

"Cám ơn lời khen của cô" Ân Á Minh cảm thấy nói chuyện phiếm với Vu Kiều rất tốt. Ấn tượng của hắn lúc ban đầu với cô là kiểu phụ nữ am hiểu, thích làm nũng và hấp dẫn đàn ông. Về sau liên tục có ấn tượng khác, cộng thêm cuộc nói chuyện hôm nay, hắn coi như là thay đổi cách nhìn hoàn toàn. Hắn có cảm giác tướng mạo của Vu Kiều mang đến cho cô rất nhiều điểm bất lợi.

Xe chạy từ từ vì trên đường ngẫu nhiên bị kẹt xe, nhưng mà bầu không khí lúc này rất tốt. Hai người tán gẫu khá vui vẻ, đại khái là hơn nửa giờ sau xe mới về tới cửa Vu gia.

Cực kỳ khéo là sau khi bọn họ về tới, Đới Phân Phương cùng con gái Vu Thi đang ra cửa mua đồ, vừa dịp gặp phải.

Vu Kiều xuống xe nói lời cám ơn Ân Á Minh, đúng lúc đó hai mẹ con Vu Thi trông thấy.

"Ô, chị gái đã về sao" Vu Thi đoán chừng chị gái phải đến tối mới về, bình thường đều không phải như vậy sao? Ăn cơm buổi trưa, buổi chiều đi dạo phố, xem phim, hẹn hò, sau đó đi ăn tối, tại sao giờ lại trở về?

Đới Phân Phương cũng nhìn qua, đúng là con gái bà, bà cũng thấy kỳ lạ, tại sao lại về sớm như vậy?

Nhưng mà con gái trở về, đoán chừng người trong xe chính là con trai của bà Hà. Đới Phân Phương nghĩ rằng nhất định phải tiến tới chào hỏi, bây giờ bà cũng không vội ra ngoài nữa. Quyết định phải mang người ta về nhà chiêu đãi thật tốt. Bà đã từng gặp qua nhưng không có nói chuyện nhiều, cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất cũng có thể nhận ra. Có thể đưa con gái về nhà, chắc chắn là hai người có thể hình thành được mối quan hệ, bà đã nói mà, con gái mà gặp chắc sẽ thích, may mà bà sáng suốt, tìm được đối tượng như vậy cho con.

"Kiều Kiều" Đới Phân Phương vội vàng xuống xe, nhanh chóng bước tới, "Tại sao lại về sớm như vậy?"

"Con..." Vu Kiều muốn nói ra.

Nhưng chưa đợi cô nói xong Đới Phân Phương đã nói tiếp, "Trở về cũng tốt, mau dẫn anh vào nhà ngồi một lát đi con". Nói xong bà đi đến bên cạnh cửa xe cười nói, "Cháu trai à, dì cám ơn con đã đưa Kiều Kiều trở lại". Hôm nay bà cố ý không để Vu Kiều đi xe, là để tiện cho Hà Dương có thể đưa cô về.

Chỉ là mặt mày đang hớn hở, đột nhiên bà ngây ngẩn cả người, bởi vì bà định thần nhìn lại, người đàn ông trước mắt này bà không biết. Căn bản không phải là con trai bà Hà.

Đây mẹ nó là ai?!

☆, Chương 15

Editor: Niệm Vũ

Beta-er: Hoàng Lão Tà

"Chào bác gái." Ân Á Minh không nghĩ sẽ gặp phải tình huống như thế này, nhìn qua chắc người này là mẹ của Vu Kiều, gặp thì phải chào hỏi, hắn ngồi ở trong xe khẽ gật đầu cười kêu một tiếng bác gái.

"... Chào cậu." Đới Phân Phương có chút đơ người, bà nhìn Ân Á Minh thật lâu, mãi đến khi đối phương rợn tóc gáy mới hỏi, "Cậu là ai?" Bình thường nói chuyện bà không chú ý lắm, trong lòng nghĩ cái gì sẽ hỏi cái đó.

"Mẹ, đó là một người bạn của con, hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, đúng lúc anh ấy rảnh nên cho con đi nhờ xe". Vu Kiều giới thiệu sơ lược, thật sự là quá khéo, đúng lúc đụng phải ở cửa, cô cũng chưa nghĩ ra nên giới thiệu như thế nào, cô và Ân Á Minh không tính là bạn, mới gặp mặt hai lần, cô đồng ý đối phương cũng không nhất định đồng ý, đoán rằng sau này cũng sẽ không có liên hệ gì nên nói dối tùy tiện một chút.

Lời này của Vu Kiều không có vấn đề gì, nhưng Đới Phân Phương cũng không ngốc, con gái đi xem mắt, đối tượng là con trai Hà gia, tại sao ăn xong thì người khác đưa về?

"Tiểu Hà đâu?" Đới Phân Phương quay đầu lại hỏi con gái, "Sao nó không đưa con về?"

"Đừng nói về tên đó nữa, mẹ giúp con xem kiểu gì vậy, thiếu chút nữa làm con tức chết". Vu Kiều hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, "Về con sẽ nói cho mẹ nghe". Cô phất phất tay nói tạm biệt Ân Á Minh.

Đới Phân Phương nhẹ nhàng véo Vu Kiều một cái, sau đó cười nói với Ân Á Minh, "Đã đến rồi thì vào ngồi một chút." Bà vừa nghe giọng điệu đã biết xem mắt không thành, nhưng không cần gấp gáp, đây không phải đã có một người rất tốt sao, cậu thanh niên này có xe cao cấp, bộ dáng tuấn tú lịch sự, nhìn qua khá hơn tên nhóc Hà gia nhiều, đây không phải là có sẵn đối tượng tốt sao!

Vu Kiều trừng mắt nhìn mẹ mình, cái gì gọi là vào ngồi một chút? Hy vọng không phải điều cô đang nghĩ...

Ân Á Minh nhìn vẻ mặt sinh động của Vu Kiều cảm thấy vô cùng thú vị, mẹ đối phương hình như rất thích hắn, ánh mắt lấp lánh giống như nhìn thấy thịt ba chỉ, mà vẻ mặt Vu Kiều lại giống như gặp quỷ, Ân Á Minh tự nhủ trong lòng mình có bết bát như vậy sao, vẻ mặt khiếp sợ của cô thật làm tôi khó chịu mà, tôi cũng là có lòng tự trọng! Vì vậy hắn quyết định tiếp tục đùa dai một chút.

"Cám ơn bác gái, vậy thì cháu không khách khí." Ân Á Minh cười vô cùng rực rỡ.

Lúc này Vu Kiều trừng mắt với hắn, Ân Á Minh nhìn thấy hết sức sảng khoái.

Xe Ân Á Minh từ từ lái vào Vu gia, sau khi xuống xe Vu Kiều nhỏ giọng nói: "Đừng nói tôi không có nhắc nhở anh, anh cũng biết người nhà tôi rất hi vọng tôi tái hôn, lúc này anh đến chắc chắn sẽ bị bọn họ để ý, đến lúc đó anh cũng đừng trách tôi, cũng không phải tôi mời anh tới ". Vu Kiều bày vẻ chúng ta phân rõ giới hạn đi.

Ân Á Minh lại cảm thấy bực bội, đồng thời lại cảm thấy cử chỉ lo lắng và ghét bỏ của Vu Kiều hết sức buồn cười. "Có quan hệ gì, coi như cô mang bạn đến nhà chơi, hết sức bình thường".

"Ha ha" Vu Kiều liếc hắn một cái, "Anh nhìn tôi sẽ biết, cho tới bây giờ tôi cũng không có bạn nam, chớ nói chi là mang về nhà làm khách, riêng điểm này anh đã đủ quý hiếm rồi, người nhà tôi chắc chắn sẽ phiền chết anh!"

Ân Á Minh đóng cửa xe đi theo Vu Kiều vào cửa, "Một người cũng không có?" Vậy cũng quá kỳ lạ, dựa vào tướng mạo của Vu Kiều mà không có bạn nam?

"Anh không hiểu" Vu Kiều nhếch miệng, người khác căn bản không ai biết sự chua xót trong lòng cô, khi cô thân cận người khác phái thì sẽ có một ai đó nói xấu, nếu đối phương độc thân thì khá hơn một chút, nếu đối phương có bạn gái, ha ha, tin đồn kia nói bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu.

Cô còn nhớ có một lần ra ngoài liên hoan với bạn học thời đại học, trong đó một cô gái dẫn theo bạn trai đến, người đàn ông kia vừa thấy nàng thì quăng cô gái này đi, sau đó chạy tới theo đuổi cô, lúc ấy thật nhiều người nói cô đoạt bạn trai của bạn, vô liêm sỉ!

Là tên đàn ông cặn bã kia cứng rắn đến, trách tôi cái gì? Mẹ nó, tôi còn chưa nói một câu nào với hắn! Một cái liếc mắt còn không cho ấy!

Nhưng cô giải thích cũng không có nhiều người tin, vì nhìn mặt cô gian giảo, cô cũng không thể tự làm mình hủy dung được chứ?

Vu Kiều nói Ân Á Minh không hiểu, hắn cũng xác thực là không hiểu gì, dù thế nào cũng nghĩ không ra, rõ ràng duyên của Vu Kiều rất tốt mà.

Lúc Vu Kiều và Ân Á Minh tiến phòng khách, Đới Phân Phương đã sai người chuẩn bị tốt trà bánh, bà và con gái Vu Thi đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Ân Á Minh, Ân Á Minh lạnh run, ôi, có lẽ hắn nên nghe Vu Kiều, chỗ này không thích hợp hắn đến.

"Ngồi, ngồi, uống trà." Đới Phân Phương nhiệt tình chào mời, "Bác gái còn chưa biết gọi cháu như thế nào đâu."

"Cháu họ Ân, gọi là Ân Á Minh, bác gái gọi Tiểu Ân là được rồi." Ân Á Minh cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện Đới Phân Phương và Vu Thi, vẻ mặt vô hại, tướng mạo này, khí chất này, thỏa mãn tiêu chuẩn “Con rể tốt” nè! Đới Phân Phương càng xem càng hài lòng, Vu Thi ngồi cạnh cũng cực kì tán thành, nếu như người này có thể trở thành anh rể mình, quả thực quá vinh dự !

Khóe miệng Vu Kiều co rút ngồi xuống cạnh mẹ, ai biết mới vừa đặt mông đã bị Đới Phân Phương vỗ lưng!"Chỗ này đã có hai người ngồi chật rồi, con ngồi đối diện đi!"

Vu Kiều: "..." Chật cái bép! Ghế sô pha này dù có năm bà mập vẫn chen được! Mẹ coi họ Ân kia mù hả?

Vì vậy cô vẫn ngồi trơ ra như cũ, người trong nhà đúng là hơi nhiều chuyện, rõ ràng cô và Ân Á Minh không thể thành, cô cần gì phải phối hợp chứ, đỡ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, phải phân rõ ràng, nếu không dựa vào tính tính người trong nhà khẳng định đào người không tha!

Ân Á Minh làm như không thấy được, vẫn cười tủm tỉm.

"Con ra đây cho mẹ!” Đới Phân Phương véo một cái sau lưng Vu Kiều, sau đó cười tủm tỉm nói với Ân Á Minh, "Tiểu Ân cứ ngồi đây, bác nói chuyện với Kiều Kiều một chút."

Ân Á Minh gật gật đầu, sau đó phòng khách chỉ còn dư lại hắn và Vu Thi.

Vu Thi chớp mắt, tính cô chính là tính cách điển hình của người nhà họ Vu, cô nhìn Vu Kiều vừa đi thì cao hứng bừng bừng hỏi: "Anh Á Minh, có phải anh yêu thích chị em đúng không? Anh sẽ làm anh rể em chứ? Người thích chị em rất nhiều, nhưng chị chỉ dẫn mình anh về nhà, chắc chắn chị ấy thích anh, em thấy hai người rất xứng đôi!"

Ân Á Minh dở khóc dở cười, thật đúng là bị Vu Kiều nói trúng, người trong nhà cô còn khoa trương hơn lời cô nói, không trách được cô phải đi xem mắt, xem tư thế này xác thực rất khó cự tuyệt.

"Anh và chị em là bạn bè, em làm như thế này sẽ khiến cô ấy không có bạn nam giới đấy." Ân Á Minh chưa nói không thích Vu Kiều, nhưng lời này cũng có ý muốn phủi sạch quan hệ với Vu Kiều.

Vu Thi không ngu ngốc, mặc dù tính tình cô tương đối nóng nảy, hành vi cũng thô kệch, nhưng vẫn không hiểu lời Ân Á Minh nói, cô vừa nghe đối phương không muốn làm anh rể mình thì thất vọng đến cực điểm.

Cắt, lãng phí tình cảm của tôi, không có tình cảm thì cách chị tôi xa một chút, bộ dáng anh thế này còn kề sát chị, quả thực chặn hết hoa đào của chị ấy! Về sau nếu không tìm được đối tượng tôi sẽ tìm anh tính sổ!

Đối phương chuyển biến thái độ thực quá rõ ràng, vừa rồi còn hai mắt tỏa sáng, giờ thì vẻ mặt lạnh nhạt, Ân Á Minh thậm chí có thể thấy mơ hồ tia ghét bỏ trong mắt đối phương.

Hắn có chút tức ngực, hắn luôn luôn là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đặc biệt là đối với người khác phái, thành thật mà nói, hắn còn chưa thấy khác phái ghét bỏ hắn, Vu Thi đây coi như là một người, không phải chỉ là không làm anh rể thôi sao, có cần ghét bỏ như vậy không?

Không khí có chút lúng túng, Ân Á Minh đang uống trà, Vu Thi cũng bưng chén lên uống trà, trong lúc đó, không ai nói với ai câu nào.

Bên kia, Đới Phân Phương kéo Vu Kiều vào phòng cách vách tra hỏi.

"Con thành thật khai báo, Tiểu Ân là ai, có phải nó có ý với con không? Có nói muốn cùng con kết hôn không?” Đới Phân Phương vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, bà không quen lòng vòng.

Vu Kiều nâng trán: "Đó chỉ là một người bạn, còn là loại bình thường hết sức bình thường, chỉ gặp qua vài lần, trao đổi danh thiếp." Sau đó cô kể lại sơ sơ chuyện xem mắt, "Được chưa? Anh ta chỉ là có lòng tốt giúp con một tay, sau đó tụi con cùng nhau ăn bữa cơm, con không có xe, anh ta vừa vặn rảnh, nên đưa con về, chỉ đơn giản như vậy, mẹ không cần hù anh ta, con và anh ta thực không có gì ."

Đới Phân Phương nghe được hai người không có gì thì hơi thất vọng, song rất nhanh bà đã bình tĩnh lại: "Trước kia không có gì không có nghĩa về sau không có, cậu ta đã làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng chính là muốn mượn cơ hội này đến gần con ấy, đây thật là cơ hội phát triển tốt, mẹ thấy đối phương rất tốt, đẹp hơn cả minh tinh, nhìn xe cũng biết là có tiền , khí chất lại tốt, khá hơn tiểu tử Hà gia nhiều! Mẹ thấy được!" Con gái bị Hà gia lừa gạt tính sau, bà không vội, loại chuyện đó khi nào cũng được, bây giờ chung thân đại sự của con gái mới là quan trọng nhất!

"Mẹ, dẹp đi, mẹ thật cho là điều kiện của con tốt à, Hà gia miễn cưỡng để ý con, nhưng Ân Á Minh không giống, mẹ có biết hắn là ai hay không?" Vu Kiều thực không muốn đả kích mẹ mình, "Mọi người đồng ý vô ích, anh ta chướng mắt con, nhà anh ta con trèo không nổi, con lại từng kết hôn, cha mẹ đối phương nhất định không để con vào cửa."

Đới Phân Phương có chút lờ mờ, "Cậu ta là ai?" Thân phận thế nào mà con gái lại nói mình trèo không nổi chứ!

Vu Kiều thở dài, nàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu rà tên Ân Á Minh, đây là nhân vật lớn được bách khoa giới thiệu, "Mẹ tự coi đi." Vu Kiều đưa di động cho Đới Phân Phương.

Lí lịch Ân Á Minh thật sự là dọa người, Đới Phân Phương nhìn thấy thì sững sững sờ sờ, bà cũng không biết người đàn ông con gái đưa về lợi hại như vậy, cũng không phải bà xem thường con gái mình, chỉ là bà cũng hiểu, loại người này xác thực gia đình không thể tiếp nhận Vu Kiều như vậy, cửa ai cha mẹ chắc chắn không qua, lời vừa rồi con gái thật nói không sai.

Đới Phân Phương xem xong vô cùng thất vọng, gặp được một người thật tốt, đáng tiếc không thích hợp với con gái, thật là khiến người ta buồn lòng, haiz...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.