Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 15: Chương 15




Editor: miemei

Ân Hồng Vũ không hề biết nỗi chán ghét của Quý Tử Nhàn, cũng không thể trách hắn, Quý Tử Nhàn là cao thủ diễn kịch mà, sao có thể tùy tiện để người khác nhìn ra.

“Tử Nhàn, em gọi anh là Hồng Vũ thì được rồi.” Ân Hồng Vũ cười đến mức miễn bàn có bao nhiêu ân cần.

“Anh Hồng Vũ.” Quý Tử Nhàn mỉm cười trên mặt, trong lòng thì hận không thể cho người này một bạt tay! Lại dám ăn đậu hủ của cô ta!

“Ôi chao!” Ân Hồng Vũ chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn chưa từng nghe qua tiếng “anh” nào êm tai như vậy, sướng đến nỗi không tìm được phương hướng.

Tóc gáy của Quý Tử Nhàn dựng cả lên.

Ân Viễn và Chu Thục Nhàn đều cảm thấy đứa cháu này của bọn họ chẳng ra sao cả, đàn ông con trai cao to như nó bắt tay với cô gái nhỏ người ta làm gì chứ, nhưng lúc bọn họ muốn ngăn lại đã không kịp nữa rồi, tốc độ của Ân Hồng Vũ quả thật quá nhanh.

Nhưng phản ứng của Quý Tử Nhàn khiến bọn họ khá hài lòng, quả nhiên là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ trong một chốc ấn tượng bọn họ về Quý Tử Nhàn càng tốt hơn.

“Tử Nhàn, mau qua đây ngồi xuống, để dì ngắm con xem nào.” Chu Thục Nhàn kéo Quý Tử Nhàn qua yêu thương nói, “Đã rất lâu rồi dì không gặp con, lần trước gặp con đã là năm ngoái nhỉ, con cao hơn đấy, là một quý cô rồi.” Bà càng nhìn càng hài lòng, lúc nói chuyện còn liếc về phía con trai mình một cái, nhưng khiến bà thất vọng là Ân Á Minh không hề thể hiện ra có chút nhiệt tình nào với Quý Tử Nhàn, nụ cười trên mặt nhàn nhạt, ánh mắt cũng không đặt trên người Quý Tử Nhàn, xem ra hôm đó nói không thích thật sự không phải nói đùa.

Không vội, cứ xem thử thế nào, Tử Nhàn tốt như thế, nói không chừng gặp gỡ thêm liền yêu thích.

Ân Hồng Vũ bình thường vừa ngu vừa ngốc, nhưng gặp phải chuyện về phụ nữ thì lại lanh lợi hơn bất cứ ai, hắn nhanh chân bước qua, chen vào giữa Quý Tử Nhàn và Ân Á Minh, chặn đứt ánh mắt trao đổi của hai người (←_ ← không hề có ), hắn coi như cũng hơi tự hiểu bản thân, biết cậu em họ Ân Á Minh này đẹp trai hơn hắn, hắn sợ Quý Tử Nhàn nhìn Ân Á Minh nhiều rồi lại thích anh, nên quyết định ra tay trước.

Ân Á Minh không nói gì, đã nói không phải gu của tôi rồi mà, ông anh đây cũng thể hiện rõ ràng quá đấy, nhưng vậy cũng tốt, đợi tí nữa đỡ phải bị Quý Tử Nhàn bám dính như keo, anh đã thấy qua bản lĩnh của con nhóc này rồi, lần đầu tiên anh cảm thấy, ông anh họ này của anh cũng có chút đáng yêu, cuối cùng cũng phát huy chút ít tác dụng.

Quý Tử Nhàn đem theo mấy món điểm tâm ngọt cô ta vừa làm ban sáng, Chu Thục Nhàn vừa nhìn mắt đã sáng lên, bà không nghĩ đến Quý Tử Nhàn còn có tay nghề thế này, thế là đối với cô ta càng thêm hài lòng, bà không hiểu nổi con trai mình, sao lại không thích cơ chứ, cô gái tốt thế cơ mà, đi đâu mà tìm được đây, gia cảnh trong sạch, da trắng mặt đẹp khí chất tốt, bằng cấp cao, người lại hiểu chuyện, còn biết nấu cơm, haiz, như thế này còn không thích thì muốn tìm người như thế nào nữa, yêu cầu quá cao, trách không được lớn như vậy rồi còn chưa có bạn gái nữa.

Quý Tử Nhàn tán gẫu với cha mẹ của Ân Á Minh khá vui vẻ, lúc ăn trưa cũng trò chuyện rất vui, nếu như không có Ân Hồng Vũ thỉnh thoảng chen miệng vào thì càng hoàn mỹ hơn, hắn hoàn toàn không biết nhìn bầu không khí xung quanh, chỉ nghĩ cách tạo cảm giác tồn tại trước mặt Quý Tử Nhàn, tự mình khen rồi lại khen, làm cho Ân Viễn và Chu Thục Nhàn cũng thấy ngại, trước đó bọn họ cũng không nghĩ nhiều, nhưng Ân Hồng Vũ cứ kiên trì không ngừng như thế mà bọn họ còn không phát hiện ra thì chính là đầu óc có vấn đề rồi.

Thằng cháu này của bọn họ đã nhìn trúng Tử Nhàn rồi!

Hai người cười ngất, trong lòng nói thầm cậu cũng không nhìn lại tính tình của mình xem, cậu có xứng với người ta không chứ?

Bọn họ tuy rằng đối xử với hai cha con Ân Lợi, Ân Hồng Vũ không tệ, nhưng trong lòng cũng không thích bọn họ mấy, dù sao Ân Lợi là đứa con do vợ nhỏ của cha Ân Viễn sinh ra, trước đó cũng không ít lần muốn chia gia tài, nên trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng có chút chán ghét, đối xử tốt với bọn họ cũng có phần vì dư luận thôi, trong lòng có vui thật hay không thì khó nói à.

Ân Á Minh phải cực kỳ cố gắng mới có thể nhịn xuống không bật cười, cả phòng ăn chỉ có tâm trạng của anh là tốt nhất, lần trước trong tang lễ anh bị Quý Tử Nhàn ôm lấy liền có cảm giác bực bội lại ngại lên tiếng, bây giờ Quý Tử Nhàn cũng nếm được mùi vị đó rồi, ông anh họ này của anh cũng thật là một nhân tài, quả thực quá tuyệt vời!

Trong lòng Quý Tử Nhàn miễn bàn có bao nhiêu chán ghét, người thích cô ta nhiều không đếm xuể, nhưng người bình thường vẫn luôn tự hiểu lấy, ngoại trừ điều kiện đặc biệt tốt, nếu không căn bản không dám theo đuổi cô ta, kiểu như Ân Hồng Vũ thế này thì thật sự là lần đầu tiên cô ta gặp phải, thật không biết xấu hổ mà!

Ăn cơm xong Ân Hồng Vũ vẫn cố gắng tạo cảm giác tồn tại như trước, Ân Á Minh bởi vì có chuyện quan trọng phải xử lý, nên đã vào thư phòng mở hội nghị với cấp dưới qua điện thoại rồi, nam chính mà mình muốn tìm cũng không có ở đây, vậy cô ta đợi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa, vốn cũng có thể ở lại đây xây dựng tình cảm với cha mẹ của Ân Á Minh, nhưng ở bên cạnh còn có một con gián, đuổi thế nào cũng không đi, cô ta ở lại để chịu tội hay sao?

Thế là không bao lâu sau Quý Tử Nhàn liền đứng lên tạm biệt, nói sau buổi trưa còn có việc, hôm khác lại đến thăm hỏi.

“Tử Nhàn lái xe đến à?” Chu Thục Nhàn cảm thấy đây là một cơ hội tốt, “Để Á Minh đưa con về, lái xe dì không yên tâm được.” Có thể để cho con trai với Quý Tử Nhàn bồi dưỡng tình cảm một chút, vừa rồi vẫn bị thằng cháu quấy rối mãi, bà cũng không thể nào tạo cơ hội được.

Quý Tử Nhàn cười đến ngượng ngùng: “Thế thì phiền anh Á Minh rồi.” Vẻ ngượng ngùng của cô ta trong mắt Chu Thục Nhàn chính là tín hiệu tốt nhất, con bé này thích Á Minh nhà bọn họ! Khẳng định là vậy! Trong lòng Chu Thục Nhàn vui rạo rực.

Chu Thục Nhàn cho bảo mẫu lên gọi Ân Á Minh, Ân Hồng Vũ nhanh hơn một bước chạy lên lầu!

Quý Tử Nhàn và Chu Thục Nhàn đột nhiên có dự cảm không lành.

Một phút sau dự cảm của hai người thành hiện thực rồi.

Ân Á Minh từ chỗ lan can trên lầu ái ngại nói: “Mẹ, hội nghị của con còn chưa kết thúc, để anh Hồng Vũ đưa về đi, mẹ cũng biết đó, kỹ thuật lái xe của anh ấy tốt hơn con nhiều, để anh ấy đưa về thì yên tâm rồi.” Anh cũng không nói khoác, Ân Hồng Vũ thích chơi xe, quả thật lái xe lưu loát hơn Ân Á Minh nhiều, nên lí do thoái thác này của Ân Á Minh đủ căn cứ, làm cho người ta tin phục!

Quý Tử Nhàn và Chu Thục Nhàn: “……” Bọn họ cũng không biết phải tiếp lời như thế nào mới tốt.

Quý Tử Nhàn thật muốn tát cho mình mấy cái, vừa rồi đồng ý quá nhanh, bây giờ đổi người đưa về nếu như cô ta lật lọng, thế thì sẽ bị người ta gièm pha mất.

Thế là cuối cùng dĩ nhiên là như ý nguyện của Ân Hồng Vũ rồi, hắn hớn hở lái xe của mình đưa Quý Tử Nhàn về nhà, hắn nghĩ ngợi khá hay, lái xe đưa người đẹp về nhà có hai chỗ tốt, thứ nhất, có thể nhân cơ hội này biết đối phương ở đâu, thuận tiện cho phát triển sau này, thứ hai, cũng có thể để cho người đẹp biết một chút về kỹ thuât lái xe xuất sắc của hắn, phụ nữ ấy mà, nhất định sẽ đổ bởi chiêu này!

Quý Tử Nhàn không tình không nguyện ngồi lên xe của Ân Hồng Vũ, cô ta còn không thể thể hiện ra sự bất mãn, chỉ có thể cười tủm tỉm, ngồi vào ghế phụ lái ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người Ân Hồng Vũ thì cô ta liền có nỗi xúc động muốn ói ra, vì cái gì cố tình cô ta lại chọn phải ngày hôm nay mà đến chứ, vận may thật sự quá không tốt mà!

Ân Á Minh đứng bên cửa sổ phòng khách nhìn theo xe của Ân Hồng Vũ rời đi, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái, anh biết hôm nay Quý Tử Nhàn đến để làm gì, đáng tiếc bị Ân Hồng Vũ phá hoại rồi, hai con cóc ghẻ, cũng rất xứng đôi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.