Hình bóng và tăm tối luôn tồn tại
song song. Chỉ ở trong ánh sáng lờ mờ, bạn mới có thể nhìn thấy bóng,
nếu ngọn đuốc của bạn càng sáng, thì bạn sẽ càng không nhìn thấy rõ.
***
Tháng bảy nóng rực rốt cuộc cũng đến,
nhiệt độ hơn 35 độ C ở ngoài trời khiến người ta đều cảm thấy da đầu như run lên. Những chú chó lang thang cố núp dưới gốc cây, rũ tai xuống, lè lưỡi thở hổn hển, hi vọng có thể giảm bớt đi chút cảm giác nóng bức.
Vầng thái dương chói chang cũng không
thể làm giảm sự nhiệt tình của mọi người. Bọn họ tụ tập, bọn họ hò hét,
hết tiếng hét này đến tiếng hét khác nối tiếp nhau vang lên, khiến cho
nhiệt độ từ mặt trời tỏa ra cũng không thể nóng bằng không khí của bọn
họ.
Đây không phải là dàn hợp xướng. Mà là biểu tình.
Thành phố S đang dấy lên làn song bãi
công biểu tình hừng hực khí thế. Ban đầu chỉ có vài người, nhưng bây
giờ, số người tham gia đã lên tới hàng ngàn người. Nam nữ, già trẻ đều
có đủ. Bọn họ vung tay, bọn họ cao giọng hò hét, yêu cầu nhà tư bản chịu trả cho nhóm công nhân bọn họ nhiều phúc lợi hơn.
Nguyên nhân của sự việc này bắt nguồn từ khoảng nửa tháng trước, khi một doanh nghiệp nước ngoài liên tiếp xảy
ra ba vụ công nhân nhảy lầu tự tử. Đây đúng là một mồi lửa, càng đốt
càng cháy to. Giới truyền thông càng đào khoét thì càng ra nhiều thông
tin, vạch trần bản chất bóc lột mồ hôi, xương máu công nhân của doanh
nghiệp này. Có một phóng viên còn tự thử nghiệm, đóng giả làm công nhân
trong phân xưởng, dùng kinh nghiệm chính mình đã trải qua để công bố với xã hội, doanh nghiệp này bóc lột mồ hôi công sức của công nhân thế nào, cũng vì thế mà khiến càng nhiều người hưởng ứng hơn, làn sóng biểu tình thị uy càng ngày càng lớn… Lớn đến mức dần có xu thế không thể khống
chế được.
Không khống chế được, là chuyện mà nhiều người không muốn nhìn thấy. Trong xã hội hòa bình hiện nay, bạn có thể
dùng lí trí, mượn việc biểu tình kháng nghị để thể hiện sự bất mãn của
mình, khiến cho những người cầm quyền nghe được nguyện vọng của bạn,
điều này được phép. Nhưng, hành động của dân chúng, thường dễ dàng bị
người có ý đồ xấu lợi dụng, ví dụ như vào thời điểm này, có một số ít
những kẻ xấu đứng lẫn vào trong đó, nhân cơ họi góp gió thổi lửa, khiến
cho đám người biểu tình càng thêm phẫn nộ.
Kiều Đông đeo cặp, cố gắng thoát khỏi
đám đông, mồ hôi đầm đìa đứng nhìn đám người mặt đỏ bừng bừng đang biểu
tình thị uy kia. Trong lòng Kiều Đông có biết bao cảm xúc khó tả. Ở
trong đám người này, có bao nhiêu người thật sự biểu tình vì quyền lợi
của mình? Có bao nhiêu người thuận nước đẩy thuyền? Bao nhiêu người chỉ
là hùa theo cho vui… Mấy người dân Trung Quốc tệ ở một chỗ, đó là mỗi
khi nhìn thấy sự việc gì, không cần biết có liên quan đến mình hay không thì cũng vây lại xem, rồi hùa theo giúp vui…
Hắn hít sâu một hơi, đi về phía nhà mình. Nghĩ đến chuyện mới phát hiện ra gần đây, hắn càng nhanh bước hơn.
“Bùm!”
Một ánh đỏ bắn lên cao, giống như một
rặng mây đỏ đẹp tuyệt vời phía chân trời. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc
khiến toàn bộ cửa sổ xung quanh đó vỡ tan vì chấn động. Đám người biểu
tình trên đường đều dừng lại, kinh ngạc nhìn căn nhà vừa bị tiếng súng
nổ san bằng kia…
Đó là nhà của Kiều Đông.
Đột nhiên, đường phố hoàn toàn yên lặng, mọi người ngơ ngác nhìn đống gạch đổ nát đang bùng cháy, nhất thời quên cả báo cứu hỏa hoặc báo công an!
Cho tới tận khi có một người chợt hô lên ----
“Phóng viên Kiều --- đám quỷ hút máu tham lam kia, họ giết phóng viên Kiều rồi!”
“Bọn họ giết anh hùng của chúng ta.”
“Các anh em, phải đuổi đám quỷ hút máu ngoại quốc này ra khỏi lãnh thổ của chúng ta.”
“Đuổi bọn họ cút đi!”
Sự phẫn nộ bao trùm cả khu phố.
Khi mấy người Hạ Vũ đến, điều đầu tiên
họ nhìn thấy là cả đám người đang sôi máu, vẻ mặt hung ác hô khẩu hiệu
đòi đuổi đám doanh nghiệp nước ngoài ra khỏi lãnh thổ. Đám cảnh sát muốn khống chế bọn họ nhưng rõ ràng là không hề có hiệu quả, ngược lại còn
khiến lửa giận của quần chúng bốc cao hơn, thậm chí, còn phát sinh xung
đột với cảnh sát, tình hình gần như vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Có chuyện gì thế?!” Kỷ Lương đỡ một ông lão suýt nữa bị đám đông đẩy ngã.
Sau khi ông lão đứng vững, nét mặt đầy
vẻ căm phẫn, buông ra một câu chửi tục rồi mới kể lại chuyện vừa phát
sinh, đương nhiên là kể về vụ nổi vừa rồi.
Mấy người xung quanh nghe xong, lẳng lặng liếc nhìn nhau, hỏi địa điểm xảy ra vụ nổ, sau đó rời khỏi đám biểu tình.
Chỉ cần nhìn đống gạch đổ nát trước mặt là có thể tưởng tượng ra vụ nổ vừa rồi lớn đến thế nào.
Tối hôm qua, trên đường cùng Hạ Vũ quay
về căn cứ huấn luyện, cô còn mải suy nghĩ xem nên hỏi Hạ lão gia thế nào về chuyện của Lâm Hải Bình. Nhưng sau khi Hạ Vũ nhận được điện thoại,
bọn họ liền lập tức khởi hành đi tới đây, gặp Hắc Tử và Tiểu Bạch. Trầm
Sùng ở lại trong căn cứ tiếp tục phụ trách chuyện huấn luyện.
Trên đường đi, Hạ Vũ đã kể tóm tắt cho
bọn họ về chuyện lần này! Dân chúng biểu tình bị kẻ xấu kích động, làm
cho việc biểu tình càng ngày càng nghiêm trọng, nhiệm vụ của họ lần này
chính là tìm ra kẻ có ý đồ kích động dân chúng, thừa cơ biểu tình để làm loạn.
Hạ Vũ, Kỷ Lương, Hắc Tử và Tiểu
Bạch, bốn người cùng đi vào căn nhà đã bị nổ thành đống đổ nát vẫn còn
vương lại dấu vết bị đốt, có nhiều chỗ còn đang âm ỉ cháy, khói bốc mù
mịt. Ánh sáng trong nhà không được sáng, khắp nơi chỉ toàn thấy gạch
ngói đổ nát, cảnh sát cũng đã kéo dây cảnh giới xung quanh.
“Một tên đáng thương!” Hắc Tử nhìn thi
thể Kiều Đông đã cháy đen trong đống đổ nát, cảm thán: “Nghe nói là khí
thiên nhiên nổ mạnh.” Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi gas: “Mọi
người thấy có giống không?”
Tiểu Bạch nhìn xung quanh, muốn tìm ra nguyên nhân gây nổ: “Không phải nổ từ ống dẫn!” Hắn ngồi xổm xuống, kiểm tra tỉ mỉ.
Ánh mắt Kỷ Lương dừng ở đống báo chí
chưa bị thiêu hết. Bên trên là bài phát biểu của Kiểu Đông, đưa tin về
làn song biểu tình trong khoảng thời gian vừa này. Cô đi tới, đột nhiên
lảo đảo, chân đạp vào mội tấm gói, hốc tường chợt lộ ra một cái hố. Kỷ
Lương ngồi xổm xuống, móc từ trong hố ra một chiếc hộp sắt.
Chiếc hộp đó được giấu rất kĩ, không bị
vụ nổ lần này phá hủy. Kỷ Lương ra hiệu cho bọn họ chạy tới. Sau khi mở
ra, trong hộp là mấy trang giấy viết kín chữ, và một bức ảnh đã ố vàng.
Kỷ Lương đưa cho Hạ Vũ xem.
“Sếp, mọi người xem này ---.” Rốt cuộc
Tiểu Bạch cũng tìm ra manh mối trong đống đổ nát: “Tuyệt đối không đơn
giản là nổ khí gas đâu!”
Hắn đưa thứ vừa tìm được cho mọi người xem, là ngòi nổ.
Ngòi nổ là bộ phận quan trọng nhất cấu thành một quả bom.
“Không phải gã này lúc đang chế bom thì
làm không tốt nên tự nổ mình luôn đấy chứ?!” Hắc Tử sờ sờ cằm, buông ra
một lời suy đoán cực kì thiếu muối.
Kỷ Lương lườm hắn: “Cậu nghĩ rằng ai cũng là phần tử nguy hiểm giống cậu, nhàn rỗi không có việc gì làm thì chế bom chơi à?”
“Bom á?” Một cậu cảnh sát trẻ đi vào,
nghe thấy trọng điểm trong đoạn đối thoại của họ: “Các anh chị vừa nói
bom ạ? Không phải do nổ khí gas à? Nếu thật sự là do bom, sau khi lên
báo, nghiêm trọng một chút còn có thể dính dáng đến chuyện tập kích
khủng bố ấy chứ.”
“Ôi dào…” Tiểu Bạch giữ chặt cậu ta: “Vội vàng gì?” Hắn kéo cậu cảnh sát trẻ lại: “Chúng tôi còn chưa điều tra kĩ!”
Lúc này, cậu cảnh sát kia mới giật mình: “Ơ --- mà các anh chị là ai? Sao lại được vào hiện trường thế này!”
Hiện trường là nơi rất quan trọng, không thể để người không phận sự tiến vào được: “Còn không mau ra ngoài đi!”
Hắc Tử cười rất quái dị, kéo cậu
cảnh sát từ bên phía Tiểu Bạch sang: “Vì sao chúng tôi vào được à? Còn
không phải tại cậu thất trách hay sao? Để cho bốn người sống sờ sờ, to
tướng như chúng tôi ngang nhiên bước vào, nếu chúng tôi là phần tử bất
hảo, động chân động tay phá hiện trường một chút, chứng cứ chó má gì
cũng mất hết, thì giờ cậu có cái cóc khô gì mà dùng!”
“Anh… anh…” Cậu cảnh sát trẻ bị hắn kìm
cổ đến nghẹn thở, cố gắng vùng ra, nhưng đối với một tên da dày thịt béo như Hắc Tử mà nói, thì chỉ như trứng chọi đá thôi. Cuối cùng, vẫn là Kỷ Lương không nhịn được, giải cứu cậu khỏi bàn tay ma quỷ của Hắc Tử, rồi đưa chứng minh cảnh sát của mình cho cậu ta xem!
“Chúng tôi tới đây để hỗ trợ giải quyết việc dân chúng biểu tình lần này!” Cô chỉ có thể nói qua loa.
Cậu cảnh sát trẻ cẩn thận nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu, nhìn thế nào cũng không thấy bọn họ giống cảnh sát, mà giống phường trộm cắp hơn, nhưng chứng minh mà Kỷ Lương vừa đưa ra
cũng không phải là giả! Cậu đưa tay xoa chỗ cổ vừa bị Hắc Tử kẹp, nói
nhỏ: “Làm gì có cảnh sát nào như các anh các chị… Hai người vừa rồi còn
giống hơn!”
“Cái gì?” Hạ Vũ xoay người lại, lạnh mắt liếc cậu, khiến cậu cảnh sát trẻ cảm giác như cả người bị đóng băng,
anh lặp lại câu hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Vừa… vừa rồi cũng có hai người…” Nhìn
sắc mặt họ biến đổi, cậu cảnh sát lắp bắp kể lại chuyện lúc trước: “Ngay trước khi các anh đến… thì cũng có hai người khác đến…”
“Bọn họ có nói là ai không?”
Cậu lắc lắc đầu: “Bọn họ cũng không đi
vào, chỉ đứng ngoài nhìn một lúc. Tôi thấy lạ nên mới đi lại hỏi, sau đó bọn họ nói là người cấp trên phái xuống.”
Mấy người Kỷ Lương quay sang nhìn nhau,
trừ nhóm bọn họ ra, thì không nghe thấy cấp trên có cử người tới đây. Dù sao, chuyện này cũng không nên làm ầm ĩ lên, nếu xử lí không tốt, sẽ dễ tạo điều kiện cho mấy kẻ xấu nhiều lời. Ví dụ như bên phía Âu Mĩ, rất
thích ý kiến về vấn đề nhân quyền, giờ gặp được chuyện này, lại đang
thời kì internet thông suốt cả thế giới, ai dám cam đoan hiện giờ thành
phố S không có một vài người nước ngoài đang thông báo tình thình xảy ra cho đám bạn nghe, rồi cả đám như hổ như sói ấy thế nào chẳng nhìn chằm
chằm, chờ xem phía Chính phủ Trung Quốc sẽ ra tay thế nào đối với hành
động biểu tình thị uy của nhóm dân chúng yêu “hòa bình” này?
Hạ Vũ nhìn thi thể gần như cháy thành
than của Kiều Đông: “Tiểu Bạch, cậu dời thi thể đi trước đi, kiểm tra
cẩn thận lại một lần. Kỷ Lương, em theo anh đi sang tòa soạn báo nơi
Kiều Đông công tác một chuyến.”
Cậu cảnh sát kia còn định nói thêm
gì, thì Hắc Tử đã xuống tay nhanh hơn, kẹp cổ cậu kéo sang một bên,
khiến cậu còn không kịp í ới tiếng nào. Sau đó, Tiều Bạch nhanh chóng
dùng một chiếc bọc to, gói gọn thi thể vào, tránh những nơi tụ tập đông
người rồi rời đi.
Tòa soạn nơi Kiều Đông làm việc, là một
tòa soạn nhỏ, bình thường chỉ dựa vào mấy mẩu quảng cáo để duy trì. Hành động lần này của Kiều Đông làm cho lượng tiêu thụ của tòa soạn tăng đột biến gấp mấy lần, danh tiếng của tòa soạn cũng nhanh chóng tăng vọt.
Khi Hạ Vũ và Kỷ Lương đi vào tòa soạn,
thì tình hình cũng không bận rộn như họ nghĩ. Đón họ là một căn phòng
trống rỗng, cửa kính bị đập vỡ, bàn bị lật đổ, báo chí rơi đầy đất, phủ
bên trên là thủy tinh vỡ, không có một ai.
“Đây… sao lại thế này?” Kỷ Lương ngẩn người nhìn căn phòng bề bộn như vừa bị đập phá.