Kỷ Lương hỏi mấy người bên cạnh, nhận được đáp án là đội duy trì trật tự!
Vị trí địa lí thành phố S hơi khác so
với các khu vực khác, dân chúng ở đây, chủ yế là dân tộc thiểu số. Ngoài lực lượng vũ trang của Chính phủ là cảnh sát ra, ở đây còn có một đội
do dân chúng đia phương tự phát tạo thành, gọi là đội duy trì trật tự,
cùng giữ gìn sự bình yền cho thành phố S với cảnh sát.
Hạ Vũ chờ người đến Cục cảnh sát địa
phương để hỏi cho rõ ràng. Tình hình trước mắt đã cho thất, tòa soạn là người bị hạ, cái đội mang danh là duy trì trật tự kia, đã không tới bảo vệ cho sự an toàn của tòa soạn, mà ngược lại còn đến đập phá?!
“Đúng! Là do đội duy trì trật tự làm!”
Cục trưởng Cục cảnh sát địa phương tên là Ô Mộc Tây Á, là một người đàn
ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên môi có hai sợi dâu dê, máu tóc ngắn
xoăn rẽ sang hai bên, để lộ ra cái trán trơn bóng. Xem ra, ông ta cũng
không thoát khỏi nguy cơ rụng tóc của đàn ông trung niên. Lúc này, ông
ta đang ngậm một điếu thuốc lá, nhả mây phun khói: “Bọn họ đã nhìn thấu
bộ mặt thật của tên nhóc Kiều Đông kia. Chuyện nổ bom hôm nay cũng là do tên nhóc đó tự chuốc lấy thôi. Chủ của tòa soạn cũng chính là Kiều
Đông.”
“Thế là sao?” Cách nói này, có quá đáng không?!
“Tên nhóc đó lén nhận hối lộ, nhận tiền
để bôi đen doanh nghiệp của người ta, thậm chí còn lén chế tạo bom, kết
quả là tự mình làm nổ chính mình.”
“Anh nói như cứt ấy!” Kỷ Lương bực mình chửi vậy.
“Cô ---.” Ô Mộc Tây Á kẹp điếu
thuốc, chỉ thẳng vào Kỷ Lương, câu nói thô tục của Kỷ Lương khiến hắn
tức đến mức hai sợi râu dê cũng khẽ run lên: “Tóm lại, chuyện của Kiều
Đông do đội duy trì trật tự xử lí. Các người chỉ cần làm tốt nhiệm vụ
thuộc bổn phận của các người là được rồi.” Hắn có nhận được thông báo từ bên trên, mấy người lần này tới chẳng qua chỉ để hỗ trợ xử lí việc biểu tình thị uy mà thôi.
“Cái chết của Kiều Đông có vấn đề.”
“Kiều Đông là người theo chủ nghĩa phi
chính phủ, các bài báo của hắn luôn thể hiện sự phê phán đối với xã hội
phấp chế và chính nghĩa đương thời, đội duy trì trật tự luôn soi hắn
chằm chằm.”
“Nhưng rõ ràng… bọn họ soi vẫn chưa đủ
kĩ. Giọng Hạ Vũ không mặn không nhạt. Anh bình tĩnh nói, nhưng lại khiến người ta hiểu được anh ta đang nghi ngờ năng lực của cái mà người ta
gọi là đội duy trật tự.
“Chuyện của Kiều Đông cứ giao cho đội
duy trì trật tự đi. Các cậu chỉ cần để ý xử lí chuyện bãi công biểu tình là được rồi!” Râu dê cầm lấy tờ báo trên bàn: “Sự kiện bãi công biểu
tình càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không ngăn lại sẽ khiến toàn bộ hệ thống xã hội bị tổn hại.” Càng ngày càng có nhiều người tham gia biểu
tình. Mà trong xã hội hiện nay, việc liên kết kinh tế với các doanh
nghiệp nước ngoài đã là xu thế không thể thay đổi được. Kiếm được nguồn
đầu tư từ nước ngoài sẽ mang lại không ít lợi ích. Nếu đuổi tất cả các
doanh nghiệp nước ngoài ra khỏi lãnh thổ, thì hậu quả thật sự không
tưởng tượng nổi: “Tôi sẽ xem các cậu làm thế nào để dừng trò hề biểu
tình này lại. Tính đến sáng nay, trước khi các cậu tới, đã có vài cảnh
sát địa phương bị thương rồi.” Lão râu dê ra vẻ rất đàng hoàng, chính
trực: “Để giữ gìn sự bình yên của xã hội, nhất định phải bắt hết mấy kẻ
coi thường pháp luật này lại.”
Sau khi nói xong, lão râu dê còn làm ra
vẻ tôi còn rất nhiều việc phải làm, các người có thể đi được rồi. Kỷ
Lương còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Vũ khẽ liếc mắt ra hiệu với cô, nên
mấy người đành đi ra khỏi Cục cảnh sát địa phương.
Sau khi Hạ Vũ gọi điện thoại cho Tiểu
Bạch, anh dẫn người đến một ngôi biệt thự cách xa khu dân cư đông đúc.
Lúc mọi người bước vào, Tiểu Bạch đnag mặc áo blouse trắng, đeo găng tay cao su, có vẻ đã xem xét kĩ càng thi thể bị cháy sạch không còn hình
dạng kia.
“Cháy thảm thật!” Tiểu Bạch dùng cây
nhíp trong tay, gắp một miếng thịt cháy đen lên: “Ngoài cháy, trong mềm, muốn thử một miếng không?!”
“Cút cha cậu đi!” Kỷ Lương đẩy tay hắn ra: “Tình hình thế nào?”
Năm đó, Tiểu Bạch vốn rất nỗ lực
nghiên cứu y học, sau đó, không biết thế nào mà lại “lầm đường lạc lối”, gia nhập S.M.T, con dao phẫu thuật trong tay vừa có thể cứu người, cũng có thể giết người, nên có biệt hiện là Quỷ Y.
“Lại đây xem này…” Tiểu Bạch dẫn bọn họ lên phía trước, dùng cây nhíp gẩy gẩy ngực thi thể: “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Kỷ Lương hơi ghé sát vào: “Miệng vết thương.” Tuy thi thể đã bị cháy sạch, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ở ngực có một lỗ rất sâu.
“Ừ! Rất sâu, rất gọn gàng.” Không biết
Tiểu Bạch lấy dao ra từ bao giờ, đâm mạnh xuống ngực thi thể: “Đúng vị
trí của tim, sạch sẽ, gọn gàng.” Chỉ cách thi thể khoảng một li thì mũi
dao dừng lại: “Không phải hắn tự nổ mình. Từ trước khi bom nổ, hắn cũng
đã mất sức phản kháng rồi.”
“Vậy giờ chúng ta nên làm thế nào?” Kỷ
Lương nhìn Hạ Vũ, cái chết của Kiều Đông rất kì quái, nhưng gã râu dê
lại thể hiện rõ, rằng bọn họ không nên quan tâm nhiều, chỉ cần để ý đến
việc họ nên làm là được rồi.
“Trước hết cứ làm theo kế hoạch đã.” Hạ
Vũ nói: “Nghỉ ngơi một ngày để hồi sức, ngày mai chúng ta đi theo đoàn
người biểu tình, tìm hiểu lai lịch của mấy người gây rối này.”
Khi Kỷ Lương đi ra khỏi biệt thự, cô
bỗng phát hiện có kẽ đang trốn bên ngoài, ló đầu nhìn vào trong, vừa
nhìn thấy cô bước ra, liền quay người chạy mất. Nhưng chưa được vài
bước, hắn đã bị Kỷ Lương đuổi theo, túm lại, kéo vào một con hẻm nhỏ ở
bên cạnh.
“Buông ra!” Hai tay bị bẻ quặt sau lưng, mặt hắn bị đè vào tường, nhưng hắn vẫn không ngừng chống cự, liều mạng
giãy dụa, mà không thể thoát khỏi gọng kìm của Kỷ Lương.
“Anh là ai?”
“Tôi… tôi nhìn thấy các người đưa thi thể Kiều tiên sinh đi…”
Người này biết Kiều Đông. Kỷ Lương hơi
lỏng tay, cho hắn xoay người lại nhưng vẫn khống chế hắn, không cho hắn
thoát. Lúc này cô mới phát hiện, người đó còn rất trẻ, vẻ mặt quật
cường, hốc mắt còn hơi đỏ, có vẻ như vừa khóc xong: “Sau đó thì sao? Cậu muốn làm gì?”
“Tôi… tôi cảm thấy Kiều tiên sinh bị người khác hại chết.”
“Vì sao?”
“Kiều tiên sinh là người tốt. Anh ấy
thường xuyên cho cô nhi viện của chúng tôi tiền và đồ này nọ. Anh ấy
không thể nào là người chế tạo bom như mấy gã bên đội duy trì trật tự
nói!”
Đội duy trì trật tự đã thông báo, nói
Kiều Đông là phần tử khoác áo chính nghĩa mà làm việc xấu xa, lén lút
chế tạo bom, lợi dụng làn song biểu tình để đứng giữa tư lợi cá nhân.
Không thể không nói, “hiệu suất làm việc” của đội duy trì trật tự cao đến kinh người.
Kỷ Lương thả cậu ta ra: “Sao cậu cho rằng Kiều tiên sinh bị người khác hại chết?”
“Hai ngày trước, khi Kiều tiên sinh tới
chỗ chúng tôi, tôi có nghe anh ấy nhắc đến chuyện anh ấy lo có kẻ xấu
lợi dụng đợt biểu tình lần này, bộ dạng của anh ấy lúc đó nhìn có vẻ như đã phát hiện ra chuyện gì.”
Kỷ Lương còn muốn hỏi thêm, thì tên nhóc đã chui qua cánh tay cô ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy đi mất.
Khi quay lại biệt thự, Hạ Vũ đang nhíu mày nhìn đống giấy tờ đầy chữ và kí hiệu đã lấy được ở nhà của Kiều Đông.
“Có phát hiện ra gì không?”
“Hình như… anh đã từng nhìn thấy loại kí hiệu này ở đâu rồi.”
“Hả?” Kỷ Lương nhìn chằm chằm đống kí tự như gà bới đó, không hiểu gì cả.
Anh day day thái dương rồi đặt đống giấy đó xuống: “Để anh gửi về cho họ phân tích.” Hạ Vũ cảm thấy đống giấy
này là một manh mối rất quan trọng.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Kỷ
Lương đã bị tiếng ồn ào ngoài đường đánh thức --- đám người đã bắt đầu
biểu tình. Mọi người nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn tạm vài lát
bánh mì rồi tự đi lẫn vào trong đoàn người.
Đám người biểu tình đông đúc, chật chội, hò hét ầm ĩ, mùi mồ hôi của bao nhiêu người hòa quện vào nhau. Kỷ Lương chậm rãi đi theo bọn họ, cùng la hét với bọn họ, đồng thời chú ý xung
quanh xem có người khởi xướng hay có cử chỉ nào khác lại không!
Đúng lúc này, một chiếc xe vận chuyển
hàng hóa ngừng lại, cảnh sát ở hai bên duy trì trật tự, không cho đám
người biểu tình xông tới. Đám công nhân bốc vác của nhà máy nhanh chóng
bê hàng hóa xuống.
“Đám chó săn ---.”
“Mau cút khỏi đây đi…”
Xung quanh vang lên những tiếng mắng
chửi. Tình hình phát triển theo chiều hướng xấu thế này, nên mỗi khi mua hàng về, doanh nghiệp luôn phải nhờ cảnh sát địa phương giúp, nếu
không, chỉ cần lơ là một chút, mấy thùng hàng mua về sẽ bị đám người
biểu tình ném đi hoặc đập nát hết.
Hạ Vũ đóng giả làm cảnh sát, đứng bên
cạnh trông chừng dùm đám công nhân, để bọn họ có thể yên tâm bê hàng
vào. Đột nhiên, có một gã đàn ông râu quai nón cao lớn phá vỡ hàng rào
của cảnh sát, chặn đường không cho đám công nhân tiếp tục bê hàng vào.
“Chúng mày là lũ chó săn. Vì chúng mày
nên mấy thằng khốn nước ngoài kia mới có thể ngang ngược áp bức đồng bào ta như vậy.” Gã râu quai nón vừa nói vừa quay về phía người bên ngoài
la hét: “Ai muốn đập chết lũ vô dụng này?!”
Hạ Vũ bước tói, bắt lấy tay đang giang
ra chặn đường của hắn, ý bảo mấy công nhân kia tiếp tục đưa hàng vào:
“Đứng sang một bên đi. Ở đây không phải chỗ để anh làm loạn.” Đôi mắt
lạnh lẽo nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.
“Ôi --- cảnh sát à, sợ quá đi mất.
Bắt tao đi, tới đây mà bắt tao này!” Gã râu quai nón to giọng la hét, ra vẻ gây sự, nếu như gặp phải Hắc Tử nóng tình, thì có khi đã làm ầm lên
với gã rồi, nhưng động phải người mặt lạnh như Hạ Vũ, thì mặc kệ gã có
khiêu khích thế nào cũng không làm Hạ Vũ tức giận được, vẫn đứng sừng
sững như núi, chặn hắn sang bên lề.
Vì sự kiện bãi công biểu tình, nên doanh nghiệp này đã không còn bao nhiêu người. Cả kho hàng đều trống rỗng! Hạ Vũ đi theo đám công nhân đưa hàng vào, đanh định quay ra thì một đám
người bịt mặt xông vào, trên tay cầm nào là gậy sắt, nào là dây xích!
“Đây chính là tay sai của đám chó ngoại
quốc kia.” Tuy tên cầm đầu bịt kín mặt, nhưng chỉ nghe giọng cũng biết
là gã râu quai nón vừa rồi. Hắn kéo kéo sợi xích trong tay, giọng đầy vẻ uy hiếp: “Thằng cảnh sát thối, tránh ra. Nếu không, tao đánh cả mày
đấy!”
Hạ Vũ nhìn bọn họ, rút dùi cui điện ra
--- thân phận hiện giờ của anh chỉ là một cảnh sát nhỏ, không được cấp
súng, hơn nữa, dù anh có súng, cũng không thể lấy ra. Nếu rút súng trong đám người biểu tình này, thì tính chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi.
Đám công nhân khuân vác vừa rồi nhìn
thấy tình cảnh này, đều lùi lại, sau đó nhanh chóng chạy đi. Cũng không
thể trách bọn họ thấy chết không cứu được. Gặp phải tình huống này, thì
ai cũng thấy bất an. Sinh mạng là của mình, nếu không chạy được, thì bị
thương cũng chỉ mình mình đau.
“Các anh em, đập chết hắn đi!”