A Mạc Tây là người địa phương, từ tổ
tiên anh ta đã luôn sống tại thành phố S. Thành phố S tuy cũng là một
thành phố, nhưng vì ở sâu trong đất liền, nên thành thị phát triển cũng
không sầm uất như những thành phố ở vùng duyên hải. Có điều, mấy năm gần đây, nhờ có Chính phủ dẫn đường, đưa một số doanh nhiệp nước ngoài vào, sử dụng nguồn tài nguyên vố có của địa phương, khiến kinh tế của thành
phố S phát triển không ít.
Khi A Mạc Tây còn trẻ, hắn là một người
rất nóng tình, thích dùng quả đấm để nói chuyện. Nhưng từ sau khi hắn
cưới vợ, sinh con, thì tính tình cũng mềm mỏng nhiều, rất chăm chỉ công
tác, ngoan ngoãn kiếm tiền. Nhưng dạo này, người thật thà thì số tiền
kiếm được cũng rất thật thà, cho nên, hơn nửa đời người rồi, mà con số
trên quyển sổ tiết kiệm của A Mạc Tây cũng rất ít ỏi. Nhìn thấy hai đứa
con trai đã trưởng thành, vài năm sau cũng phải cưới vợ, cần dùng đến
một khoản lớn. Nếu hắn cứ tiếp tục trông coi cái cửa hàng tạp hóa nhỏ
kia, thì làm sao có tiền cho con cưới vợ. Trong tư tưởng của thế hệ
trước, thì chuyện kết hôn của con cái đều phải do cha mẹ phụ trách hoàn
toàn.
Đúng lúc A Mạc Tây lo buồn bì chuyện hôn nhân của hai cậu con trai, thì thành phố S lại bùng nổ làn song
biểu tình thị uy, làm cho việc kinh doanh tiệm tạp hóa nhỏ của hắn càng
xuống dốc không phanh, làm cạn sạch cả tiền đầu tư vốn đã rất ít ỏi của A Mạc Tây. Đúng lúc này, một gã đàn ông râu quai nón giới thiệu cho hắn
một việc, thù lao rất cao, công việc cũng rất đơn giản, chỉ là muốn hắn
tham gia vào biểu tình --- A Mạc Tây vốn không muốn dây vào việc này,
trong mắt hắn, chuyện biểu tình thị uy chẳng qua là việc của mấy tên ăn
no rửng mỡ, những lúc thế này, hắn thà nằm xem tivi còn hơn. Nhưng tình
hình trước mắt thì hắn cũng rất cần tiền, hơn nữa, việc làm ăn của cửa
hàng càng lúc càng kèm. Cân nhắc một lúc, hắn cũng đồng ý lời đề nghị
của gã đàn ông kia.
Việc này cũng không có gì khó, chỉ đi
theo đám người kia, to giọng la hét, làm không khí càng náo nhiệt ồn ào
càng tốt. Qua ba ngày la hét, A Mạc Tây cũng kiếm được không ít tiền.
Sáng sớm nay, A Mạc Tây cũng như mọi
ngày, ăn sáng xong thì đi tới chỗ gã râu quai nón. Ngay khi hắn chuẩn bị hét to, thì râu quai nón nói hôm nay có nhiệm vụ khác, một lúc sau, gã
liền dẫn bọn họ đến một nhà xưởng. A Mạc Tây thấy chuyện này có vẻ không ổn, vốn định rời đi, nhưng gã kia lại chặn trước: “Tôi đã ghi hình lại
cảnh anh đứng giữa mọi người mà kích động biểu tình, nếu tôi đưa “chứng
cứ” này cho cảnh sát, thì anh cứ chuẩn bị mà vào ăn cơm tù đi.”
Lúc này, A Mạc Tây mới thực sự cảm thấy, mình đúng là lên nhầm thuyền giặc. Nếu gã thực sự gửi thứ đó đến Cục
cảnh sát, thì hắn thực sự xong đời. Cuối cùng, hắn đành phải đi theo râu quai nón, cầm gậy sắt vây đám công nhân kia lại. A Mạc Tây vội vàng lẻn qua bên cạnh, hắn tính thừa dịp đám người không chú ý sẽ rời khỏi đám
người này, tránh xa nơi thị phi…
Nhưng lùi ra sau vài bước, sắp ra khỏi
phân xưởng,hắn đang đinh xoay người chạy trốn, thì chợt cảm thấy có bóng người lóe lên trước mặt, sau đó, hắn tối sầm mặt mũi, không biết gì
nữa.
Hạ Vũ trừng mắt nhìn điệu bộ của mấy tên trước mặt, quơ đèn pin trong tay, cảnh cáo bọn họ không được tới gần,
nhưng không có hiệu quả gì. Cả đám người gần như bị cái gọi là lòng yêu
nước nồng nàn, lòng yêu chính nghĩa sâu đậm làm cho mê muội. Nhìn thấy
một tay cảnh sát nhỏ như anh mà còn dám che chở cho đám “phản bội” phục
vụ cho nước ngoài kia, lại nhìn thấy mấy công nhân chạy mất dép không
thấy bóng dáng đâu, họ lập tức dồn hết sự thù hận lên người Hạ Vũ.
Cả đám cầm chặt vũ khí trong tay,
lao về phía Hạ Vũ. Hạ Vũ đương nhiên không thể nào đáng trả bọn họ,
nhưng tay vẫn cố khống chế lực đạo, không thể xuống tay quá mạnh, cho
nên, cây dùi cui trong tay anh cũng chỉ đập vào mấy huyệt đạo trên người họ, khiến cánh tay họ run lên, rơi mất vũ khí. Bỗng nhiên, anh cảm giác có một luồng khí cực kì tàn độc đánh úp lại từ phía sau, anh vội vàng
né người, khó khăn né tránh đòn tấn công của đối phương. Cũng may, nếu
không phải anh tránh kịp thời, thì cây gậy sắt kia đã đập thẳng vào gáy
anh rồi.
Hạ Vũ quay lại nhìn, thấy ngay cây gậy
sắt trong tay gã râu quai nón lại lao tới, anh vẫn làm như trước, nhắm
vào huyệt đạo trên tay đối phương để hạ đòn, vốn tưởng có thể giống
những người kkia, khiến gã runtay rơi vũ khí, không ngờ gã râu quai nón
còn không biến sắc, tốc độ của cây gậy trong tay không hề giảm, lực đánh rất mạnh, tiếp tục đập về phía anh…
“F**k!”
Hạ Vũ bực mình chửi thề một tiếng, vũ
khí cũng bị người của đối phương nhân cơ hội đánh cho rơi xuống mất. Chỉ trong chớp mắt, người anh bị trúng hơn mười đòn, nhưng mấy đòn đó cũng
không đánh vào điểm yếu. Thực sự khiến anh bị đau là cây gậy sắt trong
tay gã râu quai nón kia. Mỗi lần đạp xuống, lực mạnh đến kinh người,
khiến cho gân cốt của anh dù đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt mà còn
cảm thấy không chịu nổi. Huyệt đạo sau đầu gối bị đạp mạnh, anh mất
trọng tâm, lảo đảo người, đang định giữ thăng bằng thì không biết gã râu quai nón kia rút từ đâu ra một con dao nhỏ lóe sáng, kề vào cổ anh.
“Đều tại chúng mày làm tay sai cho lũ
ngoại quốc kia, nên mới để cho lũ ngoại quốc đó đàn áp người Trung Quốc
ta nư vậy.” Gã râu quai nón khống chế Hạ Vũ: “Ai giết tên phản bội này
đi, dùng máu của hắn để tế những đồng bào bị lũ ngoại quốc kia hạ chết.”
Cả đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không ai có gan… Đánh người còn được, chứ bảo giết người thì… hơi quá mức rồi…
“Sao? Không ai dám à…” Gã râu quai nón
tiếp tục kích động: “Các người chết nhát như vậy, thì còn nói cái gì mà
trả thù cho những đồng bào chết oan? Cái gì mà giành lại công bằng cho
người Trung Quốc…”
Mặc cho gã đứng đó kích đông, vẫn không
có người nào dám đứng dậy đón con dao trong tay gã.Gã nheo mắt: “Nếu đã
vậy, tôi chỉ có thể tự làm thôi. Hãy xem tôi tự tay cắt đầu tên này,
dùng máu của hắn để tế những đồng bào chết oan…”
Vừa dứt lời, bỗng có một giọng nói vang lên từ đám đông:
“Để tôi làm cho!”
Những người xung quanh ồn ào hẳn lên.
Con người thường là thế, lúc không muốn làm chuyện gì mà tự dưng có
người dám đứng lên nhận, thì đám người còn lại đương nhiên sẽ tự biến từ người tham dự thành khán giả nhiệt tình, thậm chí còn thành cổ động
viên, không ngừng ồn ào gào thét, ủng hộ tinh thần đối phương…
Một bóng người gầy nhỏ, đầu đội mũ lưỡi
trai bước ra trong tiếng ồn ào. Trên mặt bịt một tấm vải đen to, không
thấy mặt mũi, chỉ nhìn thấy duy nhất đôi mắt đen láy kia…
“Để tôi làm…” Người kia đã đi tới, nhận con dao trong tay gã râu quai nón.
Gã râu quai nón có vẻ rất tán thưởng
nhìn hắn, miệng cũng không hề keo kiệt lời khen: “Vậy thì để cho vị anh
hùng dũng cảm nhất của chúng ta làm…” Nói xong, gã giơ ngón tay cái về
phía người kia, ý bảo hắn bắt đầu đi.
Trong lòng Hạ Vũ cũng trở nên căng thẳng, nhìn người kia đi tới, đôi mắt quên thuộc đã giúp anh nhận ra thân phận của người đó…
Kỷ Lương!
Vì sao cô ấy lại ở đây?! Anh giao cho cô nhiệm vụ đi lẫn vào đám người biểu tình, tìm ra kẻ kích động mọi người, không cho cô gia nhập vào nhiệm vụ nguy hiểm bên này cơ mà!
Chết tiệt!
Sự xuất hiện đột ngột của cô đã phá vỡ
tâm trạng vốn luôn trấn định của Hạ Vũ. Anh đã tính toán cố tình để bị
bắt, sau đó nhân cơ hội tiến vào căn cứ của đối phương, thăm dò mục đích thực sự của đối phương khi đến đây là gì…
Vừa rồi, nếu Kỷ Lương không bước ra, anh cũng sẽ tìm cơ hội thoát thân. Chỉ với vài người này, thì trốn thoát
cũng không có gì khó! Trừ gã râu quai nón kia sẽ hơi khó khăn, nhưng bắt giặc phải bắt tướng trước, chỉ cần bắt được gã râu quai nón, thì đám
người ô hợp kia cũng sẽ tự động tản ra thôi!
Tìm cơ hội trốn đi! Kỷ Lương dùng ánh
mắt ra hiệu cho anh. Suy nghĩ của cô cũng rất đơn gản, dựa vào cơ hội
này, lấy được sự tín nhiệm của gã râu quai nón, tiến vào nội bộ của đối
phương… Mục đích của hai người giống nhau, nhưng cách thực hiện lại
khác.
Em đi đi! Hạ Vũ sự tuyệt ý tốt của cô.
Bây giờ tôi đi cái rắm ấy! Kỷ Lương lườm anh một cái khinh thường. Cô cũng phần nào đoán được kế hoạch của Hạ
Vũ, nhưng mà… Cô cảm thấy, nếu chính mình trà trộn vào, thì có thể dễ
đạt được mục đích hơn. Theo cách của Hạ Vũ, thì có lẽ sau khi lẻn vào
trong cũng sẽ dùng bạo lực, hạ gục hết đối phương… Nhưng mà, bạo lực
cũng chưa chắc đã nhận được đáp án. Ngược lại, cô dễ dàng lẩn vào đám
người này, đến lúc hỗn loạn, chưa biết chừng lại càng dễ dàng có đáp án
hơn.
Gã râu quai nón đứng bên cạnh không
nhận ra sự khác thường của bọn họ, nhưng thấy Kỷ Lương đứng lâu mà vẫn
không động thủ, liền đứng thúc giục! Kỷ Lương thấy vậy, cũng hiểu không
thể tiếp tục kéo dài thời gian, liền nháy mắt ra hiệu với Hạ Vũ, tay cầm dao làm ra vẻ sẽ cứa vào cổ anh. Hạ Vũ ngửa người ra sau, né tránh con
dao trong tay cô, sau đó duỗi chân đạp nhẹ vào chân Kỷ Lương, cô lảo
đảo, Hạ Vũ nhân cơ hội đứng lên, cách xa bọn họ vài bước. Đám người kia
thấy thế, liền bật người vây anh lại!
Khỉ thật! Đánh tôi bị thương vài cái
luôn đi, như vậy tôi mới có cơ hội trà trộn vào nội bộ của chúng chứ! Kỷ Lương liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh, ý bảo anh đánh vào mặt hoặc
vào người mình vài cái.
Khóe miệng Hạ Vũ co rút mạnh, vừa không chú ý đã bị ăn vài đấm!
Đánh đi! Kỷ Lương vẫn lao vào phía anh,
chuẩn bị sắn tâm lí phải nhận một đòn của anh, không ngờ, người đằng sau đột nhiên lao vọt lên, đẩy cô sang bên cạnh, lại vừa lúc có một cây gậy gỗ lao ra, mũi cô lập tức hôn mạnh vào đầu cây gậy: “F**k ---.” Kỷ
Lương ôm mũi, cảm giác có một chất lỏng ấm nóng chảy ra, dính vào lòng
bàn tay cô.
Nhìn thấy hai mũi cô đỏ lên, Hạ Vũ nhíu
mày, chặn lại hết những đòn tấn công của mấy người kia, vừa nhanh, vừa
chuẩn, vừa độc, trực tiếp kéo người cầm cây gậy gỗ vừa đạp vào mũi cô
ra, không chỉ đánh vào huyệt đạo như trước, mà trực tiếp tung một quyền
thật nặng vào mũi đối phương, lập tức nghe thấy tiếng răng rắc mong
manh. Sau đó, đối phương ôm mũi, gào khóc thảm thiết, la hét rằng mũi
mình bị gãy, mũi bị gãy rồi. Mà, trận gào khóc thảm thiết này của hắn
cũng khiến những người kia ngừng lại, nhìn người đang ôm mũi khóc rống
lên, lăn lộn trên đất, mấy người đó đột nhiên thấy một cảm giác lạnh lẽo từ dưới chân lan dần lên…
“Đi ---.” Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng còi cảnh sát. Thấy cảnh sát sắp đến, gã râu quai nón vội hét
lên, sau đó dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.