Trong một quán rượu nhỏ ở thành phố S,
các cửa sổ đều đóng chặt, những ngọn đèn vàng cũ kĩ khiến cho cả quán bị phủ một màu vàng vàng cũ cũ.
“Không ngờ cô lại là phụ nữ.”
Một vài người ngồi vây quanh chiếc bàn
trong góc, vừa lên tiếng là gã râu quai nón. Đối diện gã, chính là Kỷ
Lương, đang cầm khăn mặt lau vết máu trên mặt mình, trên mũi vẫn còn
đang nhét giấy không cho máu chảy ra ngoài, miệng vết thương trên mũi
cũng đã được xử lí qua loa.
“Phụ nữ thì sao? Anh coi thường phụ nữ
à.” Khóe miệng Kỷ Lương hơi nhếch lên: “Mẹ anh không phải phụ nữ à.”
Giọng nói vừa cất lên đầy vẻ lưu manh, khiến mấy người đàn ông ngồi cùng bàn cũng không khỏi nhướng mày: “Hừ ---.” Kỷ Lương hừ một tiếng, sau đó đưa tay về phía gã râu quai nón đòi thuốc: “Có thuốc không? Cho tôi một điếu! Đau chết mất…”
Gã râu quai nón ném cho cô một điếu
thuốc, Kỷ Lương vội vàng châm, sau đó rít lên liên tục một hơi dài, rồi
lại thở ra một hơi dài.
“Cô tên gì?” Gã râu quai nón cũng tự châm thuốc cho mình, ngậm bên miệng, hỏi Kỷ Lương.
“Tây Lan.” Kỷ Lương thuận miệng nói ra
một cái tên mà người bản xứ hay dùng, sụt sịt mũi, rồi nhếch miệng, ra
vẻ đau không chịu được.
Gã râu quai nón nhìn thấy cô như vậy, cũng nghĩ đến việc vừa rồi, liền giơ tay: “Nội Đằng Trạch Dã.”
“Người Nhật à?” Kỷ Lương nhướng mày, hơi bất ngờ, tiếng Trung của gã râu quai nón rất chuẩn, thậm chí còn chuẩn
hơn một số người Trung Quốc ở địa phương.
Gã râu quai nón không trả lời câu hỏi
của cô, chỉ cười cười, gạt tàn thuốc: “Sao vừa rồi lại có can đảm muốn
xuống tay với tên cảnh sát kia? Không sợ gặp rắc rối à?”
Hai ngón tay Kỷ Lương kẹp điếu thuốc,
hít một hơi, rồi nheo mắt, chậm rãi phun khói. Nhìn cách hút thuốc của
cô là biết không phải tay mới: “Sợ gì? Không phải là không có chuyện gì
đấy à?”
Gã râu quai nón sai người lấy chai rượu tây và mấy cái li lại, rót cho cô một li: “Đã từng nghe đến Hoàng quân chưa?”
Kỷ Lương nhận chiếc li hắn đưa,uống hết
một hơi, giấu đi sự kinh ngạc trong mắt: “Đội cảnh sát bí mật của Thiên
hoàng Nhật Bản, cũng có thể nói là… đội quân riêng của Thiên hoàng.
Nhưng mà… không phải chỉ có trong dã sử thôi sao?”
Nghe cô nói vậy, Nội Đằng thấp giọng cười: Đúng, chỉ trong dã sử mới có!”
Hoàng quân, có thể nói là trợ thủ đắc
lực nhất của Thiên hoàng, khi Nhật Bản gặp nội loạn. họ giúp trấn áp
không ít những cuộc cách mạng trong nước, ngầm triệt hạ một số thành
phần chống lại sự thống trị của Thiên hoàng. Sau khi dẹp được nội chiến, tác dụng của bọn họ cũng càng ngày càng nhỏ. Dần dần, bọn họ liền mở
rộng khu vực “quản lí” của mình, từ Nhật Bản đã lan rộng sang toàn bộ
Châu Á, kích động, thúc đẩy sự nổi loạn của các phần tử ở khu vực Đông
Nam Á và một vài nơi xung quanh biên giới Trung Quốc, tạo ra sự hỗn loạn tại các quốc gia này.
Mấy năm qua, tuy Trung Quốc và Nhật Bản
đều có bước tiến lớn trên mọi phương diện hợp tác, nhưng mà… sự mâu
thuẫn kéo dài mấy chục năm giữa hai dân tộc không thể dễ dàng xóa bỏ như vậy. Nhất là những năm gần đây, Trung Quốc phát triển kinh tế và quân
sự một cách nhanh chóng, giống như một con sư tủ mạnh mẽ thức tỉnh, gạt
đi trạng thái yếu đuối ở Đông Á ngày xưa, dần dần trở thành con dê đầu
đàn của Đông Á. Việc này đương nhiên sẽ khiến một số phe phái của Nhật
Bản không vừa mắt, cho nên, Thiên hoàng đã bí mật ra lệnh cho đám Hoàng
quân lại một lần nữa kích động nội loạn tại Trung Quốc.
“Mấy gã chủ doanh nghiệp kia chỉ là
lũ quỷ hút máu chết tiệt.” Kỷ Lương hớp một ngụm rượu, khó nén được sự
phẫn nộ trong giọng nói của mình: “Người đàn ông của tôi cũng làm trong
doanh nghiệp nước ngoài,” cô lại uống tiếp một hơi nữa: “Cuối cùng vì
vất vả quá độ mà đột tử…” Hạ Vũ ở nơi khác, không hiểu vì sao bỗng nhiên hắt xì một cái: “Kết quả là, mấy tay nước ngoài đó không chịu trách
nhiệm, còn hối lộ cảnh sát. Tôi chỉ là dân thường, làm sao đấu lại được
bọn họ? Cuối cùng, chỉ mang vạ vào thân.” Cô cười giễu cợt.
“Phải cho đám người chấp pháp kia biết,
chúng ta không nói đùa. Sự công bằng có tồn tại hay không, thì phải do
chúng ta tự đấu tranh lấy.” Gã nâng li về phía cô: “Vì tự do, đấu tranh
đến cùng.”
Kỷ Lương cụng li với gã, sau đó uống cạn một hơi.
“Hôm khác chúng ta sẽ nói tiếp!” Nội Đằng đặt li xuống, sau đó đứng dậy rời khỏi quán rượu qua cửa sau.
Phía sau quán rượu là vùng đất giải
phóng cũ có cấu tạo phức tạp, đường, hầm đều đã bị thay đổi. Sau khi Nội Đằng rời đi, Kỷ Lương dùng phương pháp thô tục nhất là mót đi tiểu để
rời khỏi bàn nhậu, bám theo đuôi hắn đi từ cửa sau ra ngoài, theo sát
hắn qua mấy con đường lằng nhằng kia.
Nội Đằng là một kẻ có tính cảnh giác rất cao, mấy lần cô suýt bị gã phát hiện, may mà cô trốn kịp. Ánh sáng
trong con đường nhỏ không rõ ràng, thấy Nội Đằng dừng lại, Kỷ Lương vội
vàng nấp vào mé tường. Khi vừa ló đầu ra, cô lại nhìn thấy Nội Đằng rẽ
vào góc ngoặt, vòng vòng vèo vèo một lúc nữa, cuối cùng gã đi vào bên
trong một công trình kiến trúc dở dang.
Kỷ Lương nấp ở bên ngoài một lúc lâu, xác nhận đối phương không đi ra nữa, mới yên lặng rời đi.
Để tránh ánh mắt của kẻ xấu, Kỷ Lương
lại tiếp tục đi lẫn vào đám người biểu tình suốt cả buổi, sau khi trời
dần tối, cô mới lén lút quay về biệt thự.
Vừa về đến biệt thự, bước vào trong
phòng khách cô đã nghe thấy giọng Hạ Vũ. Cô liếc vào trong, thấy anh
đang đi đi lại lại trong phòng khách, hai tay chống nạnh, sắc mạnh rất
khó coi. Tiểu Bạch và Hắc Tử ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cúi đầu.
“Người đâu? Tôi bảo các cậu đi tìm, kết
quả đâu?” Giọng Hạ Vũ không lớn, nhưng lại khiến người khác cảm nhận
được anh đang tức giận, sự phẫn nộ đã đạt tới cảnh giới cao nhất, không
phải gào thét, không phải to giọng mắng mỏ, mà là vô thanh thắng hữu
thanh (Im lặng còn hơn nhiều lời).
“Sếp, chúng tôi đã tìm rồi mà.” Tiểu Bạch ấm ức đáp lại. Vừa nghe thấy Kỷ Lương một mình mạo hiểm đi, bọn họ đã vội vàng chạy đi tìm, nhưng thành phố S nói lớn không lớn, mà nói
nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa, lúc đó mọi người đang biểu tình, chỗ nào
cũng toàn người là người. Tìm một người trong tình huống hỗn loạn như
vậy, thật sự rất khó khăn.
“Đúng thế, đúng thế.” Hắc Tử đứng bên
cạnh phụ họa, nhưng vừa bị Hạ Vũ trừng mắt nhìn, giọng điệu đã mềm nhũn
xuống, vội vàng sửa lại, nói không đúng, không đúng.
“Tìm tiếp cho tôi! Không thấy người thì điều thêm người tới đây tiếp tục tìm…”
Tiểu Bạch nhìn Hạ Vũ chằm chằm, cuối
cùng thốt lên: “Sếp, anh bị ngốc à?” Điều thêm người tới đây? Đây đâu
phải là tác phong của Hạ Vũ. Nhiệm vụ ở đây cũng không khó, hôm nay hắn
và Hắc Tử cũng đã túm được một đám người gây rối ném vào trại tam giam,
chờ khi lôi cổ được con cá lớn ra sẽ tính sổ cả thể.
Hạ Vũ cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá đà, anh xoa xoa mặt, vừa định nói gì, thì khóe mắt bất chợt nhìn
thấy bóng người đang đứng ngoài cửa!
Bị phát hiện, Kỷ Lương gãi đầu đi vào phòng: “Ha ha ha --- tôi về rồi.”
“Kỷ Lương, may mà chị đã về.” Tiểu Bạch
như nhìn thấy vị cứu tinh, hai mắt sáng lên nhìn cô: “Nếu chị mà không
về, chúng tôi… chúng tôi sẽ bị cái người nhà chị dùng mắt giết chết, sau đó hành xác cho hả giận mất.” Tiểu Bạch vừa thao thao bất tuyệt, vừa
làm ra dáng vẻ con dâu nhỏ hoảng sợ. Nếu trên tay hắn mà có thêm một
chiếc khăn tay thì càng hoàn hảo.
Kỷ Lương liếc nhìn cái người họ Hạ nào
đó mặt vẫn đen thui đang đứng bên cạnh, giả vờ hắng giọng: “Việc đó…
Không phải tôi không sao đây sao? Bình tĩnh, bình tĩnh…” Vừa dứt lời, cô đã nhận được một ánh mắt lạnh lùng bắn tới khiến cô suýt nghẹn lời!
Hic! Thật khủng bố mà… Cô coi như có thể hiểu được, cảm nhận của đám
Tiểu Bạch rồi.
“Này… nếu chị đã về rồi, thì tôi với Hắc Tử đi trước đây, hai người… cứ từ từ nói chuyện!” Trước giờ, Tiểu Bạch
luôn là người rất biết điều. Tình hình tiếp theo,hai người ngoài bọn họ
không nên ở lại thì tốt hơn, tránh tai bay vạ gió. Ba mươi sáu kế, chạy
là thượng sách.
“Này --- chờ đã!” Móng vuốt của Kỷ Lương vươn tay, nắm lấy tay hắn, không cho hắn rời đi như vậy. Đùa à, vị đại
gia kia đang nổi trận lôi đình, cô đâu muốn một mình ở lại đối mặt với
ngọn băng hỏa sơn kia: “Tôi vừa lấy được một chút tin tức, cậu, cậu cũng ở lại bàn bạc đi!”
“Lại đây!”
Kỷ Lương vừa nói xong, cánh tay đã rơi
vào bàn tay của Hạ Vũ, bị anh lôi đến salon. Sau đó, cô nhìn thấy anh
lấy từ trong tủ quần áo ra một hòm thuốc, thuần thục lấy bông và cồn ra.
“Đợi… đợi đã!” Kỷ Lương đưa tay lên che mũi: “Việc này… Để… để Tiểu Bạch làm đi, không phải cậu ta là bác sĩ sao…”
Hạ Vũ trừng mắt lườm cô một cái, cuối
cùng vẫn đưa thứ gì đó trong tay cho Tiểu Bạch, để hắn tiếp nhận nhiệm
vụ xử lí vết thương trên mũi cho Kỷ Lương, còn tiện mồm nói: “Nhẹ tay
một chút.”
Khi Tiểu Bạch tiếp nhận hai thứ kia, hắn chợt cảm thấy như gánh trên vai một trọng trách. Hắn cẩn thận lột miếng băng trên mũi Kỷ Lương ra ---.
“A ---.” Lúc ấy Kỷ Lương chỉ xử lí qua
loa, cầm máu cho vết thương! Nhưng miếng băng dính trên miệng vết thương cả một ngày, máu đã ngừng chảy, nhưng miếng băng dính vào mặt càng chắc hơn, giờ bị Tiểu Bạch kéo ra, cũng kéo vào miệng vết thương,cảm giác
như kéo cả da thịt ra cùng, khiến cho cô không nhịn được, hít một hơi
lạnh rồi la hét ầm ĩ.
Cô vừa kêu lên thì Hạ Vũ đứng bên cạnh
cũng lập tức lạnh giọng ra lệnh cho Tiểu Bạch nhẹ tay hơn. Tiểu Bạch chỉ đành khóc thầm, phải nhẹ tay thế nào nữa đây? Miếng băng dính chặt vào
da như vậy, dù hắn có nhẹ tay đến mức nào cũng sẽ động đến miệng vết
thương. Đại gia nhà anh, nếu đau lòng thì tự tới mà làm --- tiếc là… mấy lời này hắn không dám nói thành lời.
“Con mẹ nó, cậu nhẹ tay chút đi.” Nhìn
vết thương trên mũi Kỷ Lương lại chảy máu, trán toát mồ hôi, Hạ Vũ không nhịn được lại nhắc tiếp.
“Mẹ nó! Ông đây đã nhẹ tay lắm rồi!”
Tiểu Bạch phát hỏa! Gã này không phải từ trước đến giờ đều nổi tiếng là
mặt lạnh hay sao? Sao giờ lại giống như mẹ già lắm mồm vậy: “Rốt cuộc
anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Lúc bác sĩ đang chữa bệnh, kị nhất là
có người đứng bên cạnh nói ầm nói ĩ!” Hắn trực tiếp dùng thân phận của
mình để trấn áp anh: “Anh cứ đứng cạnh nói này nói kia, tôi phân tâm,
không cẩn thận lại lệch tay, kết quả vừa làm đau cô ấy, lại vừa khiến
anh đau lòng.” Đây không phải là tự ngược hay sao?!
Tuôn xong một tràng dài, hắn vừa lòng
nhìn Hạ Vũ ngậm miệng, tay mới tiếp tục xử lí vết thương cho Kỷ Lương:
“Làm thế này…” Tay hắn cầm cồn, chuẩn bị đổ vào vết thương của Kỷ Lương
để diệt khuẩn: “Đổ cồn vào sẽ hơi đau, chịu đựng một chút.” Sau khi
nhanh chóng rửa sạch vết thương, Tiểu Bạch nhìn mũi cô, nói: “May mà
không đụng gãy mũi chị, nếu không người nào đó sẽ bốc hỏa thật mất…”
Người đàn ông đang yêu thật đáng sợ, vì sao à? Cứ nhìn hình mẫu như đồng chí Hạ Vũ là biết ngay!
Kỷ Lương trừng mắt lườm hắn một cái, để cho hắn đừng nói linh tinh nữa, mau mau xử lí tốt vết thương cho cô.