Ba người Kỷ Lương nhìn vẻ mặt thoải mái ra vẻ ta đây của ả ta, nhất thời mọi người đều không biết ả ta đang cố tình tỏ vẻ như thế, hay đã dự
liệu từ trước rồi. Sự việc liên quan đến tính mạng nhiều người, chỉ cần
làm sai một bước, thì hậu quả sẽ không thể lường trước được. Vốn cứ
tưởng việc hạ gục ba chốt canh gác là việc đơn giản, không ngờ lại hái
nhầm đoá hoa độc, khiến bọn họ trở nên rối loạn.
Thời gian
trôi qua từng chút một, ở bên này, vẻ mặt Mạt Hoa Đới Duy vẫn vô cùng
đắc ý, còn bên kia, Hạ Vũ vẫn đang chờ tin tức của bọn họ.
“Còn bao lâu nữa mấy tên kia sẽ liên lạc với cô?” Kỷ Lương lên tiếng hỏi. Cố
gắng kìm nén suy nghĩ muốn tát cho ả kia mấy cái, dám coi sinh mệnh của
bao nhiêu người dân Trung Quốc như một trò chơi! Còn nói chết cùng à?
Hừ, tôi nhổ vào — cô quá tự kỷ rồi đấy!!!
Mạt Hoa Đới Duy nhìn đồng hồ điện tử để trên bàn, nét mặt khó giấu được vẻ đắc ý: “Còn không tới
một phút nữa, mấy người là người Trung Quốc à?” Ánh mắt ả đảo một vòng
qua ba người, rồi dừng lại trên người Trầm Sùng. Ả đưa lưỡi liếm một
vòng đôi môi gợi cảm của mình một cách thật quyến rũ, ánh mắt như muốn
nhìn xuyên thấu qua bộ trang phục tối màu đang phủ lên thân thể hắn kia. Tuy cách một lớp quần áo, nhưng ả vẫn có thể nhìn thấy cơ thể đó thật
mê người: “Bọn họ đều nói, người Trung Quốc đều là thâm tàng bất lộ…”
Giọng nói của ả cực kỳ khiêu gợi: “Quả nhiên là như vậy, anh làm cho tôi thật sự có cảm giác…”
Trầm Sùng tặng cho ả một nụ cười rất đẹp:
“Nhưng tôi chỉ sợ hai cái túi silicon trước ngực cô sẽ không chịu nổi sự dũng mãnh của tôi thôi. Chuyện đó đang làm dở lại bị phá giữa chừng,
mất hứng lắm, hoặc là, đến hôm sau, nhìn người nằm bên cạnh mà giật mình hoảng sợ…” Nét mặt hắn thể hiện rõ, vẻ đẹp giả tạo này không phải khẩu
vị của hắn. Sau đó, hắn lập tức biến sắc, không còn sự ấm áp như vừa
rồi, hắn đưa tay nắm vai ả, bình tĩnh nói: “Ngoan ngoãn phối hợp với
chúng tôi, đừng mong giở mánh khoé ra đây, nói mau…”
Mạt Hoa Đới Duy bị hắn nắm phát đau, nhưng cũng nhất quyết không nói gì, chỉ ngậm miệng giữ im lặng.
Hắc Tử đã truyền lại tin tức ở bên này về chỗ Hạ Vũ, chỉ còn ba mươi giây nữa là đến lần liên lạc tiếp theo.
“Kỷ Lương—.” Hắc Tử đưa điện thoại di động cho cô: “Này… sếp tìm chị.”
Kỷ Lương đón lấy điện thoại: “Sao thế?”
“Tôi cho em ba giây suy nghĩ, sau đó nói cho tôi biết, em có làm được
không?” Giọng nói không trầm bổng, lại mang theo sự uy nghiêm vô hình.
Đây là Hạ Vũ khi chấp hành nhiệm vụ, sẽ không để tình cảm cá nhân quấy
nhiễu hành động của mình, lấy việc hoàn thành nhiệm vụ là tôn chỉ cao
nhất.
Ba giây sau, Kỷ Lương trả lời: “Làm được!” Câu trả lời ngắn
gọn, lưu loát, là câu trả lời mà Hạ Vũ rất chờ mong. Cô không biết,
người đàn ông ở đầu dây bên kia, chỉ vì một câu nói của cô mà khẽ mỉm
cười, dường như đã đoán trước được đáp án của cô.
“Kỷ Lương.”
“Ừ?”
“Em có thể, tôi tin em.”
Nói xong, anh không chờ cô đáp lại, lập tức ngắt điện thoại.
Vừa dập máy, một bàn tay đã đặt xuống vai anh. Hạ Vũ quay đầu lại, thấy Tiểu Bạch đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chân thành, thâm tình
lên tiếng: “Ừ, sếp à, anh có thể mà, tôi tin anh!” Thật dịu dàng, thật
đáng sợ! Diêm Vương máu lạnh này mà cũng có mùa xuân rồi sao?!
Tiểu Bạch nhìn trời mưa tầm tã bên ngoài, thật đúng là một ngày kỳ lạ. Nghe
mấy người già nói, bên phía Đông Nam Á này rất nhiều tà ma, cái gì mà
nuôi dưỡng ra mấy tên quỷ nhỏ, mấy cô hồn vất vưởng linh tinh, từ khi
đến đây, sếp Hạ cũng trở nên không bình thường chút nào.
Hạ Vũ lạnh mặt không thèm để ý đến sự chế nhạo của hắn: “Sắp xếp ổn thoả chưa?”
Hừ! Chẳng thú vị gì cả!
Tiểu Bạch thầm thở dài, tuy rất muốn nhiều chuyện, nhưng trước mắt thì
nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn. Biết tin bên kia đã hạ gục trạm gác, Hạ Vũ
phái hắn chuẩn bị đánh úp máy bay. Hắn đã chọn hai người bên phía
Myanmar để trợ giúp, phụ trách ném đạn pháo sáng. Đây là sản phẩm do một thành viên trong tổ hắn nghiên cứu ra, nhìn thì giống pháo hoa bình
thường, nhưng nếu không có kính bảo hộ đặc biệt, thì người nhìn sẽ bị mù khoảng mười giây.
Trạm gác bên sườn núi đã bị gạ gục, Hạ Vũ và
Tiểu Bạch lợi dụng điểm mù đối với người theo dõi trên máy bay để tiếp
cận phía dưới, bật bộ đàm lên, dặn phía Kỷ Lương giữ liên lạc, như vậy
mới có thể hỗ trợ hành động.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một,
Kỷ Lương cầm điện thoại, sau đó tự nhủ: “Mày không phải Kỷ Lương, mày là Mạt Hoa Đới Duy…”
“Đinh linh linh linh…” Điện thoại vang lên đúng thời gian đã dự đoán.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trầm Sùng và Hắc Tử, Kỷ Lương lắc lắc eo nhỏ, đặt mông ngồi xuống ghế, nhấc ngón út lên, nhận điện thoại: “Ha — hắt
xì…” vừa mở miệng đã hắt xì một cái, khiến đối phương sửng sốt một chút, lập tức thương xót hỏi:
“Bị cảm à?”
“Ừ…” Cô giả vờ hắng hắng giọng, nũng nịu oán trách: “Ở cái nơi quái quỷ này, chẳng thoải mái chút nào…”
“Chờ xong việc, chúng ta sẽ tìm một nơi thật tuyệt vời, ‘nghỉ ngơi’
thoải mái một chút…” Giọng của gã đàn ông kia vô cùng dâm tà: “Bây giờ
người ta cũng rất muốn ~”
Đồ dâm tặc! Kỷ Lương quay về phía sau,
mày khẽ nhướng lên với bọn họ, ý muốn nói: Nhìn đi, đây là đàn ông các
người đấy, đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mật hiệu ám
hiệu cái khỉ gì? Ở trước mặt phụ nữ thì cũng chỉ là cứt thôi! Câu cuối
cùng này là điều cô muốn nói với Mạt Hoa Đới Duy.
A— thần tượng của tôi!!!
Hắc Tử trợn trừng mắt nhìn Kỷ Lương diễn. Rõ ràng một giây trước vẫn là một cô nàng thô lỗ đầy nam tính, thế mà giờ lại trở nên quyến rũ, mê
hoặc khiến người ta run cả da đầu.
Trầm Sùng cũng thấy da đầu mình
run lên, nhưng không phải vì Kỷ Lương, mà vì nghĩ đến cái người đàn ông
nào đó đang ở chỗ khác, giờ anh ta đã nghe trực tiếp toàn bộ tình hình ở bên này, không biết… anh ta có cảm giác gì?
Cảm giác gì?
Nhìn sắc mặt là biết.
Tiểu Bạch nhìn người đàn ông bên cạnh mình… Không, không cần nhìn, chỉ
cần đứng cạnh cũng đã cảm thấy hơi lạnh như băng phát ra trên người anh
ta rồi.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Mặt Hạ Vũ xanh mét, biết
rõ là cô đang làm nhiệm vụ, nhưng nghe thấy cô dùng giọng nói như thế để nói với gã đàn ông khác, anh vẫn cảm thấy dạ dày như co thắt lại. Lại
nghĩ đến vài năm qua, rốt cuộc đã có bao nhiêu gã đàn ông được nghe
giọng nói quyến rũ mị hoặc đó của cô? Anh sẽ… anh sẽ……
Mắt anh lạnh lẽo quét qua Tiểu Bạch cũng đang đeo tai nghe bên cạnh.
Oái! Hắn không nghe nữa, được chưa?!
Tiểu Bạch đưa tay, ngoan ngoãn bỏ tai nghe xuống. Trong khoảnh khắc bấm nút tắt điện đàm đi, hắn vẫn nghe thấy rất rõ tiếng Kỷ Lương đang cười
đùa cùng gã đàn ông kia, trong lòng hắn thầm cầu nguyện thay cho cô,
cũng tiện đà mặc niệm luôn cho gã đàn ông không biết sống chết kia…