Cuối cùng, sau khi gã tiểu xong, thì toàn thân Kỷ Lương cũng ướt hết.
Gã kia trút hết được ra còn thoải mái rùng mình một cái, rót nốt một
vài giọt còn lại lên đầu Kỷ Lương, sau đó tiếp tục ngân nga một ca khúc
nào đó, quay về căn nhà gỗ. Lúc đi tới cửa, gã ngừng lại, bô bô nói
chuyện cùng gã canh gác bên ngoài. Hai tên đó chỉ cách căn nhà gỗ khoảng ba mét.
Cơn tức của Kỷ Lương nghẹn cứng trong cổ nhưng cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ vừa hít vào sẽ hít cả nước tiểu vào trong mất.
Hắc Tử, cậu trước! Trầm Sùng ra hiệu bằng tay với cậu, yên lặng vươn ba ngón tay bắt đầu đếm ngược:
Ba, hai, một!
Ngay khi ngón tay cuối cùng thu về, Hắc Tử đã tiến sát lại, leo lên
sườn núi, rõ ràng là một người to lớn như vậy, đến lúc hành động lại
nhanh nhẹn, linh hoạt như một con khỉ núi. Kỷ Lương cũng bám theo. Trầm
Sùng tiện tay cầm một hòn đá ném sang một bên tạo tiếng động đánh lạc
hướng…
Hai gã kia quả nhiên bị tiếng động làm xao nhãng, đồng thời
quay về hướng Trầm Sùng ném đá, hoàn toàn không chú ý bọn họ ở đằng sau. Một bóng đen như u linh lẳng lặng tiến lại gần, mang theo lưỡi hái của
tử thần, chỉ chờ thời cơ là hạ thủ…
Hắc Tử vươn ra, một tay chính xác bịt miệng gã kia, tay còn lại cầm quân đao kề sát vào cổ gã.
Soạt—
Kỷ Lương nghe thấy tiếng dao tiếp xúc với da thịt, rồi tiếng cắt đứt động mạch, mùi máu tươi lan tràn trong không khí.
“Có thể là cành cây bị gãy hay gì đó…” Gã đứng đằng trước vẫn còn đang
theo dõi động tĩnh trong rừng, không hề biết đồng bọn của mình đang trợn trừng mắt đầy hoảng sợ ở đằng sau, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào, ngay cả giãy dụa cũng không thể…
Chỉ có sự đau đớn đến tận
cùng lúc ban đầu, còn sau đó, cả người gã như tê liệt, không thể nhúc
nhích nhưng có thể cảm nhận được lưỡi dao trên cổ càng lúc càng ngập sâu vào, máu trong người không ngừng tuôn ra.
Không đau không ngứa,
nhưng lại cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh của mình đang mất dần đi. Tình huống này, thật cực kỳ kinh khủng. Kỷ Lương bất giác nuốt nước miếng,
cảm thấy cổ họng mình hơi căng thẳng.
Gã kia phát hiện tên đồng bọn sau lưng không đáp lời, nghĩ là đối phương đã vào nhà, liền nói nhỏ:
“Vì sao tao lại phải ở ngoài này chịu muỗi cắn chứ…” Còn chưa than vãn
xong, gã xoay người đã thấy ngay khuôn mặt xa lạ của Hắc Tử hiện ra
trước mắt, gã sửng sốt: “Mày…” Đầu óc đồng thời cũng hoạt động để xác
nhận, hắn chưa từng nhìn thấy người này, liền giơ cao khẩu súng trong
tay, đang định gọi đồng bọn trong phòng thì Kỷ Lương đã đi trước một
bước, nhảy vọt qua, tay trái bịt mũi và miệng gã, tay phải rút quân đao
bên hông, tay khẽ gạt qua, định cắt vào cổ gã…
Nhưng một giây trước khi quân đao chạm vào cổ gã, đối phương lại mạnh mẽ chống cự, nên quân
đao đi lạc hướng, không cắt sâu vào cổ gã như cô muốn mà hơi trượt đi,
găm thẳng vào vai gã.
Hỏng bét!
Kỷ Lương kinh hãi, tay trái
càng không dám thả lỏng, dùng sức bịt miệng, mũi đối phương, chỉ sợ hắn
phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ nhất cũng làm hỏng hết kế hoạch lần
này.
Gã kia khoẻ hơn Kỷ Lương gấp nhiều lần, khuỷu tay giật về phía sau, đập thẳng vào xương sườn của Kỷ Lương. Thừa dịp Kỷ Lương đau đớn,
gã muốn vùng thoát ra khỏi sự kiềm chế của cô. Trong lúc giằng có, chợt
có ánh sáng lạnh loé lên trước mắt, quân đao trong tay Hắc Tử xoẹt qua
cổ gã ngay trước khi gã kịp há mồm lên tiếng kêu cứu.
Một đao đứt lìa cổ.
Kỷ Lương ngẩn người nhìn cái đầu kia, chậm rãi tách ra khỏi cơ thể hắn
rơi xuống, rất may là Hắc Tử đã đưa tay ra đón được, lặng lẽ đặt xuống
đất không tạo ra tiếng động nào.
Trầm Sùng không biết đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, vỗ vỗ vai cô để cô phục hồi tinh thần, bước tiếp
theo mới là bước quan trọng nhất. Trầm Sùng giơ bốn ngón tay ra với bọn
họ, ý bảo bên trong có bốn người.
Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn năm phút nữa là đến lần tiếp theo bọn chúng liên lạc với đồng bọn đang ở trên máy bay.
Căn cứ vào tin tức mới nhất từ tiền phương truyền đến, thì vừa rồi đối phương lại bắt đầu bất mãn, tiếp tục giết hại con tin.
“Đừng đợi nữa.” Giọng phụ nữ truyền ra từ trong phòng: “Lát nữa liên lạc, trực tiếp bảo bọn họ hành động đi.”
Hành động!
Trầm Sùng đạp thẳng cửa ra, quẳng vào trong một viên pháo sáng. Tuy uy
lực của pháo sáng nhỏ hơn các loại bình thường rất nhiều, nhưng với diện tích của căn nhà gỗ này, thì hiệu quả vô cùng tốt. Nếu dùng đạn pháo
sáng lớn, có thể sẽ bị mấy tên ở sân bay phát hiện ra.
Khi pháo
sáng phát nổ trong căn nhà gỗ, mấy tên bên trong chỉ vừa kịp nhìn thấy
cửa mở ra, sau đó trước mắt chói loà, còn chưa kịp phản ứng gì thì tai
đã nghe được vài tiếng súng giảm thanh vang lên, tạch tạch tạch—.
Sau đó…
Không có sau đó.
“Các người là ai?”
Khi cô ả trong căn nhà gỗ định thần lại thì phát hiện mình đã bị chế trụ.
“Mạt Hoa Đới Duy.” Trầm Sùng hơi bất ngờ, ả đàn bà trong căn nhà gỗ,
nhân tình của gã cầm đầu vụ cướp máy bay lần này, lại chính là cô ta!
Mạt Hoa Đới Duy, trong tiếng Campuchia có nghĩa là hàng trăm loài hoa. Ả đàn bà này, cũng giống như tên, vẻ ngoài đẹp như hoa thơm cỏ lạ, dáng
người cao gầy mê người, là một báu vật trời cho khiến đàn ông trở nên
điên cuồng.
Đương nhiên, đó cũng không phải là nguyên nhân khiến
cho Trầm Sùng nhớ đến cô ta. Nói chung, có thể gây ấn tượng sâu sắc cho
tổ nhiệm vụ đặc biệt của bọn họ, thì hoặc sẽ là một người khiến bọn họ
đặt cả trái tim, còn nếu không, sẽ là kẻ khiến bọn họ đặt vào sổ đen.
Mạt Hoa Đới Duy chính là một kẻ bị đặt trong sổ đen.
Cô ả là con
gái của một nhân vật cao cấp có tiếng trong tổ chức Khmer đỏ Campuchia.
Một kẻ phiền toái như vậy lần này lại sát cánh cùng phần tử khủng bố của Myanmar, sự tình xem ra không đơn giản như hắn nghĩ.
Bị Trầm Sùng
gọi tên, khuôn mặt xinh đẹp của Mạt Hoa Đới Duy sợ run lên, sau đó lập
tức lộ ra một nụ cười yêu kiều quyến rũ, dùng tiếng Trung không quá lưu
loát nói: “Ôi… này anh đẹp trai, phải gọi anh thế nào đây?”
Hắc Tử
nhếch miệng, tiến đến trước mặt ả: “Con mụ hiểm độc này, đừng có gây
rối. Tốt nhất là cô nên thức thời mà phối hợp với chúng tôi một chút,
nếu không, ông đây sẽ giết chết cô.” Bọn họ đã nghe không ít những sự
tích về mụ đàn bà nham hiểm này, biệt danh mà giới tội phạm đặt cho ả là Hắc phu nhân.
Thấy nụ cười của mình không được đáp lại, Mạt Hoa
Đới Duy cũng lập tức làm mặt lạnh, ả cười lạnh nói: “Lát nữa bọn họ sẽ
liên lạc lại đây, chỉ cần không thấy tôi trả lời, bọn họ sẽ biết ngay ở
đây xảy ra chuyện, và cho nổ bom, khiến mấy kẻ trên máy bay kia chết hết cùng tôi.”
Trầm Sùng ra hiệu cho Kỷ Lương bước tới: “Cho nên,
chúng tôi cũng bất đắc dĩ phải sắp xếp người thay cô sắp xếp đường lui
cho tốt đây.”
Kỷ Lương mở miệng, lặp lại mật hiệu mà lúc trước cô nghe được, giống giọng điệu của Mạt Hoa Đới Duy đến tám phần.
Mạt Hoa Đới Duy sửng sốt, sắc mặt tối thêm vài phần, nhưng lại lập tức
bật cười: “Tôi đã biết trước là mọi chuyện sẽ không dễ dàng đạt được như thế mà… Các người nghĩ là mật hiệu chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”