Chờ Dương Mục được đưa đi, Hạ Vũ và Hắc
Tử, Tiểu Bạch tìm khắp nơi nhưng quả thật không thấy bóng dáng gã cao to đâu. Gã nào đó có thủ đoạn giải quyết hậu quả thực sự rất sạch sẽ,
không để lại chút tung tích gì để bọn họ có thể điều tra.
Xuống máy bay, đổi xe, trời đã sẩm tối.
Kỷ Lương vặn lưng, vết thương trên người đã được xử lý tốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều: “Rốt cuộc cũng xong việc, có thể về rồi!” Cô cực kỳ nhớ
vị tiểu thiếu gia nhà mình.
“Không không không, trước khi về, chúng ta còn phải tới một nơi.” Tiểu Bạch ngồi ở ghế lái quay đầu nói với cô.
“Hả? Còn phải đi đâu nữa?” Sao cô không nghe nói gì? Lại là nhiệm vụ mới à?
“Đừng lo, lần này không phải là thực hiện nhiệm vụ.” Ý Tiểu Bạch là cô có thể thả lỏng một chút: “Chỉ là đi lấy tin thôi.”
Lấy tin?
Kỷ Lương nhìn Hạ Vũ ngồi cạnh mình, anh
chống cằm, nhìn ra ngoài, có vẻ như không nghe đoạn đối thoại của bọn
họ, lại nhìn sang vẻ mặt hưng phấn quá độ của Hắc Tử đang ngồi cạnh Tiểu Bạch, đúng là không giống dáng vẻ đi thực hiện nhiệm vụ: “Đi đâu?”
“Đi lấy tin, thuận tiện… phóng thích một chút.” Tiểu Bạch nói rất súc tích.
“Đi mua hoa.” Hắc Tử nói trắng ra khiến Kỷ Lương lập tức hiểu ngay.
Như vậy, tức là đi nhà chứa à? Kỷ Lương
quay đầu nhìn ra ngoài, vẫn còn sớm, bây giờ mà đã đi chơi gái à? Không
phải bình thường phải muộn một chút mới đi sao? Giờ này người ta mở cửa
rồi à?… Cô nhìn nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hắc Tử, hắn đúng là nhịn đến
sắp hỏng rồi. Qua hai nhiệm vụ lần này, cô ít nhiều cũng cảm nhận được
sự nguy hiểm trong công việc của bọn họ, mà đám Hắc Tử đều là những
thanh niên trẻ tuổi, dương khí mạnh, nói gì thì nói, để phóng thích một
chút, thì đây cũng là một phương pháp tốt. Nếu không, cứ liên tục thực
hiện nhiệm vụ trong tình trạng áp lực cực cao thế này, thì sớm hay muộn
cũng không chịu nổi nữa. Nhìn Hắc Tử, Kỷ Lương biết, dù bây giờ cô có
phản đối thì cũng không được đoái hoài đến.
Đang mải nghĩ, xe bỗng đi chậm lại.
Kỷ Lương nhìn thoáng ra ngoài, có rất nhiều cô gái mặc quần áo hở hang
đi ra từ những cửa hàng ven đường, vẫy tay, nháy mắt với họ. Mấy cô gái
này chỉ mặc nội y khiêu gợi bên trong, còn bên ngoài, tuỳ tiện khoác một bộ quần áo lên, không thể che đi cảnh xuân cố ý lộ ra ngoài. Khi xe bọn họ lướt qua, mấy cô gái kia liền ưỡn ngực lên, vô tình hay cố tình rơi
áo ngoài, lộ ra cảnh xuân cực đẹp bên trong, hấp dẫn ánh mắt của khách
hàng, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
“Đại ca, xuống dưới xem thử đi!” Thậm chí, có cô còn trực tiếp đi lại gần xe, mời chào khách.
“Lại đây không? Giá của em rất hợp lý, cam đoan anh sẽ thích.”
“Một lần chỉ cần 100 tệ thôi, tuỳ các anh muốn làm gì thì làm.”
Người thì dùng những ngôn ngữ khiêu
khích trắng trợn, người thì dùng ngôn ngữ của cơ thể, quả nhiên là một
chốn ăn chơi xa hoa truỵ lạc, bán sắc buôn hương! Xem ra, áp lực công
việc của các cô ấy cũng không hề nhỏ, chưa đến đêm đã mở cửa, Kỷ Lương
hứng thú nhìn khắp nơi. Trước khi cô vào tổ trọng án, đã từng ở tổ truy
quét tệ nạn xã hội một thời gian. Lúc ấy, mỗi ngày đều phải nhìn mấy thứ này. Ban đầu còn hơi xấu hổ, nhưng sau này thì đã hoàn toàn miễn dịch.
Người ta bị nhìn không xấu hổ, thì cô có gì mà phải xấu hổ? Dù sao cũng là phụ nữ cả.
“Không phải các cậu muốn tìm mấy người
này chứ?” Điều kiện thế này thì cũng quá thấp rồi. Mấy người kéo khách
ven đường này… nói tóm lại, là không an toàn, phần lớn đều có bệnh! Nếu
không nghĩ đến chuyện mình sẽ nhiễm bệnh, thì có thể thử xem, cái gì gọi là trên đầu chữ sắc có một con dao. (Bộ chữ của Trung Quốc, bên trên chữ sắc có bộ đao. Cũng là một câu nói để cảnh cáo đừng ham mê nữ sắc…)
“Đương nhiên không phải.” Hắc Tử gác
chân lên phía trước, tay vòng ra sau đầu, vẻ mặt từng trải nhìn Kỷ Lương nói: “Mấy loại hàng này chỉ nhìn thôi, không chạm vào được, nếu không
sẽ bị lấy mấy bệnh này nọ qua đường tình dục mất… Chẹp chẹp…”
Tiểu Bạch có vẻ quen thuộc, đi qua một
trạm đèn xanh đèn đỏ, rồi chạy thêm một lúc nữa, dừng lại trước một ngôi biệt thự vô cùng lịch sự, cách xa khu phố đầy mùi son phấn dung tục
kia.
Ngôi biệt thự được xây theo kiểu biệt
thự hoa viên. Cả một khu cỏ và vườn hoa rộng lớn làm nổi bật kiến trúc
của ngôi biệt thự. Một đài phun nước được xây ở chính giữa, pho tượng
thần Venus đứng tắm trong đài, trên người không có một mảnh vải che
thân, nhưng lại không mang chút tục tĩu nào, phía sau đài phun nước là
một con đường lớn, dẫn đến một ngôi biệt thự ba tầng. Ngôi nhà được xây
rất rộng, những chi tiết trạm trổ trang trí cũng rất tinh xảo.
“Các cậu xông vào nhà dân à?!” Kỷ
Lương nhìn Tiểu Bạch đánh xe vào biệt thự, dừng lại trong garage rồi
xuống xe. Một mùi hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, lại thêm mùi cỏ xanh khiến tinh thần người ta cũng phấn chấn hơn. Ánh chiều tà trải xuống
khiến cả vườn hoa như được bao phủ bởi màu cam ấm áp, giúp người ta bất
giác thả lỏng thần kinh.
“Cái gì mà nhà dân?” Hắc Tử hớn hở trả lời cô: “Đây là mục tiêu của chúng ta.”
Cái gì? Nhà chứa? Biệt thự hoa viên này là nhà chứa? Không phải chứ?!
Kỷ Lương trợn mắt, không thể tin nổi! ***, đây mà giống nhà chứa à?
“Đi thôi!”
Giọng nói của Hạ Vũ kéo cô ra khỏi sự
kinh ngạc. Lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra: Hạ Vũ cũng cùng đi tới đây…
Không đúng, cách nói chính xác phải là: Chẳng lẽ Hạ Vũ cũng muốn đến
phóng thích một chút sao?
Nhìn bóng người phía trước, trong lòng Kỷ Lương đột nhiên cảm thấy mất đi sự hào hứng lúc trước!
Tiểu Bạch đi trước dẫn đường, bốn người
đi thẳng vào cửa lớn. Hai gã to lớn đứng gác ở cửa vừa nhìn đã nhận ra
Tiểu Bạch là người quen, chỉ gật gật đầu với bọn họ, ý bảo bọn họ có thể vào, cũng không ngạc nhiên vì nhóm bọn họ có thêm một người phụ nữ.
Khách quen à!!!
Kỷ Lương nghĩ vậy, ánh mắt bất giác khẽ lướt qua người Hạ Vũ.
Phía sau cửa lớn là một phòng khách vô
cùng sang trọng, cũng không có vẻ dung tục, những khối điêu khắc trang
trí tráng lệ, trên trần nhà là một bức tranh thần Venus. Venus đứng
trong nước, nhìn như đoá phù dung, chúng thần ở bên cạnh, thưởng thức
thân thể uyển chuyển, xinh đẹp của nàng…
Kỷ Lương đột nhiên hiểu ra, vì sao trong biệt thự hoa viên thanh lịch này lại có nhiều Venus như vậy… Nói ra,
thì trong những vị thần Hy Lạp, Aphrodite, thần Vệ Nữ cũng chính là vị
thần bảo hộ của gái điếm! Tư tưởng về gái điếm của Phương Tây ban đầu
cũng bắt nguồn từ thánh nữ. Ban đầu là cung phụng trong điện thờ, sau
đó, nhờ quan hệ mà dẫn dắt đến sự ham muốn giới tính của các tín đồ, cho nên, Venus chính là thần bảo hộ đầu tiên của gái điếm! Các nhà khoa học phương Tây cũng đã từng nói, vào vài giây mà đàn ông đạt đến cao trào,
thì đầu óc sẽ hoàn toàn trống rỗng, gần với thần thánh nhất, điều này
cũng xuất hiện trong mật mã Da Vinci rồi.
Trong tiếng Anh, Venus vừa có nghĩa
là giai nhân tuyệt thế, nhưng cũng lại có ý là vị thần của tình dục. Cho nên, trong biệt thự hoa viên này, dùng Venus để ám chỉ bản chất – tầm
hoa vấn liễu của nó – thật sự là quá hợp lý.
Trên sàn phòng khách được trải một lớp
thảm lông rất dày, vừa nhìn đã biết vô cùng xa xỉ, đồ đạc trong phòng
cũng đều là những đồ được trạm chổ tinh tế, lớp vải bọc hoa lệ của ghế
salon cực kỳ hợp với những chi tiết điêu khắc tinh xảo của nó.
Khi đám người Kỷ Lương bước vào, trong
phòng khách đã có không ít người, cả trai lẫn gái đều tự nói chuyện với
nhau, thỉnh thoảng còn vọng đến vài tiếng cười. Khung cảnh nhìn vô cùng
hài hoà, khiến Kỷ Lương nghĩ nơi mình vừa bước vào không phải là nhà
chứa, mà là một bữa tiệc rượu do một vị đại gia nào đó tổ chức.
“Các cậu xác định là tới đây để chơi gái à?” Kỷ Lương nhỏ giọng hỏi Tiểu Bạch. Các cô gái trong phòng khách vô
cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy rất có khí chất, rất có trình độ, không
giống mấy người làm trong ngành kinh doanh vốn tự có này.
“Không chỉ tôi có thể chơi, mà chị cũng
có thể chơi.” Tiểu Bạch hớn hở nói với cô: “Ở đây không chỉ cung cấp phụ nữ cho đàn ông, mà còn cung cấp cả đàn ông cho phụ nữ, phù hợp với quan niệm nam nữ bình đẳng của xã hội hiện đại!”
Kỷ Lương nhìn những cậu nhóc chỉ khoảng
hơn hai mươi, khuôn mặt thanh tú, nhìn rất khôi ngô, sáng sủa, nhưng đều có một điểm chung là: hình thể rất đẹp, khiến cho người khác vừa nhìn
đã cảm thấy có một sự bùng nổ ẩn chứa trong cơ thể họ.
Đang nhìn, thì trước mắt đột nhiên tối
sầm lại, một bóng người to lớn như tượng chặn tầm quan sát của cô. Kỷ
Lương ngẩng đầu, thấy Hạ Vũ, đang định vòng qua anh, thì một người phụ
nữ xinh đẹp đang đi từ tầng hai xuống, khiến cho cả đàn ông lẫn phụ nữ
đang nói chuyện ở đây đều ngừng lại.
Người phụ nữ đó rất đẹp, tóc màu rám
nắng được búi gọn đơn giản, hất sang một bên, lộ ra cái cổ xinh đẹp của
cô, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đặt dấu ấn của mình lên
đó. Đường nét của cô rất sâu, chắc là con lai, làn da trắng nõn, khuôn
mặt trái xoan, mắt như quả hạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt
khiêu gợi, dụ dỗ đàn ông tới hái. Lúc vừa nhìn thì sẽ nghĩ người phụ nữ
này chắc khoảng ba mươi tuổi cho nên mới có cảm giác mê người này, nhưng nhìn kỹ mặt cô, thì sẽ cảm thấy cô chỉ khoảng tầm hơn hai mươi, trên
khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu lại dấu vết của thời gian!
Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất mê
người. Xem ra, địa vị của cô ta ở đây cũng cao, nên khi cô vừa xuất
hiện, mọi người đều chuyển mắt về phía cô, mà ánh mắt cô, chỉ dừng lại
trên người đàn ông đứng trước mặt Kỷ Lương.
“Bạch tiên sinh, đã lâu không thấy
các anh ghé qua chỗ tôi, chẳng lẽ lần trước tôi tiếp đón không chu đáo
à?” Cô ta hỏi Tiểu Bạch, nhưng ánh mắt thì không hề rời khỏi Hạ Vũ.
“Sao thế được.” Tiểu Bạch rất ra dáng
quý ông, dịu dàng cầm tay cô, hôn nhẹ lên: “Tiểu thư xinh đẹp, chúng tôi đâu có nhàn hạ như em, chúng tôi phải cố gắng làm việc, mới có tiền mà
đến đây liếc nhìn em một cái đấy chứ.”
“Ha ha —.” Cô ta bị sự hài hước của hắn
chọc cười khúc khích, lịch sự hôn lên mặt hắn một cái: “Anh không biết
sao, lúc nào tôi cũng hoan nghênh các anh mà.” Sau khi nói xong, cô ta
thuận thế cũng định hôn lên mặt Hạ Vũ một cái, nhưng vừa tới gần, Hạ Vũ
đã lùi lại, giơ tay ra: “Rất vui khi được gặp cô!” Hạ Vũ nói.
“Anh vẫn vậy…” Trong ánh mắt u oán của cô ta đầy vẻ trách móc, trách anh không hiểu phong tình.
“Có vui hơn em không?” Cô gái yểu điệu
đưa tay ra, nhẹ cầm lấy tay anh, móng tay sơn màu hồng nhạt, nhẹ nhàng
gãi gãi vào lòng bàn tay anh, ý khiêu khích: “A… đây là…”
Cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của cô à?
Khoé miệng Kỷ Lương giật giật, sau đó nở nụ cười: “Chào cô, tôi là Kỷ Lương, rất vui khi được gặp cô!”
“Tôi là Eliza, rất hân hạnh được biết
cô.” Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm đánh giá Kỷ Lương, không giấu sự thăm
dò: “Hạ, em không biết là chỗ anh cũng có thành viên nữ.”
Chỉ một câu đã phân định thân phận của Kỷ Lương và Hạ Vũ, lại càng giống một câu hỏi dò hơn.
“Cô ấy là…” Hạ Vũ đang định nói, thì Tiểu Bạch đã chen trước.
“Thành viên nữ có thế mạnh của thành
viên nữ.” Tiểu Bạch nói, thuận tiện giới thiệu luôn thân phận của Kỷ
Lương: “Kỷ Lương là thành viên mới gia nhập, sau này sẽ thường xuyên đưa cô ấy tới đây chơi. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy đến chỗ em, phải tiếp đãi cho thật tốt nhé.”
Câu nói của Tiểu Bạch làm Eliza thu lại
thái độ thù địch với Kỷ Lương, nhiệt tình mời chào: “Nếu Bạch tiên sinh
anh đã lên tiếng, thì tôi đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt rồi. Tôi
nhất định sẽ khiến cho Kỷ tiểu thư có một đêm khó quên.” Nói xong, cô ta quay sang gọi một người đàn ông trẻ tuổi đứng cách đó không xa: “Roger, hầu hạ vị tiểu thư này cho tốt.”
Lúc này, Hắc Tử đã quen đường, đưa một
cô gái lên tầng. Bên cạnh Tiểu Bạch cũng xuất hiện một cô gái nhìn rất
khéo léo, khoé miệng Kỷ Lương không kìm được, hơi co rút, lại nhìn sang
Hạ Vũ, thấy anh cũng đang nhìn mình!
Cô hơi ưỡn ngực lên, nhưng lại nhận
ra cách đứng này càng làm lộ ra khuyết điểm ngực phẳng của mình, liền
điều chỉnh lại, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình: đó là một cậu nhóc
còn trẻ, làn da màu lúa mạch khiến người ta dường như có thể cảm nhận
được hương vị của mặt trời. Mày rậm, mắt to, tạo ra cảm giác vừa tươi
trẻ, vừa mạnh mẽ! Một cậu nhóc như vậy, nếu đặt trong sân trường đại
học, tuyệt đối sẽ là một nhân vật làm mưa làm gió, hấp dẫn ánh mắt của
nữ sinh.
Tại sao lại tới mức đến đây làm công việc này?
Kỷ Lương không hiểu, hơn nữa, không chỉ
cậu nhóc này, mà cả những cô gái, chàng trai khác cũng thế. Còn Eliza
này là ai? Có quan hệ gì với Hạ Vũ…
Nhìn cô ta đứng bên cạnh Hạ Vũ, tạo
thành một bức tranh vô cùng hoà hợp, chói mắt, khiến cho lòng cô cảm
thấy rất chán nản, vô vị.
Nhưng mà, cô “cũng chỉ là” một thành viên trong nhóm bọn họ, tư cách gì mà chán nản?
Sau đó, càng nghĩ, lại càng thấy vô vị…
“Anh đẹp trai, đi nào! Chúng ta đi ăn gì đã, sau đó, từ từ hưởng thụ một đêm tuyệt vời!” Cô kéo người đàn ông
bên cạnh, cố tình to giọng, sau đó kéo anh ta đi về phía khu bày tiệc.
Tiểu Bạch nhìn sắc mặt thâm trầm, đen
thui bên cạnh mình. Hạ Vũ bây giờ y như một ông chồng bị cắm sừng, hắn
nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy mình ôm rơm nặng bụng, khi không lại
tự đi tìm việc cho mình, tự gây sức ép cho mình thế này.
Nhân lúc Eliza vừa rời đi một chút, Tiểu Bạch đến gần Hạ Vũ, nhỏ giọng nói: “Sếp, phải biết bỏ con cá nhỏ, bắt
con cá lớn, anh phải nhịn, nhịn xuống!” Nhìn anh như vậy, Tiểu Bạch thực sự lo lắng liệu giây tiếp theo, anh ta liệu có trực tiếp móc súng ra,
bắn thẳng vào gã đàn ông bên cạnh Kỷ Lương hay không.
“Tốt nhất là phương pháp của cậu hữu
dụng!” Hạ Vũ mạnh mẽ nói, nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trong
khu tiệc rượu, trong đầu không ngừng nổi lên vị chua chát — anh tuyệt
đối sẽ không thừa nhận cảm giác đó là ghen, anh chỉ cảm thấy Kỷ Lương
không hề có chút cảnh giác nào, làm sao có thể tuỳ tiện đứng gần một
người đàn ông xa lạ như thế chứ!
“Khụ —.” Tiểu Bạch chột dạ ho khẽ, nói
thật, trong lòng hắn bây giờ cũng không chắc chắn lắm, có điều… nhìn hai người cao tuổi bọn họ vẫn mập mờ nửa vời như vậy, hoàng đế không vội,
thái giám đã vội muốn chết, nên hắn mới quyết định ra tay tương trợ một
chút. Bên phía Kỷ Lương thì hắn không dám khẳng định, nhưng bên phía Hạ
Vũ thì hắn có thể khẳng định, tuyệt đối anh sẽ không thể nào trơ mắt
nhìn Kỷ Lương và người đàn ông khác lăn lộn trên giường, nếu như đến lúc đương sự phát triển đến nông nỗi đó, Hạ Vũ chắc chắn sẽ bùng nổ!
Mà khi đó… ha ha ha — hắn tuyệt đối
không phải là vui sướng khi người khác gặp hoạ. Với tính tình thiện
lương thuần khiết như hắn, thì tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm với
đồng đội nên mới đặt ra kế sách này.
“Eliza, chúng tôi đi thẳng về đây cũng
chưa ăn gì,” thấy Eliza quay lại, Tiểu Bạch lại bày ra dáng vẻ quý ông
như lúc trước: “Em đưa sếp nhà tôi đi ăn gì đó đi.”
Eliza nghĩ Tiểu Bạch tạo cơ hội cho cô,
liền tặng cho Tiểu Bạch một ánh mắt cảm tạ: “Hạ, đi thôi, hôm nay đầu
bếp làm không ít đồ ăn Trung Quốc, không biết có hợp khẩu vị của anh
không.”
“Ừ!” Hạ Vũ gật gật đầu, cũng không chờ cô, đi thẳng tới nơi bày tiệc.
Trên phương diện đồ ăn, thì Eliza hoàn
toàn tuân thủ theo câu nói của người Trung Quốc: “Ăn như một vị Hoàng
đế.” Tất cả các món ăn đều được làm rất cẩn thận, vừa có món Âu cũng vừa có món Trung Quốc, thoả mãn tất cả những khẩu vị khác nhau của mọi
người. Trừ món chính, còn có không ít những món tráng miệng nhỏ xinh
xắn, ngon miệng, và đồ uống khác nhau, giúp mọi người có thể thoải mái
lựa chọn, thưởng thức.
Ở bên kia, Kỷ Lương cầm đĩa, tâm tư cũng không đặt ở mấy món ăn này, cũng không để ý xem người đàn ông bên cạnh
đang nói gì, chỉ tuỳ tiện trả lời, cho tới tận khi nhìn Hạ Vũ và Eliza
đang đi về phía này, cô mới vội vàng thu lại tâm tư, chợt phát hiện trên đĩa của mình đã đầy đồ ăn: “A… Cảm ơn!”
“Mau ăn đi.” Roger cười cười nhìn cô: “Đừng nhìn mãi thế.”
Kỷ Lương bị nhìn thấu tâm sự cũng hơi xấu hổ, suýt nữa dúi cả đầu vào đĩa: “Anh cũng mau ăn đi!”
Roger chăm chú nhìn cô: “Cô thích Hạ à?”
“Khụ khụ khụ —-.” Kỷ Lương vừa đưa thức ăn vào miệng, nghe anh ta hỏi vậy liền nghẹn ứ ở cổ: “Anh… anh…”
Roger vội đưa tay vỗ lưng cho cô: “Ăn từ từ thôi, có ai tranh với cô đâu — nhìn cô vội vàng kìa.”
Khi Hạ Vũ vừa đi tới, anh nhìn ngay thấy cảnh tượng thế này: khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Lương đỏ bừng lên, bàn
tay Roger đang dịu dàng vuốt ve trên lưng cô, dáng vẻ hai người vô cùng
thân thiết.
“Cậu đang làm gì thế hả?” Còn chưa kịp
nghĩ kỹ càng, thì tay chân đã hành động trước. Anh bước qua túm tay
Roger, lực nắm mạnh đến mức mặt Roger nhăn lại.
“Anh làm gì thế?” Kỷ Lương bị hàng động của anh làm cho hoảng sợ: “Còn không mau buông tay ra!”
“Hắn ta vừa động tay động chân với em!”
Sắc mặt Hạ Vũ lạnh băng, bàn tay đang túm tay Roger vẫn không chịu
buông, thậm chí còn lặng lẽ siết chặt hơn, khiến Roger đau trắng bệch
mặt mũi.
“Hạ, anh làm gì vậy!” Eliza vội vàng giải hoà: “Người bên chỗ em mà anh cũng không tin à? Anh nhìn xem, Kỷ tiểu thư có sao đâu…”
“Vừa rồi tôi thấy Kỷ tiểu thư bị nghẹn,
mới vỗ lưng giúp cô ấy, đúng không, Kỷ tiểu thư?!” Roger cảm thấy mình
thật sự oan ức, tự dưng lại bị mang vạ.
“Đúng thế!” Kỷ Lương vỗ vỗ cánh tay Hạ Vũ: “Anh còn không mau buông ra!”
Nhận được câu trả lời của Kỷ Lương, lúc này Hạ Vũ mới buông lỏng tay, nhìn cô: “Ăn còn bị nghẹn, ngốc chết đi được!”
“Tôi tôi tôi… khỉ thật!” Kỷ Lương tôi
một tràng cũng không nói được gì: “Tôi có nghẹn cũng là chuyện nhà tôi,
ai cần anh lo!” Nói Roger động tay động chân với cô, sao không tính đến
chuyện chính anh ta còn động lưỡi với cô đi. Hừ — đúng là đàn ông!
Tình hình bên này đã thu hút không ít
ánh mắt của mọi người xung quanh, Eliza dán vào cánh tay Hạ Vũ, vươn bàn tay ngọc vỗ vỗ ngực anh: “Anh cũng thật là, chuyện bé xé ra to, doạ Kỷ
tiểu thư rồi kìa.” Nói xong, cô ta liếc mắt ra hiệu cho Roger, ý bảo anh ta nhanh chóng đưa Kỷ Lương đi.
“Kỷ tiểu thư, chúng ta đi qua bên kia xem có gì khác không.” Nói xong, liền dẫn Kỷ Lương qua bên khu đặt các món ăn.
Trực giác của phụ nữ nói cho Eliza, quan hệ giữa Kỷ Lương và Hạ Vũ tuyệt đối không đơn giản chỉ là quan hệ đồng
nghiệp. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Vũ để ý đến một người phụ nữ như
vậy! Dáng vẻ vừa rồi của anh, giống một ông chồng ghen tuông…
Ghen à?
Cô ta thật sự không vui khi xuất hiện tình huống này!
Ngôi biệt thự hoa viên này không chỉ đơn giản là một nhà chứa. Nếu chỉ có vậy, bọn họ cũng sẽ không chạy đến chỗ xa xôi này mà chơi gái — muốn tìm gái xinh gái đẹp, chỉ cần có tiền,
chẳng lẽ còn không tìm được?
Eliza đương nhiên cũng không chỉ đơn
giản là một “tú bà”. Nói chính xác, thì đây chính là một nơi tập trung
tin tức tình báo. Tuyến tình báo khu vực Châu Á thường tới đây, thật ra, ở các nơi trên thế giới đều có những chỗ như thế này, dùng để liên lạc
các tin tức về súng ống đạn dược, thuốc phiện, hay quân sự, hoặc tất cả
những tin tức có liên quan.
Ở trong này, không phân biệt là cướp hay là quan, mà chỉ có người mua và người bán.
S.M.T là tổ chức vũ trang bí mật của
Quốc gia, tin tình báo của bọn họ dựa vào sự thu thập của mạng lưới nội
bộ, cũng có đôi khi là dựa vào mấy nơi cung cấp tin tình báo này.
Lần này Hạ Vũ đến, một mặt vì việc công, một mặt vì việc tư.
“Hôm trước, chuyện anh nhờ em tìm hiểu,
cũng có chút tin tức rồi.” Eliza rót hai ly Champagne, đưa cho anh một
ly: “Ăn tạm chút gì đã, lát nữa nói sau.”
Eliza đứng cạnh anh, ra vẻ vợ hiền,
thỉnh thoảng lại gắp vào đĩa anh mấy món này nọ, còn chú ý phối hợp chay mặn, dinh dưỡng phù hợp…
Tất cả những hình ảnh này rơi vào mắt Kỷ Lương, khiến cô nghiến răng nghiến lợi nhai miếng thịt bò trong miệng,
giống như cô không phải đang ăn thịt bò, mà là nhai Hạ Vũ kia — đám đàn
ông chết tiệt, chỉ toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Roger rót cho cô một ly rượu trái cây: “Này — uống không?”
Lòng Kỷ Lương đang bốc hoả, đón ly rượu, dốc thẳng một hơi, cảm thấy chưa đủ, lại lấy thêm vài ly nữa uống sạch. Thấy trên mặt nóng lên, cô mới ngừng lại, nấc lên một cái.
“Cô uống nhanh quá.” Roger đoạt lấy ly
rượu không trong tay Kỷ Lương: “Uống vậy dễ say lắm.” Rượu hoa quả vào
miệng thì nhẹ, nhưng tác dụng rất lâu, rất ngấm. “Không sao!” Kỷ Lương
ăn vài miếng đồ ăn, lại quay đầu nhìn, thấy Hạ Vũ và Eliza đã rời khỏi
khu bày tiệc, đi lên tầng —
“Tôi… chúng ta cũng lên tầng đi!” Kỷ Lương đặt đĩa đầy đồ ăn xuống bàn, sao đó lôi Roger đi.
Trên tầng hai ngoài một đại sảnh còn có
thêm rất nhiều phòng, không cần nói cũng biết, đương nhiên là để cung
cấp cho đám khách có nhu cầu mua vui. Còn khu tầng ba thì không có khách bình thường tới. Tầng ba là địa bàn riêng của Eliza, chỉ có khách của
Eliza mới có vinh hạnh được đi lên đó.
Mà Hạ Vũ, đương nhiên là có mặt trong dánh sách này.