Trên tầng ba bố trí rất đơn giản, không
gian rộng lớn được chia thành ba khu. Khu nghỉ ngơi, cũng chính là nơi ở của chủ nhân. Khu làm việc gồm một phòng khách và bốn phòng đọc sách
của Eliza. Cuối cùng là khu giải trí, ở chính giữa đặt một quầy bar, còn có mấy máy tập thể dục ví dụ như máy chạy bộ… Có cả mấy thiết bị giải
trí như bàn bi-a, và thêm một bể bơi ngoài trời nữa. Dưới ánh sao trời,
sau một ngày bận rộn, có thể ngâm mình trong này, uống một ly rượu, ngắm cảnh đêm. Chỉ nhìn mấy thứ này là có thể thấy, Eliza là một người phụ
nữ rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Lên tầng ba, Eliza đi đến quầy bar, rót
hai ly rượu đỏ. Sau khi Hạ Vũ nhận ly rượu, liền quay người đi thẳng vào phòng đọc sách, ý tứ rất rõ ràng — nói chuyện công việc!
“Ở đây nói chuyện cũng được.” Eliza kéo anh lại: “Không được phép của em, không ai dám lên đây đâu.”
Hạ Vũ cũng không quan trọng, trước kia đều là cô ta yêu cầu vào phòng đọc sách để bàn bạc: “Nói đi!”
“Chẹp.” Eliza dựa vào bàn bi-a, nhấp một ngụm rượu đỏ, đầu lưỡi lưu luyến liếm một vòng quanh đôi môi khiêu gợi, ý đồ quyến rũ vô cùng rõ ràng: “Anh đúng là đầu gỗ không hiểu phong
tình.” Nhưng một kẻ đầu gỗ như anh, sao có thể ghen vì người phụ nữ khác chứ?
Phong tình? Là cái gì? Hạ Vũ không ừ hử gì, nhíu mày, làm như không nhìn thấy sự khiêu khích của Eliza.
Không phải anh không biết Eliza có ý với anh — khiêu gợi trắng trợn như
vậy, anh cũng đâu phải người chết, ngay cả kẻ chậm hiểu như Hắc Tử còn
nhận ra. Nhưng cũng không ai nói rằng, cô ta có ý với anh, thì anh nhất
định phải đáp lại như thế. Nếu nói vậy, thì trên thế gian này làm gì có
nhiều nỗi oán hận, năm đó… anh và Kỷ Lương cũng sẽ không như vậy, để mà
ầm ĩ thành chuyện lớn như hôm nay.
Nghĩ đến Kỷ Lương, anh lại nhớ đến cái
người đàn ông tên là ốc vít gì đó bên cạnh cô: “Nói đi!” Nói chuyện
xong, anh còn phải nhanh chóng đi xuống, nhìn chòng chọc cái gã ốc vít
kia. (Tên Roger đọc gần giống từ ốc vít, nên bạn Hạ ghen, gọi thành ốc vít)
“Vội gì chứ?” Eliza đặt ly sang một bên, cầm gậy, cúi người, khom lưng xuống, dáng người hoàn mỹ lộ ra trọn vẹn, từ hướng Hạ Vũ có thể thu hết cảnh đẹp dưới váy và vóc người thướt tha
của cô ta vào trong mắt: “Cạch!” Quả bóng màu trắng va vào quả màu đỏ,
đi theo quỹ đạo đã định, hoàn mỹ rơi xuống lỗ: “Tin tức lần này anh nhờ
em tìm hiểu không đơn giản. Anh nói xem… em phải thu phí thế nào đây?”
“Bao nhiêu tiền?” Thuận mua vừa bán! Có thể dùng tiền để giải quyết là chuyện đơn giản nhất.
Eliza đánh quả bóng cuối cùng vào lỗ,
cũng nhân tiện đẩy bóng chủ vào lỗ, rồi đặt gậy sang một bên, hơi nhấc
mông, dùng tư thế rất tao nhã mà không mất đi dáng vẻ nữ chủ nhân, ngồi
lên bàn bi-a, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hạ Vũ. Mặt Hạ Vũ không đổi
sắc đi tới.
“Anh nghĩ em thiếu tiền à?” Eliza ngẩng mặt lên nhìn anh, khẽ thở một hơi như.
Chính xác! Chỉ cần ngôi biệt thự này
cũng đủ thu nhập của cô ta, đủ để cô ta hưởng thụ cả đời. Tiền, đối với
cô mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một công cụ, là công cụ để cô đạt được
mục đích — Có đôi khi để lấy được chút tin tức, cũng cần phải có lượng
tiền nhất định. Đương nhiên, cô sẽ còn nhận được tiền thù lao còn lớn
hơn rất nhiều.
“Không phải cô kiếm tiền nhờ việc này
sao?” Giọng Hạ Vũ đều đều không có cảm xúc gì, thể hiện rất rõ ý — tôi
tới tìm cô là vì muốn dùng tiền mua tin tức của cô, giữa chúng ta, chỉ
có quan hệ người mua và người bán mà thôi.
Eliza đương nhiên hiểu được ý của anh:
“Nhưng mà… anh thì khác.” Cô ta vươn tay đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng di
chuyển, chậm rãi bò lên trên cổ áo anh, sau đó cầm lấy cổ áo Hạ Vũ, kéo
anh về phía mình. Hai chân thon dài cũng đồng thời quấn quanh thắt lưng
hoàn mỹ của anh, cảm nhận được vòng eo săn chắc đầy nam tính của anh:
“Hạ… anh có biết là… nếu không phải anh… thì em sẽ không hết lòng hết dạ như vậy không…”
“Cho nên?” Hạ Vũ vẫn thờ ơ như cũ,
trên mặt không có chút dao động, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng lúc đầu, khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tình của anh. Nhưng anh
càng như vậy, thì càng làm cho Eliza khó cầm lòng.
Không chỉ đàn ông có sở thích chinh
phục, mà phụ nữ cũng có! Nhất là một người xinh đẹp như Eliza, một người phụ nữ được tận hưởng tất cả sự cưng chiều của đàn ông. Cô đã quen với
việc mọi ánh mắt đàn ông đều hướng về mình, nhưng trong những người đàn
ông đó, lại không có anh! Dù cô ta có khoả thân đứng trước mặt anh, anh
cũng vẫn thờ ơ như trước, thậm chí còn không có chút dục vọng nào. Cho
nên, cô phải chinh phục anh, làm cho anh quỳ gối dưới váy cô, tuy rằng
lần nào xuất trận cũng thua, nhưng cô cũng không nổi giận, mà ngược lại, còn coi như đây là một sự khiêu chiến, càng đánh càng hăng, cuối cùng
lại biến thành một sự cố chấp, cố chấp đến mức không muốn buông tay.
Cô vẫn cho rằng mình có rất nhiều thời
gian, có thể từ từ chinh phục anh, cho tới hôm nay, đột nhiên gặp được
người phụ nữ tên Kỷ Lương ở tầng dưới — hay là cô gái nhỉ? Một cô bé
ngây ngô như vậy lại có thể khiến anh chú ý, làm cho Eliza cảm nhận được nguy cơ.
Có điều, dù sao cô cũng là Eliza, ít
nhiều gì cũng có kinh nghiệm về chuyện tình cảm trai gái, trực giác nói
cho cô biết, Kỷ Lương cũng có tình cảm không bình thường với anh, nhưng
đồng thời cô cũng nhận ra, giữa anh và Kỷ Lương có vấn đề tồn tại. Còn
về phần vấn đề đó là gì? Cô không muốn biết, cũng không cần thiết phải
biết. Việc cô phải làm, chính là nghĩ cách khiến cho vấn đề của họ lớn
hơn, làm cho mâu thuẫn của hai người gay gắt hơn.
Mà cách đơn giản nhất để làm cho mâu
thuẫn giữa đàn ông và phụ nữ trở nên gay gắt hơn, đó là xuất hiện một
người phụ nữ khác. Cô rất thích được đảm nhận vị trí người thứ ba này.
“Cho nên…” Eliza ghé sát vào người anh,
khoảng cách môi của hai người không vượt quá năm centimet, cô có thể
ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ hơi thở của anh, ngực ưỡn ra, như có như không chạm vào lồng ngực rắn chắc của Hạ Vũ: “Dùng thân thể của anh để trả công cho em, anh thấy thế nào?”
Có không biết bao nhiêu người đàn ông mơ ước được lên giường với Eliza, cùng cô **. Nhưng hiện giờ, cơ hội đó,
cô tự đưa đến trước mặt anh.
Hạ Vũ nhìn cô một cái, đặt ly rượu
sang một bên, chậm rãi thu hai tay lại. Dưới ánh mắt chờ mong của Eliza, anh mạnh mẽ kéo hai cái đùi đang quấn quanh thắt lưng mình ra, sau đó,
giật cả hai bàn tay đang kéo cổ áo mình xuống, không nói không rằng,
xoay người rời đi.
“Anh —.” Eliza không ngờ anh lại kiên
quyết như vậy, bị anh kéo mạnh ra khỏi người, đôi giày cao gót dưới chân suýt nữa thì đứng không vững, may mà bên cạnh còn có bàn bi-a đỡ lấy
cô: “Ý anh là sao?” Sự tức giận khiến ngực cô ta phập phồng lên từng
nhịp.
Hạ Vũ dừng chân, cũng không quay đầu lại: “Tôi không bán thịt!”
Eliza chán nản! Anh hiểu rõ cô không
phải chỉ muốn thân thể của anh… Thấy anh lại tiếp tục đi, Eliza tuy tức
giận, nhưng đúng là vẫn không buông xuống được, mềm giọng gọi anh lại:
“Được rồi, không đùa anh nữa, tính cách của anh, đúng là đùa một chút
cũng không được… Không phải anh cần tin tức sao? Em vất vả lắm mới tìm
hiểu được, chẳng lẽ anh không muốn biết?” Eliza cầm ly rượu của anh lên, đôi mắt xinh đẹp buồn bã cụp xuống, dùng thân mình che khuất tầm mắt
của anh, rồi hơi mở mặt nhẫn đeo trên ngón trở, nhẹ nhàng trút xuống một ít bột phấn màu trắng, nhanh chóng hoà tan vào ly rượu đỏ.
Cô cầm ly, đi đến bên cạnh anh: “Vừa rồi em chỉ đùa một chút thôi, em nhận lỗi với anh.”
Hạ Vũ thấy trên mặt cô đã không còn vẻ khiêu khích vừa rồi nữa.
“Sao? Không tha thứ cho em à? Anh đâu phải người nhỏ mọn thế.” Eliza đưa ly tới trước mặt anh.
Một người phụ nữ đã chủ động nhún nhường xin lỗi, nếu anh vẫn không chịu bỏ qua, thì đúng là hơi quá hẹp hòi
rồi. Hạ Vũ đón lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch chút rượu ít ỏi còn
lại trong ly, ra vẻ mình không để tâm.
Eliza cười cười, cũng uống cạn ly rượu
của mình: “Lúc trước anh nhờ em tìm hiểu chuyện của “Mạt Hoa Đới Duy”,
cô ả đó không đơn giản. Mọi người đều biết, bố ả ta là người trong Khmer đỏ của Campuchia, nhưng mà, rất ít người biết chuyện của mẹ ả ta phải
không?” Cô nhướng mày, mặt đầy vẻ tự tin: “Mẹ ả là người Nhật.”
Hạ Vũ nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục.
Eliza nhìn anh một cái: “Mẹ ả là con gái của nhà Lật Điền.”
Cô vừa nói xong, trong mắt Hạ Vũ đầy vẻ
ngạc nhiên. Lật Điền Khẩu Nhất Lang, trước đây là nhân vật đại diện cho
phái chủ chiến của quân đội Nhật, là một kẻ rất **. Đối với những hành
vi tội ác của Nhật Bản dành cho Trung Quốc trong Thế chiến thứ hai, Lật
Điền Khẩu Nhất Lang vẫn cho rằng, đây là tính tất yếu của chiến tranh,
cũng không cho rằng bên phía Nhật có lỗi. Hắn còn lập bia cho những tội
phạm chiến tranh của Thế Chiến thứ hai, khen ngợi sự hy sinh anh dũng
của bọn họ vì đất nước trong thời kỳ chiến tranh…
Tóm lại, đây là một tên khốn muốn gặm hết cả xương lẫn thịt của người Trung Quốc.
“Năm đó, khi Lật Điền đi du lịch ở
Myanmar, đã để lại kết quả một đêm phong lưu, sau này tình cờ lại biết
được mình có một cô cháu gái như vậy.” Đề có mấy tin tức này, cô cũng
tốn không ít công sức với bố Mạt Hoa Đới Duy, mới khiến lão mở miệng.
“Mấy năm gần đây, số lần Mạt Hoa Đới Duy tới Nhật “du lịch” tăng lên không ít.”
Hạ Vũ trầm tư: “Ừm, tôi biết rồi.” Có
một số tin tức bọn họ có thể điều tra được, nhưng mấy nội tình kiểu quan hệ bất chính này, thì đúng là Eliza vẫn lành nghề hơn: “Còn chuyện kia
thì sao?”
Chuyện kia, là nói về chuyện của Lâm Hải Bình.
Tin tức về Lâm Hải Bình, dù là khi còn
trong quân đội, hay khi công tác ở cục cảnh sát, đều có rất ít tư liệu.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Việc này… thì hơi mơ hồ!” Nói tới đây, giọng Eliza cũng mang chút nghi hoặc.
“Tức là sao?” Hạ Vũ nhíu mày, cảm thấy hơi nóng.
“Theo tư liệu mà anh đưa cho em, thì người tên Lâm Hải Bình kia, năm nay ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi.”
“Ừ…” Sao lại thế này? Một sự kích thích rất kỳ quái…
“Lần này, khi em đến Nhật, có nhìn thấy
một người trẻ tuổi ở bên cạnh Lật Điền, nhìn cũng chỉ khoảng hơn hai
mươi. Lật Điền nói đó là vệ sỹ của ông ta, tên là Hạnh Bình.” Eliza chú ý đến sự biến đổi sắc mặt của anh, lặng lẽ nhích tới gần anh: “Mà người
thanh niên đó, giống y như đúc người trong tấm ảnh anh đã đưa cho em…
Lâm Hải Bình!!!”