Giống Lâm Hải Bình như đúc?
“Liệu cô có nhìn nhầm không?” Hạ Vũ hoảng hốt đến run người.
“Không nhầm được.” Ánh mắt Eliza chạy
trên người anh, lực chú ý đã chuyển từ cuộc nói chuyện của hai người
sang người Hạ Vũ, nói chính xác là, chuyển đến nửa thân dưới của Hạ Vũ.
Dù cách lớp quần áo, cô vẫn có thể phát hiện ra sự biến hoa của anh,
hiển nhiên là thuốc đã có tác dụng. Hiện giờ, anh hẳn là không chịu nổi
mơi đúng, mà… dù dưới tình huống như thế, anh lại vẫn có thể kiên trì
tập trung toàn bộ vào công việc…
Điểm này, thật sự khiến Eliza vừa yêu vừa hận!
Eliza càng ghé sát vào người anh hơn,
thân người như hoàn toàn dán vào người anh, có thể cảm nhận được thân
nhiệt toả ra dưới quần áo của anh.
“Cái đó… vì sao…” Hạ Vũ đã cảm nhận được cô ta áp sát vào mình, lông mày cau lại: “Eliza…” Vừa nói xong, anh
bỗng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, nói vậy cũng không
chính xác, nói đúng ra là, anh cảm nhận được sức lực toàn thân đều biến
thành một luồng nhiệt tập trung vào nửa thân dưới: “Cô làm gì vậy?”
Eliza đưa tay, thừa dịp Hạ Vũ đang
không đề phòng, đẩy anh xuống ghế salon bên cạnh, rồi ngồi lên người
anh: “Em… em vẫn luôn ao ước việc này…”
“Rượu…” Ly rượu vừa rồi có vấn đề. Hai
mắt Hạ Vũ nhìn trừng trừng vào cô ta, không thể tin được cô ta lại lấy
lui làm tiến, hạ độc sau lưng anh…
Bị hai ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn
trừng trừng, Eliza cũng hơi hoảng, nhưng mà… sự cố chấp bao nhiêu năm
đang ở ngay trước mặt, làm sao cô có thể dễ dàng dừng tay: “Hạ, đừng
nhìn em như vậy…” Thân thể Eliza như cố ý lại như vô tình cọ xát vào
người anh, khiêu khích cho anh càng phát hoả thêm, nhưng dục hoả này, từ đầu đến cuối cũng không thể làm tan đi băng lạnh trong mắt anh: “Chỉ
là, em muốn giữ lại một chút hồi ức thôi mà…” Bàn tay cô ta chậm rãi cởi cúc áo của anh, mơn trớn làn da đầy những vết sẹo lớn nhỏ của anh… Đây
là kết quả anh mang về sau mỗi lần vượt qua lằn ranh sinh tử.
“Choang!”
Một âm thanh thuỷ tinh vỡ vang lên khiến người trên ghế salon dừng động tác lại. Nhìn qua hướng phát ra tiếng
động, thấy ngay một bóng người gầy nhỏ đứng ở cửa, dưới chân cô là một
chiếc ly thuỷ tinh vỡ nát.
Hạ Vũ vừa nhìn thấy bóng người đó lập
tức nhận ra ngay thân phận của cô: “Tiểu Lương…” Anh giãy dụa muốn đứng
lên nhưng lại bị Eliza đè xuống.
Eliza nheo mắt, nhìn người đang đứng ở
cửa: “Kỷ tiểu thư, tầng ba là khu vực riêng tư, không tiếp người ngoài!” Không phải đã đi xuống rồi sao? Giờ lại còn đi lên?
Hay lắm, không tiếp người ngoài, nói vậy thì Hạ Vũ kia là chồng cô chắc!
Hai mắt Kỷ Lương như có lửa, nhìn chằm
chằm vào người đàn ông nằm dưới người Eliza. Đàn ông, quả nhiên đều cùng một đức hạnh, dù có là một nam nhi trai tráng mạnh mẽ đến đâu, gặp phụ
nữ cũng mềm nhũn hết. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng cô càng bốc lên
mạnh hơn.
Lúc trước cô bị Roger quấy rầy, mất bao
nhiêu thời gian ở dưới tầng hai, cuối cùng Roger mới nói cho cô biết,
tầng ba là địa bàn của Eliza, khiến cô hoả tốc chạy lên, lại nhìn thấy
ngay một hình ảnh khiêu khích kích tình như vậy, quả thật… anh đúng là
đồ khốn kiếp!
Nhưng cô đang làm gì thế này?
Không khác gì một bà vợ đi bắt quả tang chồng ngoại tình!!!
Kỷ Lương cảm thấy hành động của mình rất ngu xuẩn, nhưng… nhưng mà… sự tức giận trong ngực đã đốt cháy sạch lý
trí vốn không nhiều lắm của cô.
“Ha ha…” Kỷ Lương cười nhạt: “Ngại quá,
quấy rầy “tình thú” của hai vị rồi!” Men rượu làm cô hơi choáng váng
đầu, nhưng lửa giận bây giờ còn khiến cô tức tối hơn: “Các người cứ tiếp tục đi, tôi cũng phải tìm một nơi hưởng thụ một đêm sung sướng với
Roger…”
Cô dùng chút lý trí không còn sót
lại bao nhiêu của mình để nói cho hết câu rồi xoay người đi. Mà câu nói
cuối cùng lại khiến Hạ Vũ tức giận đến giơ chân… Trong lòng anh thầm
mắng, tên khốn Tiểu Bạch, nghĩ ra cái cách chết tiệt gì thế.
Eliza nhìn khuôn mặt giận dữ của anh. Kỷ Lương kia chỉ tuỳ tiện nói vài câu đã khiến anh tức tối như vậy, trực
tiếp xé rách khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi của anh, làm cho cô
ta nhìn thấy một khuôn mặt có nhân tính hơn nhiều.
“Anh cũng thấy rồi đấy, cô ấy căn bản
không thèm để ý đến anh.” Cô ta nhỏm người dậy, chậm rãi cởi quần áo của mình ra: “Nếu vậy, anh còn quan tâm đến cô ấy làm gì… Hãy để chúng ta
cùng hưởng thụ một đêm tình ái, không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Eliza…” Con ngươi Hạ Vũ chợt loé lên,
đôi tay vốn buông thõng trên ghế salon đang định cử động, bỗng tai anh
nghe thấy một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ chạy từ dưới tầng lên, sau
đó, ùa qua cửa như một cơn gió… À… Phải nói là một bóng người lao như
một cơn gió, mang theo khí thế sấm vang chớp giật, phi vào phòng.
Lúc này, Eliza vừa cởi được một nửa, hai cánh tay vẫn còn đang bị kẹt trong quần áo, mà cơn lốc xoáy kia đã cuốn đến bên salon, không phải là đồng chí Kỷ đã đi rồi lại quay lại hay
sao?
Trong đôi mắt to được trang điểm kỹ càng của Eliza vừa có sự ngạc nhiên lại vừa có sự nghi hoặc, không nghĩ ra
được cô ấy đã đi rồi còn quay lại là có mục đích gì?
Khuôn mặt Kỷ Lương đỏ bừng, trong mắt
tràn ngập lửa giận, mùi rượu nồng nặc bốc ra từ trên người cô… Vừa rồi,
sau khi lao xuống tầng dưới, uống cạn vài ly rượu, cô càng nghĩ càng
không nuốt trôi được, cuối cùng, lại lao lên trên này!
“Cút ngay!” Cô thô lỗ kéo Eliza từ trên người Hạ Vũ xuống.
Eliza căn bản không ngờ cô lại đột nhiên dùng “bạo lực”, lại thêm hai cánh tay đang bị kẹt trong quần áo, cho
nên căn bản không có cách nào phản kháng, bị Kỷ Lương kéo xuống, cô ta
ngã úp mặt xuống đất với tư thế cực kỳ bất nhã.
“Cô —.”
“Cô cái gì mà cô —.” Kỷ Lương bắt trước
cô ta, đặt mông ngồi lên người Hạ Vũ: “Nếu muốn… thì cũng phải xếp hàng… Làm… làm gì có chuyện đến sau mà đòi vượt lên trước.” Cô vốn đã uống
nhiều rượu, hơn nữa, vừa rồi xuống còn nốc thêm vài ly nữa, nên giờ toàn bộ đầu óc không còn tỉnh táo. Nói chính xác hơn là, lý trí vốn không
còn sót lại bao nhiêu, giờ đã bị cồn tẩy sạch bách.
“A!”
Một tiếng rên rỉ như có như không truyền đến từ dưới thân cô, rõ ràng là phát ra từ miệng đồng chí Hạ Vũ.
Cô đặt mông ngồi lên người Hạ Vũ, Hạ Vũ
đương nhiên không phản đối, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ hoan
nghênh, nhưng điều kiện tiên quyết là… có thể không cần chính xác đến
mức như thế không? Ngồi thẳng vào chỗ đó…
Nếu là ngày thường, tinh thần của đồng
chí tiểu Hạ không như thế này, thì dù cô có ngồi vào đó cũng không sao.
Nhưng hiện giờ là lúc tinh thần anh đang đặc biệt hưng phấn, cô lại mạnh mẽ ngồi xuống, thật muốn chết luôn mà! Có điều, cũng nhờ thế mà luồng
nhiệt của Hạ Vũ giảm đi một chút.
“Này… người đàn ông này…” Kỷ Lương chỉ
vào người ở bên dưới mình, nấc lên một hơi rượu: “Muốn cưỡng bức, cũng
phải là bà đây cưỡng bức trước…”
Đúng vậy! Muốn làm gì cũng phải là cô
làm trước! Bảy năm trước, cô vì sự tồn tại của Hạ Tĩnh, mà chỉ có thể
giấu tình cảm của mình dành cho đối phương ở sâu trong lòng, cẩn thận
cất trong nơi an toàn nhất. Bảy năm sau, anh nói cho cô biết, Hạ Tĩnh đã kết hôn, chú rể không phải anh. Cô kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng phát hiện, trong lòng mình lại có một niềm vui nho nhỏ…
Dù sao… dù sao mọi người cũng đều là
người trưởng thành rồi đúng không… Quan hệ tình dục là chuyện rất bình
thường. Tuy rằng cô không đẹp như Eliza, nhưng… nhưng tốt xấu gì cô cũng là người phá đi sự trong trắng của anh, đúng không… Cái này cũng có thể xem là “chứng nhận đặc quyền”. Có lý nào lại đi lãng phí chứng nhận đặc quyền của mình chứ…
Nghĩ lại thì, nhiều… nhiều năm qua, cô
cũng chưa từng ăn mặn… Mà anh, lại có báu vật thượng đẳng như Eliza vậy… Rất không công bằng…
“Tôi… tôi dẫn anh ta đi trước… sung sướng một hồi đã… sau đó… sau đó đổi cho cô!”
Đầu óc Kỷ Lương đã hoàn toàn mơ hồ, căn
bản không thể suy nghĩ theo cách thông thường nữa rồi. Cô tìm cho mình
một lô một lốc lý do, nói ra cũng líu lưỡi, không rõ ràng. Cô muốn đứng
lên khỏi người Hạ Vũ, nhưng hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy dưới người
mình không phải là Hạ Vũ mà là một vũng bùn, không có chỗ để vịn, không
dùng lực được, thử vài lần cũng không thành công. Nhưng hành động này,
lại khiến người đàn ông dưới thân bị giày vò đến đỏ bừng mặt mũi… Cô cảm thấy mình đang bị lún sâu vào vũng bùn, không có lực đứng lên, lùi lên
lùi xuống muốn rời khỏi vũng bùn đó…
Nhưng mà…
Rốt cuộc, sau khi hai tay cô sờ soạng một hồi, cũng tìm được một điểm tựa: “A… Tôi… tôi… tôi đứng lên…”
“A—.” Hạ Vũ hít một hơi lạnh, nhìn
thấy vị trí mà bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt lên, thế này thì… đến
thánh cũng phải phát cuồng! Sau đó, cô cố gắng vịn vào đó, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi người anh, đứng xuống bên cạnh salon… Sau đó, cứ nắm
lấy chỗ kia… kéo anh ngồi dậy…
Cô nàng này —–
Hạ Vũ liên tục hít khí lạnh trong lòng.
Cô bây giờ đã say đến không biết trời đất gì nữa, lực tay cũng không
mạnh, nhưng lại làm như vậy với anh, quả thực là muốn lấy mạng anh mà….
“A…” Kỷ Lương say đến mờ hai mắt, không
phát hiện ra trong tay mình đang cầm cái gì, hành động của mình trong
mắt người khác kinh thế hãi tục đến thế nào, miệng còn liên tục thúc
giục anh mau đứng lên, sau đó tìm một chỗ bù đắp cho bao nhiêu năm ăn
chay của mình!
(Nếu giờ phút này đồng chí Kỷ tỉnh lại, tuyệt đối sẽ bị hành động của mình doạ cho phát ngốc lên thôi)
Lúc này, Eliza đang ngã trên đất rốt
cuộc cũng hồi phục tinh thần từ trong sự kinh hãi. Cô ta đứng lên, cũng
không thèm quan tâm đến việc quần áo không chỉnh tề, chỉ muốn đi tới
giành lại lợi ích của mình: “Cái cô này, còn không mau tránh ra…” Cô ta
đưa tay gạt cô nàng ma men kia ra, nhưng lại chụp vào khoảng không. Thì
ra, khi tay cô quơ tới, thì dưới chân như vấp phải cái gì đó, mất trọng
tâm, cả người ngã phịch xuống salon.
“Tiểu Lương…” Lúc này, sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Hạ Vũ rốt cuộc cũng khôi phục được chút khí lực.
Kỷ Lương mơ màng nhìn người đàn ông ở
dưới mình, dường như có cảm giác không rõ ràng đây là mơ hay thật: “Anh
Hạ Vũ…” Cô hơi líu lưỡi, nhưng Hạ Vũ lại nghe thấy sự ngây thơ, giống
như cô bé của bảy năm trước, trong tim, trong mắt chỉ chứa đầy hình ảnh
của anh vậy.
Trong lòng Hạ Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp, lớp băng lạnh trong mắt bỗng chốc tan chảy, anh giơ tay, vỗ nhẹ vào đầu cô: “Chúng ta vào phòng đi…” Tuy hiện giờ anh rất muốn xử tử cô ngay
tại chỗ này, nhưng anh cũng không có hứng thú diễn đông cung đồ trước
mặt người khác.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Eliza, Hạ Vũ bế Kỷ Lương đi còn không vững lên, bước thẳng ra ngoài cửa…
“Anh…” Eliza thực sự kinh hãi. Người đàn ông vừa rồi ngay cả sức phản kháng còn không có biến đâu mất rồi: “Không phải anh…”
Hạ Vũ dừng chân: “Eliza, tôi rất thích
thái độ làm việc của cô, nhưng mà… không phải chỉ có chỗ cô mới có thể
cung cấp tin tình báo!” Nói xong, anh bế Kỷ Lương đi xuống cầu thang!
Mục tiêu: phòng trống ở tầng hai!
Nhiệm vụ: Tiến hành dập lửa!
Người chấp hành nhiệm vụ: đồng chí Hạ Vũ, Kỷ Lương thông qua!
Thời hạn: Không có!