“Đây là đồng nghiệp của mẹ.” Kỷ Lương cũng phối hợp, bày ra vẻ mặt dịu dàng đến chói mắt.
Không hổ là con trai của cô, khả năng diễn xuất cũng được chân truyền từ cô. Tuy lúc đầu cô nhìn cũng không quen mắt lắm, nhưng dưới mắt những người khác, thì biểu hiện, cử chỉ này của anh Duệ là rất bình thường: ánh mắt ngây thơ, tò mò mà lại thêm chút ngại ngùng (a, thì ra trong cơ thể của anh Duệ còn tồn tại một thứ biểu cảm tên là ngại ngùng sao?), cậu đã diễn tả rất hoàn hảo phản ứng của một cậu bé khi nhìn thấy người lạ… Nhìn vẻ mặt của cô bây giờ là biết cô đang cực kỳ đắc ý. Bỗng, Kỷ Duệ ghé sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ có mình cô nghe thấy, dội cho cô một gáo nước lạnh.
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là quá ngốc nghếch!” Tự dưng lại dẫn mấy người này về làm gì? May mà cậu đã chuẩn bị trước rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, thì hơn hai mươi năm cuộc đời của Kỷ Lương, điều có thể khiến cho mẹ cảm thấy kiêu ngạo cũng chỉ có một mình Kỷ Duệ cậu đây thôi. Ôi— cậu thật đúng là đấng cứu thế của Kỷ Tiểu Lương. Kỷ Duệ rất tự kỷ mà cảm thán!
Chỉ bằng sự tự kỷ đó thôi, ai dám bảo hai người không phải là mẹ con? Chưa cần nói đến tướng mạo, Kỷ Duệ giống Kỷ Lương đến tám phần. Người sáng suốt vừa nhìn là biết họ là mẹ con --- đương nhiên, cũng có lúc bị nhầm thành chị em. Những lúc như thế, Kỷ Lương sẽ vô cùng tự đắc mà nghĩ rằng mình nhìn trẻ trung xinh đẹp, còn Kỷ Duệ thì cực kỳ đúng lúc mà buông ra một câu: “Cô Kỷ, đấy là người ta dùng chỉ số thông minh của cô để đoán tuổi cô thôi” --- Ý của cậu là chỉ số thông minh của Kỷ Lương đã tự hạ thấp tuổi cô xuống.
Lại quay về thời điểm hiện tại, sự xuất hiện của Kỷ Duệ thực sự như một quả bom rơi xuống, trực tiếp nổ banh thần kinh của những người đứng đây. Không chỉ Hạ Vũ há hốc mồm, mà cả Thẩm Sùng và Tiểu Bạch cũng lơ mơ: Thế này là thế nào? Hạ Vũ mà lại thích một người phụ nữ đã có chồng sao?!
Chỉ có Hắc Tử thần kinh thô ráp, nên không nhận thấy có gì khác thường.
“Oa, ***, đồng chí Kỷ Lương, không ngờ con chị lại lớn thế này rồi.” Hắc Tử đi tới, đón lấy Kỷ Duệ, để cho cậu ngồi lên vai: “Nhóc, mấy tuổi rồi?”
Vừa nghe câu hỏi, mắt Hạ Vũ như sáng thêm vài phần, anh nhìn chằm chằm Kỷ Duệ, trong lòng có một sự chờ đợi khó tả.
Kỷ Duệ rất ngây thơ giơ ngón cái và ngón út lên: “Năm nay sáu tuổi ạ.”
Sáu tuổi!
Lòng Hạ Vũ bỗng chốc trống rỗng, hào quang trong mắt cũng ảm đạm đi vài phần. Thời gian không khớp!!!
Kỷ Lương nhẹ thở phào, sau đó lại thầm mắng mình lo thừa, anh Duệ quái quỷ thế làm sao có thể để xảy ra sự cố được. Cô sắp xếp lại suy nghĩ, rồi đón Kỷ Duệ từ tay Hắc Tử: “Đi thôi, vào nhà rồi nói…”
Cô mở cửa, dẫn mọi người vào trong nhà, vừa đóng cửa xong cô mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Lúc trước chỉ mải lo chuyện cậu con trai, nhưng chi tiết quan trọng nhất thì lại quên mất ---.
Chỗ của cô, hoàn toàn không có bóng dáng đàn ông!
“Các chú đổi giày đi ạ!”
Kỷ Lương há hốc mồm nhìn Kỷ Duệ lấy bốn đôi dép đi trong nhà từ tủ giày ra, vừa nhìn là biết dép đàn ông, đặt xuống trước mặt bọn họ.
Cô không nhớ trong nhà mình có dép đàn ông…
Đón nhận sự nghi hoặc của cô, Kỷ Duệ lén tặng cho cô một ánh mắt rất đắc ý. Mẹ hãy chờ mà xem, trò hay vẫn còn ở đằng sau. Hôm nay cậu bận bịu cả ngày, lo lắng chạy ngược chạy xuôi mới sắp xếp được đại khái một chút.
Kỷ Lương bước vào, phát hiện trong phòng khách xuất hiện rất nhiều đồ này nọ --- trong gạt tàn có đầu mẩu thuốc lá, bật lửa đặt bên cạnh, trên bàn trà có một vài quyển tạp chí đàn ông thường xem, ở lưng ghế còn vắt một chiếc áo khoác nam không biết ở đâu ra, kỳ quái hơn nữa là… ngoài ban công kia, lại còn treo hai cái quần lót nam kiểu tam giác, nghênh ngang đón gió, cực kỳ đáng chú ý… Tóm lại, khung cảnh này nhìn thì không có vẻ gì là cố ý, gượng gạo, nhưng bất cứ chi tiết nào cũng như muốn thông báo cho người khác: trong nhà có đàn ông.
Khoé miệng Kỷ Lương co rút mạnh. Tên nhóc quái quỷ này đã thành tinh rồi!
“Chà --- đồng chí Kỷ Lương…” Hắc Tử đột nhiên chép chép miệng, rút một thứ gì đó từ dưới mông mình lên, bày ra trước mặt mọi người: “Thứ này không nên vứt lung tung đâu ---.”
Lúc này Kỷ Lương mới kịp thu hồi phản ứng từ hai chiếc quần lót nam ngoài ban công kia. Chờ đến khi cô nhìn rõ thứ mà Hắc Tử đang cầm, tay chân Kỷ Lương mềm nhũn cả ra, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
“***!” Tên nhóc chết tiệt kia, sao cả thứ này cũng bày ra được: “Trả cho tôi…” Kỷ Lương cố gắng giật thứ mà Hắc Tử đang cầm, ném thẳng vào thúng rác.
“Durex à, lại còn vị hoa quả, có vân xoắn ốc nữa.” Hắc Tử nắm lấy cơ hội hiếm có này, chẳng thèm quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt: “Không ngờ chị lại cuồng dã như vậy.”
Kỷ Lương đổ mồ hôi lạnh, cô cảm thấy có luồng mắt nóng rực chiếu thẳng vào lưng mình, theo góc độ đó mà đoán, thì chủ nhân của ánh mắt kia, không ai khác ngoài Hạ Vũ.
Có người vẫn cố tình tỏ ra mình chơi chưa đã!!!
“Chú, Durex là cái gì ạ?” Giọng nói vô cùng ngây thơ cùng với câu hỏi về vấn đề người lớn đã tạo ra một sự đối lập rõ rệt, tên nhóc kia dường như cảm thấy vẫn chưa đủ doạ người, lại thêm một câu nữa: “Mẹ, vị hoa quả đó có ăn được không?”
“Xuýt----.”
Kỷ Lương nghe thấy tiếng mình hít thật sâu, tên nhóc quái quỷ này muốn cô chết luôn hay sao…
Hắc Tử cực kỳ vui vẻ, kéo cậu bé xinh xắn vào lòng, ra vẻ thầy giáo đang giảng sách thánh hiền nói: “Nhóc, chú nói cho cháu biết. Durex chính là quả bóng cao su bóp chết hàng triệu sinh mệnh nhỏ trên trái đất này…”
“Hắc Tử, tên khốn nhà cậu đừng có dạy hư con tôi!” Cô còn muốn nói câu khác: tên nhóc này làm gì cần cậu dạy!!!
Kỷ Lương vô cùng xấu hổ. Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô xấu hổ như thế, toàn bộ là do tên nhóc quỷ này tặng cho: “Tiểu Duệ, con đi rót nước cho các chú đi.”
“Dạ!” Kỷ Duệ ngoan ngoãn đi vào bếp.
Kỷ Lương thu dọn mấy quyển tạp chí trên bàn: “Mọi người ngồi chơi, tôi đi thay đồ rồi nấu cơm.”
Cô nhanh chóng quay về phòng ngủ thay bộ đồ ở nhà rồi đi ra, thấy Kỷ Duệ đang ngồi trên sô pha, không biết đang nói gì với Hạ Vũ. Kỷ Lương vừa bước ra, mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía cô.
Sao… Sao vậy? Ánh mắt kia là thế nào?!
Kỷ Lương bước qua, nhận cốc nước Hắc Tử đưa, không hiểu được sự đau buồn trong mắt cậu là thế nào.
“Đừng quá đau lòng!” Hắc Tử vỗ vỗ vai cô, kỳ quái buông một câu như vậy, sau đó tiếp tục say sưa xem TV, Kỷ Lương liếc nhìn TV, nội dung phát ra khiến cô nhất thời không nói được câu gì, chỉ biết nhìn trời ----- TV đang chiếu phim hoạt hình!!!
“Hắc Tử! Cậu nói vậy là có ý gì?” Đau lòng cái gì?
“Chúng tôi biết hết rồi.” Tiểu Bạch cũng buông một câu không đầu không đuôi.
Biết cái gì? Vì sao cô chẳng biết gì cả?! Kỷ Lương không hiểu gì, quay sang nhìn Hạ Vũ, thấy anh đang nhíu chặt mày.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, đầu sỏ nhất định lại là tên nhóc quỷ kia.
Kỷ Lương nhìn cậu con trai đang trầm mặc, hy vọng cậu có thể giải thích rõ ràng cho mình. Dưới ánh mắt của cô, Kỷ Duệ ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, vẻ mặt vô cùng ưu thương, nói: “Mẹ, hôm nay chúng ta về nhà, còn chưa thắp hương cho bố…”
“Phì ---.”
Kỷ Lương vừa nhấp một ngụm nước, nghe xong liền phun sạch!