Thắp hương?
Tên nhóc này muốn đẩy cô vào chỗ chết phải không? Phải không? Phải không?...
Kỷ Lương không biết mình nên phản ứng
thế nào mới đúng. Cô chỉ biết, sự tình đã đến nước này, thì càng không
thể để Hạ Vũ phát hiện ra anh Duệ chính là con của anh ta --- con mẹ nó, con trai bày trò trước mặt cha mình, nói cha mình đã chết, phải thắp
hương cho cha… Tùy tiện nói một người còn đang khỏe mạnh đã chết… Hơn
nữa cô tuyệt đối tin tưởng, xác định nhất định và khẳng định rằng, nếu
mọi chuyện bị bại lộ, thì anh Duệ sẽ không do dự mà đẩy thẳng cô xuống
hố lửa, trút hết trách nhiệm lên người cô. Tuyệt đối sẽ như vậy.
“Thắp… thắp hương…”
Lắp bắp lặp lại hai từ này, Kỷ Lương
càng cảm thấy đây không phải là thắp hương cho người khác, mà là thắp
hương cho chính cô mới đúng. Thời vận không tốt, càng làm lại càng sai.
“Mẹ, đi nào!”
“Ừ… Đi…”
Đi… mà đi đâu? Kỷ Lương bị động để con
trai kéo mình đi. Toàn bộ nội dung vở kịch đã phát triển ngoài dự đoán
của cô, hoàn toàn ngoài khả năng khống chế.
Kỷ Duệ “hiểu chuyện” kéo Kỷ Lương lên phòng chứa đồ ở tầng hai.
Kỷ Lương thầm hít một hơi thật sâu, lén
liếc mắt nhìn ba người đi theo sau --- Hạ Vũ, Trầm Sùng, Tiểu Bạch! Hắc
Tử tiếp tục xem phim hoạt hình ở dưới nhà.
Tay cô run rẩy, chân cũng run rẩy!!!
Sợ, cô sợ khi vừa mở cửa ra, ảnh trên
bàn thờ lại là ảnh của Hạ Vũ, cô thực sự sẽ chết mất! Với năng lực của
tên nhóc quỷ kia, thì muốn lấy một tấm ảnh của Hạ Vũ thì cũng không có
gì khó.
Việc gì cần đến cũng phải đến, muốn tránh cũng không tránh được.
Kỷ Lương hít thở sâu, hạ quyết tâm, vặn tay nắm cửa.
A --- sao tối thế này?!
Kỷ Lương khẽ run người, sau đó mới nhận
ra, vì mình quá lo lắng nên đã nhắm tịt mắt lại. Không nghe thấy tiếng
hít không khí ở sau lưng khiến cho lòng cô cũng buông lỏng đi ít nhiều.
Lúc này cô mới mở to mắt.
Đồ đạc trong phòng vốn không nhiều, giờ
lại càng ít hơn. Thẳng từ cửa vào có đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn
ngoài hoa quả tươi còn có hai ngon nến điện phát ra ánh sáng nhè nhẹ,
trong bát hương nhỏ có một vài chân hương, vừa nhìn đã biết là rất “chăm hương khói”, sau bát hương có ảnh đen trắng của “người đã khuất” kia,
là một người đàn ông có vẻ còn rất trẻ, hơi gầy, mày kiếm, mắt sáng, ẩn
giấu một khí phách hơn người. Dưới sống mũi cao gầy là đôi môi hơi nhếch lên, tạo cho người ta cảm giác người đàn ông này không hề tầm thường…
Ánh sáng mờ ảo của nến điện khiến cho bức ảnh đen trắng có màu cam nhạt, vô cùng sống động…
Cảm giác này… Hơi kì quái…
Trầm Sùng và Tiểu Bạch nhìn nhau, trong
lòng hơi sợ hãi. Cả hai người đều thấy người trong bức ảnh có gì đó hơi
quái lạ, nhưng lại không thể nói rõ là quái lạ thế nào. Rõ rang là một
người đã qua đời, nhưng sao cứ cảm thấy không giống… mà lại thấy hơi
giống…
Về vế sau, hai người đều không dám nghĩ đến…
Nhưng Kỷ Lương đã nhận ra, đã nhân ra!
Vừa nhìn bức ảnh, tim cô như muốn nhảy thẳng ra ngoài: Tấm ảnh này, mẹ
nó chứ, ảnh này… Chắc chắn là dùng ảnh của Hạ Vũ sau đó chỉnh sửa qua
PTS (Photoshop), tuy đã bị xử lý không ít, nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
“Lách tách…”
Anh nhỏ nhà họ Kỷ không cần biết trong
lòng mấy người lớn kia ầm ầm nổi bão, tiếp tục đóng vai một cậu con trai nhu thuận. Cậu rút vài nén hương ra, châm lên rồi đưa cho mỗi người một nén.
“Cha, con đã về rồi ạ…” Kỷ Duệ vừa bái
vừa nói: “Tuy lúc con ra đời, cha đã mất, nhưng con sẽ nhớ kỹ giọng nói
và nụ cười của cha…”
Ôi, giọng nói, ngữ điệu mới ngây thơ trong sáng làm sao!
Khóe miệng Kỷ Lương khẽ kéo lên.
“Cha xem này, ngày nào con và mẹ cũng
tới thăm cha, cha cũng sẽ không thấy cô quạnh đúng không?” Kỷ Duệ tiếp
tục bài khấn của mình.
Tên nhóc này cố tình khiêu khích trái
tim yếu ớt của cô phải không?! Kỷ Lương nhìn bộ dạng không muốn dừng lại của cậu, vội vàng xem vào ngăn cản: “Tiểu… Tiểu Duệ ngoan, vậy là được
rồi! Đừng quấy rầy cha con nghỉ ngơi nữa…” Đừng tra tấn thần kinh yếu
đuối của cô nữa, cô giật lấy nén hương trong tay mọi người, cắm bừa vào
bát hương rồi nói: “Đi…đi xuống nhà thôi!!!”
Ba người trầm mặc đi theo sau cô ra khỏi phòng chứa đồ.
“Chú…” Kỷ Duệ đột nhiên kéo áo Hạ Vũ, ý
bảo anh cúi thấp người xuống. Cậu ngắm nghía mặt anh một lúc rồi vô cùng ngây thơ nói: “Chú… nhìn chú rất giống cha cháu…” Nói xong cậu chớp
chớp đôi mắt to của mình.
Đúng vậy!
Người trong bức ảnh kia rất giống Hạ Vũ!
Trầm Sùng và Tiểu Bạch đều đồng ý với
câu nói vừa rồi của cậu nhóc kia. Tuy không phải là giống hoàn toàn,
nhưng vẻ mặt đó, thần thái đó phải giống Hạ Vũ đến bảy tám phần.
Thình thịch!
Kỷ Lương trượt chân một cái, suýt nữa thì lăn xuống dưới cầu thang, may mà có Trầm Sùng đi sau kéo cô lại.
“Cảm ơn” Tên nhóc này, con mẹ nó,
không thể làm cô bớt lo một chút sao! Kỷ Lương vội vàng bước tới, bế cậu lên: “Ngại quá, trẻ con hay nói lung tung!”
Hạ Vũ không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, sau đó đi xuống nhà. Nhưng cái nhìn kia, dù chỉ thoáng qua cũng làm Kỷ
Lương run sợ. Với sự hiểu biết của cô về anh, thì ý trong mắt anh là:
đợi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.
Mẹ nó, nói cái con khỉ.
Kỷ Lương rất muốn hét lên như vậy, nhưng mà… người ta đã dẫn Trầm Sùng và Tiểu Bạch đi xuống dưới nhà rồi, không hề liếc nhìn cô cái nào nữa.
“Chơi đủ chưa?!” Cô trừng mắt nhìn cậu con trai trong lòng, đưa tay phát vào mông cậu một cái.
“Kỷ Tiểu Lương” Kỷ Duệ kháng nghị, xoa
xoa chỗ mông vừa bị đánh đau: “Mẹ lấy oán trả ơn. Hôm nay mà không có
con thì mẹ làm thế nào.”
“Nói vậy, anh còn muốn mẹ cảm ơn anh phải không?!” Còn có mặt mũi nào mà nói vậy hả?
“Hừm, hừm!” Ngón tay nhỏ bé khẽ lắc lắc: “Không cần, con giúp người không cần hồi báo” Kỷ Duệ không chỉ có da
mặt, mà còn rất là dày là đằng khác.
“Tên nhóc chết tiệt!”
“Người phụ nữ ngốc nghếch!”
“Con nói ít một câu không được à!”
“Mẹ nhìn đi, con nói mẹ ngốc mẹ còn không chịu nhận, chỉ biết dùng bạo lực, không chịu dùng đầu óc gì cả”
“… Bà đây thích thế!” Nói xong, cô lại
đét vào mông Kỷ Duệ một cái: “Đừng có gây thêm phiền phức cho bà đây
nữa, nếu không, anh cứ chờ xem.”
Có thể là sự uy hiếp của Kỷ Lương có
hiệu quả, cũng có thể là anh Kỷ đã chơi đủ rồi, nên không làm ra những
hành động khiến Kỷ Lương kinh hồn bạt vía nữa, ngoan ngoãn vào nhà bếp
giúp Kỷ Lương. Hơn nửa tiếng sau, cả đám người vây quanh bàn ăn cùng
dùng bữa.
Sau khi đánh chén no nê, Hắc Tử rất thỏa mãn cầm tăm xỉa răng, cầm chai bia lấy từ tủ lạnh nhà Kỷ Lương, thích
chí uống. Trầm Sùng và Tiểu Bạch nói còn phải về trước để xử lý chuyện
Mạt Hoa Đới Duy, trước khi đi, còn không quên kéo theo cả Hắc Tử, để lại ba người ngồi đó. Hạ Vũ rất bình tĩnh, bình tĩnh ngồi trên ghế salon.
Anh bắt chéo chân, cầm báo đọc, dáng vẻ tự nhiên như đây là lẽ thường
tình, nhìn thế nào cũng giống như chính mình là chủ nhà vậy.
Kỷ Lương rất không thoải mái, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô cầm điều khiển TV, chuyển kênh liên tục.
Kỷ Duệ thì sao…
Cực kỳ không thích!
Ông chủ của cái nhà này chỉ có một, họ
Kỷ tên Duệ, chủ sở hữu của căn nhà này chính là cậu Kỷ đây, ông chú họ
Hạ kia có tư cách gì mà tự nhiên như vậy?!
“Mẹ, con đi làm bài tập.”
Kỷ Lương hơi run người, nhìn bóng người
nhỏ bé đang đi lên tầng, trong lòng như có ngàn vạn con ngựa thần chay
qua: Khỉ thật, tên nhóc quỷ kia lại muốn làm gì!!!
Làm mẹ cậu bằng ấy năm chẳng lẽ cô còn
không hiểu cậu sao?! Các thầy cô ở trường đã bị vẻ mặt vô cùng vô hại,
vô cùng thánh thiện kia mua đứt từ lâu rồi, cái chuyện bài tập về nhà
hoàn toàn cách biệt với Kỷ Duệ cả tám trăm năm…
“Tôi… tôi lên tầng một chút”
“Chúng ta nói chuyện”
Người đàn ông nào đó thả tờ báo xuống, duỗi hai chân vừa bắt chéo kia ra, vừa vặn chặn đường đi của cô.