Kỷ Lương nhìn đôi chân dài vắt ngang trước mặt, thuận miệng nói: “Giữa chúng ta đâu có chuyện gì cần nói?”
Hạ Vũ mím môi dưới, anh thật sự không thích cô phủ nhận hết tất cả quan hệ của bọn họ như thế này: “Người đàn ông đã chết kia…”
“Khụ ---.” Kỷ Lương chột dạ quay mặt đi
tránh ánh mắt của anh: “Cảnh sát Hạ hỏi anh ấy làm gì?” Tên nhóc kia, tự dưng bày ra chuyện này, đột lửa rồi bỏ đấy không thèm quan tâm…
“Chết thế nào?!”
“…” Không chết, không phải vẫn đang khỏe mạnh đứng trước mặt tôi đây sao?! Kỷ Lương thầm nghỉ, nhưng mặt lại
biểu hiện khác hẳn: “Anh hỏi chuyện này làm gì, tất cả đều đã là quá khứ rồi…” Nói xong cô quay mặt đi, ra vẻ không muốn nhắc đến nữa. Thực tế
là, cô chột dạ, sợ nếu nhìn thẳng Hạ Vũ sẽ không cẩn thận để lộ chân
tướng.
Tự mình thắp hương cho mình, có lẽ Hạ Vũ là người duy nhất. Được rồi, cô thừa nhận, tuy hành động lần này của
anh Duệ khiến tim cô thót lên cổ, nhưng cũng không thể phủ nhận, là nó
làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh ta…rất giống tôi” Ngay cả tên nhóc
quỷ kia cũng nhận ra, thì làm sao anh lại không nhận ra. Vì sao cô ấy
phải tìm một người đàn ông giống anh như vậy…
Một lời nói dối phát ra, sẽ phải dùng
nhiều lời nói dối khác để che đậy. nếu là trước kia chỉ cần vừa nói dối, cô sẽ đỏ mặt, lắp bắp, nhưng giờ thì…hạ bút thành văn.
“Anh vừa nói gì?” Kỷ Lương kéo kéo khóe
miệng: “Anh sợ tôi vẫn chưa dứt tình cũ với anh sao? Quên đi, Hạ Vũ.
Chúng ta đã qua cái tuổi tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu rồi.”
Kỷ Lương ngẩng đầu nhìn anh, nhìn
người đàn ông đã từng làm cho cô yêu say đắm đến mức suýt chút nữa là
đánh mất chính bản thân mình kia…
Yêu anh, làm cho cô trở nên thấp hèn,
rất thấp hèn, thấp hèn đến mức tự vùi mình vào đau khổ, tự cho rằng tình yêu của mình có thể khiến hoa nở rộ, kết quả là suýt chút nữa khiến
mình bị nghẹn chết. Thật may, may mà cô vẫn có thể vượt qua được, nhưng
cô cũng đã hiểu được một đạo lý: số phận của Kỷ Lương cô rất kiên cường, mạnh mẽ, căn bản không phải là một bông hoa kiều diễm, mỏng manh. Nếu
là hoa, thì cùng lắm cũng chỉ là cây xương rồng gai góc cả thôi.
“Đừng ngốc thế, chúng ta đều là những
người trưởng thành rồi” Cây xương rồng họ Kỷ rất thích đâm người, không
nắm được, cũng không trêu được: “Giờ cuộc sống của tôi rất tốt, thế này
là đủ rồi.” Hạ Vũ trầm mặc nhìn cô, Kỷ Lương tiếp tục nói: “Năm đó, tôi
đã từng yêu anh, rất yêu! Tôi cũng chưa bao giờ hối hận. Khi đó tôi
nghĩ, cuộc đời này tôi cũng sẽ chỉ yêu duy nhất một người đàn ông là
anh. Sau đó tôi mới phát hiện, thì ra suy nghĩ đó chỉ là vì mình còn
trẻ, còn quá ngây thơ mà thôi. Xã hội hiện giờ, cái gì cũng có thời kì
tươi mới, qua thời gian đó rồi thì phải ném đi thôi, nếu không sẽ rất
tốn diện tích. Bây giờ, tôi cũng có một người đáng giá để yêu hơn rồi.
Có lẽ là vì muốn chứng minh gì đó, nên
Kỷ Lương nói một hơi rất dài, rất nhiều. Nhưng rốt cuộc là để chứng minh cái gì, thì nhất thời, chính cô cũng không nói rõ được.
“Tôi có thể chăm sóc cho em” Hạ Vũ bật thốt ra một câu.
Kỷ Lương nhíu mày: “Sao thế? Anh đang
thông cảm với tôi sao?” Kỷ Lương cười nói: “Thôi đi Hạ Vũ, cho tới bây
giờ, anh cũng chưa từng là người giàu lòng thông cảm với người khác.”
Bởi vì tình cảm dịu dàng nhất của anh chỉ dành cho một người: “Hơn nữa
anh muốn chăm sóc tôi thế nào? Bao dưỡng tôi sao? Thôi nào, tiền thì tôi cũng thự kiếm được, nếu tôi cần đàn ông, thì chính tôi cũng có thể tự
tìm…”
“Không được!”
Không được?! Anh dựa vào cái gì mà nói không được?! Kỷ Lương trừng mắt nhìn anh.
“Đàn bà con gái phải chú ý danh tiết” Lý do của Hạ tiên sinh, thật sự rất chính trực.
Nghe xem kìa, lý do thật quá chính đáng. Kỷ Lương phì cười không chút khách khí.
“Danh tiết là cái gì? Có ăn được không?” Đáng tiếc là đụng phải cô nàng lưu manh không có lễ tiết: “Thôi đi, Hạ
Vũ. Ở cái thời đại nam nữ tự do yêu đương này, hẹn bạn tình còn dễ hơn
hẹn hò, anh còn giả vờ ngây thơ gì thế!” Nhìn vẻ mặt đóng băng như quan
tài vạn năm không đổi kia của anh, Kỷ Lương đột nhiên im bặt, người khác thì có lẽ không thể nào… nhưng Hạ Vũ, cô biết, anh thật sự là một người “ngây thơ” như thế! Yêu một người, và cũng sẽ chỉ duy nhất một người,
đến chết cũng chỉ một người, từ thân thể cho tới tâm hồn… Chuyện phát
sinh năm đó, đối với anh mà nói, chắc chắn là một sự phản bội lại tình
cảm của anh, hoặc là nên nói… là một sự phản bội lại tình cảm của anh,
hoặc là nên nói… là một sự thiếu tôn trọng đối với tình cảm của anh! Cho nên, anh mới tức giận như thế, Kỷ Lương nghĩ. Được một người đàn ông
như vậy yêu là một sự may mắn, mà cô yêu một người đàn ông như vậy, nhất định là bất hạnh của cô.
“Tiểu Tĩnh… cô ấy có khỏe không?” Cô chuyển đề tài, năm đó xảy ra chuyện, khiến cho lòng cô vẫn cảm thấy áy
náy với cô ấy. Tiểu Tĩnh vẫn coi cô là người bạn tốt nhất, còn cô thì
lại như một kẻ trộm, muốn đánh cắp tình yêu của cô ấy. Cuối cùng, cô
phải bỏ chạy thật xa, ngay cả một lời từ biệt cũng không dám để lại.
“Cô ấy rất ổn, đã kết hôn rồi.”
“À…” Kết hôn là tốt rồi. Kỷ Lương gật
gật đầu, ra vẻ tiễn khách: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì anh cũng
nên về sớm một chút với cô ấy đi.”
“Không phải tôi!”
“Cái gì?” Sao bao nhiêu năm mà người này vẫn như xưa thế, vẫn cái dáng vẻ chết tiệt này, lời nói cũng luôn ngắn
gọn như vậy, nhiều lời một chút thì đã sao?!
“Người kết hôn với Tiểu Tĩnh, không phải tôi!”
“Ừ, ừ … Hả? Anh nói gì?”
“Tôi không kết hôn với Tiểu Tĩnh!” Anh nói như vật mà cô vẫn chưa hiểu sao?!
Hiểu thì đã hiểu, nhưng mà: “Vì sao?” Vì sao không kết hôn?! Vậy Tiểu Tĩnh kết hôn với ai? Vì sao anh có thể để
Tiểu Tĩnh kết hôn với người đàn ông khác?!
“Cô ấy thích!” Hạ Vũ bình tĩnh nói, vẫn ngắn gọn trước sau như một.
Cũng đúng. Chỉ cần cô ấy thích, anh sẽ
làm. Nhưng mà … cô không ngờ, anh lại làm được đến mức này. Rõ ràng anh
thích cô ấy như thế, mà vẫn có thể tặng cô ấy cho người đàn ông khác.
Người này… bị ngốc rồi sao?!
Kỷ Lương hơi tức giận! Nhưng cô có tư cách gì mà tức giận, đây là quyết định của anh!
Đang lúc không khí trở lên nặng nề, thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Kỷ Lương nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, còn ai tới vào giờ này nhỉ?
Cô đưng dậy, vừa mở cửa ra, người tới liền hưng phấn mà ồn ào hô lên:
“Bảo bối Lương Lương bé nhỏ, người ta nhớ em muốn chết!”
“Biến đi!” Kỷ Lương trừng mắt nhìn người đàn ông ăn mặc xinh đẹp như khổng tước đang đứng trước mặt, trừ Thi
Thanh Trạch ra thì còn ai vào đây?!
“Lương Lương bé nhỏ, mấy ngày không gặp
mà em vẫn cuồng dã như vậy!” Thi Thanh Trạch chen người vào trong, đang
muốn ôm cô một cái, nhưng tay chỉ vừa vòng qua hông cô, còn chưa kịp ôm
vào đã cảm thấy có một luồng mắt nóng như lửa bắn từ đằng sau tới!
Chẹp chẹp! Chắc là “hàng” mà anh Duệ
nhắc đến kia! Thi Thanh Trạch thầm hằm hừ, cố tình không để ý đến áp lực phát ra từ đối phương, tiếp tục theo ý định, bò móng vuốt lên cái eo
thon nhỏ của Kỷ Lương, định ôm thật chặt cô một cái như người yêu đúng
nghĩa! Đối phương nên biết điều một chút, nhìn tình cảnh này thì phải
biết khó mà lui, đừng có mơ tưởng đến Lương Lương bé nhỏ nhà hắn nữa!
Bây giờ, gã kia đứng lên, sau đó nói: “Làm phiền rồi, tôi đi trước!” mới đúng. Thi Thanh Trạch nghĩ!
Khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng đen. Đối phương từ salon đứng dậy, sau đó… Hắn nghe thấy một giọng nói đã khiến
hắn từng liên tục gặp ác mộng:
“Thi Thanh Trạch, bỏ cái tay chó của cậu ra khỏi người cô ấy ngay!”
Nhiều năm về sau, mỗi khi Thi Thanh
Trạch nhớ lại ngày hôm nay, hắn vô cùng hối hận vì sao lúc ấy không bỏ
ra một giây tìm hiểu trước khi xem đối thủ của hắn là ai.