Ads
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
“F**k!”
Nhìn xe cảnh sát xuất hiện ở phía sau,
mặt Lý Thiết Hùng lạnh đi, chưa bao lâu đã kinh động đến nhiều cảnh sát như
vậy.
“Lão đại, hình như có trực thăng!” Gã
cao cao thò đầu ra nhìn, mang theo tin xấu: “Trực thăng quân dụng cũng đến
rồi.”
“F**k!” Mấy tay này đã tránh đường
lớn, chọn đường nhỏ để đi, suốt cả đêm cắt đuôi biết bao xe cảnh sát đuổi theo,
nhưng không bao lâu lại có vài ba xe cảnh sát đuổi kịp! Sóng trước chưa tan,
sóng sau đã tới, giờ ngay cả trực thăng quân dụng cũng được trưng dụng ra!!!
“Lưu Tử, ở đây mày quen đường hơn, đi
thế nào.” Tình hình này nếu tiếp tục sẽ rất bất lợi cho bọn chúng, gã vừa dứt
lời, thân xe bỗng chấn động mạnh, bánh xe bên phải xẹp xuống, cả xe bị trượt
đi…
“Mẹ nó chứ!” Gã lái xe chửi một tiếng,
cố gắng đảo tay lái, đạp phanh, cố gắng để xe không bị lao ra khỏi dải phân
cách.
“Làm cái chó gì thế!” Lý Thiết Hùng
vốn đã vô cùng bực tức, vì cú trượt xe này khiến đầu gã đập vào cửa xe cứng
rắn, khiến cơn tức của gã càng bùng lên mạnh hơn.
“Nổ lốp rồi!”
“Có lốp dự phòng không?”
“Không có…”
Mặt Lý Thiết Hùng đen lại, chỉ hận
không thể rút súng ra bắn chết gã lái xe kia: “Xuống xe!” Nhưng gã hiểu rõ, nếu
lúc này làm như vậy, tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Tiếng còi xe cảnh sát ở phía sau càng
lúc càng tới gần, nếu tiếp tục đứng đực mặt ở đây, chờ đám cảnh sát kia đến thì
nhóm của gã cũng chỉ đành ngoan ngoãn mà đưa tay chịu trói. Gã nén tức giận,
quan sát tình hình xung quanh. Đây là một con đường nhỏ, hai bên đều là rừng
cây rậm rạp.
“A… lão đại…” Một tên lùn trẻ tuổi ghé
vào tai Lý Thiết Hùng nói với câu. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng quyết định bỏ xe ở
lại, dẫn Kỷ Lương và Hạ Vũ ra ngoài, túm họ lôi vào rừng.
Cây cối trong rừng rất rậm rạp, ánh
nắng sớm chỉ có thể yếu ớt len qua kẽ lá chiếu xuống, cả khu rừng vừa tối tăm,
vừa ẩm ướt, cả đám người đi không ngừng nghỉ. Kỷ Lương khẽ rùng mình một cái,
sau khi tiêm ma tuý tinh chất vào người, cô cảm thấy tinh thần hơi lâng lâng,
giờ bước vào trong cánh rừng này, không có ánh mặt trời, khiến cô cảm thấy rất
lạnh lẽo, u ám, một cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ trong xương cốt. Hạ Vũ nhận ra
sự khác thường của cô, vòng tay cầm tay cô, lại bị bàn tay lạnh như băng của cô
làm cho kinh ngạc. Kỷ Lương khẽ cắn môi, cười với anh một cái, không muốn anh
quá lo lắng.
“Chúng mày định làm trò gì đấy.” Lý
Thiết Hùng nhìn thấy hai người đang trao đổi bằng ánh mắt: “Đến nước này rồi,
chúng mày còn dám bày trò gì nữa, ông đây sẽ cho một phát bắn chết chúng mày.”
“Chúng tôi còn có thể thế nào được
chứ.” Kỷ Lương đáp lời gã, sau đó tiếp tục đỡ Hạ Vũ, không nói thêm gì nữa.
Bọn họ đang đợi, bọn họ nghĩ Trầm Sùng
nhất định sẽ đuổi theo bọn họ, trên người bọn họ vẫn đeo thiết bị định vị, chỉ
cần có thiết bị định vị, bọn Trầm Sùng sẽ tới được…
Lý Thiết Hùng nhếch miệng cười, lộ ra
hàm răng ố vàng: “Cảnh sát Kỷ vẫn cứng cỏi như thế nhỉ. Tao sẽ chờ đến lúc ma
tuý phát huy tác dụng, chờ mày quỳ xuống mà cầu xin tao…”
Kỷ Lương rất muốn nhổ toẹt vào mặt gã,
nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả! Tình hình bây giờ, không phải là lúc cô
có thể giở trò gì.
Ánh sáng lờ mờ trong rừng khiến người
ta không đoán được thời gian. Họ chỉ biết, đã đi rất lâu, nhưng cũng không phát
hiện đường ra. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng ra hiệu cho tay chân nghỉ ngơi tại chỗ
một lúc. Chạy trốn suốt cả đêm, tinh thần của ai cũng đều căng như dây đàn, lúc
này, vừa nghe được nghỉ ngơi, bọn gã cũng bất giác buông lỏng thần kinh…
“Còn bao xa nữa? Lưu Tử?” Lý Thiết
Hùng hỏi gã thanh niên lùn kia.
“Chắc cũng không xa lắm.” Gã lùn sờ sớ
đầu: “Em cũng chưa từng đến đây, chỉ nghe bà em nhắc tới thôi. Bà em là người
của tộc đó…”
“Khi đến đó, đầu tiên là kiếm đồ tiếp
tế đã, rồi tính sau.” Đồ tiếp tế của bọn chúng không còn nhiều. Kiếm đồ tiếp tế
là quan trọng nhất, trước hết phải tìm được bộ lạc Miêu Cương mà Lưu Tử nói, bổ
sung lương khô, sau đó mới có thể có sức lực mà tiến hành đàm phán được, nếu
không, để đói bụng thì đến phản kháng còn không nổi, nói gì đến chuyện đàm
phán.
Đi tiếp một đoạn nữa, cả đám không ai
còn hơi sức nói chuyện gì, tất cả đều quá mệt mỏi. Lý Thiết Hùng cũng vậy, mọi
chuyện xảy ra liên tiếp khiến gã không nuốt nổi, chân trái đã từng bị chấn
thương bỗng đau đến co rút, mỗi lần chân hắn đau rút lên, là một lần nỗi oán
hận của hắn với Kỷ Lương lại tăng thêm.
Khi tất cả lực chú ý của bọn chúng đều
hoàn toàn thả lỏng, chính là thời điểm bọn họ bắt đầu tấn công.
Đây là do trực giác, hay là do ăn ý?!
Hạ Vũ kéo tay Kỷ Lương, yên lặng, cố
gắng ấn mạnh xuống một cái, sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng loạt xoạt truyền
ra từ trong tai.
Giây tiếp theo,
Kỷ Lương kéo Hạ Vũ, quay người ngã xuống
đất, khi bọn chúng kịp phản ứng, mở to mắt ra, thì pháo sáng cũng đã lăn vào
giữa khu vực bọn chúng đang nghỉ ngơi, nổ tung —.
Pằng! Pằng! Pằng!—-
Sau đó, một vài tiếng súng gọn gàng, linh
hoạt vang lên, cùng với tiếng đạn cắm vào cơ thể và tiếng thân người ngã ầm ầm
xuống đất…
Dù Lý Thiết Hùng vô cùng mỏi mệt,
nhưng một kẻ lão luyện như gã, dù đang nghỉ ngơi cũng không dám thả lỏng.
Ngay khi bọn Kỷ Lương có hành động
khác thường, Lý Thiết Hùng cũng đi về phía hai người đang nằm sấp, pháo sáng
không quá ảnh hưởng đến gã. Giây tiếp theo, gã đã bóp chặt lấy cổ Kỷ Lương,
quay vào rừng gào thét điên cuồng: “Bắn đi, tiếp tục bắn đi! Tao sẽ đập chết
nó!” Gã nấp mình sau lưng Kỷ Lương rất khéo, đúng vào góc chết của tầm bắn, kéo
Kỷ Lương không ngừng lùi về phía sau. Nhìn xác của đám tay chân ở xung quanh,
Lý Thiết Hùng vô cùng giận dữ, họng súng trong tay hết dí vào thái dương của Kỷ
Lương, lại chĩa về phía Hạ Vũ đang lết từng bước sang bên này: “Giết mày… tao
muốn giết mày…”
“Lý Thiết Hùng, đầu thú đi…” Lúc này,
Kỷ Lương ngược lại lại rất bình tĩnh.
“Câm ngay!” Lý Thiết Hùng dùng báng
súng đập vào đầu Kỷ Lương một cái.
“Mày trốn không thoát đâu…” Kỷ Lương
tiếp tục chọc giận gã, chỉ cần có thể làm cho gã tức giận đến mất bình tĩnh,
sau đó sẽ để lộ ra điểm yếu, thoát khỏi góc chết, thì cô tin rằng Tần Dịch có
thể bắn gục gã.
“Con đĩ này… mày nói cái gì… Tao giết
mày…”
“Mày đã hại chết quá nhiều người rồi…”
“Tao giết mày…” Hai mắt Lý Thiết Hùng
đỏ vằn lên, cảm xúc đã bị kích động đến mức cao nhất.
Kỷ Lương chớp lấy khoảnh khắc gã bùng
nổ, liền thúc khuỷu tay về đằng sau, dùng toàn lực đập vào xương sườn của gã,
khiến hai chân gã vốn không đứng vững liền lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Kỷ
Lương cũng thừa cơ cúi gập người xuống, để lộ hết cả người Lý Thiết Hùng ra,
không làm lá chắn sống của gã nữa…
“Pằng!” “Pằng!”
Hai tiếng súng cùng vang lên.
Một tiếng ở xa, một tiếng ở gần.
Tiếng ở xa tới là của Tần Dịch, tiếng
ở gần, là từ Lý Thiết Hùng —–
“Tiểu Lương…”
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên,
hai mắt Hạ Vũ như bốc lửa, anh cố gắng cử động hai chân không có chút cảm giác
nào để lao qua, nhưng có bóng đen còn nhanh hơn anh, giống một con báo đi săn
trong đêm, ngã nhào vào người Kỷ Lương…
Cảm giác đau đớn mà cô chờ đợi không
xảy ra, một dòng chất lỏng ấm áp chảy thấm vào quần áo phía sau lưng cô, chạm
vào da cô…
Cô xoay người, nhìn thấy một khuôn mặt
ngoài dự kiến…
“Lâm… Lâm Hải Bình…”
Sao lại là ông ấy!
Từ sau sự kiện ở Nhật Bản, ông nhảy
qua cửa sổ trốn đi, rồi không còn tung tích gì nữa. Bọn họ đều nghĩ, có thể ông
đã tìm một nơi nào đó không ai biết đến, rồi lẳng lặng biến mất trên thế giới
này. Không ngờ ông lại xuất hiện ở Trung Quốc, thậm chí… còn ở ngay trong khu
rừng này… đỡ thay cô viên đạn đó.
Đối với người này, có thể chính là bố
ruột của cô, nhưng cô… thật sự cũng không có nhiều cảm giác lắm. Nói thẳng ra,
viện trưởng cô nhi viện còn giống trưởng bối của cô hơn.
Vì sao ông phải làm như vậy?
Trong đầu Kỷ Lương lúc này hoàn toàn
trống rỗng, nhìn khuôn mặt không hề thay đổi theo thời gian kia…
“Tiểu Lương…” Hạ Vũ lao tới, ôm chặt
cô vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt, giống như muốn dùng cái ôm này để xác
nhận rằng cô vẫn còn sống…
Kỷ Lương vòng tay ôm lấy thân hình run
rẩy của anh, sau đó, đột nhiên cô nhận ra: “Hạ… Hạ Vũ… Anh… chân anh…” Cô đẩy
mạnh anh ra, không dám tin nhìn trừng trừng hai chân anh!
Đứng lên rồi…
Cô xoa xoa mắt, xác nhận lại lần nữa!
“Đứng… chân của anh đứng được rồi!!!”
Nhưng Hạ Vũ lại không quá kích động
như cô, anh vòng tay kéo lại cô vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô, khàn giọng
nói: “… Anh xin lỗi…”
“Anh nói gì thế…”
“Đội trưởng Lương!”
“Sếp…”
Tần Dịch và Trầm Sùng chạy tới, nhìn
hai người đang ôm nhau liền thở phào một hơi…
“Vừa rồi, người kia… là Lâm Hải Bình
sao?” Trầm Sùng không dám khẳng định. Động tác của bóng đen kia quá nhanh,
khoảng cách của bọn họ lại quá xa.
“Ừ…” Khi Kỷ Lương kịp phản ứng lại, cô
cũng muốn tìm Lâm Hải Bình nhưng đã không còn thấy bóng dáng ông đâu. Khi Lâm
Hải Bình còn làm vệ sỹ của Lật Điền Khẩu Nhất Lang, ông đúng như Lật Điền Anh
Tử đã miêu tả, rất giống một Ninja!
Ông hiểu rõ cách để hợp thể với khung
cảnh xung quanh, khống chế hơi thở của mình mỏng manh đến mức tối đã… Có thể
điều tiết đến mức ngay cả Hạ Vũ cũng không phát hiện ra… Năng lực đó, thật quá
mạnh mẽ…
Kỷ Lương nhìn vũng máu trên mặt đất,
là của Lâm Hải Bình để lại…
Ông rất tự nhiên, lao ra đỡ thay cho
cô một phát đạn, rồi lại biến mất!
Vì sao ông phải làm như vậy? Ông nhớ
ra rồi sao? Nhưng vừa rồi, khi nhìn vào mắt ông, ánh mắt đó căn bản không giống
như đã biết rõ quan hệ của họ, vẫn không có chút cảm xúc nào như trước.
“Nghe cậu nhóc kia nói, là Lâm Hải
Bình đã cứu nó.” Trầm Sùng kể lại chuyện Kỷ Duệ đã kể cho họ.
Khi Kỷ Duệ chạy vào rừng trốn, chỉ có
thể chạy như một con ruồi không đầu, không có phương hướng. Mấy gã đuổi theo
phía sau rất sát, cậu lại vấp vào một rễ cây to, chân bị trẹo một cái. Thấy
người của Lý Thiết Hùng đã đuổi đến gần, Kỷ Duệ đấm một cái vào mắt cá chân đã
sưng phồng lên của mình, thì đột nhiên có một bóng đen nhảy từ trong bóng đêm
ra, vòng một tay ôm lấy cậu, sau đó dùng một năng lực mà người thường không thể
nào tưởng tượng nổi, leo lên cành cây đại thụ. Cũng nhờ có việc này mà cậu nhóc
mới thoát được đám người đuổi bắt kia. Bóng đen đó chính là Lâm Hải Bình. Sau
đó, Lâm Hải Bình đưa cậu ra khỏi rừng, đi ra đường quốc lộ, rồi lại biến mất.
Kỷ Duệ được cảnh sát ở mấy xe cảnh sát phía sau đón lên…
Nghe thấy Kỷ Duệ đã thoát nạn, Kỷ
Lương nhẹ nhàng thở phào một hơi…
Lúc này, đột nhiên cô cảm thấy toàn
thân lạnh run lên, cái lạnh này còn tê buốt hơn lúc trước rất nhiều, giống như
có thứ gì đó đang va đập vào huyết quản của cô, chảy dọc theo cơ thể cô. Cả
người cô bỗng nổi da gà, khắp cơ thể trào ra một sự khát vọng…
Ma tuý!
Phát tác rồi!
Hết chương 094.
***
Mấy chương này là
mấy chương nặng nề nhất của truyện…
Dù biết sẽ HE, dù đã
biết trước kết thúc, nhưng khi làm mấy chương này vẫn không thể kìm được nước
mắt…
Ôi bé Lương bé
Lương, Lương Lương bé nhỏ ~~~