Ads
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Kỷ Lương đã từng công tác ở đội phòng
chống tội phạm ma tuý, nên cũng biết không ít thông tin về các loại ma tuý.
Khi ma tuý bắt đầu phát huy tác dụng,
cơ thể người nghiện sẽ dần suy giảm, yếu ớt đi, rồi sau đó, toàn thân sẽ như có
một sức mạnh vô hình, nhưng tinh thần thì mỏi mệt, buồn ngủ, thèm ngủ hoặc nóng
nảy không yên. Cơ thể càng phụ thuộc vào chất gây nghiện, thì dần dần sự nhạy
cảm cũng càng thấp đi, tần suất dùng ma tuý ngày càng tăng lên, liều lượng cũng
càng lúc càng lớn, sự ỷ lại vào ma tuý càng ngày càng mạnh.
Một khi ngừng sử dụng ma tuý, sẽ xuất
hiện tình trạng lo âu, khủng hoảng, sợ hãi, và sự khát vọng được sử dụng ma tuý
thêm lần nữa. Các triệu chứng sẽ càng tăng mạnh hơn, giống như có mấy vạn con
kiến gặm nhấm xương cốt bạn, giống như có mấy vạn cái kim đâm vào lòng bạn, mấy
vạn con sâu hút máu ra sức hút máu trên người bạn, mấy vạn con dao cắt từng vết
từng vết lên da bạn. Cảm giác này khiến bạn khó có thể chịu được, đau đớn đến
mức muốn chết mà không được, sự thèm khát với ma tuý dâng lên đến cực điểm, chỉ
mong có thể chấm dứt ngay cảm giác này lại. Các triệu chứng sẽ đạt tới đỉnh
điểm, khiến bạn không thể khống chế được cả tinh thần và hành vi của mình, vì
muốn thoát khỏi sự đau đớn khổ sở này, mà người nghiện sẽ không còn quan tâm
đến thứ gì nữa, chỉ muốn đi tìm ma tuý. Lúc này, có một vài người nghiện sẽ
nói: “Cho tôi hít một hơi, một hơi thôi là được rồi. Dù bắn chết tôi ngay lập
tức cũng không sao.” Những lời nói này khiến cho người bình thường không thể
hiểu nổi, nhưng vì bọn họ thật sự rất đau đớn, khổ sở.
Kỷ Lương bị đánh ngất đưa về.
Sở dĩ có nhiều người bước vào con
đường nghiện ngập, là vì muốn trốn tránh cuộc sống hiện tại. Vì thứ thuốc độc
như ma tuý, có thể khiến cho con người ta bước vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê,
giúp người ta rời khỏi hiện thực bất mãn, bước vào ảo ảnh do chính mình tạo ra.
Người nghiện sẽ cảm thấy thoả mãn ở trong đó, rồi dần dần ỷ lại vào cảm giác
này, không còn phân biệt được rõ đâu là thực, đâu là ảo nữa…
Đương nhiên, đấy là nếu hít loại ma
tuý pha tạp, có ‘độc tính’ nhẹ nhất. Còn Kỷ Lương tiêm vào người ma tuý tinh
chất, cảm giác sẽ không chỉ như thế.
Quy luật tốt quá hoá dở, cũng có
thể áp dụng được với ma tuý.
Khi anh hít hay tiêm vào một loại ma
tuý vượt quá nồng độ tinh khiết nhất định, thì ảo ảnh mà anh bước vào, sẽ không
phải là ảo ảnh mà anh mong muốn. Cảnh tượng này tuyệt đối không thích hợp với
người muốn trốn tránh hiện thực, mà khiến anh muốn lao từ trong ảo cảnh đó ra.
Khi Kỷ Lương mở mắt ra, cô nhìn thấy
một không gian méo mó, vặn vẹo, hình ảnh trên quần áo như một bức tranh trừu
tượng, những nơi nào tầm mắt cô có thể nhìn thấy được cũng như một mảng dầu
loang lổ… Nói cách khác, cũng giống như đổ kem vào trong cà phê, sau đó dùng
một chiếc thìa nhỏ quấy đều lên, sẽ xuất hiện hình ảnh cà phê và kem hoà chung
vào nhau, hình ảnh hiện giờ mà cô nhìn thấy chỉ khác là nhiều màu sắc hơn, và
tất cả mọi thứ đều chuyển động mà thôi. Hình ảnh này, chỉ cần tập trung nhìn
nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn. Khi bạn mở mắt ra đều nhìn
thấy hình ảnh như vậy, thì dù có nhắm mắt lại, bạn cũng có thể cảm nhận được cả
người đang xoay tròn, hình ảnh kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, mà
hoàn toàn vượt ngoài khả năng khống chế của bạn.
Kỷ Lương muốn mở miệng chửi ‘mẹ nó’,
muốn đào khoét hết những hình ảnh mê muội trong đầu kia ra, nhưng ngay cả sức
để chửi cô cũng không có. Cô vừa há miệng, chỉ thấy nước miếng không ngừng trào
ra ngoài…
“Chị dâu, cứ nhả ra thoải mái đi…”
Có một người đang đứng trong tầm nhìn
của cô. Cố gắng lắm cô mới có thể dựa vào chiếc áo blouse trắng trên người
người đó để đoán ra thân phận của họ… Cô cũng chỉ có thể dựa vào những điểm đặc
trưng nhất để kết luận, vì người mà cô nhìn thấy cũng bị kéo dài ra, vặn vẹo,
méo mó, trộn lẫn vào tất cả mọi thứ xung quanh.
“Chúng ta đã về nhà rồi…”
Cô không nghe được Tiểu Bạch đang nói
gì, những âm thanh lọt vào tai đều thành những tiếng ong ong u u khiến cô cảm
thấy đầu như muốn nổ tung.
Không chỉ thị giác đang tra tấn cô, mà
trên thân thể, cô cũng cảm thấy khắp người lạnh buốt. Kỷ Lương có thể cảm nhận
được da mình đang run lên, ngứa ngáy đến khó có thể nhịn được, đau đến tận
xương tuỷ. Toàn thân như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm da thịt và xương cốt của
cô. Xương cốt toàn thân giống như bị người ta bổ ra, rồi đâm thủng cơ thể và da
cô từng nhát từng nhát một. Cô chỉ vừa cử động miệng một chút, nước miếng lại
chảy ra, cô cảm thấy hàm răng mình giống như những con dao nhọn hoắt, từng miếng
từng miếng gặm nhấm chính não bộ của mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị xé rách…
Cô muốn đưa tay ra cào cấu chính mình,
nhưng tay chân đều bị trói chặt lại, khiến cô chỉ có thể không ngừng giãy dụa
trên giường, muốn ma sát cơ thể xuống đệm giường để giảm bớt đi cảm giác vừa
ngứa ngáy vừa đau đớn kia.
“Kỷ Tiểu Lương…”
Kỷ Duệ muốn bước qua, lại bị Tiểu Bạch
giữ lại.
“Hiện giờ cô ấy không nhận ra ai đâu.
Cháu có đi qua cũng vô dụng.”
“Làm sao bây giờ… Phải làm thế nào bây
giờ…” Kỷ Duệ mất bình tĩnh, túm tay Tiểu Bạch hỏi: “Mẹ cháu đang run rẩy, mẹ
cháu khó chịu như vậy…”
“Ma tuý đang phát tác mà…” Tiểu Bạch
nhíu mày…
“Ong ong ong…” sau khi âm thanh ù ù
trong tai biến mất, Kỷ Lương cảm thấy có một dòng chất lỏng thanh mát chảy mạnh
vào trong tay mình, chớp mắt làm tan biến hết cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên
người cô. Cảm giác thanh mát khiến cô vô cùng thoải mái, giúp cô từ từ ngừng
giãy dụa, hình ảnh méo mó trước mắt cũng dần khôi phục lại nguyên trạng: trần
nhà màu trắng, đèn ngủ màu xanh… Gương mặt trong tầm mắt cũng dần hiện rõ…
Tiếng nói chuyện của bọn họ cũng từ từ rõ ràng hơn…
“Cậu tiêm cho cô ấy cái gì thế?” Sắc
mặt của Hạ Vũ vẫn rất khó coi, căng thẳng giống như lúc nào cũng có thể bùng
nổ: “Thuốc an thần à?”
“Không phải…” Tiểu Bạch rút kim về,
nhìn Kỷ Lương đã yên tĩnh lại: “Thuốc an thần không có tác dụng với cô ấy. Loại
ma tuý tinh chất này, một khi phát tác, thì thuốc an thần cũng không thể can
thiệp được.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi tiêm ma tuý cho cô ấy.”
…
Tuy đã đoán trước được đáp án này,
nhưng mà… nghe hắn nói vậy, khiến lòng Hạ Vũ và Kỷ Duệ đều căng lên…
“Thứ ma tuý kia quá kinh khủng.” Tiểu
Bạch nhìn Hạ Vũ đang lau nước miếng cho Kỷ Lương: “Một khi đã tiêm vào sẽ khiến
cô ấy bị nghiện ngay lập tức… Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, may mà chỉ
mới tiêm một ống… nếu tiêm hết cả ba ống đó…” Hắn chưa nói xong, nhưng mọi
người đều có thể hiểu được. Tiêm hết ba ống đó, thì cuộc đời này của Kỷ Lương
coi như hỏng hẳn, chỉ có thể dựa vào ma tuý mà sống qua ngày.
“Vậy… chỉ có thể tiếp tục tiêm ma tuý
cho mẹ cháu thôi sao?” Giọng Kỷ Duệ run lên, cậu không thể tưởng tượng ra tình
cảnh như vậy…
“Tôi tiêm cho cô ấy loại ma tuý bình
thường, chỉ có tác dụng giúp cô ấy tạm thời bớt đau đớn ngứa ngáy mà thôi, cũng
không duy trì được bao lâu.” Hắn tiêm cho cô loại ma tuý với nồng độ thấp này,
cũng không giải quyết được vấn đề then chốt, qua không bao lâu nữa, chất độc sẽ
lại tiếp tục phát tác.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Cậu ra ngoài trước
đi!” Hạ Vũ ngăn không cho Tiểu Bạch nói tiếp. Tiểu Bạch nhìn Kỷ Lương nằm trên
giường, sau đó đi ra ngoài.
Kỷ Lương cười vô cùng thảm thương. Cô
nghe thấy, cô nghe thấy hết. Tuy không rõ ràng lắm, nhưng cô cũng hiểu được
hết… Cô vốn đang ôm hy vọng rằng Lý Thiết Hùng chẳng qua chỉ muốn hù doạ cô mà
thôi, không ngờ…
“Tiểu Lương…” Hạ Vũ bước đến trước mặt
cô: “Nhận ra anh không?”
Kỷ Lương muốn lên tiếng, nhưng há
miệng ra lại chỉ có thể thở dốc, không thể phát ra âm thanh nào, cuối cùng đành
trừng mắt lên, tỏ vẻ mình biết… Nhưng mà, sao mặt anh lại bị thương thế kia…
“Anh xin lỗi!” Hạ Vũ ôm lấy cô, không
ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi bên tai cô. Nếu khi đó, anh có thể đứng lên
sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không biến thành tình trạng như hiện giờ…
“Vì anh, vì tiểu Duệ, em phải cố gắng
giữ vững…”
“Chỉ cần em còn sống là được…”
“Dù em biến thành thế nào cũng không
sao…”
“Xin em…”
…
Cuối cùng, anh còn nói gì đó, nhưng Kỷ
Lương cũng không biết. Cô mơ màng ngủ thiếp đi. Cô rất muốn nói cho anh biết,
đừng nói xin lỗi cô… Tình hình lúc ấy, dù là anh cũng không có cách nào khác…
So với việc để anh tiêm vào người ống tiêm đó, thì cô cảm thấy để chính mình
tiêm vẫn tốt hơn… Tính cách của người đàn ông này rất mạnh mẽ, nếu để anh bị nghiện
ngập này nọ, anh sẽ sụp đổ mất…
Cô còn muốn nói cho anh biết… Cô sẽ
không chết… Cô sẽ cố gắng kiên cường, dù là kéo dài chút hơi tàn, cô cũng phải
kiên cường. Nếu không, anh Duệ sẽ khinh thường cô… Cô sẽ không chết, nhưng mà…
Sẽ sống không bằng chết!
Khốn kiếp! Thằng khốn nào dám nói hít
ma tuý sẽ rất sung sướng, sẽ có cảm giác sảng khoái đến dục tiên dục tử chứ?
Con mẹ nó, toàn là cứt chó! Con mẹ nó chứ, thật muốn cho mấy thằng khốn buôn ma
tuý nếm thử cảm giác bị tra tấn này của cô…
Mỗi một lần đang mơ màng ngủ bị ma tuý
tra tấn mà tỉnh lại, trong lòng Kỷ Lương đều thầm mắng mấy tên buôn ma tuý cả
trăm ngàn lần… Trong cơ thể của cô như có vô số những con trùng độc ngủ đông,
chỉ chờ thời cơ để bùng nổ, gặm cắn thần kinh cô… Lượng ma tuý nồng độ thấp đã
không còn tác dụng gì với cô nữa. Tiểu Bạch dần tăng thêm nồng độ ma tuý, số
lần cũng dày đặc hơn…
Cô đã không còn biết đến khái niệm
thời gian.
Cả ngày vô tri vô giác, khi tỉnh lại
là do bị những con trùng độc tra tấn mà tỉnh, chờ sau khi Tiểu Bạch tiêm ma tuý
vào cho cô, bớt cảm giác đau đớn, lại bị tra tấn đến mệt mỏi kiệt sức, cô bắt
đầu nặng nề đi vào giấc ngủ… Cứ lặp đi lặp lại như thế, thời gian, đối với cô
mà nói, chỉ còn là một danh từ mà thôi. Không có ban ngày, cũng chẳng có ban
đêm, khi ngủ thì xung quanh đều tối đen, đến lúc tỉnh dậy mọi thứ đều méo mó.
Đó là cuộc sống hiện giờ của cô.
Cuộc sống như thế này…
Phải sống như thế cả đời sao?
Kỷ Lương cho rằng tính cách của mình
rất kiên cường, nhưng mà… khi vấn đề này bắt đầu xuất hiện trong đầu cô, khi cô
còn có thể tự hỏi mình, thì trong đầu cũng chỉ còn lại vấn đề này…
Cả đời…
Sẽ dài bao lâu?
Cả đời đều sống vô tri vô giác như vậy
sao?
Cô có thể chịu đựng được sao?
Người ta nói bên giường bệnh chẳng còn
hiếu nghĩa. Nếu cứ tiếp tục thế này một thời gian dài, liệu Hạ Vũ và anh Duệ có
thể cũng chán ghét cô hay không…
Cô không dám nhìn bộ dạng của mình
hiện giờ!
Cô đã từng nhìn thấy không ít người
nghiện, chỉ cần ghép bộ dạng đó vào tình trạng của mình lúc này, cô cũng không
khó để tưởng tượng ra dáng vẻ như quỷ của mình bây giờ… A, không phải, cô phải
là phiên bản cải tiến mới đúng. Dù sao, thứ mà cô tiêm vào người, nồng độ cũng
cao hơn thứ bọn họ dùng gấp nhiều lần!
Cô vẫn còn có thể nghĩ đến những điều
này, xem ra, cô vẫn chưa bị tra tấn đến phát điên…
Vì suy nghĩ tìm vui trong sự đau khổ
của mình, mà Kỷ Lương khẽ cười khổ… Đương nhiên, đối với nàng lúc này, thì
‘cười khổ’ cũng chỉ là một tính từ thể hiện cảm xúc trong đầu cô mà thôi. Cô
cũng không biết trên mặt mình bây giờ có cảm xúc thế nào nữa?! Cô chỉ biết duy
nhất là, nước miếng vẫn không ngừng chảy ra…
Ngủ đi…
Ngủ rồi, sẽ không biết gì nữa…
…
“Bình thường, dựa vào thuốc giảm đau cũng
có thể cưỡng chế cai nghiện, triệu chứng cai nghiện sẽ xuất hiện trong vòng 24
giờ, từ 24 giờ đến 72 giờ đạt hiệu quả cao nhất, sau mười ngày thì cơ bản sẽ
hoàn toàn biến mất… Nếu là người hít loại ma tuý bình thường, thì việc cai
nghiện bằng thuốc giảm đau cũng không khó… mất khoảng 15 đến 20 ngày là có thể
cai được. Nhưng mà…” Tiểu Bạch rút ra một điếu thuốc: “Loại ma tuý tinh khiết
nồng độ cao này của chị dâu, nghiêm trọng hơn loại bình thường gấp mấy chục
lần, tôi…” Hắn cũng không dám chắc!
Tình trạng hiện giờ của Kỷ Lương khiến
hắn không biết nên xuống tay thế nào, phải dùng phương pháp gì mới tốt.
Hạ Vũ cũng biết sơ qua về phương pháp
cai nghiện.
Cai nghiện thường có ba giai đoạn, trừ
độc nghiện, phục hồi, và phụ trợ. Trong đó, giai đoạn trừ độc nghiện là khó
khăn nhất, còn phụ trợ thì sẽ cần sự giúp đỡ của bác sĩ, giúp người bệnh khống
chế chính mình sau khi trừ độc nghiện.
Nói chung, hiện giờ nếu có thể chọn
được cách loại bỏ độc nghiện, thì đương nhiên cũng sẽ có cách cai nghiện, và
các loại thuốc hoặc không phải thuốc cần thiết để cai nghiện.
“Cách cai nghiện tự nhiên, đó là dùng
phương pháp cưỡng chế. Không cần thuốc, hoàn toàn dùng cách cưỡng chế, dựa vào
ý chí của người nghiện để cai nghiện, cuối cùng sẽ khiến cho triệu chứng nghiện
tự động biến mất, đạt được mục đích giải độc nghiện. Nhưng anh cũng thấy đấy,
bộ dạng của chị dâu khi bị chất gây nghiện phát tác, đã không còn là tra tấn
hay giày vò bình thường nữa… mà có lúc thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng…”
Tiểu Bạch nói.
“Thuốc cai nghiện, là loại thuốc để
những người nghiện muốn cai dùng để thay thế, sử dụng phương pháp giảm dần, từ
từ giảm bớt sự đau đớn, khổ sở của việc bị ma tuý hành hạ, cũng dần dần đạt đến
mục đích hoá giải cảm giác nghiện ngập.”
“Nhưng phương pháp này, cuối cùng cũng
sẽ quay về như phương pháp đầu tiên…” Giọng nói mang theo âm điệu của phương
Tây tham gia vào câu chuyện của bọn họ: “Tuy phương pháp kia không mạnh mẽ như
dùng phương pháp cưỡng chế. Thông thường cũng sẽ khiến cho người nghiện bị phụ
thuộc vào thuốc cai nghiện, sự phụ thuộc này, có đôi khi còn khó diệt tận gốc
hơn cả ma tuý.” Eric bước tới, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, mà ông đã từ
dáng vẻ thanh niên trẻ tuổi đẹp trai ban đầu, biến thành dáng vẻ của một người
đàn ông trung niên tuấn tú rồi. Tốc độ biến đổi quá nhanh, quả thực giống như
là “sống một ngày dài như một năm” vậy, đương nhiên câu nói này cũng không thể
lột tả được hết bản chất của sự việc!
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt mọi
người, Eric khẽ cười: “Đừng ngạc nhiên, nói đúng ra, thì vẻ bề ngoài này mới
đúng với số tuổi hiện tại của tôi.” Một mái tóc lấm tấm bạc, một ít nếp nhăn
trên mặt, một người… đàn ông trung niên tuấn tú: “Phương pháp dùng thuốc cai
nghiện mà vừa rồi các cậu nói, ở nước ngoài có không ít ví dụ. Ban đầu, bên Âu
Mỹ đều sử dụng Methadone làm thuốc cai nghiện thay cho ma tuý, nhưng sau đó,
mọi người phát hiện ra người nghiện lại càng phụ thuộc vào Methadone hơn… Đến
lúc muốn cai nghiện Methadone thì không thể không sử dụng loại ma tuý có nồng
độ lớn hơn nữa, cứ tiếp tục như vậy, cả thể xác và tinh thần của người nghiện
đều sẽ chịu di chứng nghiêm trọng. Cơ thể phải tiếp nhận nhiều loại thuốc như
vậy, sẽ khiến kháng thể dần dần suy giảm hết, còn bóng ma trong tâm lý thì
đương nhiên không cần phải nói tới…”
Cả ba người đều trầm mặc. Chính bản
thân bọn họ cũng đều biết, phương pháp dùng thuốc cai nghiện không có nhiều
hiệu quả đối với Kỷ Lương. Thứ cô tiêm vào là ma tuý có nồng độ tinh khiết cực
kỳ cao, cho dù sử dụng Methadone với cô thì cũng không có tác dụng gì.
Còn về phương pháp không sử dụng thuốc
tức là dùng châm cứu, vật lý trị liệu, thêm vào đó, còn dùng một vài phương
pháp ám thị về tâm lý để giảm bớt sự đau đớn khổ sở của người nghiện. Nhưng
phương pháp này không ổn định, hiệu quả cũng không triệt để.
“Thật ra, trừ mấy phương pháp thông
dụng này, còn có phương pháp khác…” Eric nói: “Ví dụ như thôi miên chẳng hạn!
Trên thế giới đã có người sử dụng, dùng thuật thôi miên để cai nghiện, là một
phương pháp cai nghiện bằng tâm lý thuần tuý. Hiệu quả của phương pháp này cũng
không tồi, nhưng mà… nếu không cẩn thận, sẽ khiến người nghiện bị rơi vào trong
ảo cảnh của thuật thôi miên, thậm chí cả đời cũng không có cách nào hồi phục
lại được, cứ sống không có cảm xúc như thế, hoặc là… thần kinh bị hỏng hoàn
toàn!”
“Phương pháp này tôi có nghe qua,
trong nước bắt đầu có người nghiên cứu. Là thông qua kỹ thuật phân tích thần
kinh ba chiều, lựa chọn nơi bị tổn thương trong não bộ, hoặc là những dây thần
kinh quan trọng để đạt được mục đích cai nghiện… Cũng đã có người thí nghiệm,
nhưng mà… di chứng của phương pháp này cũng rất lớn. Sau khi phá huỷ hệ thống
thần kinh trong não người, sẽ thay đổi cả tính cách của người đó. Có đôi khi
phân tích xong, nghiện đã không cai được, mà còn khiến một số tình cảm đặc biệt
của con người bị biến mất…” Nếu cố tình làm đến cùng, cai nghiện được, nhưng
lại khiến chị dâu trở thành một người không có tình cảm, không có cảm xúc,
không phải lão đại sẽ rất đáng thương sao?
…
Mỗi ngày Kỷ Lương đều trôi qua trong
ảo giác hoặc trong giấc ngủ. Thời gian đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa. Một
khi ma tuý phát tác, nước mắt cô trào là giàn rụa, nước miếng chảy dài tứ phía,
thân thể và tinh thần đều bị tra tấn, cần một lượng thuốc lớn mới có thể giảm
bớt. Có thể là ma tuý, cũng có thể là thuốc an thần… Cuộc sống hoàn toàn không
có quy luật, không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, không có suy nghĩ,
không có mục tiêu. Nếu đây cũng được coi là cuộc sống… Sau đó, đến khi ma tuý
tiếp tục phát tác, cô lại đau đớn đến mức cào cấu cắn xé loạn lên, khiến cho
đệm giường như muốn tan nát ra thành từng mảnh…
“Khụ khụ khụ…”
Cô bắt đầu ho ra máu, miệng đầy mùi
máu tanh khiến cô buồn nôn!
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ uống một ngụm đi…”
Kỷ Duệ cẩn thận đưa ống hút tới bên miệng cô.
Kỷ Lương cố uống một hơi thật sâu, xoá
tan mùi máu tanh trong miệng. Cô quay sang nhìn con trai đang vò khăn mặt, cẩn
thận lau mặt cho cô, từng chút, từng chút một, lau rất thận trọng, cũng rất nhẹ
nhàng, giống như sợ làm đau cô vậy.
“Duệ…” Cô há miệng thở dốc, yết hầu
suốt mấy ngày không phát ra âm thanh, đau như bị lửa đốt: “Anh Duệ…”
Kỷ Duệ không giấu được vẻ vui mừng,
bàn tay đang cầm khăn mặt cũng run lên, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt chỉ chực rơi
xuống. Nửa tháng… đã nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên Kỷ Tiểu Lương lên tiếng
gọi người khác. Suốt nửa tháng nay, mỗi ngày cậu đều lo lắng sợ hãi, mỗi ngày
nhìn mẹ bị ma tuý giày vò lặp đi lặp lại, nhìn mẹ đau đớn khổ sở nhưng lại
không thể nào gánh vác giúp cô. Cậu sợ… cậu sợ nếu một ngày nào đó Kỷ Tiểu Lương
mệt mỏi, không thể chống đỡ được nữa, sẽ ném cậu lại, rồi bỏ cuộc… Cho nên,
ngày nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian, cậu đều chạy đến bên cạnh Kỷ Tiểu
Lương, nói chuyện với mẹ, không cần biết mẹ cậu có nghe thấy hay không, cậu vẫn
nói, nói từ lúc cậu còn nhỏ xíu, bắt đầu có trí nhớ…
Kỷ Lương muốn vươn tay lên vuốt ve
khuôn mặt gày gò của cậu, nhưng cánh tay bị trói chặt khiến cô không thể làm
được. Kỷ Duệ nhìn thấu được ý muốn của cô, vội vàng ghé sát mặt vào tay cô…
Ôi… Gầy quá! Gầy đi nhiều quá! Hai cái
má này, vốn bầu bĩnh có da có thịt lắm mà, sao lại gầy không còn chút nào thế
này. Kỷ Lương lưu luyến vuốt ve má cậu… luyến tiếc không muốn buông tay ra…
“Gương…” Kỷ Lương cố gắng nói: “Mẹ
muốn nhìn một chút…”
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Hạ Vũ bước
từ bên ngoài vào, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy cô tỉnh lại, tinh
thần của anh cũng thư thái, vui vẻ hẳn lên: “Tiểu Lương…”
Kỷ Lương cố gắng mở to hai mắt, ngắm
nhìn anh thật kỹ. Cô phải nhân lúc ma tuý chưa phát tác để ngắm anh, nếu không,
một lát nữa cô sẽ lại chỉ nhìn thấy những hình ảnh vặn vẹo, méo mó đến chóng
mặt…
Gầy… anh cũng gầy quá… Nhưng nhìn vẫn
đẹp lắm… rất tuấn tú… Là người đàn ông đẹp nhất trong lòng cô…
Kỷ Duệ cầm gương bước vào, vừa định
đưa cho Kỷ Lương đã bị Hạ Vũ giật lại.
“Em cần gương làm gì. Muốn soi, thì
chờ em khoẻ lại rồi soi sau.” Nói xong, anh định ném gương đi chỗ khác.
Kỷ Lương kích động giãy dụa trên
giường, dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh, xin anh, chỉ cần cho cô liếc mắt nhìn
một cái thôi là được rồi: “Liếc một cái thôi…” chỉ liếc một cái thôi mà.
Bàn tay đang cầm gương của anh nổi đầy
gân xanh, chỉ hận không thể bóp một cái vỡ nát chiếc gương này, nhưng mà… dưới
ánh mắt mong chờ, cầu khẩn đó của cô… cuối cùng, anh vẫn không thể nào từ chối
được, đành run tay chuyển chiếc gương đến trước mặt cô.
Rốt cuộc cô cũng nhìn thấy bộ dạng của
mình…
Tuy Kỷ Lương đã chuẩn bị trước tâm lý,
nhưng sau khi nhìn thấy cái mặt không khác gì quỷ ở trong gương, lòng cô vẫn vô
cùng đau đớn!
Trên khuôn mặt không có chút sắc hồng
nào, trắng bệch như quỷ hút máu, da thịt cũng không biết đã chạy đi đâu, gầy
như da bọc xương, lộ ra hai hốc mắt sâu hoắm đầy tơ máu. Hai quầng mắt thâm đen
như trang điểm theo tone màu khói, đôi môi nứt toác ra, nhưng mà… cô cũng không
cảm thấy đau, cố gắng cắn mạnh xuống một cái, màu máu đỏ tươi liền trào ra từ
những vết nứt trên môi…
“Em làm gì thế!” Hạ Vũ thu gương lại,
giận dữ trừng mắt nhìn hành vi tự hành hạ mình của cô.
Kỷ Lương khẽ nhếch môi, cô muốn cười,
vì hành động này, mà những vết nứt trên môi lại một lần nữa như bị rách ra, bây
giờ cô mới cảm thấy hơi đau một chút…
Đau, chứng tỏ cô vẫn còn sống…
Nhưng nỗi đau xiu xíu này có là gì, so
với cảm giác bị chất nghiện phát tác, thì cảm giác môi bị rách này cũng chẳng
đáng là gì cả.
Làm cho cô đau đớn hơn… đó là hai
người đàn ông trước mặt cô đây. Là hai người đàn ông mà cô yêu thương nhất,
quan tâm nhất… Nhìn xem, cô đã tra tấn hai người họ thành cái dạng gì kia… Điều
cô không muốn nhất là làm cho họ lo lắng, nhưng cô lại thường xuyên khiến họ lo
lắng.
Cô kéo kéo sợi dây trói trên tay, đây
là lần đầu tiên trong vòng nửa tháng, cô yêu cầu được đi ra ngoài: “Bây giờ… là
ban ngày đúng không… Em muốn đi xem một chút…” Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi
mình không đi ra ngoài.
Suốt một thời gian dài cô chỉ ở trong
phòng, nhìn những hình ảnh méo mó như tranh trừu tượng, khiến cô dường như quên
mất thế giới bên ngoài như thế nào rồi. Cô… thậm chí còn cảm thấy, có một
khoảng cách xa lạ với thế giới bên ngoài.
Hạ Vũ tháo dây trói tay chân cô ra, bế
cô từ trên giường lên…
Lâu lắm không đi ra nhìn cảnh sắc bên
ngoài, giờ vừa ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống khiến cô cảm thấy
cơ thể mình bị nắng chiếu vào đến phát đau, đau như bị kim đâm, lại giống như
bị giội nước sôi vào người, khiến cô vùi đầu vào lòng Hạ Vũ theo bản năng…
Bây giờ… cô còn sợ cả ánh nắng nữa…
Kỷ Lương thầm giễu cợt mình trong
lòng!
“Đang nghĩ gì thế?” Hạ Vũ đưa cô đến
một nơi mặt trời không quá chói chang, rất ấm áp, dịu nhẹ. Cô ngẩng đầu lên,
bây giờ mới nhìn thấy rõ nơi bọn họ đang ở, không phải là căn nhà của họ ở trên
hòn đảo nhỏ kia…
À… Cô chợt nhớ ra, hình như mấy ngày
trước cô đã được đưa tới đây. Hình như là một căn cứ hậu cần nào đó. Nơi bọn họ
ở, là một căn phòng nhỏ trong căn cứ này, nhưng cách xa sân huấn luyện. Xuyên
qua những song sắt, có thể nhìn thấy những chiếc xe tải quân dụng xếp thẳng
hàng thẳng lối, phơi nắng trên sân xi măng, một đám binh lính huấn luyện giống
những miếng đậu hũ xanh biếc dưới ánh nắng mặt trời chói chang…
Lúc đó, anh nói gì nhỉ…
Hình như là chỗ ở do ông Hạ sắp xếp!
Đầu óc của cô có đôi khi vẫn rất tỉnh
táo, chỉ là cơ thể thường xuyên bị chất gây nghiện phát tác hành hạ mà thôi…
Hạ Vũ cứ ôm cô như cũ, Kỷ Duệ cũng
ngồi bên cạnh: “Hạ Vũ…” cô lên tiếng gọi.
“Ừ?” Anh ngồi sau lưng cô, trả lời.
“Hình như… em chưa từng được nghe anh
hát thì phải…” Cô đột nhiên nói một câu chẳng liên quan gì.
Vòng tay của người đàn ông phía sau cô
như siết chặt hơn một chút, rồi lại nghe thấy cô nói tiếp: “Hát cho em nghe một
bài đi… để em nghĩ xem muốn nghe anh hát bài gì…”
“Chờ em khoẻ lại, anh sẽ hát cho em
nghe!”
“Phụt—” Cô làm như không nghe thấy lời
anh, tiếp tục nói: “Anh hát bài đi…”
“Kỷ Tiểu Lương… mẹ thật tầm thường quá
đi!” Kỷ Duệ vẫn giống như trước kia, không hề khách khí chế giễu cô. Có điều,
trong giọng nói của cậu không hề có cảm giác vui đùa như trước, cậu vùi đầu vào
hai đầu gối, khiến cho người khác không nhìn thấy nét mặt khủng hoảng và những
giọt nước mắt rơi tí tách xuống đất của cậu…
Kỷ Lương không để ý tới sự giễu cợt
của cậu, còn tiện tay lôi luôn cậu xuống nước: “Chi bằng anh Duệ cũng hát cho
mẹ nghe một bài đi…” Hai bố con song ca, cũng không tồi… Nhất là nhìn hai bản
mặt lãnh khốc kia hát bài hát vô cùng dung tục như …
Chà! Nghĩ đến hình ảnh này cô đã thấy
buồn cười rồi… Nếu cô còn sức, chắc chắn sẽ nằm bò ra đất mà cười mất.
“Bố con hai người, song ca cho em nghe
một bài đi…”
“Không!” Kỷ Duệ ngẩng đầu, lộ ra khuôn
mặt đã ướt đẫm nước mắt, hung dữ nhìn Kỷ Lương: “Con sẽ không hát cho mẹ nghe
đâu… Sao phải hát cho mẹ nghe chứ… Nếu… Nếu mẹ dám bỏ con lại, dám không cần
con nữa… Con nhất định sẽ hận mẹ cả đời, Kỷ Lương… Mẹ nghe rõ cho con… mẹ đã
sinh con ra… Mẹ phải có trách nhiệm nuôi con lớn… nuôi con trưởng thành… Sau đó
nhìn con cưới vợ, sinh con, sau đó ôm cháu nội… Không cho… Không cho mẹ buông
xuôi… Không cho mẹ buông xuôi tất cả… Nếu mẹ mà bỏ cuộc… con phải làm sao bây
giờ…” Nói đến đây, cậu đã khóc không thành tiếng, những lời cần nói đều lẫn vào
tiếng khóc nức nở: “Con sẽ hận mẹ đến chết… nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ…
Mẹ không thể buông xuôi được…”
Lần đầu tiên…
Lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai
khóc trước mặt mình không chút kiềm chế như thế. Trong trí nhớ của cô, tên nhóc
này từ khi chào đời đã rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khóc cũng không thèm
khóc. Cuối cùng, bác sĩ phải vỗ mạnh hai cái vào mông cậu nhóc, cậu nhóc mới
gào lên hai tiếng tượng trưng, rồi lại im bặt.
“… Thật… thật mất mặt…” Kỷ Lương muốn
chế nhạo cậu, muốn làm cho giọng điệu của mình thoải mái hơn một chút, nhưng
giọng nói của cô bây giờ cũng rất run rẩy, không thành câu: “Khóc… Anh Duệ mà
khóc đến mức này… Phải chụp ảnh lại… Sau này có thể chế giễu anh…”
“Chụp đi… Mẹ chụp đi…” Kỷ Duệ nhìn cô
chằm chằm: “Kỷ Tiểu Lương… con chờ sau này mẹ lấy những thứ này ra chế giễu
con…” Bọn họ còn có rất nhiều, rất nhiều những ngày sau, còn có rất dài rất dài
cái sau này, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc được…
“Nhóc ngốc…” Kỷ Lương đưa tay xoa đầu
cậu nói: “Khóc cái rắm ấy… mất mặt quá… Còn muốn mẹ làm ô sin bế con cho anh à…
Anh nghĩ hay thật đấy…”
“Tiểu Lương…” Hạ Vũ ôm chặt lấy cô, để
cô cảm nhận được tiếng tim đập hỗn loạn của anh, đó là kết quả của sự khủng
hoảng chất chứa bao ngày, để cô cảm nhận được toàn thân anh run rẩy đến không
thể khống chế nổi: “Đừng như thế mà…” Anh cầu xin…
“Hai người… làm sao thế chứ…” Kỷ Lương
cố làm ra vẻ thoải mái: “Không phải… chỉ là muốn… hai người hát cho em nghe một
bài thôi sao… Làm gì mà như muốn sống muốn chết thế… quái đản…” Cô phê phán hai
bố con không biết cảm thụ âm nhạc này: “Quên đi quên đi… Hai người không hát,
vậy thì em hát… Nhớ đấy, hai người thiếu em một bài… sau này nhớ trả lại cho
em…”
“Tựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm…
Lắng nghe những điệu nhạc, nói lên tâm
sự, nguyện vọng của nhau…
Anh hy vọng em càng ngày càng dịu dàng
Em hy vọng anh đặt em trong trái tim
anh
Anh nói muốn cho em một giấc mộng lãng
mạn nhất
Để cảm ơn em đã giúp anh tìm thấy
thiên đường
Cho dù phải dùng cả đời để hoàn thành
Chỉ cần là những gì em nói, anh sẽ nhớ
kỹ không quên…
Em nói rằng, điều lãng mạn nhất trên
thế gian…
Chính là được từ từ già đi cùng anh …”
Một lúc lâu sau cũng không có ai lên
tiếng, cái chất giọng khàn khàn, ồm ồm tra tấn tai người nghe như vậy, thật sự
không hợp để hát chút nào…
Cùng nhau từ từ già đi… Đúng là một
điều rất hạnh phúc. Cô cũng muốn có thể ở bên người mình yêu nhất, từ từ nhìn
thời gian trôi, chầm chậm cho đến lúc già, cho đến khi tóc hai người đều bạc
trắng, còn có thể cầm súng bắn nước chơi bắn súng với cháu nội…
Chà! Khi đó, cô muốn cháu nội sẽ thành
đồng minh của mình, giải quyết lão già chết tiệt kia, cho dù năm xưa anh có oai
hùng mạnh mẽ đến thế nào, thì đến lúc đó, chẳng qua cũng chỉ là một lão già tóc
bạc trắng mà thôi… Đến lúc đó, cô và cháu nội sẽ liên minh với nhau xử lý anh…
Rồi nhìn khuôn mặt già nua của anh đầy vẻ giận dữ, nhưng lại chỉ có thể nuốt
giận vào trong…
Nghĩ mới thấy… thật sự rất lãng mạn…
Hát đến gần cuối, đã không còn nhịp
điệu gì nữa. Nói là hát, chi bằng nói cô đang đọc thì đúng hơn, cô muốn nhớ kỹ
từng chữ, từng chữ một…
“Em nghĩ rằng, điều lãng mạn nhất trên
thế gian này… Chính là được từ từ già đi cùng anh…”
U u u……
U u u u……
Bên tai cô như vang lên tiếng vo ve
của hàng trăm ngàn con muỗi. Rõ ràng là giọng nói phát ra từ chính miệng cô,
nhưng cô lại không nghe rõ được mình đang nói gì, chỉ toàn những tiếng ong ong
ù ù, nho nhỏ, rồi to dần lên, to dần lên, khiến tai cô ù đi như muốn nổ tung…
Cảm giác đau ngứa từ lỗ chân lông bắt đầu len lỏi vào tận trong xương tuỷ của
cô…
Kỷ Lương vặn vẹo người giãy ra khỏi
vòng tay của Hạ Vũ…
Buông… buông… buông cô ra…
Để cho cô… cho cô… hít một hơi là tốt
rồi…
Có vô số lời nói vọt tới miệng, nhưng
đều biến thành những tiếng gào thét không rõ ràng, cô giãy dụa, gầm lên như dã
thú… Cô cảm thấy tim mình như bị xé rách ra, cô cảm thấy mình như không thể hô
hấp được nữa…
“Đè cô ấy lại… Đừng cho cô ấy làm bị
thương chính mình…” Tiểu Bạch chạy tới.
“Mẹ!”
“Kỷ Tiểu Lương… cố lên…”
Giọng nói của Hạ Vũ và Kỷ Duệ, xuyên
thủng qua những tiếng nổ kia, đập vào màng nhĩ của cô, khiến cô nhất thời tỉnh
táo hơn một chút. Cô nhìn hai khuôn mặt méo mó trước mắt mình, cố gắng hết sức
mới có thể phân biệt được Kỷ Duệ và Hạ Vũ…
Đủ rồi…
Cô há miệng, muốn cắn thẳng xuống lưỡi
mình…
Phân tích dưới góc độ y học hiện đại,
thì việc mất mạng ngay sau khi cắn lưỡi được miêu tả trong phim truyền hình là
không khoa học. Cắn lưỡi tự sát mà thành công chỉ có ba tình huống: Thứ nhất là
tế bào thần kinh bị shock — đau đến chết, nhưng Kỷ Lương đã trải qua nỗi đau
còn kinh khủng hơn, như vậy đã là gì đâu, thậm chí có thể mượn cơn đau ở lưỡi
để chuyển cảm giác đau đớn trên cơ thể sang. Thứ hai là không thở được nên
chết, khi bị đau, bắt buộc phải nuốt lưỡi mình vào, chặn lại đường hô hấp, hoặc
là, một lượng máu lớn chảy ngược vào làm tắc đường hô hấp, khiến cơ thể không
hít thở được mà chết. Còn trường hợp thứ ba là vì mất máu quá nhiều mà chết.
Những tài liệu này, Kỷ Lương đều đã
đọc qua…
Cô há to miệng, tập trung toàn bộ sức
lực của cơ thể, cắn mạnh xuống lưỡi mình…
“Em cứ thử làm thế xem…” Hạ Vũ mạnh mẽ
bóp lấy miệng cô… “Em có tin anh tháo luôn khớp cằm em ra không…” Mắt anh đầy
vẻ hung ác, ghì chặt lấy người cô.
Kỷ Lương giãy dụa muốn thoát ra khỏi
tay anh, muốn tiếp tục phó thác suy nghĩ của mình cho hành động…
Cô co chân, đạp mạnh vào người anh, Hạ
Vũ bị bất ngờ, nên lực tay thoáng lỏng ra. Kỷ Lương thừa cơ, há miệng định tiếp
tục cắn vào lưỡi mình…
Mùi máu tươi ngập tràn trong miệng,
xộc vào mũi cô…
Thành công rồi sao…
Cô cố gắng kéo lại dòng suy nghĩ đã
bắt đầu hỗn loạn…
Trước mắt cô là khuôn mặt méo mó phóng
đại của Hạ Vũ…
Sau đó, ngay lúc cô chưa kịp phản ứng,
thuốc mà Tiểu Bạch tiêm vào cơ thể cô bắt đầu phát huy tác dụng… Cô mất đi sức
lực giãy dụa, lại tiếp tục hôn mê…
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi
nhắm mắt, cô nhìn thấy miệng Hạ Vũ đầy máu…
…
“Anh mau uống nước đá đi!” Tiểu Bạch
cầm một cốc nước đá đưa cho anh, để anh ướp lạnh đầu lưỡi cầm máu, rồi kiểm tra
tình trạng lưỡi của anh…
“Sao rồi ạ?” Kỷ Duệ lo lắng hỏi. Vừa
rồi Kỷ Lương nổi khùng lên thật sự rất kinh khủng…
“Vẫn còn tốt…” Tiểu Bạch cũng toát mồ
hôi lạnh: “Vẫn chưa đứt lìa…”
Như thế mà nói là vẫn còn tốt sao?
Cô ấy thế nào… Hạ Vũ dùng ánh mắt hỏi.
“Như cũ!” Tiểu Bạch thở dài: “Có điều,
trong đầu cô ấy đã bắt đầu xuất hiện suy nghĩ muốn tự kết liễu mình, ý chí của
cô ấy cũng sẽ dần trở nên suy yếu… Hơn nữa, các chức năng của cơ thể cô ấy đã
bị ma tuý giày vò khiến kháng thể giảm xuống rất nhiều…”
Cứ tiếp tục như vậy, thật sự không ổn.
Hắn nhìn sắc mặt ảm đạm của hai bố con một lớn một nhỏ ở bên cạnh, không dám
tưởng tượng, nếu Kỷ Lương thật sự có mệnh hệ gì, thì hai người này sẽ thế nào!
Hắn vẫn cảm thấy Hạ Vũ thật sự rất
biết kiềm chế, trong lòng như có sợi dây xích mang tên đạo đức khống chế hành
vi của anh. Một ngày nào đó, nếu sợi xích kia vị chặt đứt, thật không biết… anh
sẽ làm ra những chuyện gì! Mà Kỷ Lương… cũng chính là sợi xích kia, hiện giờ,
sợi dây ấy đã sắp bị cắt đứt…
Bên phía Eric mãi vẫn chưa có tin tức
gì!
Hiện giờ, tất cả các phương pháp cai
nghiện đều không có tác dụng gì đối với Kỷ Lương. Khi bọn họ đều bó tay không
biết làm cách nào, thì Eric lại nói, có thể có một phương pháp có thể cứu được,
nhưng rồi cũng không nói rõ là phương pháp gì. Chỉ nói là cho ông một chút thời
gian, ông phải đi tìm, rồi sau đó biến mất không thấy bóng dáng đâu.
…
Khi Kỷ Lương tỉnh lại đã là nửa đêm,
cô nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy được bầu trời tối đen như mực ở bên
ngoài…
Không thành công rồi.
Cô cử động tay chân, quả nhiên đã bị
trói chặt, miệng cũng bị nhét đồ bảo hộ vào để phòng ngừa cô lại tự cắn lưỡi
mình…
Cảm giác sống không bằng chết, chẳng
qua cũng chỉ đến thế này là cùng.
Kỷ Lương nghiêng đầu, nhìn ra ngoài
ban công, đột nhiên phát hiện có một bóng đen lẳng lặng xuất hiện ở đó không
biết từ bao giờ, khiến cô sợ đến dựng người. Bóng đen kia cứ đứng yên ở đó,
nhìn cô xuyên qua cửa kính…
Đúng vậy, bóng đen đó đang nhìn cô,
hai mắt sáng lên như dã thú trong bóng đêm, giống như phát ra những tia sáng
xanh nhàn nhạt, nhìn chằm chằm cô…
Sau đó, bóng người kia chợt cử động,
đẩy cửa kính ban công không có khoá, đi tới bên cạnh cô…
Người đó im lặng đứng bên cạnh giường
nhìn cô!
“… Ai… Ông là ai…” Kỷ Lương khó khăn lên
tiếng, miếng bảo hộ ở miệng khiến cô nói không rõ ràng: “Ông là ai…” Cô lặp lại
lần nữa.
Người kia không trả lời câu hỏi của
cô, chỉ lẳng lặng đứng cạnh giường nhìn cô, rất lâu, rất lâu. Lâu đến mức Kỷ
Lương nghĩ hắn chỉ là một pho tượng hình người không biết cử động, thì hắn đột
nhiên vươn tay ra, vuốt ve hai má cô, khiến cô hoảng sợ, rồi lại tự giễu cợt
chính mình…
Đã thành ra cái bộ dạng này, cô không
doạ người khác là tốt lắm rồi, có gì mà phải sợ chứ. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu
đây là một sát thủ do người khác thuê tới giết cô thì tốt quá…
Người kia vuốt ve mặt cô, rất mạnh
tay, giống như không biết cách khống chế lực tay của mình! Cảm giác này rất xa
lạ, khiến cô không nghĩ được ra là ai, trong trí nhớ, không có ai vuốt mặt cô
như thế cả…
“… Này…” cô lại lên tiếng, cũng không
cần quan tâm là đối phương có trả lời mình hay không: “Giúp tôi… giúp tôi một
chút… Giết… giết tôi đi…” Cô cảm thấy mình thực sự điên mất rồi nên mới nói ra
câu này. Cô lại yêu cầu một người hoàn toàn không biết rõ lai lịch đi giết
mình! Không phải là điên thì là gì? Nhưng mà… điên hay không, đối với cô cũng
không quan trọng… Cô thật sự rất sợ, cô đã chịu đựng đủ những ngày kinh khủng
này rồi. Nếu cô chết đi, Hạ Vũ và anh Duệ cũng sẽ thoải mái hơn một chút… Mọi
người đều sẽ thoải mái hơn một chút, thời gian trôi qua, nỗi đau cũng sẽ vơi
dần, họ sẽ có thể tiếp tục sống tốt…
Lời nói của cô, nghe rất chói tai,
khiến cho bàn tay của bóng đen đang sờ soạng trên mặt cô thoáng khựng lại một
chút, sau đó rút tay về, lại lẳng lặng nhìn cô thêm một lúc lâu, rốt cuộc cũng
lên tiếng: “Không… Sẽ không chết…”
Một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
Kỷ Lương chưa bao giờ nghe thấy giọng
nói này, cô càng xác định người này không phải là người quen của cô.
“Sẽ không chết… sẽ không chết…” Người
kia trầm giọng nói mấy lần: “Sẽ cứu con… sẽ không chết…”
Cứu thế nào được chứ?
Kỷ Lương thầm cười khổ, hơi bất ngờ vì
vừa rồi mình lại không thấy ghét sự đụng chạm của đối phương. Đây không phải
tính cách của cô. Cô rất ghét để người xa lạ tuỳ tiện chạm vào người, nhưng mà…
người này là ngoại lệ…
Người kia ở lại trong phòng một lát
nữa: “Tạm biệt…” Cách phát âm của người đó rất cứng ngắc, giống như đã rất lâu
rồi không mở miệng nói chuyện, muốn nói đều nhấn mạnh, nhả từng chữ, từng chữ
một.
“Lâm Hải Bình…” Kỷ Lương bỗng buột
miệng gọi. Cô cũng không biết vì sao tự dưng lại gọi cái tên này, chỉ là… trực
giác…
Thân người của bóng đen vừa đi tới bên
cửa kính thoáng dừng lại một chút, sau đó vọt ra ngoài nhanh hơn, nhảy xuống
qua ban công…
Quả nhiên… là ông ấy…
Kỷ Lương thầm nghĩ, đây là tầng bốn,
người dám liều lĩnh nhảy xuống như vậy cũng chỉ có ông… chỉ có Lâm Hải Bình…
Ông tới đây làm gì?
Ông nhớ ra điều gì đó nên đến đây sao?
Hết chương 095.