Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Mấy ngày nữa lại trôi qua, lại thêm
vài ngày Kỷ Lương sống cuộc sống bị tra tấn đến không còn ra hình người nữa.
Cũng có mấy lần Kỷ Lương muốn tự hại mình, nhưng đều bị Hạ Vũ ngăn lại, cũng vì
như thế, mà toàn thân Hạ Vũ từ trên xuống dưới bị thương không ít.
Vì sợ cô lại tiếp tục có hành vi tự
hại chính mình, bọn họ thậm chí còn cho cô mặc bộ quần áo trói ngược đặc biệt
dành cho bệnh nhân tâm thần. Đồng thời, dưới sự đề nghị của Tiểu Bạch, mỗi ngày
Hạ Vũ đều đưa Kỷ Lương ra ngoài tắm nắng một chút, không để cho cô ở trong
phòng suốt thời gian quá dài, khiến cô tự có suy nghĩ đóng chặt lòng mình lại,
cũng hy vọng nhờ chuyện này có thể thay đổi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu cô,
làm cho cô có khao khát được sống hơn một chút. Việc tắm nắng cũng rất có lợi
cho cơ thể của cô.
* Quần áo trói ngược dành cho bệnh
nhân tâm thần là loại quần áo mặc ngược từ đằng trước, gài ra đằng sau, có hai
tay rất dài để trói người bệnh nhân lại.
Đã là thuốc thì đều có ba phần độc,
dưới sự gặm nhấm của thuốc, thân thể của cô đã trở nên vô cùng suy yếu.
Ngay khi Tiểu Bạch không nghĩ ra được
biện pháp gì, thì Eric rốt cuộc cũng trở lại, nhìn sắc mặt của ông, trong mắt
đám Hạ Vũ như bùng lên hy vọng.
“Phương pháp này… cho đến bây giờ cũng
chưa từng có ai thử nghiệm.” Toàn thân Eric lộ ra vẻ mệt mỏi, phong trần: “Mấy
năm gần đây, tôi đã đi khắp các nơi trên Thế giới, cũng đi khắp Trung Quốc.
Trung Quốc có hơn năm nghìn năm truyền thống, có rất nhiều thứ được truyền lại
cho đời sau, lại có những thứ mà khoa học hiện đại của chúng ta cũng không thể
lý giải nổi, ví dụ như món đồ mà lần này tôi đi tìm.”
Vừa nói, ông vừa rút trong túi xách
bên cạnh người ra một chiếc bình sứ nhỏ màu đen, cẩn thận cầm trong tay: “Tôi
đã quay lại hòn đảo nhỏ mà hai người ở lúc trước. Tôi cũng đã từng nghe nói
thời cổ đại, nơi đó là khu vực Miêu Cương, có rất nhiều đời sau của người Miêu
ở đó, ở khu vực phía Nam, vẫn còn bộ tộc người Miêu.” Ông nói : “Các cậu cũng
biết người Miêu chứ?!”
Mọi người khẽ gật đầu. Bọn họ đều đã
nghe đến người Miêu, trên báo đài, tivi hay tiểu thuyết nhắc tới rất nhiều. Đó
là một trong những dân tộc thiểu số, người Miêu nổi tiếng thực sự là do ‘cổ’ (sâu
độc) của bọn họ, những thứ này nghe thì rất mơ hồ, hiện giờ trong tiểu
thuyết cũng nhắc tới rất nhiều, nhưng mà… đối với đám Hạ Vũ và Tiểu Bạch mà
nói, thì những thứ này như chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, không thể nào có thật
được.
“Chuyện người Miêu nuôi cổ là chuyện
lạ có thật.” Eric nói: “Nuôi cổ là một trong những vu thuật thần bí của Trung
Quốc cổ đại truyền lại. Ở khu vực lớn như tỉnh Hồ Nam đã từng ồn ào rất lâu,
quả thực là khiến người ta nghe tới cổ đã biến sắc. Thật ra, ban đầu, cổ được
nuôi ra cũng không phải để hại người, mà nó xuất hiện dùng để cứu người. Chẳng
qua, có một số kẻ sử dụng nó với mục đích xấu xa, nên mới tạo ra những con sâu
độc hại người.”
“Cứu người!” Hạ Vũ nắm được trọng điểm
trong lời nói của ông: “Có phải ông…” Anh nhìn chiếc bình sứ nhỏ trong tay
Eric.
“Ừ!” Eric khẽ gật đầu: “Lần này, tôi
rời đi chính là để viếng thăm một ông già người Miêu mà tôi đã quen trước kia.
Tôi nói với ông ấy tình hình của Kỷ Lương, cuối cùng, mất bao nhiêu công sức
mới lấy được thứ này.” Ông quơ quơ chiếc bình sứ trong tay, lược bỏ hết quá
trình làm thế nào mà ông kiếm được thứ này.
“Cổ…” Tiểu Bạch không hiểu biết gì về
phương diện này, nhưng cũng có một chút kiến thức: “Thứ này không phải là rất
tà đạo hay sao? Ông định cho thứ này vào cơ thể chị dâu như thế nào? Sau đó thì
sao? Phải làm gì tiếp theo? Chẳng lẽ cứ để mấy con sâu đó sống trong bụng chị
dâu mãi à? Thứ này liệu có thể có ngày nào đó xảy ra phản ứng phụ này nọ, không
phải chị dâu sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”
“Cậu yên tâm đi.” Eric đã sớm lo lắng
đến những chuyện này: “Có rất nhiều loại cổ trùng, có loại cần phải lấy máu để
nuôi hoặc lấy mạng người để nuôi. Loại cổ đó rất ác. Tình trạng của Kỷ Lương,
không cần đến loại đó…” Ông mở bình sứ ra, đặt bên miệng Kỷ Lương, một con sâu
trong suốt chỉ to bằng nửa ngón tay út, bò từ trong lọ ra, sau đó từ từ bò vào
miệng Kỷ Lương. Tuy con sâu kia cũng không xấu xí gì, nhưng nhìn tận mắt hình
ảnh này cũng khiến người ta hơi rợn người.
“Eric…” Hạ Vũ rất căng thẳng: “Cái này
thật sự có tác dụng sao?”
“So với những phương pháp khác, thì
cách này càng an toàn hơn.” Eric cất chiếc bình đi: “Không phải tôi đã nói, ban
đầu cổ thuật chỉ dùng để cứu người sao?” Tuy con sâu ban nãy đã biến mất trong
miệng Kỷ Lương, nhưng từ bên ngoài, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy những vết gồ
lên nho nhỏ từ cổ bò dần xuống thực quản, rồi chầm chậm đi xuống: “Cổ trùng là
sâu độc, bọn chúng thích ăn độc, ma tuý không giống với các loại độc dược trí
mạng khác, nhưng đối với người Miêu mà nói, thì nó cũng coi như một loại chất
độc. Không phải người Trung Quốc đã có câu gì nhỉ… lấy độc trị độc đúng không?
Tôi đã hỏi ông già kia, ông ấy nói tính khí của con sâu nhỏ này không ác, sẽ
không tạo ra tổn thương cho cơ thể người, ngược lại, còn có thể ăn sạch chất
độc còn lưu lại trong cơ thể người ta nữa.”
Thần kỳ vậy sao?
Đám Tiểu Bạch vẫn bán tín bán nghi,
càng nghe càng không thể lý giải nổi, nhưng mà… Trung Quốc có hơn năm nghìn năm
lịch sử, đất rộng, người đông, có rất nhiều thứ được truyền lại từ xa xưa mà
bọn họ thật sự cũng không thể hiểu được!
Không chờ bọn họ thắc mắc thêm, Kỷ
Lương vốn mê man trên giường bỗng có biến đổi…
Kỷ Lương cảm thấy như có một ngọn lửa
nhỏ âm ỉ chảy trong thực quản, lại như có thứ chất lỏng nóng bỏng rót vào
miệng, chạy vào thực quản, rồi chạy thẳng xuống ruột. Toàn thân cô như bị vứt
vào chảo lửa, bị dầu sôi đun đến bỏng rát, làn da khắp cơ thể nóng như bị thiêu
đốt, cô không ngừng gào lên, không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự đau đớn
đến tận cùng này. Nhưng mà, bất kể cô có vùng vẫy đến mức nào, cũng không thể
thoát khỏi cơn đau này. Cơn đau này còn giày vò hơn khi ma tuý phát tác, cả
người giống như bị rơi xuống chảo dầu sôi, người ở bên ngoài thì không ngừng
thêm lửa cho dầu nóng hơn, còn cơn nóng trong ruột thì khiến cô chỉ hận không
thể đục một lỗ trên người mình cho luồng nóng đó chảy ra ngoài…
Cô cảm thấy máu trên người mình bắt
đầu sôi trào lên, khắp thế giới như biến thành một đại dương lửa đỏ bao la. Cô
trợn mắt nhìn, chỉ nhìn thấy lửa đỏ cháy hừng hực…
“Eric!” Hạ Vũ túm cổ áo Eric: “Con mẹ
nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này…”
“Cậu bình tĩnh một chút.” Eric yếu hơn
anh, nhưng trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi: “Ông già kia cũng nói, quá trình
sâu ăn độc sẽ rất đau đớn, đây là hiện tượng bình thường…” Có điều, ông không
nghĩ Kỷ Lương sẽ đau đớn tới vậy, nhưng so với nỗi đau mà người kia phải chịu,
thì cô như thế này… xem như cũng tốt hơn nhiều rồi. Nghĩ đến những gì mà người
kia phải trải qua, trong lòng Eric như có trăm mối tơ vò.
Kỷ Lương căn bản không nhận biết được
tình hình bên ngoài, chỉ biết mình vô cùng đau đớn, hai luồng lửa băng giày vò
cô, đầu tiên là nóng đến mức cô nghĩ mình sắp bị thiêu đốt thành tro, nhưng chỉ
chốc lát sau, cảm giác nóng như nham thạch lại biến mất, đổi lại là cảm giác
lạnh lẽo như núi băng, lạnh đến mức cô cảm giác như máu khắp cơ thể mình đông
cứng lại, cả hai tay hai chân cũng như bị đóng băng. Chỉ cần dùng một chiếc
chuỳ lớn đập nhẹ vào người, cô sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Nóng lạnh cứ luân
phiên nhau như thế, giày vò cô suốt hai tiếng liền, rốt cuộc cũng từ từ dịu
xuống, lửa từ từ nhỏ đi, băng cũng dần tan chảy… Nhưng cũng không biến mất hoàn
toàn, chỉ là không quá đau đớn như trước nữa…
Hơn mười mấy tiếng, cô vẫn chưa tỉnh
lại, nhưng vì đau đớn, mà cơ thể cũng giãy dụa theo phản xạ, dùng hết sức lục
để giãy dụa, giống như một con mãnh thú bị giam lại, hung hãn đến mức một mình
Hạ Vũ cũng không thể ngăn cô lại. Cô không dễ chịu, thì đám Hạ Vũ cũng không dễ
chịu, khắp người bị cô tấn công không ít, mặt cả đám đều bầm tím. Hạ Vũ còn
nghiêm trọng hơn, trên tay bị cô cắn rách ra rất nhiều vết.
“Cuối cùng cũng yên bình được một
chút.” Tiểu Bạch thở hổn hển, nhờ phúc của Kỷ Lương, mà quần áo trên người hắn
rách tan rách nát: “Nếu tiếp tục thế này, tôi cũng không còn sức mà ngăn cô ấy
nữa.” Sức lực đó thật đáng sợ, mạnh đến kinh người.
“Còn… ba lần nữa…” Eric cũng mệt mỏi
thở hồng hộc, sau đó phun ra tin tức khiến Tiểu Bạch suýt nữa ngã gục xuống
đất: “Cách bốn tiếng lại bị một lần.”
Ba lần nữa…
Tiểu Bạch nhìn Kỷ Lương đã nằm mê man
trên giường, rồi lại nhìn đám người đầy thương tích bọn họ, đột nhiên cảm thấy
đường đời thật quá gian truân, con đường phía trước vẫn còn khó khăn nhiều lắm.
May mà hai lần sau không quá kịch liệt như lần đầu tiên, nhưng mà cũng rất dữ
dội, giằng co suốt một ngày một đêm, đến lúc rạng sáng, đám Tiểu Bạch đều mệt
đến không cầm cự nổi nữa, ngồi phịch xuống đất trong phòng bệnh, dựa vào vách
tường chập chờn ngủ một giấc.
Hạ Vũ không ngủ, ngồi suốt bên giường
chăm sóc Kỷ Lương!
Kỷ Lương bị cơn đau dữ dội trong bụng
làm cho tỉnh giấc. Cô mở to mắt, Hạ Vũ vội đứng dậy: “Sao thế em?”
“…” Kỷ Lương muốn tự mình ngồi dậy,
nhưng cơ thể mềm nhũn không có chút sức lực nào, cuối cùng cũng vẫn phải dựa
vào anh: “Em… muốn đi toilet…”
Hạ Vũ không nói thêm câu nào, bế cô
vào toilet: “Anh… ra ngoài đi…” Kỷ Lương đuổi anh ra ngoài, rồi cũng không thể
nhịn thêm được nữa…
Một dòng máu đen đặc sệt chảy ra từ
hậu môn, còn mang theo một số thứ gì đó không biết tên, chảy ra ào ào từ trong
cơ thể cô, mùi hôi thối xông lên nồng nặc khiến cô không ngừng nôn khan… Một
lần ‘phóng uế’ này khiến hai chân cô nhũn ra, cả người càng mất sức hơn, đến ấn
nút xả nước bồn cầu còn không thể làm nổi, cuối cùng vẫn phải để Hạ Vũ vào giúp
cô một tay, khiến cô xấu hổ đến mức chỉ hận không thể cắm thẳng đầu xuống cái
bồn cầu kia, để lặng lẽ bị cuốn trôi đi theo chất thải cho rồi…
Nhưng việc khiến cô xấu hổ hơn không
chỉ dừng lại như vậy, bụng cô như muốn tạo phản vậy. Cô vừa chui ra khỏi toilet
chưa được nửa tiếng, bụng lại bắt đầu ầm ĩ lên, không thể không tiếp tục nhờ Hạ
Vũ đưa cô vào toilet. Vừa bài tiết xong, cô nghĩ lần này chắc đã xong hết rồi,
nhưng kết quả lại chứng minh cô quá ngây thơ, cứ đi tới đi lui vài lần, cuối
cùng cô quyết định ngồi chồm hỗm luôn trên bồn cầu, không ra ngoài nữa. Sự thật
lại lần nữa chứng minh quyết định này của cô thật sự rất chính xác, vì suốt cả
một đêm, bụng cô cứ lặp đi lặp lại việc bài tiết như vậy, đến lúc sau, không
thể tiết ra được cái gì nữa, bụng cô vẫn tiếp tục ầm ĩ, xuất hiện tình trạng
mất nước. Vì thế, cô không thể không bên trên thì uống nước vào, mà bên dưới
thì bài tiết ra. Còn Hạ Vũ… vì lo cô sẽ ngất xỉu trong toilet, nên cố tình muốn
vào theo…
Tình hình lúc đó, không cần phải nói
cũng biết xấu hổ đến độ nào. Tình cảnh đó thật sự khiến Kỷ Lương xấu hổ đến mức
muốn lấy đậu hũ mà đập đầu vào tự tử cho xong… Mà rất đáng phục là lúc ấy trên
mặt Hạ Vũ không hề xuất hiện một chút vẻ chán ghét hay không chịu nổi nào, biểu
hiện đó, khiến cho sau này, mỗi khi Kỷ Lương nhớ lại vẫn thấy vô cùng cảm động…
Suốt một đêm, Kỷ Lương bị giày vò đến
chết đi sống lại, cũng vì chuyện này làm cho cô quên đi mất… chất nghiện trong
cơ thể mình suốt cả đêm không hề phát tác, cho đến khi trời tờ mờ sáng, rốt
cuộc cô cũng không thể chống đỡ được nữa, chính thức hôn mê…
Khi trời vừa sáng, Eric tỉnh lại, vừa
lúc thấy Hạ Vũ bế Kỷ Lương về giường.
“Hạ Vũ… Cậu ra ngoài đi, tôi có một số
việc, muốn nói với cậu.” Eric quyết định vẫn nên nói cho Hạ Vũ biết chuyện đó.
Còn sau này có nói cho Kỷ Lương biết hay không, thì tuỳ anh quyết định đi.
Thấy Kỷ Lương đã ngủ say, Hạ Vũ mới đi
theo ông ra ngoài. Vẫn còn rất sớm, bên ngoài vẫn lờ mờ tối, những con côn
trùng không biết tên kêu xì xèo trong bụi cỏ!
“Tôi nghĩ cậu chắc cũng đoán được, khi
đó ở Nhật… chính tôi đã đưa Lâm Hải Bình đi.”
Hạ Vũ khẽ gật đầu, Lâm Hải Bình đột
nhiên mất tung tích, khi đó cũng không thấy Eric đâu, anh đoán ngay được là
chính ông đã đưa Lâm Hải Bình đi.
“Khi đó, cậu ta cũng bị trọng thương,
nhưng cậu ấy đã không còn cảm giác từ lâu rồi. Nếu lúc đó tôi không cứu cậu ta,
thì e rằng cậu ta sẽ giống như một con dã thú, tìm một chỗ kín đáo không ai
biết đến, rồi để cho mình tự sinh tự diệt… Sau đó, tôi giữ cậu ta lại Nhật Bản
một thời gian ngắn, điều trị khỏi vết thương cho cậu ấy. Thời gian đó, tôi cũng
thử giúp cậu ấy khôi phục trí nhớ, cho cậu ấy xem mấy tấm ảnh lúc trước… Nhưng
cậu ấy đều không phản ứng gì, rồi một lần vô tình, cậu ấy nhìn thấy tấm ảnh mà
Lật Điền Khẩu Nhất Lang cho người gửi cho Kỷ Lương, bức ảnh đó, là ảnh chụp cậu
ấy và vợ khi còn trẻ. Cậu ta ngẩn người ngắm bức ảnh rất lâu, vì thế, tôi quyết
định đưa cậu ta về Trung Quốc… Tôi đưa cậu ấy đến hòn đảo nhỏ của hai người, ở
cách nhà hai người không xa, để tránh cho cậu ta làm tổn thương đến Kỷ Lương,
mỗi ngày tôi đều còng tay cậu ấy lại.”
Hạ Vũ nhíu mày, anh không ngờ một nhân
vật nguy hiểm như vậy lại từng ở ngay bên cạnh mình.
“Trong khoảng thời gian này, tôi nói
cho cậu ấy rất nhiều chuyện. Cậu ấy giống như một đứa trẻ, tất cả đều nhận thức
lại từ đầu. May mà cậu ta cũng không bài xích những chuyện đó… Có lẽ là do quan
hệ huyết thống. Khi còn ở Nhật Bản, cậu ta chịu sự khống chế của Lật Điền Khẩu
Nhất Lang. Sau khi Lật Điền chết, cậu ta cũng được giải thoát! Tuy nói là cậu
ta đã không còn hiểu được cái gì gọi là tình cảm của con người, nhưng thứ mang
tên huyết thống, thì không thể xoá bỏ được…” Cho nên cậu ấy mới có thể đi cứu
Kỷ Lương. Eric xoa xoa mặt: “Điều tôi muốn nói với cậu chính là… sinh mạng của
Kỷ Lương, là do Lâm Hải Bình dùng sinh mạng của mình để đổi lấy.”
Tuy Hạ Vũ đã dự đoán trước những điều
Eric định nói là chuyện này, nhưng mà… “Sao lại như thế?”
“Càng là những thứ cổ xưa, thì càng có
những điều cấm kỵ hay nên nói là quy tắc mà đám người như chúng ta không thể
giải thích được. Cổ trùng có thể giải quyết được chất độc nghiện trong người Kỷ
Lương, nhưng mà… muốn có được con sâu độc đó, sẽ phải trả giá rất lớn. Con sâu
nhỏ trong người Kỷ Lương kia, là do Lâm Hải Bình dùng cơ thể của mình để nuôi
ra.”
Nghĩ đến cảnh tượng mấy ngàn con sâu
độc trên người Lâm Hải Bình, cứ từng chút từng chút một, ăn tươi nuốt sống, cắn
nuốt cậu ta, Eric lại rùng mình một cái. Chờ đến khi mấy ngàn con sâu đó gặm
cắn Lâm Hải Bình đến một cái xương cũng chẳng còn, nội tạng cũng chẳng thấy đâu,
thì lại dùng tiếp ba ngày nữa, để mấy ngàn con sâu đó thôn tính lẫn nhau, cuối
cùng còn lại chính là ‘Mệnh cổ trùng’ mà ông đã mang về kia: “Ông già đó nói,
để cho ‘mệnh cổ trùng’ có thể cứu mạng của người khác, chỉ có thể dùng máu thịt
của người có cùng huyết thống để nuôi cổ, tốt nhất là những người có quan hệ họ
hàng gần… ‘Mệnh cổ trùng’ là một loại cổ rất ôn hoà, sẽ không làm nguy hại đến
cơ thể người. Sau khi tồn tại trên cơ thể người hai mươi năm, nó sẽ tự chết đi.
Trong khoảng thời gian nó ở lại trong cơ thể người, nó sẽ rất có ích. Nó sẽ hỗ
trợ quét sạch chất độc còn lại trong cơ thể, khiến thân thể người ta khoẻ mạnh
hơn, kéo dài tuổi thọ. Tôi nói với cậu những điều này, còn về chuyện có cho Kỷ
Lương biết hay không thì tuỳ cậu.”
Eric hơi nheo mắt, nhìn vầng thái
dương đang dần ló lên ở phía Đông: “Năm đó, nếu không phải do sự sơ suất của
tôi, thì cũng không xảy ra những việc này. Đều là tội lỗi do tôi tạo ra… hy
vọng có thể kết thúc ở chỗ hai người. Như vậy, tôi cũng có thể yên lòng ra đi.”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt ông, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, mà dường như ông đã
già hơn lúc gặp lại một chút, vẻ mặt già nua hiện ra trong nắng sớm… “Gần đây,
cuối cùng tôi cũng cảm thấy những ngày còn lại của mình không còn nhiều… Các bộ
máy trong cơ thể dần lão hoá nghiêm trọng, cứ đà này, không quá mấy tháng nữa,
e là cái thân già này của tôi cũng không còn giữ được, nhưng mà, thật may… may
vì vẫn có thể cứu được Kỷ Lương. Nếu không, tôi thực sự sẽ chết không nhắm mắt.
Sau đây, Kỷ Lương có thể sẽ vẫn khó chịu một thời gian nữa, có điều, dần dần
tình trạng của cô ấy sẽ càng khá hơn…” Nói xong, Eric liền rời đi.
Hạ Vũ cũng không hỏi ông định đi đâu.
Đây là con đường của Eric, anh không muốn can thiệp quá nhiều! Trước mắt, anh
phải chăm sóc Kỷ Lương cho thật tốt đã…
Eric lái xe rời khỏi căn cứ, đi được
nửa đường, đột nhiên ông chợt nhớ ra: “Chết thật! Quên nói với cậu ta… ‘mệnh cổ
trùng’ có di chứng… Thôi quên đi, coi như cho bọn họ một chút ‘phúc lợi’…” Eric
nghĩ một chút rồi cất điện thoại đi, quyết định vẫn không nói cho bọn họ biết.
Ô tô lao đi vun vút, cuộc đời của ông
không còn bao nhiêu, nên hưởng thụ cho thật thoải mái thì hơn!
Còn… chuyện của hai người trẻ tuổi
kia, cứ để kệ cho bọn họ tự lo đi!
…
Khi Kỷ Lương tỉnh lại, cô phát hiện ra
mình đang nằm trên giường, đầu hơi choáng váng, nhưng mà… cô không quên, ngày
hôm qua, rõ ràng cô ngồi chồm hỗm trên bồn cầu trong toilet mà…
“Kỷ Tiểu Lương!” Kỷ Duệ bê cháo vào
phòng, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, trên mặt cậu vô cùng vui mừng: “Mẹ tỉnh rồi à?
Mẹ có thấy không thoải mái chỗ nào không? Bụng mẹ còn đau không? Đầu thì sao?
Có đau nữa không? Mẹ muốn uống nước không? Hay mẹ muốn ăn cái gì? Con mang cháo
tới cho mẹ này…”
A! Từ từ đã nào! Kỷ Lương bị một loạt
câu hỏi liên tiếp của cậu làm cho cái đầu vốn đang mơ màng lại càng choáng váng
hơn: “Anh Duệ… con chậm đã…” tên nhóc này nhiều lời như thế từ bao giờ vậy.
Kỷ Duệ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mở
to đôi mắt tròn xoe nhìn cô chằm chằm, thậm chí còn không chớp mắt, khiến Kỷ
Lương nghi hoặc, không biết có phải mình mới mọc ra ba đầu sáu tay hay không.
Có điều, đây không phải là vấn đề mấu chốt. Mấu chốt là vấn đề đang luẩn quẩn
trong đầu cô cơ:
“Anh Duệ, mẹ hỏi anh chuyện này, anh
phải thành thật trả lời mẹ!” Mặt cô có vẻ rất thận trọng.
“Vâng?!”
“Tối hôm qua… ai bế mẹ về giường?”
“Tối hôm qua à?” Kỷ Duệ liếc cô một
cái: “Mẹ ngủ hai ngày hai đêm rồi.” Suốt hai ngày nay họ đều phải truyền dịch
dinh dưỡng hoặc đút cháo loãng cho cô.
Hai ngày hai đêm… Kỷ Lương không nói
nên lời… Hoá ra cô ngủ lâu như vậy, thảo nào… tỉnh lại mới cảm thấy khoẻ khoắn
hơn nhiều!
A!
Không phải!
“Mẹ…” Kỷ Lương mở to hai mắt: “Mẹ,
mẹ…” Hai ngày hai đêm, cô ngủ say như vậy, không hề có cảm giác đau đớn, giày
vò gì: “Có phải mẹ đã…”
“Ngốc thật!” Kỷ Duệ huých cô một cái
không chút khách khí, nhưng cũng rất nhẹ tay, cậu hít sâu một hơi, nhấn mạnh
từng chữ từng chữ một nói với cô: “Mẹ, không sao rồi!”
Không sao… Không sao…
Tiếng nói của Kỷ Duệ không ngừng lặp
đi lặp lại bên tai Kỷ Lương. Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy,
ngồi ngẩn người khiến Kỷ Duệ không nhịn được, khẽ bật cười, cậu cười nhưng hốc
mắt lại đỏ hoe. Khoảng thời gian vừa rồi… thật sự không dễ dàng gì. Bọn họ vất
vả, cô lại càng khổ sở hơn vì phải chịu đựng sự tra tấn liên tục…
“Đúng thế, mẹ không sao nữa rồi!” Cậu
khẳng định lại lần nữa.
Kỷ Lương vẫy vẫy cậu, chờ khi cậu lại
gần, cô nhéo mạnh vào tay cậu một cái!
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ làm gì thế!” Kỷ Duệ
bị đau vội rụt tay lại, tức giận trừng mắt lườm cô một cái: “Đau, không phải mẹ
mơ đâu! Mẹ ngốc thật!”
Người ta nói thế nào nhỉ: Hạnh phúc
tới quá nhanh, khiến cho con người ta cảm thấy không thật.
Đây là cảm xúc hiện tại của Kỷ Lương, cô
không thể tin vào sự thật này, cô nghĩ mình đang mơ… Nếu là mơ, thì xin hãy cho
cô cả đời này cũng đừng tỉnh lại…
Nhìn người phụ nữ cứ lúc khóc lúc cười
như bà điên ngồi trên giường, Kỷ Duệ ngước lên trời thở dài, rồi xoay người
sang chỗ khác, lén lút lau đi giọt nước mắt của đàn ông — đây sẽ là lần cuối
cùng cậu khóc vì Kỷ Tiểu Lương ngốc nghếch kia, sau này tuyệt đối sẽ không như
thế nữa. Người đàn ông nhỏ của nhà họ Kỷ thầm tự nhủ!
“A —- đúng rồi!” Sau khi lau sạch nước
mắt, Kỷ Duệ quay lại gọi cô: “Kỷ Tiểu Lương, về vấn đề mẹ vừa hỏi con…”
“Cái gì?” Kỷ Lương đang bị niềm hạnh
phúc bất ngờ làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng là vấn đề
gì…
“Thì mẹ vừa hỏi hai ngày trước ai bế
mẹ về giường nghỉ ngơi đó…” Kỷ Lương hơi nhếch miệng, lộ ra hai cái cánh ác ma
nhỏ sau lưng, quyết định phải phá hỏng cảm giác hạnh phúc đến đần người này của
cô: “Là Hạ Vũ bế mẹ về giường. Đêm đó, mẹ ngồi chồm hỗm ở bồn cầu trong toilet,
rồi ngủ quên luôn…” Nói đến đây thôi, những điều còn lại, cậu không cần nói, mẹ
cậu cũng sẽ tự hiểu nhỉ…
Ầm ầm rầm—–
Hạnh phúc bên người giống như quả bóng
bay bị một câu nói của tên nhóc ác ma này chọc thủng hết…
Hạ Vũ bế mẹ về giường…
Mẹ ngủ trên bồn cầu…
Trên bồn cầu…
Nếu như vậy, công tác ‘vệ sinh sạch sẽ’…
“SHIT!” Kỷ Lương không dám nghĩ tiếp
nữa, cảnh tượng kia vừa manh nha xuất hiện trong đầu cô liền bị cô trực tiếp
bóp chết. Để cô chết đi, để cô chết đi cho xong, cô không còn mặt mũi nào gặp
người ta nữa…
Kỷ Lương chui đầu vào trong chăn.
“Con làm gì mẹ con thế?” Hạ Vũ đi từ
đằng xa lại, thấy cô rúc vào trong chăn, co lại thành một đống trên giường,
liền nhíu mày, mắng tên nhóc đang ngồi bên cạnh bàn kia.
Kỷ Duệ nhún vai, buông thõng tay, làm ra
vẻ không liên quan gì đến con: “Con chỉ nói cho mẹ biết một sự thật, sau đó, mẹ
quyết định trốn tránh hiện thực, làm con ốc sên.” Có điều… nhìn thấy Kỷ Tiểu
Lương thế kia, khiến cậu cũng nhẹ người hơn. Còn về chuyện con sâu trong bụng
cô, bọn họ vẫn quyết định không nên nói cho cô biết. Làm gì có ai thoải mái khi
nghe thấy trong bụng mình có một con sâu chứ. Dù sao thì hai mươi năm nữa, nó
cũng sẽ tự chết đi.
Còn về chuyện tự dưng cô cai nghiện
thành công, bọn họ cũng đã bàn bạc cẩn thận rồi. Cứ tuỳ tiện bịa ra một lý do
nào đó là được, dù sao, mấu chốt nhất là cô không sao, kết quả là quan trọng
nhất, còn quá trình như thế nào, dùng sự im lặng để đối phó cũng qua thôi…
Cúng đúng như Kỷ Duệ nghĩ, Kỷ Lương
không quá chú ý đến việc làm thế nào giải hết độc nghiện trên người mình, việc
khiến cô quan tâm hơn đó là… làm thế nào để đối mặt với Hạ Vũ…
Hiện giờ, vừa nhìn thấy Hạ Vũ, trong
đầu cô sẽ xuất hiện ngay hình ảnh trong toilet kia, khiến cô xấu hổ, giận dữ
đến chết đi được. Mà Hạ Vũ, thì làm như không nhận ra sự xấu hổ của cô, cả ngày
lởn vởn trước mặt cô, một ngày ba bữa lại thêm bữa ăn khuya, chăm sóc cô như
thái hậu vậy. Rốt cuộc, đến hôm nay anh mới lên tiếng: “Em… đang thẹn thùng gì
thế?”
Cứt thối ấy! Kỷ Lương suýt nữa bị đống
đồ ăn vừa nhét vào miệng làm cho nghẹn, cô trừng mắt, tức giận nhìn anh: “Em
thẹn thùng à? Con mắt nào của anh nhìn thấy em thẹn thùng? Cái từ thẹn thùng đã
cút khỏi cuộc đời em từ lâu rồi.” Cô đang xấu hổ đấy chứ!!!
“Cả hai mắt.” Anh giơ hai ngón tay
lên, chỉ vào mắt mình: “Vậy sao mấy hôm nay em không dám nhìn thẳng vào anh…”
“Không phải em đang nhìn anh đây sao?”
Con mẹ nó, đừng có trợn mắt nói dối!
“Đây là em trừng anh…” Giọng anh rất
bình tĩnh, nói đúng sự thật: “Đó… lại trừng mắt lên nữa.”
Kỷ Lương vừa định trừng thêm lần nữa,
kết quả là bị anh nói vậy khiến cô không thể không thu ánh mắt đang trừng được
một nửa về, cúi đầu, tiếp tục ăn.
Anh quyết định phải hỏi cho rõ ràng:
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì!” Tiếp tục ăn!
“Ừ……” Anh dài giọng ra, tỏ vẻ không
tin câu trả lời của cô.
“… Ngày mai, có thể không ăn canh gà
nữa được không?” Mỗi ngày đều ăn một bát canh gà, ăn đến phát ngán lên rồi.
“Cũng được!” Anh rất dễ nói chuyện:
“Em nói cho anh biết nguyên nhân trước.” Điều kiện tiên quyết là phải nhận được
câu trả lời mà mình muốn.
“Uy hiếp người bệnh, thật đáng xấu
hổ!” Cô cầm thìa, chỉ thẳng vào người anh, khinh bỉ hành vi vô sỉ này của anh.
“Đây là anh đang giúp em giải toả tâm lý.”
Anh không thèm để ý đến sự chỉ trích của cô: “Tìm ra vấn đề mấu chốt, bốc thuốc
đúng bệnh. Nếu không, em sẽ luôn vừa nhìn thấy anh đã thẹn thùng…”
“Không phải thẹn thùng!” Khỉ thật!
“Được rồi, không phải thẹn thùng.” Anh
ra vẻ rất phối hợp với cô: “Em vừa gặp anh đã không dám nhìn anh, con đường của
chúng ta còn rất dài, em định cả đời sẽ thế này mãi sao?”
“… Cũng không phải là cả đời.” Kỷ
Lương lí nhí nói, có điều, trước hết cứ để cô vứt hết đi được những hình ảnh
xấu hổ trong đầu này đi đã rồi tính sau.
“Mẹ ấy mà…” Không biết Kỷ Duệ ló đầu
từ cửa sổ ngó vào từ lúc nào: “Vì ngày đó bố ôm mẹ từ trong toilet ra, cho nên
mẹ mới định làm ốc sên, không dám đối mặt với bố!”
“Anh Duệ, anh là đồ ông tám lắm mồm!”
Bị nói trúng tim đen, Kỷ Lương trừng mắt nhìn tên nhóc quỷ chết tiệt kia.
Ban đầu, Hạ Vũ hơi giật mình, rồi lại
như suy nghĩ gì, sau đó là vẻ mặt bừng tỉnh. Cuối cùng, anh đứng dậy, thu dọn
bát đĩa mà Kỷ Lương vừa ăn xong.
A? Như vậy… Phản ứng của anh thế này
là sao…
Kỷ Lương nhìn theo bóng người đang đi
ra cửa, đột nhiên tấm lưng đó ngừng lại, xoay người nhìn cô, nói: “Em… quả
nhiên là đang thẹn thùng!”
“Thẹn thùng cái em gái nhà anh ấy!” Kỷ
Lương nổi giận, túm gối trên giường ném về phía anh!
Anh mới thẹn thùng, cả nhà anh đều
thẹn thùng!
Hết chương 096.
***
Hà hà, mấy chương
sau này cả nhà sẽ không tốn nước mắt nữa đâu. Chuẩn bị cho tốt, đừng ăn uống gì
không lại hỏng màn hình đấy nhé ^^