“Này, anh bảo, đêm nay anh ta lại định bày trò gì đây?”
Có người huých huých Thi công tử, lẳng
lặng dùng mắt hỏi. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng đã biết năm
đó Thi công tử từng ở dưới quyền Hạ ma đầu.
“Làm sao tôi biết được!”
Thi Thanh Trạch nhún vai! Lần này thì
hắn không biết thật, nhìn sắc trời hôm nay cũng không có vẻ sắp mưa,
nhưng gió hơi lạnh. Huấn luyện dã ngoại nửa đêm vào thời tiết này, thì
cũng không thể gây sức ép quá nhiều cho bọn họ.
Không nghĩ ra!
Hạ Vũ phát cho mỗi người một khẩu AK, và năm mươi viên đạn. Sau đó, giao cho mọi người một nhiệm vụ: Chạy bộ đến sân bắn phía trước, mỗi người tự vào vị trí, phụ trách bia bắn của
riêng mình. Mọi người nghe xong, trong lòng mừng rỡ… Nhiệm vụ lần này
cũng chỉ như ăn một bữa sáng thôi. Còn đơn giản hơn mỗi lần làm nóng
người của bọn họ. Ai cũng thầm nghĩ, lẽ nào Hạ ma đầu ăn mặn chán rồi
nên chuyển sang ăn chay?!
Tuy trong lòng vui sướng, nhưng mọi
người cũng không dám thả lỏng tinh thần, dù sao, giang sơn dễ đổi, bản
tính khó dời, bọn họ cũng đã từng được thể nghiệm sự huấn luyện ma quỷ
đến máu chảy đầm đìa rồi. Cho nên, thần kinh mọi người vẫn rất căng
thẳng, nhanh chóng chạy tới địa điểm Hạ Vũ quy định.
Chạy được nửa đường, Kỷ Lương mới phát hiện ra không biết Hạ Vũ đã rời khỏi đội hình từ bao giờ! Chạy đâu mất…
Sau khi tới sân bắn, cũng không thấy
bóng dáng Hạ Vũ đâu, đám người kia cũng bắt đầu phát hiện ra sự biến mất của Hạ Vũ. Chờ một lúc sau cũng không thấy Hạ Vũ xuất hiện, mọi người
liền đứng vào vị trí của mình, dây cung vốn đang căng lên cũng bắt đầu
chùng xuống…
Kỷ Lương không dám thả lỏng, cô cũng
không cho rằng Hạ Vũ là người nửa đêm dựng bọn họ dậy chỉ để giao cho
bọn họ một nhiệm vụ thoải mái như thế.
Tầm nhìn ở sân bắn vào nửa đêm không
được rõ ràng, bắn súng quan trọng nhất là tầm nhìn, nhất là ở thời điểm
bắn, phải thật chuẩn xác, tinh tường. Dù có gió biển, nhưng sức gió cũng không quá mạnh, mỗi giây khoảng năm đến tám mét, dưới hoàn cảnh như
vậy, nếu bắn bia thì…
Muốn bắn chính xác, quan trọng nhất là
tầm nhìn, nhưng mà anh sẽ phải di chuyển chậm, hơn nữa, tầm nhìn sẽ nhỏ
đi, có lẽ chưa bắn được mấy phát, kẻ địch đã rời khỏi phạm vi ngắm bắn
của anh. Nếu lúc này, anh ngược lại vì muốn bắn chính xác mà để lộ vị
trí của mình, thì cũng tức là cho kẻ địch cơ hội diệt trừ anh.
Ừm?
Bia, đêm, bắn chính xác…
Trong đầu Kỷ Lương đột nhiên hiện lên mấy từ mấu chốt, trong lòng chợt động, đột nhiên hiểu ra Hạ Vũ kia muốn làm gì.
Còn chưa kịp nói với đồng đội, thì một
vài tiếng súng vụn vặt vang lên, Pằng! Pằng! Pằng! Vị trí rất mơ hồ,
không xác định được, một giây trước còn ở bên cạnh, giây tiếp theo đã
bay sang bên kia, khiến không ai xác định được mục tiêu rốt cuộc đang ở
đâu.
Bắn mù!
Hạ Vũ muốn huấn luyện bọn họ bắn mù, khảo sát năng lực chiến đấu ban đêm của họ.
Mà các đồng chí bên cạnh, đã sớm bị kinh ngạc vì tiếng súng đột nhiên vang lên kia. Họ cầm súng trong tay, chĩa
về phía vang lên tiếng súng, hỗn loạn. Gió mang theo mùi nước biển đã bị mùi thuốc súng đánh bật.
Phản ứng đầu tiên của mọi người
chính là bắn quét, họ cầm súng, không ngừng bóp cò, điên cuồng bắn về
phía trước. Lúc này, bọn họ coi như cũng hiểu được, Hạ Vũ đang đứng ở
ngay vị trí bia bắn đối diện mình, lúc bắn bên này lúc bắn bên kia,
không đoán được vị trí chính xác, nhưng mà…
Đánh trước phủ đầu là được! Có lẽ khi
anh ta bắn viên đạn tiếp theo, lại vừa lúc đụng vào viên đạn của mình
bắn ra chưa biết chừng!
Mèo mù cũng vớ được chuột chết, thì Hạ Vũ mới có thể bắn bừa như thế chứ.
Kỷ Lương lại bình tĩnh hơn. Sau vài lần
đi theo Hạ Vũ thực hiện nhiệm vụ, năng lực ứng biến của cô cũng cao lên
nhiều, cũng đoán ngay được Hạ Vũ muốn thử thách năng lực chiến đấu ban
đêm của bọn họ.
Cô hít sâu một hơi, mùi thuốc súng trong không khí xộc vào mũi, bên tai vang lên những tiếng súng nổ giòn như
tiếng pháo, từ từ biến mất trong tai cô. Cô tập trung nhìn vào bia bắn
của mình, bóp cò, một, hai, ba… Một phát lại một phát, lưu loát, chính
xác, gọn gàng, không dây dưa, tiếng súng của cô có vẻ rất đanh gọn giữa
một rừng tiếng súng lộn xộn trên trường bắn.
Hạ Vũ không biết từ phía trước quay về
bên này từ bao giờ, lẳng lặng đứng sau lưng mọi người, nhíu chặt mày
nhìn đám lính đang bắn loạn lên kia. Với tố chất tâm lý kiểu này, đừng
nói đến bắn mù hay năng lực tác chiến ban đêm gì cả, đi một người, chết
một người thôi.
Bỗng nhiên, một tiếng súng đanh gọn, nhịp nhàng, giống như toả sáng trong những âm thanh hỗn loạn, lọt vào tai anh.
Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng xung,
thay ngay bóng hình ấy, gầy nhưng lại không có vẻ yếu ớt, lộ ra một vẻ
quật cường, kiêu ngạo, một tay nắm súng, một tay đỡ, bắn từng phát, từng phát một, vừa bình tĩnh, vừa gọn gàng.
Tiếng súng này, làm cho đôi lông mày đang nhíu chặt của anh giãn dần ra, thậm chí, ngay cả khoé miệng cũng bất giác cong lên.
Cô bé này…
Pằng!
Khi Kỷ Lương bắn phát súng cuối cùng,
vừa xoay người, ánh mắt bỗng chạm vào ánh mắt kia trong bóng đêm! Đây là phản xạ có điều kiện, ở giây phút cô bắn phát súng cuối cùng, cô bỗng
cảm thấy hoảng sợ, da gà nổi lên sau gáy.
Là Hạ Vũ!
Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt như dã thú toả sáng trong bóng đêm kia, giống như hai khẩu súng lục, chăm chú tập
trung hướng về cô.
Hạ Vũ từ từ xuất hiện, những người khác
cũng bắt đầu bắn hết đạn, có người ở giây phút cuối cùng rốt cuộc cũng
kịp nhận ra Hạ Vũ chơi trò gì, liền miễn cưỡng ổn định lại tinh thần,
ngắm vào bia để bắn.
Hạ Vũ không chút lưu tình, đạp thẳng vào mông nhóc cua!
“Mẹ nó, ai đạp ông—.” Nhóc cua vừa gào
xong, quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Vũ xuất quỷ nhập thần đứng đó, thiếu
chút nữa bị anh hù chết: “Hạ… Hạ… Hạ…”
Hạ Vũ không thèm để ý đến cậu ta lắp
bắp, tiếp tục đi đến phía trước, không khách khí, tiếp tục đạp, một
người lại một người. Mọi người cũng đành ngoan ngoãn đứng thẳng, tự hiến mông mình ra, đón lấy một đạp của anh.
Hạ Vũ lạnh lùng cười nói: “Nếu ông đây
mà thật sự là kẻ địch, thì giờ này các cậu về chầu ông bà ông vải hết
rồi! Hơn một nghìn viên đạn, nhìn xem, trúng đích được bao nhiêu?”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó, đồng loạt che mặt!
Không cần nhìn xem trúng đích được bao
nhiêu, thì trong lòng bọn họ cũng biết rất rõ, từ đầu đã bắn lung tung
hỗn loạn, kết quả chắc chắn vô cùng thê thảm.
“Tất cả đều…”
Không nói nhiều, Hạ Vũ nói một loạt
nhiệm vụ huấn luyện tiếp theo ra. Lúc này, không ai dám nói gì, tất cả
đều ngậm miệng, ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ.
“Em không cần!”
Kỷ Lương cũng đang muốn đi theo đồng đội, thì Hạ Vũ giữ cô lại.
“Hả?”
“Vừa rồi em làm rất tốt!” Hiếm khi nào trong lúc huấn luyện mà Hạ Vũ lại khen ngợi ai đó.
“Nhưng mà…” Cuối cùng cô cũng không bắn trúng bia, rõ ràng là khả năng tập trung của cô vẫn không đủ, vẫn bị anh ảnh hưởng.
“Anh nói không cần là không cần!” Sau
khi nói xong, Hạ Vũ cũng đuổi theo đám lính, chỉ một lát sau, lại nghe
tiếng mắng của họ Hạ vang lên: “*** Các cậu chưa ăn cơm à? Tốc độ như
vậy… Mau theo kịp cho tôi…”
Kỷ Lương nghĩ một chút, cuối cũng vẫn
đuổi theo đám lính, tuy anh nói không cần… nhưng cô nghĩ, nếu lúc ấy, vị trí của hai người đổi một chút, Hạ Vũ tuyệt đối sẽ không bắn lệch bia
trong tình huống như vậy…
Năng lực của cô vẫn chưa đủ!
***
Huấn luyện ban đêm, dù sao cũng vẫn có
ánh sáng. Không cần biết là ngọn đèn leo lét, hay là ánh trăng, nhưng
yêu cầu mà Hạ Vũ muốn đạt tới là, cho dù ở hoàn cảnh hoàn toàn không có
ánh sáng, không dùng được thị giác, chỉ dựa vào thính giác và cảm giác,
nhưng cũng phải bắn không trượt phát nào.
Bắt đầu từ hôm đó, các đồng chí trong
doanh trại huấn luyện, ban ngày đã phải tiếp nhận tất cả các loại huấn
luyện cực kỳ tàn ác, đến đêm còn phải tăng ca thêm giờ, mặc gió, mặc
mưa, việc huấn luyện bắn đêm vẫn được tiến hành. Nhất thời, tiếng oán
than vang dội trời đất, trong lòng mọi người đều thầm mắng, Hạ cầm thú,
Hạ bại hoại…
Không chỉ như vậy, Hạ Vũ còn muốn bọn họ có được năng lực phán đoán, suy xét và điều tra cực cao, có thể phán
đoán dựa vào mấy chi tiết nhỏ bé như âm thanh, dấu chân, hương vị, để
đoán được tình hình của đối phương! Phương pháp huấn luyện sức quan sát
thực sự rất biến thái, anh tuỳ tiện túm một người ra, sau đó bắt mọi
người nói tình trạng của người đó.
Ban đầu, mọi người chỉ có thể nói ra những thông tin bên ngoài, ví dụ như cao bao nhiêu, mặc cái gì này nọ,
càng về sau, thì không cần biết Hạ Vũ bắt ai làm mẫu, cả đám người nói
ra tất tần tật, nào là ba bữa người này ăn cái gì, một ngày đánh rắm bao nhiêu lần, đi toilet bao nhiêu lần, ngay cả mặc quần lót màu gì, quy
luật tắm rửa, thay đồ lót cũng bị vạch trần hết…
Mọi người bỗng cảm thấy, xung quanh mình lúc nào cũng đều là những ánh mắt săm soi, tra xét.
Đêm nay, hiếm khi Hạ Vũ cho nghỉ huấn
luyện bắn đêm. Cũng vì mấy ngày nay vất vả luyện tập liên tục, nên mọi
người đã đề cao cảnh giác hơn nhiều. Đêm khuya, Kỷ Duệ đã ngủ say, đúng
lúc Kỷ Lương cũng đang buồn ngủ, thì bỗng có tiếng gõ cửa. Cô ngồi dậy
ra mở, nhìn thấy Hạ Vũ đứng đó, nói với cô một câu:
“Đêm nay, có hứng làm trộm không?”
Vì thế, màn đêm buông xuống, không gian
tĩnh lặng, khi tất cả mọi người đều đã say giấc nồng, có hai bóng đen,
lặng lẽ thâm nhập vào ký túc xá của các đồng chí trong doanh trại huấn
luyện.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, tiếng còi
tập hợp vang lên, mọi người theo phản xạ có điều kiện, ngồi bật dậy, gấp chăn, mặc quần áo… mặc quần…
“F**k! Quần của tôi đâu?”
“Giầy tôi đâu?”
“Khỉ thật! Ai cầm thắt lưng của ông rồi—.”
“Mẹ nó! Đến giờ tập hợp rồi—.”
“*** đứa nào trộm đồ…”
Cả ký túc xá hoàn toàn hỗn loạn, nhất là khi tiếng còi tập hợp không chút lưu tình, từng hồi, từng hồi vang lên
nhưng trống giục hồn…
“F**k! Tập hợp trước đã!”
“Đi!”
Không biết ai anh dũng phát ra một câu, cả đám người cũng bất chấp không quần, không giầy, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá!
Kỷ Lương nhìn đám chiến hữu đang đứng
tập hợp. Tình hình này, thật sự rất phấn khích. Nếu không phải ở trong
quân doanh, để người ngoài nhìn thấy cảnh này, thì có khi còn nghĩ đây
là kết quả một đợt truy quét tệ nạn xã hội, mà đám người kia chính là
đám người đang hưởng thụ thì bị bắt, cả đám quần áo xộc xệch, dáng vẻ,
mặt mũi đầy kích động…
“Đội trưởng Lương—.” Tần Dịch xách quần, nhìn Kỷ Lương quần áo chỉnh tề: “Chị không bị trộm à?”
Trộm!
Kỷ Lương xấu hổ! Làm gì có tên trộm nào
dám lẻn vào quân khu này, lại còn chỉ trộm giầy, quần, thắt lưng… Cô
quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ai oán của Thi Thanh Trạch. Vừa nhìn
thấy trang phục của Thi công tử, Kỷ Lương lập tức không nhịn được, liền
cười ha hả—-
Từ lúc biết Thi Thanh Trạch đến nay, có lúc nào mà người này không mũ áo chỉnh tề che giấu đi bản chất tiểu
cầm thú của mình, đã bao giờ hắn chật vật thế này đâu?
Vì Thi Thanh Trạch có bản lĩnh hơn một
chút, mạnh mẽ hơn một chút, cho nên bên ký túc xá của hắn cũng do Hạ Vũ
tự mình quan tâm chăm sóc! Nhìn tình trạng này, thì Hạ Vũ quả thật đã
thực thi triệt để chính sách ba không: Không quần, không áo, không giày!
Cho nên, bên ký túc xá của đám Thi công tử là thê thảm nhất, bây giờ… gần như trơ trụi toàn bộ!
Cả một đám chỉ mặc một chiếc quần sịp
tam giác nho nhỏ và một chiếc áo lót, đứng hứng gió biển lành lạnh thổi
vào, đón nhận nụ cười “chó chê mèo lắm lông” của đám chiến hữu khác.
Tất cả mọi người, chỉ có mình cô không
“bị trộm”, Thi Thanh Trạch cũng đoán được bảy tám phần, cho nên mới
trách móc cô không nể tình, cũng không báo trước cho một tiếng.
Hạ Vũ chắp tay sau lưng nhìn mọi người: “Sao lại thế này?”
“Báo cáo!” Nhóc cua xung trận lên trước: “Bị trộm ạ!” Cậu bị trộm mất quần áo!
“Bị trộm?” Hạ Vũ lạnh lùng cười: “Kẻ trộm đâu?”
“Không… không nhìn thấy!” Nhìn nụ cười của anh, nhóc cua đột nhiên cảm thấy lạnh.
“Hắc Tử!” Hạ Vũ hô một tiếng, chỉ thấy
Hắc Tử khiêng một bao gì đó rất to ra, ném xuống đất, không phải chính
là quần áo, giày thắt lưng của bọn họ đó sao… Mọi người lập tức hiểu ra, kẻ trộm kia chính là tay họ Hạ, nghĩ lại, Hạ Vũ có thể ngang nhiên lấy
hết mấy thứ đồ này của bọn họ đi, mà bọn họ thì: … hoàn toàn không biết
gì… Cả đám đều cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Nếu Hạ Vũ mà là một
tên sát thủ biến thái, chỉ lẻn vào như vậy, rồi cứa một dao vào cổ bọn
họ, thì không phải hiện giờ cả đám bọn họ đều đầu một nơi, thân một nẻo
hay sao…
“Đám gấu con các cậu…” Hắc Tử thả đồ
xuống, nhếch miệng, lắc lắc ngón trỏ với bọn họ: “Quá lơi lỏng!” Chỉ với bản lĩnh như vậy mà muốn vào S.M.T, không phải là đưa đầu cho người ta
làm thịt hay sao.
Mọi người trầm mặc, sau khi Hạ Vũ hạ lệnh, liền ngoan ngoãn mặc quần áo vào!
“Nhìn bộ dạng các cậu thật là…” Hạ Vũ
nói: “Đêm qua, khi tôi và Kỷ Lương đi vào, cả đám ngủ như lợn chết, có
bị khiêng đi cũng chẳng biết!”
Ôi, mẹ nó—
Anh vừa nói xong câu này, thì Kỷ Lương
đã cảm thấy một loạt ánh mắt ai oán bắn về phía mình! Cô vốn muốn thu
mình thật kín, loại chuyện này, có thể không dính dáng vào là tốt nhất,
không ngờ anh chỉ nói một câu đã lôi thẳng cô ra ngoài ánh sáng.
“Tôi… Lúc đó chẳng phải tôi cũng bị
ép hay sao!” Vẻ mặt Kỷ Lương vô cùng vô tội: “Lệnh của cấp trên, làm sao tôi dám không theo!”
Cô nói vậy cũng đúng! Một trong những
luật bất thành văn của quân đội chính là phục tùng. Mọi người thu hồi
ánh mắt oán giận, chỉ có thể tự trách mình ngủ quá say mới bị Hạ Vũ chơi một vố này.
Từ lúc bọn họ được huấn luyện đến giờ,
vừa nghe tiếng còi tập hợp vang lên, thân thể đã phản xạ theo điều kiện, vội vàng bật dậy. Nhưng không ngờ, lần này Hạ đại thiếu không chơi thổi còi, mà đổi nghề làm trộm, im hơi lặng tiếng đến, khiến bọn họ không ai kịp đề phòng.
“Nghĩ là ở trong quân khu này an toàn,
thì có thể ngủ say à?” Hạ Vũ lạnh mắt nhìn họ: “Đây chính là khởi đầu,
sau này sẽ còn hơn như thế! Cho dù ngủ, các cậu cũng phải căng dây thần
kinh ra cho tôi! Nghe rõ chưa!”
“Rõ!”
Kỷ Lương cảm thấy có chút may mắn khi
mình có “đặc quyền nhỏ” như vậy, được đi trộm chứ không phải bị trộm! Có điều, cô vừa nghĩ như vậy, thì Hạ Vũ đã phá huỷ suy nghĩ tốt đẹp của
cô…
“Còn về Kỷ Lương em…” Chỉ một câu lại
khiến sự chú ý của mọi người dồn hết lên người cô: “Tự anh sẽ bất ngờ
đến kiểm tra em… Tất nhiên, bất cứ khi nào em cũng có thể sang kiểm tra
anh.”
Lời này vừa nói ra, lọt vào tai những
người hiểu rõ sự tình như Kỷ Lương, Thi công tử hay Tần Dịch, thì khiến
người ta có cảm giác hơi **. Nhưng lọt vào tai những người không biết
chuyện, thì đây lại lại một cơ hội trả thù rất tốt! Kết quả là, những
người không biết chuyện đều mang ánh mắt “tâm tình sâu kín” nhìn Kỷ
Lương, coi Kỷ Lương thành đấng cứu thế!
“Đồng chí Kỷ, trách nhiệm quan trọng của đợt cách mạng lần này giao cho cô!”
“Chúng tôi tin cô nhất định có thể, đồng chí Kỷ Lương!”
“Kỷ Lương, tiêu diệt bại hoại, cứu vớt
địa cầu, là trách nhiệm của mọi người, tôi đánh giá cao chị!” Nhóc cua
vỗ vỗ vai Kỷ Lương, sau đó, cảm thấy vai mình cũng bị ai đó vỗ lên, cậu
bực bội gạt bàn tay trên vai mình xuống: “Đừng quậy, để tôi tiếp sức cho đồng chí Kỷ Lương đã…”
“Cậu nói ai là bại hoại…”
Một giọng nói lạnh băng vọng tới từ phía sau, khiến nhóc cua đông cứng, cổ cậu cứng đờ, chậm rãi quay lại, nhìn
thấy ngay vị bại hoại tôn quý đang đứng đằng sau… Không phải, là vị sĩ
quan Hạ tôn quý, liền vội vã xoay chiều: “Đương… đương nhiên tôi tự nói
tôi là bại hoại rồi…”
“Tôi sẽ tập trung chăm sóc cậu, tiêu diệt bại hoại, là trách nhiệm của mọi người!” Hạ Vũ lặp lại lời của
cậu, khiến mặt nhóc cua cứng đờ, nghẹn ngào nói không nên lời.
Những ngày sau, Hạ Vũ quả nhiên nói được làm được, không có thời gian chính xác, đi trộm từng ký túc xá một,
khiến cho tinh thần mọi người đều tê dại, thần hồn nát thần tính, ngay
cả lúc ngủ, thần kinh cũng căng như dây đàn, ai cũng vểnh tai nghe
ngóng, chỉ một làn gió thổi, một ngọn cỏ lay động cũng khiến mọi người
bật dậy lao từ trên giường xuống. Có một số người rốt cuộc cũng không
chịu nổi giai đoạn huấn luyện này, rơi rớt dần…
Nhìn những anh em rời đi, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy không vui, nhưng mà… trong quân
doanh hàng năm đều có tân binh gia nhập, lão binh về hưu. Hơn nữa, bọn
họ cũng chỉ là rời khỏi doanh trại huấn luyện, trở về đơn vị của mình,
cho nên, dù không vui thì không không ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng
của mọi người. Dù sao, tinh lực chủ yếu vẫn đặt vào việc phải ứng phó
thế nào với Hạ ma đầu.
Mà, phải đối phó với Hạ ma đầu thế nào?
Trên phương diện thể năng thì bọn họ không có biện pháp nào cả, bắn cũng không được, duy nhất chỉ còn có một cách.
Hôm nay, sau khi huấn luyện chấm dứt, ăn xong cơm chiều, mọi người kéo Kỷ Lương lại, quyết định mở hội nghị bàn
tròn, bàn bạc xem phải ứng phó với Hạ ma đầu thế nào! Từ sau khi rơi vào tay anh, bọn họ đều bị động chịu đòn, cái gọi là “dạy con từ thuở còn
thơ” chính là như thế. Dù bị đánh, cũng chỉ biết làm thế nào để không bị đánh nữa, cho nên, hiện giờ họ nhất định phải phản kháng, để cho Hạ ma
đầu biết, có áp bức sẽ có sự nổi dậy!
“Đồng chí Kỷ Lương, cô cũng chưa qua ký túc xá của anh ta kiểm tra à?” Sao cô ấy có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ!
“Chuyện này…” Kỷ Lương xấu hổ, tuy Hạ Vũ có nói bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô đến ăn trộm, nhưng mà… Với
tính cách cẩn thận nghiêm túc đó của anh, thì làm sao có thể để lại
nhược điểm để cô tìm ra chứ.
“Đội trưởng Lương, vậy anh ta có đến chỗ chị không?” Vẻ mặt Tần Dịch đầy sự tò mò.
Tên này đúng là chỉ giỏi nói linh tinh.
Vì câu nói đó của Hạ Vũ, mà khiến suốt khoảng thời gian này cô ngủ cũng
không yên, dù chỉ một động tĩnh nhỏ cũng bật người dậy, rốt cuộc chỉ
nghe tiếng sấm chứ không thấy mưa: “Không có!”
“Lương Lương bé nhỏ, giọng điệu này của
em, là oán trách anh ta không đến hay là cảm thấy may mắn vậy?” Giọng
Thi công tử mang ẩn ý rất rõ ràng.
“Cút!” Kỷ Lương lườm hắn.
“Bôi ớt vào quần sịp của anh ta thì
sao?” Nhóc cua bên cạnh buông ra một câu. Suốt thời gian vừa rồi, nhóc
cua bị tổn hại nặng nề nhất, hai vành mắt đen xì, cho nên, nhắc đến
chuyện trả thù Hạ Vũ, cậu đương nhiên là người ủng hộ tích cực nhất,
liền nghĩ ra chiêu vô cùng hiểm độc: “Chị lẻn vào ký túc xá của anh ta
tìm kiếm, sau đó, nhân cơ hội, bôi ớt vào quần sịp của anh ta.”
Kỷ Lương vừa nghe đã cảm thấy sau gáy đổ mồ hôi lạnh! Thâm thù đại hận đến mức nào thế này: “Khụ… việc này…”
“Cháu sẽ cung cấp dung dịch cay!” Giọng
nói trẻ con vang lên khiến mọi người sửng sốt, sau đó, nhìn thấy ngay
cậu nhóc kia không biết đã chui vào giữa đám người từ bao giờ. (Dung dịch cay là dạng bình xịt hơi cay mà chị em phụ nữ thường để trong túi
phòng thân, gặp kẻ xấu thì lôi ra xịt cho một phát vào mắt ấy.)
“Anh Duệ!” Một loạt vạch đen sổ thẳng
xuống trán Kỷ Lương, tên nhóc này vốn đã oán giận Hạ Vũ, giờ có cơ hội
như vậy, làm sao có thể buông tha?
“Dung dịch cay rất đậm đặc, mùi cũng
nồng”, Kỷ Duệ hào hứng tham gia: “Tốt nhất là giảm mùi hương của nó đi
một chút, lại thêm một chút…” Cậu phân tích rõ ràng rành mạch, khiến mọi người nghe xong chỉ biết gật đầu.
Cuối cùng, mọi người đều đi đến thoả
thuận, còn Kỷ Lương, người trực tiếp chấp hành, thì từ đầu tới cuối chỉ
đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe!
“Đồng chí Kỷ, trông chờ vào cô!”
“Chúng tôi sẽ yểm trợ cho cô!”
“Cô là niềm hy vọng của chúng tôi…”
Dưới một loạt những ánh mắt tin tưởng và mong chờ, cô bỗng có một cảm giác… nhức trứng…
Nhiệm vụ: Bôi dung dịch cay vào quần sịp của Hạ Vũ.
Người thi hành: Kỷ Lương.
Hỗ trợ thực hiện: Những người còn lại.
Thời gian thực hiện: Xế chiều sau khi huấn luyện chấm dứt.
Kỷ Lương cảm giác bị áp lực như núi đè xuống.
Ngày hôm sau, sau khi đã tổ chức hội
nghị bàn tròn tối hôm qua, mọi người hôm nay đều vô cùng hưng phấn,
đương nhiên là trừ Kỷ Lương ra!
Nhìn thấy mặt trời dần ngả về hướng Tây, một ngày huấn luyện sắp kết thúc, mắt mọi người như loé ra ánh hào quang.
“Sao thế? Hôm nay nhìn cả đám các cậu
hưng phấn vậy?” Hạ Vũ vòng tay qua ngực, nhìn dáng vẻ đầy khí thế của
bọn họ: “Xem ra tôi huấn luyện vẫn chưa đủ, nên các cậu mới hoạt bát như vậy nhỉ.”
“Ha ha ha — đó là vì, nhờ có người huấn luyện viên nghiêm chỉnh như anh, nên chúng tôi mới dẻo dai hơn.”
“Huấn luyện viên, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giảng giải.”
“Tôi cũng muốn hỏi một chút về việc tập bắn…”
“Tôi muốn anh chỉ bảo cho tôi về vật tay đôi…”
…
Hôm nay, mọi người đều hoá thân thành
những bảo bối chăm học, vây quanh Hạ Vũ, đưa ra các vấn đề cụ thể, chỉ
để giữ anh lại, sau đó, tay không ngừng ra hiệu ở sau lưng, ý bảo Kỷ
Lương nhanh nhanh hành động.
Kỷ Lương nhìn Hạ Vũ đang chăm chú giảng giải cho mọi người, lẳng lặng rời khỏi sân tập, đi về phía ký túc xá của Hạ Vũ.