Phòng ở của Hạ Vũ cũng không khác gì mọi người, chỉ có điều, mọi người thì ở phòng tập thể, còn phòng của Hạ Vũ
là phòng đơn, nên cũng nhỏ hơn các phòng khác một chút.
Kỷ Lương đã từng tới đây một lần, chính là hôm bị đau dạ dày. Hôm đó, dạ
dày đau kinh khủng, nên cô cũng chẳng có thời gian mà quan sát chỗ ở của anh. Lần này… lại càng không có thời gian, chỉ vừa bước một bước vào
phòng, cô đã căng thẳng đến mức cảm giác như dạ dày mình run lên.
Định lục soát xem trong phòng Hạ Vũ có cất giấu thứ gì trái quy định không,
nhưng thời gian không cho phép, nên Kỷ Lương đành bỏ ý tưởng đó, đi
thẳng vào trọng tâm — tủ quần áo!
Tủ
quần áo của Hạ Vũ rất đơn giản, chỉ có một vài bộ quần áo, quần áo lót
được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo nhỏ. Quần sịp, quần đùi cũng đều là
những màu đơn giản giống con người anh: đen, lam sẫm, xám… Còn về kiểu
dáng, cũng đều là những kiểu thuận tiện cho hành động, đi lại…
A…
Cô đang làm cái gì thế?
Kỷ Lương chợt nhận ra mình đang lãng phí thời gian quý giá vào việc xem
xét màu sắc kiểu dáng quần lót của Hạ Vũ, không nhịn được, thầm phỉ nhổ
hành vi của mình: Kỷ Lương, mày đúng là sắc nữ!
Sau đó, cô vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, lấy chiếc lọ đựng dung dịch cay
không màu không vị ra, tuy cô cảm thấy chiêu bôi dung dịch cay vào quần
lót này rất độc địa, nhưng mà…
“Em đang tìm cái gì?”
Giọng nói đột nhiên truyền đến từ cửa ra vào, khiến tim Kỷ Lương vọt lên cổ.
Cô hoảng hốt, tay run lên, chiếc lọ nhỏ chứa dung dịch cay liền đổ thẳng xuống quần sịp…
Lau lau lau…
Kỷ Lương quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Vũ đã đi vào phòng, vội vàng nhét
chiếc lọ vào ống tay áo, giấu đi: “Anh… sao anh về nhanh thế?” Cô liếc
mắt lén nhìn chiếc quần sịp kia, anh Duệ bảo thứ này đã được anh xử lý
cẩn thận, sẽ không giống loại dung dịch cay thông thường, không chỉ
không màu không mùi, mà còn bốc hơi rất nhanh, nhìn thấy hiệu quả trong
chớp mắt nhưng cũng không tổn hại cho làn da… Tóm lại, chính là vật
phòng thân hữu hiệu nhất khi đi du lịch!
Nhưng dù có dễ bốc hơi đến thế nào, thì cũng không thể vừa đổ xuống đã bốc
hơi ngay. Kỷ Lương nhìn khoảng ẩm nho nhỏ dính trên đũng quần sịp, gan
bàn chân bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Mẹ nó, bị bắt tại trận thế này,
chắc chắn cô sẽ chết rất thảm: “Họ… Không phải bọn họ nhờ anh dạy bắn…
còn muốn đấu tay đôi này kia sao…?” Toàn mấy tên vô dụng kia, bảo là tạo thời cơ cho cô cơ mà? Sao mới một thời gian ngắn như vậy đã để anh quay về rồi?!
Hạ Vũ nhướng mày, kéo cổ áo ra một chút cho đỡ nóng: “Anh đâu phải gia sư mà đi phụ đạo riêng sau
giờ học?! Có gì không hiểu thì cứ trực tiếp luyện tập đi, luyện đến khi
nào hiểu là được.” Anh nhìn cô: “Có điều, em lại… rất biết tận dụng thời gian.” Dám nhân cơ hội trong giây lát như vậy mà lẻn vào phòng anh:
“Sao nào? Em đã quyết định được nên lấy cái gì chưa? Hay là muốn lục
soát xem có văn hoá phẩm gì không à?”
“Ha ha—.” Kỷ Lương cười gượng gạo: “Còn chưa bắt đầu tìm, anh đã về rồi… làm sao tìm được cái gì chứ?”
“Hử? Thật không?” Hạ Vũ liếc mắt đã nhận ra ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo đã bị động vào.
“Đương… đương nhiên!” Kỷ Lương cố giữ bình tĩnh, không muốn để đầu óc rối loạn
như bây giờ. Nếu như nói ban đầu, Kỷ Lương chỉ hơi chột dạ vì làm chút
chuyện xấu, thì hiện giờ cũng chỉ có suy nghĩ phải trốn cho mau sau khi
đã làm chuyện xấu thôi. Phát hiện ra Hạ Vũ đang nhìn chằm chằm vào ngăn
kéo nhỏ, Kỷ Lương làm như vô tình di chuyển cơ thể, sau đó, đóng cửa tủ
quần áo lại: “Anh đã… đã về rồi, vậy tôi đi trước!” Mặc kệ, cứ phải chạy lấy người trước đã.
“Chờ chút—.” Hạ
Vũ giữ chặt tay cô lại: “Có lẽ anh nên kiểm tra một chút,” ánh mắt anh
quét qua người cô, đảo lên đảo xuống mấy lần: “Xem em có lấy trộm cái gì của anh không?”
Tôi nhổ vào!
Kỷ Lương thầm mắng trong lòng, nhưng người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cô muốn rút tay về nhưng không rút được. Anh nắm rất có
kỹ xảo, không làm đau cô, nhưng cũng không cho cô trốn thoát: “Được! Tôi đứng đây chờ, anh đi kiểm tra đi, xem anh có… mất cái gì không!”
Hạ Vũ khẽ cười nói: “Vậy không bằng trực tiếp tìm trên người em còn nhanh hơn.”
Kỷ Lương vừa kịp hiểu ý tứ của anh, thì bỗng cảm thấy trời đất đảo điên,
đến khi định thần lại, thì người đã bị anh áp lên, lưng chạm vào tủ quần áo, hai tay anh chặn ngang hai bên eo cô, vây cô ở trong: “Này… Hạ… Hạ
Vũ, anh đừng làm bậy!” Cô thế này, là tự đưa dê vào miệng sói à? Kỷ
Lương để tay lên ngực anh, tuy cách lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm
nhận được từng luồng hơi ấm nóng hổi phát ra từ người anh. Cô bất an
nuốt nước miếng.
“Làm bậy à?” Hạ Vũ
mỉm cười: “Cái gì gọi là làm bậy? Cái gì gọi là không làm bậy?” Nói
xong, anh đặt một tay lên vai cô: “Em nói xem… anh nên bắt đầu tìm từ
đâu thì tốt nhỉ?”
F**k!!!
Không phải người này không hiểu phong tình là gì hay sao? Không phải từ trước đến giờ, lúc nào anh ta cũng bày ra vẻ mặt như núi băng, nói năng thận
trọng hay sao? Sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt mê hoặc lòng người thế này
là thế nào — thật ra, trên mặt Hạ đại thiếu không biến đổi nhiều, chẳng
qua là nhìn bộ dạng như chuột gặp mèo kia của cô, khiến cho anh không
nhịn được, hơi cong khoé miệng lên, nhưng vẻ mặt đó lọt vào mắt Kỷ Lương thì lại là có biến đổi rất rõ ràng. Chỉ vì đối với người này, cô luôn
luôn nhớ tất cả, nhớ rất rõ.
Kỷ Lương khẽ nuốt nước miếng, cố gắng khống chế không để bị anh mê hoặc: “Có gì
thì từ từ nói, thật sự là tôi chưa hề lấy gì cả!”
“Thật không?” Anh kề sát mặt vào, không khí hơi có vẻ mờ ám!
“Anh… anh đừng ghé sát vào như vậy!” Kỷ Lương đẩy anh ra.
“Sao?”
“Hôi quá!” Toàn mùi mồ hôi. Hai người đều vừa từ bãi huấn luyện về, cả người đầy mồ hôi, giờ còn kề sát vào nhau, hơi nóng ấy làm tất cả mùi mồ hôi
đều nổi bật lên hết.
“…” Thân thể
đang kề sát vào người cô rõ ràng cứng đờ lại, bàn tay đang đưa vào gần
cổ cô một chút, liền nghĩ xem có nên thẳng tay bóp chết cô luôn hay
không. Cô nàng chuyên phá hỏng không khí… Lúc này, không phải là cô ấy
nên bị bầu không khí này quyến rũ, rồi sau đó…
Từ sau khi ở chỗ Eliza về, Hạ Vũ có thể cảm nhận được trong lòng Kỷ Lương
vẫn còn có anh, nhưng cứ mỗi lần hai người nói chuyện, thì cuối cùng đều ồn ào rồi kết thúc chẳng vui vẻ gì. Dựa theo cách nói của Tiểu Bạch,
thì Hạ đại thiếu quá “cứng ngắc”, nên luôn cố gắng bổ sung cho Hạ đại
thiếu một đống các chiêu thức cưa gái lãng mạn, ví dụ như nên tạo không
khí thế nào, hay nên từ từ “quyến rũ” Kỷ Lương như thế nào… Tuy ngoài
mặt, Hạ đại thiếu vẫn tỏ ra không để tâm, nhưng thật ra trong tiềm thức
đã bị ảnh hưởng. Có điều… vừa dùng tới, kết quả là lại đạp phải cái đinh to!
Đang nghĩ xem phải tiếp tục thế nào, thì bên ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng ồn rất lớn—.
“Hạ lão đại, đội trưởng Lương ở trong phòng anh không?!”
“Chị Lương, mau ra đây, tôi tìm chị có việc…”
…
Mấy âm thanh ầm ỹ này không phải chính là mấy tên khốn kiếp kia sao, nhưng
lúc này, vào tai Kỷ Lương, lại nghe như âm thanh cứu mạng. Kỷ Lương cúi
người một cái, chui qua khuỷu tay anh, chạy nhanh như chớp ra ngoài cửa. Hạ Vũ nhìn theo bóng người vừa trốn thoát kia, cũng hơi tức giận, nhưng cũng không kìm được sự vui sướng…
Như vậy cũng không tệ. Bây giờ cô đã từ từ có thể cười đùa với anh, cũng dám chống đối anh, như vậy… không tệ chút nào.
Nghĩ thế, sự vui sướng nảy lên trong lòng, nhớ tới câu nói phá hỏng không
khí vừa rồi của cô, anh cũng ngửi thấy mùi trên người mình, liền nhíu
mày, quả nhiên là… mùi mồ hôi rất nồng…
Anh vội vàng lấy quần áo trong tủ ra, đi vào phòng tắm…
“Sao rồi, sao rồi?”
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ có thành công không?” Kỷ Duệ rất mong chờ. Đây là thứ mà cậu đã tỉ mỉ điều chế ra.
Kỷ Lương vừa ra khỏi phòng đã bị một đám người kéo đi, chằm chằm nhìn cô,
chờ câu trả lời. Kỷ Lương nhẹ nhàng gật đầu, mọi người lập tức vô cùng
kích động, sau đó, cố gắng đè ép cảm xúc xuống, tự tìm một vị trí tốt,
nằm vùng, chờ tình hình trong phòng Hạ Vũ. Dù đã đói bụng, dù cho mùi mồ hôi trên người họ bốc lên không thoải mái chút nào, nhưng cũng không có cách nào đè nén tâm tình chờ xem kịch vui của bọn họ xuống…
Thời gian chậm rãi trôi qua, từng phút một…
“Kỷ Lương! Cô nàng chết tiệt này!!!”
Một tiếng gào thét giận dữ đến rung trời truyền ra từ phòng Hạ Vũ, khiến Kỷ Lương kinh hồn bạt vía, làm sao còn dám ở lại hiện trường, vội vàng kéo con trai bỏ chạy lấy người. Thi Thanh Trạch cũng là người thông minh,
biết nơi này không nên ở lại lâu, nhanh chóng lắc mình chạy biến mất.
Những người khác thì lại giống như nghe được âm thanh của trời cao, giải toả được tâm tình bị Hạ Vũ áp bức trong thời gian vừa rồi, nên cả đám
cười đến không thể ngậm miệng được, thậm chí còn hoa chân múa tay thể
hiện sự vui sướng, đủ để thấy những ngày qua, bọn họ đã oán hận nhiều
đến thế nào.
Hạ Vũ cố nén cảm giác
cay nóng ở nửa thân dưới, chạy vọt ra khỏi phòng, cũng kịp nhìn thấy
bóng Kỷ Lương kéo con trai chạy như điên rời khỏi hiện trường, cùng với
cả đám người không biết sống chết kia — Tuy bọn họ đã ẩn nấp rất kỹ,
đang hoa chân múa tay, nhìn thấy Hạ Vũ đi ra cũng vội vàng trốn đi!
Nhưng làm sao có thể qua mắt được Hạ Vũ. Anh chỉ nhìn lướt qua, cũng thu hết mọi người vào tầm mắt.
Được!
Giỏi lắm!
Thật quá giỏi! Đám vịt rằm tháng bảy này! Dám động thổ trên đầu thái tuế!!!
(Câu này ý như là chết đến nơi còn không biết sợ, dám vuốt râu hổ í)
Mọi người vừa nhìn thấy vẻ mặt Hạ Vũ không giận dữ mà còn cười — tuy nụ
cười cứng ngắc, thì họ mới chợt ý thức được, hiện giờ không phải lúc để
ăn mừng, mà nên chạy trối chết mới đúng.
“Tất cả, nghiêm!”
Còn chưa kịp chạy, Hạ Vũ đã ra lệnh, mọi người dừng lại theo phản xạ, nhất
loạt đều đứng nghiêm chỉnh tề. Nhưng, lần dừng lại này, đã khiến bọn họ
lãng phí cơ hội chạy trốn tốt nhất.
“Không tồi!” Hiếm khi nào Hạ Vũ khen ngợi bọn họ: “Lại dám bày trò với tôi.
Còn thành công nữa. Đúng là tôi phải khen ngợi các cậu rồi!”
Lời nói này, khiến cho người nghe cảm thấy nổi da gà, gió lạnh như chui từ gan bàn chân vào sâu tận trong xương tuỷ!
“Có cơ hội thì phải nắm lấy, xử lý xong rồi thì phải rời đi. Đạo lý đơn
giản đó mà cũng không hiểu, còn dám ở lại hiện trường à.” Hạ Vũ phê phán hành vi ngu xuẩn của bọn họ không chút lưu tình nào.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, bọn họ đã quá đắc ý… người đứng ngoài cùng
đang định thừa nước đục thả câu, trốn đi, lại bị câu tiếp theo của Hạ Vũ lôi lại chỗ cũ.
Hạ Vũ nói: “Bây giờ còn muốn chạy à? Các cậu đánh giá bản thân mình quá cao, hay là đánh giá tôi quá thấp?”
Nhìn cả đám người đứng thẳng như cọc gỗ, anh nói tiếp: “Để cho các cậu vẫn
còn dư thừa tinh lực như vậy, là lỗi của tôi, tôi rất cao hứng khi thấy
các cậu có thể chủ động xin tôi gia tăng cường độ huấn luyện cho các
cậu…”
Sau đó, lần đầu tiên bọn họ
nghe thấy tiếng Hạ Vũ cười. Cả đám người toát mồ hôi lạnh sau lưng, có
cảm giác hoa cúc của mình siết chặt lại, ngẩng đầu, mây mờ che phủ vầng
trăng……
Đại cục đã định, ngày tàn của bọn họ cũng đã tới!
Đêm nay, Hạ Vũ phải trải qua một đêm gian khổ. Không thể khinh thường uy
lực của dung dịch cay, khiến cho nửa thân dưới của anh cay cay nóng nóng suốt cả đêm. Không phải đau đớn gì lắm, nhưng cảm giác kia thật sự rất
khổ sở. Sau khi tắm nước lạnh mới thoải mái hơn một chút. Nhưng khi cảm
giác mát lạnh qua đi, thì cảm giác cay nóng lại ập tới. Ra ra vào vào
vài lần nước lạnh mới yên ổn được một chút.
Ngày hôm sau, các đồng chí trong doanh trại huấn luyện vì lo lắng nên tập
hợp từ rất sớm, nhìn vẻ mặt nổi sóng của đồng chí Hạ, bọn họ lại kinh
hồn bạt vía.
“Chạy việt dã 30km!”
Hạ Vũ ra nhiệm vụ.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm! Cái gì? Chỉ chạy việt dã 30km thôi à?
Bọn họ đã nghĩ… Có phải tối hôm qua, bị dung dịch cay dày vò, nên đầu óc của Hạ ma đầu cũng hỏng luôn rồi không… Suốt thời gian này bị anh huấn
luyện, chạy việt dã 30km cũng chỉ như ăn một bữa sáng, chớp mắt vài cái
là xong.
Sau đó, bọn họ cũng phát hiện ra ngay rằng, quả nhiên bọn họ đã nghĩ Hạ Vũ quá lương thiện.
Đây không phải là việt dã, đây là trèo đèo lội suối. Hơn nữa, có giới hạn
thời gian, khiến bọn họ chỉ có thể liều mạng mà chạy, chỉ sợ vượt quá
thời gian cho phép, sẽ còn bị trừng phạt nghiêm khắc hơn nữa. May mà
trong thời gian vừa rồi, bị Hạ Vũ hành hạ quen, nên thể năng của họ cũng được nâng cao rất nhiều, chạy việt dã trèo đèo lội suối, cuối cùng đám
người cũng không làm nhục sứ mạng, tất cả đều qua cửa.
Sau đó, bọn họ vừa đứng thở được một chút, Hạ Vũ lại thông báo nhiệm vụ thứ hai: “Vác nặng bơi qua!”
Lần này, đã thấm thía sự giáo huấn của nhiệm vụ trước, bọn họ cũng hiểu
tuyệt đối không chỉ đơn giản là vác nặng bơi qua, nhưng mà… đến khi biết được chân tướng, thì bọn họ đều rơi nước mắt —-.
Con mẹ nó, đây mà là người à!!!
Đeo thêm 20kg cũng không sao, bơi 3000m cũng chẳng là gì, nhưng đeo 20kg,
bơi 3000m vượt chướng ngại vật, thì mất mạng chứ chẳng chơi.
Nếu như vừa rồi chạy việt dã trèo đèo lội suối, mọi người còn có hơi mà
chửi mẹ nó, thì lần này bơi vượt chướng ngại vật, ngay cả sức chửi mẹ nó cũng chẳng còn nữa.
Sau hai đợt huấn luyện liên tiếp, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm bẹp xuống đất.
“Làm nóng người đủ rồi chứ.” Hạ Vũ đứng trên phiến đá ngầm, nhìn một đám
lính nằm úp sấp xuống bãi cát, thản nhiên buông ra một câu như vậy khiến mọi người đều nổi da gà.
“Sếp, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi biết sai rồi!” Nhóc cua rất không khí phách kêu
thảm thiết: “Anh đại nhân đại lượng, cho chúng tôi nghỉ đi…” Như vậy mà
mới chỉ là làm nóng người, thì lát nữa còn kinh khủng đến thế nào…
“Hạ lão đại, xin anh thương xót…” Tứ chi Thi Thanh Trạch mệt mỏi, nằm giang ra trên bãi cát: “Cho chúng tôi được hoãn án tử hình đi!”
Hạ Vũ nhìn Kỷ Lương, mặt cô cũng hơi trắng bệch, xem ra bọn họ nuốt không
trôi mức độ huấn luyện kiểu này. Anh không nói gì, nhưng cũng chẳng khác gì là ngầm đồng ý với lời cầu xin của Thi Thanh Trạch, cho bọn họ có
thời gian lấy lại sức. Mọi người nắm bắt cơ hội, cần nghỉ ngơi thì nghỉ
ngơi, cần uống nước thì uống nước.
Nửa tiếng sau, Hạ Vũ thông báo nhiệm vụ thứ ba: “Chia làm hai tổ nhỏ, đi
truy tìm hàng cấm được cất giấu trong ký túc xá của đối phương. Bên nào
bị tìm thấy nhiều hàng cấm hơn, sẽ thua. Người thua…” Anh còn chưa dứt
lời, nhưng mọi người đều hiểu, hình phạt nghiêm khắc đang chờ đón bọn
họ.
Chiêu này thật quá độc, đầu tiên, khi phân tổ, người trong ký túc xá sẽ bị tách ra thành tổ A và tổ B. Vì không muốn bị thua, nhất định sẽ dùng toàn lực để tìm ra đồ cấm ở ký
túc xá đối phương, đồng thời cũng khảo sát năng lực điều tra của mọi
người…
Kết quả của nhiệm vụ lần này chính là, toàn bộ gia sản của mọi người đều bị lôi ra hết.
Nhìn đủ loại chiến lợi phẩm màu sắc rực rỡ trên bàn, Kỷ Lương mới biết, bên
trong ký túc xá của nam quân nhân, thật đúng là ngoạ hổ tàng long!
“Tranh biếm hoạ!” Hạ Vũ rút từng thứ một lên: “Tạp chí “Playboy”, thuốc lá, súng mô hình… Ừ, đây là…”
“Bao cao su!” Nhóc cua nhìn thứ gì đó trong tay Hạ Vũ, đau lòng hô lên: “Đó là báu vật của tôi, sếp, anh… anh đừng phá hỏng mà!”
Trên trán Hạ Vũ chảy dài mấy sọc đen, nhìn cái hộp chứa đủ loại bao cao su các kiểu dáng, màu sắc kia: “Tịch thu hết!”
Vừa nói xong, tiếng khóc thất thanh liền oà lên. Cuộc sống trong doanh trại quân đội đã chẳng khác gì miếu hoà thượng, vài thứ kia là món ăn tinh
thần của bọn họ. Có những thứ là báu vật sưu tầm từ nhỏ đến giờ, ví dụ
như cả hộp bao cao su của nhóc cua kia, giờ toàn bộ đều rơi vào tay Hạ
Vũ…
“Muốn lấy về cũng không khó.” Hạ
Vũ nói: “Lật đổ tôi… Không cần biết là đánh chính diện, hay đánh lén.
Chỉ cần có thể đánh bại tôi, thì các cậu có thể lấy mấy thứ này về!”
Nói thì đơn giản, nhưng mà… thật sự còn khó hơn lên trời. Có điều… chuyện
này cũng coi như một mục tiêu. Từ sau hôm đó, vì những đồ vật thân yêu
của mình, mỗi ngày mọi người đều liều mạng huấn luyện, đồng thời cũng
vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể lật đổ Hạ Vũ…
Mặt trời đã ngả về hướng Tây, những nhóm lính thuộc liên đội khác đã hoàn
thành một ngày huấn luyện. Nhưng, trên bãi biển, các đồng chí của doanh
trại huấn luyện vẫn còn đang hát vang hành khúc huấn luyện…
Kỷ Duệ ngồi trên bờ tường: “Này, tiểu Hắc! Mày thấy bọn họ có ngốc không.”
Tiểu Hắc, là một con mèo trắng do Hạ lão gia nuôi, hay nằm phơi nắng chiều
trên bờ tường. Nghe thấy câu hỏi của Kỷ Duệ, nó miễn cưỡng he hé mắt ra, sau đó lại khép lại, phe phẩy cái đuôi tỏ vẻ đồng ý với câu nói của Kỷ
Duệ.
“Kỷ Tiểu Lương vốn đã nam tính
lắm rồi. Qua đợt huấn luyện này, lại càng phát triển theo hướng nam tính hơn… Mày nói xem, ông họ Hạ kia có phải là cố ý không.” Cố tình biến Kỷ Tiểu Lương thành nam tính hơn cả đàn ông, sau đó, không có người nào
dám mơ ước đến mẹ — cưới một người phụ nữ nam tính, có dáng người không
lồi không lõm cũng không sao, nhưng cưới một người phụ nữ nam tính đến
mức mà bất kể là thân hình hay thể lực đều mạnh mẽ hơn cả mình, là
chuyện mà không phải người đàn ông bình thường nào cũng có thể chấp nhận được.
Nghe cậu nói vậy, tiểu Hắc
liếm liếm móng vuốt của mình, rồi lau lau lên mặt. Ngủ đã rồi, rửa cái
mặt, chờ lát nữa là được ăn cơm chiều.
“Meo meo —.”
Kỷ Duệ còn muốn nói gì đó, thì con mèo bỗng nhảy từ bờ tường xuống, kêu
một tiếng. Cậu biết có người đến, quay đầu lại, nhìn thấy ngay con mèo
trắng to kia đang cọ cọ vào chân Hạ lão gia.
“Ông Hạ.” Kỷ Duệ nhảy từ trên bờ tường xuống, lễ phép gọi.