“Tôi ký — Tôi ký —.”
Nghe thấy Kỷ Lương chịu thoả hiệp, gã cao to mới bỏ tay cô ra, nhét lại bút vào tay cô.
“Mau ký đi!” Dương Mục rất vừa lòng với
sự thoả hiệp của cô. Nếu nhận nhanh một chút thì đã không phải chịu khổ
rồi, sao phải thế chứ!
“Được… tôi ký…” Cổ họng Kỷ Lương đau
rát, là do cốc cà phê nóng hổi của Dương Mục gây ra. Nhưng mà, trong xui xẻo cũng có may mắn. May mà cốc cà phê kia không phải vừa pha xong nếu
không thì cổ họng cô đã hỏng hết rồi: “Nới dây thừng ra —.” Cô nói với
gã cao lớn kia: “Tôi thuận tay trái…”
Gã cao lớn nhìn Dương Mục, được hắn
cho phép, gã mới nới lỏng dây thừng cho Kỷ Lương một chút, cuối cùng còn cảnh cáo cô đừng gây chuyện. Kỷ Lương buồn cười liếc gã một cái nói:
“Tay tôi đã gần như bị anh phế bỏ rồi, một gã đàn ông cao to như anh mà
còn sợ tôi à?”
“Đừng có khua môi múa mép nữa, nếu không, chỉ có cô chịu khổ thôi.” Dương Mục nhíu máy: “Nhanh ký tên vào thư nhận tội đi.”
“Đừng giục, tôi ký đây.” Kỷ Lương cầm
bút bằng tay trái, viết vài chữ xuống tờ giấy kia: “Đây… xong rồi.” Ý cô bảo Dương Mục có thể lấy lại thư rồi.
Dương Mục rút tờ giấy kia về, nhìn mấy chữ Kỷ Lương vừa viết: “Chị đây phun nước bọt cho mày chết!” Mặt Dương Mục đen lại: “Cô…”
“Muốn lại gần đây cho chị nhổ nước bọt
à?” Kỷ Lương lạnh lùng nói, vui vẻ nhìn khuôn mặt xám ngắt vì bị cô làm
cho tức giận của hắn.
Đùa à, dù gì thì Kỷ Lương cô cũng từng
làm cảnh sát, mấy thứ như kiểu thư nhận tội này, một khi ký tên vào, thì chẳng khác gì tạo thành nhược điểm để đối phương nắm trong tay. Mà gã
được gọi là Dương tiên sinh này, dường như có người đứng sau lưng, đến
lúc đó, lưng cô lại đeo thêm một tội danh. Tội danh này cũng không phải
tội đơn giản chỉ giam mười ngày nửa tháng, mà là tội mất đầu. Cô đâu
phải đồ ngốc mà ký vào thứ kia.
“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ
lệ!” Dương Mục bốc lửa, liếc mắt ra hiệu cho gã cao lớn bên cạnh. Nếu cô ta đã muốn chết, thì hắn cũng không ngại. Dù sao, hắn cần có một kẻ
chết thay, giờ giết chết cô ta, rồi sau đó nói cô ta sợ tội nên tự sát
thì cũng không vấn đề gì.
Gã cao lớn nhận được chỉ thị, tay phải
liền túm Kỷ Lương từ ghế lên định bóp chết cô. Kỷ Lương cầm cây bút gã
vừa đưa cho cô để ký tên, đâm thật mạnh vào tay hắn. Hắn thét lên, chỉ
nghe tiếng bút bi đâm vào thịt. Cô nhân lúc gã bị đau, tay trái đập
thẳng vào mũi hắn — thành quả của đợt huấn luyện thời gian vừa rồi, là
khiến cho lực tay trái của cô không hề kém so với tay phải.
Chỉ một cú đấm đã làm mũi gã kia vỡ nát. Ăn một cú nặng vào giữa mặt khiến gã lảo đảo mất trọng tâm, Kỷ Lương
thừa cơ đạp thẳng vào chỗ yếu của hắn —.
“A—.”
Gã cao lớn che hạ bộ của mình, cả người nằm dài trên đất, không ngừng la hét.
Hừ!
Đây vĩnh viễn là điểm yếu chí mạng của
đàn ông. Dù anh có thể luyện cho cơ thể mình vững chắc như gang như
thép, nhưng vĩnh viễn cũng không có cách nào làm cho con chim nhỏ của
mình biến thành chim thép.
Nhớ đến lực đá của mình vừa rồi, Kỷ Lương cũng không nhịn được, khẽ nuốt nước bọt: trứng chắc đau lắm nhỉ!
Dương Mục không ngờ sự thoả hiệp vừa rồi của Kỷ Lương chỉ để chuẩn bị cho sự phản kháng này, hơn nữa, còn
dùng chính cây bút bi để xử lý vệ sĩ của mình. Nhìn tình hình không ổn,
hắn xoay người rút súng từ ngăn kéo ra, nhưng tốc độ của Kỷ Lương còn
nhanh hơn hắn gấp bội, cô với ghế dựa, ném thẳng về hướng hắn!
Loảng xoảng!
Cả chiếc ghế vỡ tan! Tay Dương Mục còn chưa kịp sờ tới ngăn kéo, thì đã úp sấp cả người xuống bàn…
Kỷ Lương túm cổ áo hắn, dựng hắn
dậy.Dương Mục vốn đã sắp hôn mê bỗng nhiên mở to mắt, nắm chặt tay đấm
về phía bụng cô. May mà Kỷ Lương đã sớm đề phòng, cô lùi người vè phía
sau, né tránh nắm đấm của hắn, thừa dịp hắn chưa kịp thu tay về, cô liền kéo tấm rèm vừa bị gã cao lớn kia kéo rách ở bên cạnh, chụp vào người
Dương Mục, sau đó… đánh đập thật mạnh!
Dương Mục căn bản không thể ngờ được cô
sẽ làm như vậy. Cả người hắn bị tấm rèm rất nặng kia trùm lên, còn chưa
xác định được phương hướng, đã lập tức đón nhận một loạt đấm đá của Kỷ
Lương. Cuối cùng, Kỷ Lương còn nhặt một cây gậy gỗ gãy ra từ chiếc ghế
dựa kia, tiếp tục đập mạnh xuống.
Nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với
mình. Chưa nói đến chuyện hai gã khốn kiếp này vừa đối xử với cô thế
nào. Cho nên, hiện giờ Kỷ Lương hoàn toàn không hề nương tay, cần phải
tàn độc thế nào thì cô sẽ tàn độc như thế… Cho tới khi người bị trùm
dưới rèm kia không còn phản kháng, cô mới ngừng tay, lật tấm rèm ra,
Dương Mục đã hôn mê.
Cô ném gậy gỗ sang một bên, chạy đến bên bàn tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được trong một ngăn kéo nhỏ, có bản đồ mà Dương Mục đánh dấu lên. Vị trí đánh dấu trên bản đồ chính là kho
hàng trống mà hôm nay hắn sai Nội Đằng đánh bom. Vị trí của kho hàng có
ký hiệu, đồng thời cũng viết thời gian là 10:30.
Kỷ Lương vuốt mặt, nhìn đồng hồ. Giờ đã là chín rưỡi. Cô nhét bản đồ vào túi, sau đó nhanh chóng rời đi!
Thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh chóng tìm được Hạ Vũ, nói tình hình cho anh biết, nếu không, để cho Nội Đằng thật sự đánh bom thì sự hỗn loạn của thành phố S sẽ không thể chấm dứt được.
***
Khi Hạ Vũ quay lại biệt thự, cả người
Hắc Tử như đầu tàu trật đường ray, anh nhanh chóng lao lại gần. Nhìn
dáng vẻ của hắn, lòng Hạ Vũ trầm xuống: “Sao lại thế này?”
“F**k!” Hắc Tử nóng nảy chửi thề: “Ông
đây bị hại!” Hắc Tử kể lại tình hình cho anh. Thì ra, sáng nay, sau khi
Hạ Vũ đi, Kỷ Lương và Tiểu Bạch cũng đi nốt. Chỉ có Hắc Tử ngủ nướng
thêm một chút, đến khi đi xuống nhìn thấy trên bàn có đồ ăn sáng, hắn
nghĩ là bọn họ chuẩn bị cho hắn, nên cầm lên ăn. Khi ăn được một nửa đã
cảm thấy không ổn. Cả người hắn mệt mỏi rã rời. Đúng lúc này, có hai
người xông vào từ cửa sau: “Ông đây đánh nhau với gã cao lớn một trận,
cuối cùng bị gã gầy hơn đập cho một gậy từ đằng sau nên hôn mê!” Hắn sờ
sờ lên gáy mình, cả bàn tay đầy máu: “Khi tôi tỉnh lại thì đang bị trói
trên ghế, vừa đập nát được cái ghế này, đang định ra ngoài tìm anh thì
anh đã về.”
Hạ Vũ nghe xong, rút điện thoại gọi Tiểu Bạch.
“Alo! Sếp! Có lẽ xảy ra chuyện rồi!” Vừa nhấc máy đã nghe Tiểu Bạch thông báo tin xấu: “Lúc tôi đi theo Kỷ
Lương, đột nhiên có một đám người lao ra ngăn cản, sau đó Kỷ Lương biến
mất khỏi phạm vi quan sát của tôi.” Tiểu Bạch sụt sịt mũi, thấy có người đang lồm cồm bò dậy, hắn lại đạp cho người kia một cái nữa: “Tôi hỏi
bọn họ, thì họ nói có người bỏ tiền thuê họ tới.”
“F**k! Đến cục cảnh sát đi!”
Hạ Vũ cúp điện thoại, sau đó chạy ra
cửa, vừa lúc có một chiếc taxi đi ngang qua, người tài xế tốt bụng mở
cửa hỏi: “Đi không?!” Sau đó, chỉ thấy một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu hắn;
“Xuống xe!” Hạ Vũ túm hắn kéo ra khỏi xe, ngồi vào ghế lái, nhanh chóng đi về phía Cục Cảnh sát.
“Này — có ai không, ăn cướp — xe của tôi —.” Nhìn Hạ Vũ nghênh ngang lái xe đi, rốt cuộc tài xế cũng kịp phản
ứng, vội vàng hét lên, sau đó lại nhìn thấy bên cạnh còn một người, hắn
vội cầu cứu: “Hắn cướp xe tôi rồi, xe của tôi!!!” Hắn còn phải kiếm tiền dựa vào chiếc xe đó mà!!!
“*! Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, gào thét cái rắm ấy!” Hắc Tử bừng bừng lửa giận: “***, còn xe nữa không?”
“A…” Tài xế bị hắn quát cũng sửng sốt,
thấy vẻ mặt hung thần ác sát kia của hắn, tiếng khóc lên đến cổ lại
nghẹn ngào nuốt về: “Để… để tôi gọi cho anh…” Dưới ánh mắt áp bức của
Hắc Tử, tài xế run rẩy rút điện thoại ra, gọi cho nhân viên của hãng:
“Này… này… ở đây có khách…”
Vốn đã đang vội, lại thấy hắn ấp a ấp
úng, Hắc Tử liền giật lấy điện thoại trong tay hắn: “Này — có phải tài
xế taxi không —.” Nhận được câu khẳng định của đối phương, Hắc Tử báo
địa chỉ cho hắn: “Nhanh lên cho tôi… Anh hỏi tôi vội gì à… Ông đây sắp
đẻ, được chưa?!” Hắc Tử gào lên vào điện thoại, sau đó cúp máy.
“Tôi… điện thoại của tôi!” Tài xế nhắc
hắn trả điện thoại cho mình, sau khi nhận lại điện thoại, hắn ta vội
vàng cất đi, rồi… vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn nửa thân dưới của Hắc Tử.
“F**k! Anh nhìn đủ chưa?” Coi hắn là người chết rồi hay sao mà dám ngang nhiên ngắm ‘lão nhị’ của hắn hả!!!
“Anh… từ Thái Lan đến à?” Nghe nói ở đó rất nhiều gay, nhưng mà, dạng người cường tráng như hắn mà cũng là gay à?!
“Ông đây đi Thái Lan.” Lúc thực hiện nhiệm vụ hắn cũng tới đó không ít lần: “***, sao lâu thế vẫn chưa thấy đâu!”
Từ lúc cúp máy tới giờ, còn chưa được
nửa phút mà, tài xế nhìn đồng hồ: “Này… thế… người vừa rồi, anh có biết
không?” Cũng là gay à?
“Là sếp của tôi mà!” ***, lại bỏ rơi hắn để đi được.
“Sếp nhà anh… Hắn… hắn cướp xe của tôi…”
“Anh ta chỉ mượn một chút thôi!” Hắc Tử nói.
Một chiếc taxi từ xa đi tới, dừng lại ở
trước căn biệt thự, tài xế chính là người tạp vụ vừa nhận điện thoại:
“Ông nào sắp đẻ?” Tay tạp vụ mở cửa xe, mở miệng hỏi. Tiếng hét mạnh mẽ
trong điện thoại khiến hắn nhanh chóng phi lại đây, chỉ muốn nhìn xem
người phụ nữ nào mà có ông chồng thô lỗ như vậy.
“Anh ta!” Tài xế tiên sinh chỉ người đàn ông cao to đứng bên cạnh! Tay tạp vụ trợn tròn mắt!
“Xuống xe!” Hắc Tử thô lỗ kéo hắn xuống, sau đó công khai ngồi vào ghế lái, đi theo hướng mà đồng chí Hạ Vũ vừa
rời đi, để lại một luồng khói nhạt.
Tài xế đồng cảm vỗ vai tay tạp vụ: “Người anh em, tôi thật sự xin lỗi cậu!”
“F**k!” Sau khi tay tạp vụ kịp phản ứng
lại, hắn liền dựng thẳng ngón tay giữa về phía hắn ta: “Ông còn phải dựa vào cái xe đó để kiếm vợ mà!”
“Báo án đi!” Vừa rồi dáng vẻ của tên kia như hung thần ác sát, nếu hắn mà không gọi điện thoại, chỉ sợ hắn sẽ
chết tại trận mất! Chết bạn chứ không chết ta, đạo lý này, thời nay ai
cũng hiểu. Hơn nữa, hắn cũng phải làm gương cho đồng đội đây thôi. Hai
người bây giờ cũng coi như cùng hội cùng thuyền: “Chúng ta mau đi tới
cục cảnh sát báo án đi!”
\