Lại nói ở bên này, Kỷ Lương và Tiểu Bạch cũng đã tới địa chỉ mà Nội Đằng nói, đó là một bến tàu. Sáng sớm ở bến
tàu đã có không ít người tụ tập. Kỷ Lương rẽ đám người đi tới một nơi
râm mát. Ánh nắng sớm đã gay gắt khiến người ta không chịu nổi, thế mà
đám người kia vẫn nhiệt tình như vậy. Tiểu Bạch đứng ở một nơi không xa
Kỷ Lương, ra vẻ thoải mái nhưng lại không lúc nào dám thả lỏng, nhìn
chằm chằm tình hình Kỷ Lương phía bên này.
“Các vị, hãy chấm dứt hành động phản
kháng của chúng ta đi — tôi không có ý thù địch gì, tôi tới chỉ muốn nói lý lẽ với mọi người… Lần phản kháng này đã tạo ra tổn thất rất lớn cho
mỗi chúng ta…”
Ở đằng trước, đại biểu của một doanh
nghiệp nước ngoài tương đối có ảnh hưởng đang diễn thuyết. Một vài cảnh
sát vẫn đang duy trì trật tự. Loại biểu tình hoà bình này vẫn được cho
phép. Mấy ngày nay, Hắc Tử và Tiểu Bạch đã bắt được đa số phần tử kích
động nổi loạn. Thiếu mấy phần tử này, thì hành động biểu tình thị uy
cũng dịu đi không ít, nhưng xem ra, đây vẫn là một trận chiến lâu dài
giữa nhóm công nhân và đám doanh nghiệp nước ngoài.
Thời gian dần trôi qua, Kỷ Lương mở điện thoại xem lại địa chỉ trong tin nhắn hôm qua, nhưng cũng không thấy
bóng dáng Nội Đằng đâu… Cho đến hơn một giờ sau, đám người ở bến tàu đã
tản ra, nhưng vẫn không thấy Nội Đằng xuất hiện. Khi Kỷ Lương gọi lại
thì đối phương đã tắt máy!
Xem ra, cô bị gã đùa giỡn rồi!
Có lẽ Nội Đằng đang thử cô.
Kỷ Lương ra hiệu cho Tiểu Bạch, ý bảo
mình tranh thủ đi toilet. Quy hoạch ở đây không được tốt, muốn tìm một
nhà vệ sinh công cộng cũng khó. Đàn ông còn có thể trực tiếp tìm một góc nào đó cũng giải quyết được, nhưng phụ nữ da mặt mỏng, không thể nào
giải quyết vừa tiện vừa nhanh như thế được.
Kỷ Lương vừa bước từ trong toilet ra thì một bóng người cũng chợt loé lên bên cạnh, đụng vào vai cô: “Đi
theo tôi, đừng quay đầu lại.”
Kỷ Lương ngẩn người, lập tức nhanh chân
đuổi kịp gã: “Anh bắt tôi chờ hơi lâu đấy, gần hai tiếng rồi.” Nhưng mà… Kỷ Lương nhíu mày, sao gã lại ở ngay toilet chờ cô? Chẳng lẽ…
“Tôi vừa đến bến tàu…” Lời nói của Nội
Đằng khiến Kỷ Lương giật mình: “Nhưng mà phát hiện hình như cô bị theo
dõi, nên không xuất hiện.”
Cừ thật, quả nhiên là rất cẩn thận. Nếu giờ gã dám ra đây, vậy thì nhất định gã đã xác định không có ai đi theo cô nữa…
“Xem ra tôi vẫn sơ suất quá.” Kỷ Lương làm ra vẻ chán nản: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Tìm một chỗ nói chuyện.”
“Ở đâu? Quán rượu hôm đó à?”
“Không, không đi tới đo.” Nội Đằng dẫn
cô đi vào một vài ngõ nhỏ: “Gần đây tôi phát hiện… Có thể có cảnh sát
trà trộn vào trong nội bộ chúng ta, rất nhiều anh em của tôi đã bị bắt,
làn sóng biểu tình cũng dịu đi.”
“Việc này… phải làm thế nào?”
“Bên chỗ quán rượu đã bị theo dõi, chỗ tôi ở cũng không an toàn.” Nội Đằng nhìn cô: “Chúng ta qua chỗ cô đi.”
Chỗ cô à!!!
Kỷ Lương thầm nghĩ, hỏng bét rồi. Chỗ hiện giờ cô đang ở tạm, là căn biệt thự không biết Tiểu Bạch kiếm đâu ra…
“Tới chỗ tôi à?”
“Sao? Không được à?”
Kỷ Lương cười: “Cũng không phải là không được, chẳng qua, tôi là một bà goá, nếu đưa đàn ông về nhà, chỉ sợ sẽ
bị người khác nói xấu.”
“Để trả thù cho người đàn ông của mình,
thì mấy lời bàn tán vớ vẩn đó có là gì.” Nội Đằng không chấp nhận sự từ
chối của cô, xem ra là cố tình muốn đến chỗ cô, thuận tiện thăm dò cô
đây mà.
“Vậy… cũng được.” Nếu tiếp tục từ chối,
sợ sẽ khiến hắn nghi ngờ. Kỷ Lương chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Chúng ta đi vào bằng cửa sau, ở đó cũng ít người hơn.”
Khi Kỷ Lương đưa Nội Đằng đến biệt thự, gã nhướng mày: “Không ngờ nơi cô ở lại đẹp như vậy.”
“Nơi này…” Kỷ Lương thở dài: “Không phải tôi đã nói với anh sao, chồng tôi chết ở doanh nghiệp nước ngoài đó.
Sau khi bên kia cho người mua chuộc cảnh sát, vì không muốn tôi lại làm
ầm lên, nên cũng nhả ra căn biệt thự này để bịt miệng tôi…” Cô cười khổ: “Cũng chỉ là một căn nhà trống rỗng, tô vàng nạm ngọc bên ngoài.” May
mà căn biệt thự này thật sự trống rỗng, bên trong cũng không trang trí
quá hào nhoáng, nếu không, cô thật sự không biết phải nói thế nào: “Đi
thôi.”
Kỷ Lương mở cửa sau vào nhà, thì
phát hiện cửa sau của căn biệt thự không khoá. Kỷ Lương hơi run sợ, thấy Nội Đằng theo kịp, cô bước vào phòng khách, thì chợt thấy không ổn —.
Trong phòng khách có hai gã đàn ông lạ
mặt, còn Hắc Tử đang bị trói trên ghế, đầu, mặt và cổ đầy vết máu, một
khẩu súng chĩa thẳng vào thái dương hắn…
“Các người…” Kỷ Lương vừa đưa tay ra
định rút khẩu súng giấu trong người, thì bị người ta đánh thẳng vào gáy. Cô hoa mắt ngã gục xuống đất. Kỷ Lương cố gắng mở to mắt, thấy Nội Đằng đã đi tới, cây gậy gỗ trong tay đập mạnh xuống…
Khi Kỷ Lương tỉnh lại, đầu cô vô cùng
đau nhức, cô cố gắng mở to mắt, phát hiện ra mình đang ở trong một căn
phòng đọc sách xa lạ, người đàn ông mà cô đã nhìn thấy ở biệt thự đang
đứng trước mặt cô… Tầm mắt cô hơi mơ hổ, đang muốn đưa tay lên dụi mắt
thì mới phát hiện ra tay bị trói chặt vào sau ghế.
Tình hình này…
Kỷ Lương chợt nhớ tới đợt huấn luyện tại căn cứ, nhưng lần này rõ ràng không phải là thử nghiệm…
“Rốt cuộc cô cũng tỉnh!”
“Hắc Tử đâu?” Kỷ Lương chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng khiến máu đọng trong mắt tan đi một chút, cô không quên
tình hình của Hắc Tử trước khi cô bị đánh ngất.
“Yên tâm, hắn vẫn an toàn, ít nhất là
trước mắt vẫn an toàn.” Hắn biết thân phận của Hắc Tử, là người của
S.M.T. Nhưng người phụ nữ trước mặt này, thì trước đây hắn chưa từng
thấy.
“Anh muốn làm gì?” Mẹ nó, gã Nhật Bản
kia xuống tay quá độc ác. Gáy cô bị đập hai cái như vậy, nên giờ đầu óc
cũng mơ hồ: “Các người là đồng bọn của Nội Đằng à?” Kỷ Lương nhếch
miệng: “Sao người tốt không làm, lại đi làm chó cho Nhật Bản?”
“Nói năng cho sạch sẽ!” Một gã đàn ông
to lớn khác đứng bên cạnh, đưa tay tát vào mặt cô một cái, dùng rất
nhiều lực khiến cho môi Kỷ Lương rách ra.
“Cô đừng tự chuốc khổ vào thân!” Gã đàn
ông đứng trước nhìn cô một cái: “Muốn nói là chó, thì thủ hạ của Dương
Mục tôi mới đúng là chó.”
Gã đàn ông này, chính là Dương Mục!
“Quả nhiên là chủ nhân nào thì nuôi ra
dạng cho đấy.” Kỷ Lương hơi nhếch môi cười: “Vậy phải xưng hô thế nào
đây, chủ nhân tiên sinh?”
“Tôi làm việc cho Quốc gia, cô có thể
gọi tôi là Dương tiên sinh.” Dương Mục thực sự không thích nụ cười trào
phúng, toát ra vẻ khinh thường đó của cô.
“À —.” Kỷ Lương kéo dài giọng: “Dương
tiên sinh, xin hỏi, anh mất nhiều công sức như vậy “mời” tôi tới đây,
lại còn tiếp đãi tôi “long trọng” như thế, là muốn tôi “cống hiến sức
lực”, làm gì đó cho anh sao?” Cô nhìn xuống bàn tay đang bị trói chặt
của mình.
“Cũng không có gì khó khăn, chỉ muốn chữ ký vào dấu tay của cô thôi!” Dương Mục rút một lá thứ ra: “Đây là một lá thư nhận tội.”
“Thư nhận tội?” Kỷ Lương nhíu mày: “Dương tiên sinh vĩ đại, xin hỏi tôi phạm tội gì?”
“Hôm nay, có một kho hàng của doanh
nghiệp nước ngoài ở bến tàu bị nổ, người đặt kíp nổ chính là cô. Mà cô,
giả vờ hỗ trợ đám người biểu tình, mặt khác cố tình gây rối, sắp đặt vụ
nổ này.”
Nghe hắn nói xong, phản ứng đầu tiên của Kỷ Lương là: “Anh xác định là đầu anh không bị hỏng đấy chứ?” Lại đi
sai người đặt kíp nổ, hắn điên rồi hay là ngu ngốc: “Anh cho Nội Đằng đi đặt bom à? Chưa biết chừng người gã Nội Đằng đó cũng là một quả bom hẹn giờ ấy nhỉ!” Phần tử cấp tiến của phái chủ chiến, có mối thù hận rất
sâu sắc với Trung Quốc, vậy mà hắn để cho kẻ như vậy đi đặt bom?!
Không thèm để ý đến sự trào phúng của
cô, Dương Mục tiếp tục nói: “May mà Thượng đế nhân từ, nên nơi cô nổ bom chỉ là một kho hàng trống không, cũng không gây thương vong cho người
nào. Nhưng hành động này của cô rõ ràng là hành động khủng bộ.” Nói
xong, hắn còn ra vẻ tiếc nuối hít một hơi: “Sao cô có thể làm thế chứ?”
Vẻ mặt hắn thể hiện như là cô đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
Kỷ Lương mở to mắt, ngẩn người nhìn hắn
tự biên tự diễn: “Đây là cái mà anh gọi là… làm việc cho Quốc gia à?” Vì sao cô không hề nhìn ra một chút biểu hiện nào nói rằng người này đang
làm việc vì Quốc gia?!
“Lần bãi công biểu tình kéo dài này đã
khiến cho các doanh nghiệp nước ngoài bị tổn thất rất lớn. Nếu tiếp tục
nữa, thì sẽ mang lại nguy cơ lớn hơn cho Quốc gia, khiến cho nhóm phần
tử khủng bố nhân cơ hội lẻn vào, tạo ra tình hình hỗn loạn hơn nữa.”
Dương Mục nói: “Vì sự an toàn của Quốc gia, phải áp dụng một số thủ đoạn đả kích mạnh mẽ.”
“Cho nên, để đình chỉ làn sóng biểu tình này, anh để cho người ta gây nổ?!” Kỷ Lương cảm thấy không thể tin
được: “Anh đúng là… ngu có trình độ đấy! Sao anh có thể khẳng định rằng
Nội Đằng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói? Làm sao có thể xác định
gã sẽ nhất nhất nghe theo kế hoạch anh sắp xếp, đi gây nổ kho hàng trống kia mà không phải là đánh bom vào chỗ đông người?”
“Không! Không phải Nội Đằng, mà là cô,
chính cô đánh bom.” Dương Mục không muốn tiếp tục tranh cãi với cô: “Ký
vào thư nhận tội đi.”
“Ký cái thằng cha anh ấy.” Kỷ Lương
chửi thẳng thừng: “Tốt nhất là anh nên liên lạc với Hạ Vũ, nói tình hình này cho anh ấy. Nếu không, nếu để xảy ra sự cố gì, anh sẽ không gánh
nổi hậu quả đâu.” Nếu Nội Đằng đi ngược lại kế hoạch của hắn, đánh bom ở nơi khác… Mà theo Kỷ Lương thấy, thì khả năng này còn lớn hơn khả năng
Nội Đằng ngoan ngoãn đi đánh bom ở kho hàng trống.
Vừa dứt lời, thì gã đàn ông to lớn đứng
bên cạnh lại đập vào mặt cô một cái nữa, có điều, lần này không chỉ dùng bàn tay để tát, mà trực tiếp tặng cho cô một nắm đấm.
“F**k —.” Kỷ Lương chửi thề.
Gã đàn ông kia rút một cây bút nhét vào tay cô, để cô ký tên.
“Dương tiên sinh, Nội Đằng là một người
không thể ngoan ngoãn làm chó săn cho anh. Anh cho rằng anh nắm thóp
được gã à? Con mẹ nó, anh nghĩ gã thật sự là một con chó, anh có thể
dùng phương pháp thuần thú mà chế ngự à? Đó là một con người, lòng người là phức tạp nhất, *** anh mau tìm Hạ Vũ đến đi… A — F**k —.” Ngón giữa
tay trái chợt đau nhói khiến Kỷ Lương hét ầm lên.
Gã đàn ông bên cạnh bẻ ngược ngón giữa
tay trái của cô lên, sự đau đớn này còn hơn cả cái tát và nắm đấm ban
nãy, tay đau ruột xót, cơn đau như xé ruột xé gan cô.
“Ký đi!” Dương Mục nhìn cô một cái, xoay người cầm cốc cà phê trên bàn làm việc, uống một hớp.
“Anh không hiểu tiếng người à?” Kỷ Lương hít một hơi lạnh, cố xoa dịu cơn đau lúc trước: “A —.” Trên ngón tay
lại truyền đến cảm giác đau nhức, Dương Mục đi tới, đổ thẳng cốc cà phê
nóng hổi vào miệng Kỷ Lương đang há to để kêu!
Khi anh bị đau, nếu có thể hét lên thì
anh sẽ cảm thấy sự đau đớn của mình giảm đi không ít, nhưng hiện giờ,
ngay cả hét cô cũng không hét được. Kỷ Lương chỉ cảm thấy cả người như
sắp chết mất, cuối cùng đành phải mơ hồ rên lên: “Tôi ký — Tôi ký —.”