Mẹ.... Đình tỷ, chị điên rồi sao?
Lưu Viên Hoa vừa vỗ vỗ 6 thùng Number 1 mà nhân viên cửa hàng tạp hóa vừa đưa tới, vừa nhìn Bạch Bảo Đình.
Điên cái rắm.
Bạch Bảo Đình lười biếng chống một tay lên bàn, ngón tay còn gõ gõ mặt bàn, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng của Cảnh Nhã Diễm.
Cảm ơn Đình tỷ.
Cảm ơn Đình tỷ đã mời Number 1
Này này này, lấy cho tao một lon với!
Còn lại mấy lon thì để lại cho thầy Chu nhuận hầu đi, cả ngày kêu kêu quát quát à.
Lưu Viên Hoa cầm một lon nước đi tới, nghi hoặc nói:
Chị làm gì lại mời cả lớp uống nước ngọt vậy, cha chị lại gửi tiền cho à?
Bạch Bảo Đình quét mắt nhìn y một cái, cong môi cười:
Tâm tình ta tốt, mời cả lớp uống không được sao?
Cảnh Nhã Diễm ngồi phía trước bỗng khựng lại, hít sâu một hơi.
Sớm biết rằng người này có thể khoe khoang tới trình độ này, thì cô không nên nói lời kia.
Cô Mẫn Thảo thì dựa vào cạnh bàn đối diện với Bạch Bảo Đình, ngốc nghếch hỏi:
Vì sao tâm tình lại tốt á, trường học có gì đó sao, ngày mai không phải đi học à?
Trong mắt Lưu Viên Hoa xoay chuyển một vòng, rồi có thâm ý nhìn Cảnh Nhã Diễm:
Tao đoán.... Đình tỷ đang tư xuân.
Cô Mẫn Thảo cười mắng:
Mẹ, trong đầu mày có cái gì vậy, tao thấy mày mới tư xuân đấy.
Lưu Viên Hoa gân cổ lên, nhặt một cục tẩy ném về phía Cô Mẫn Thảo:
Tao tư xuân thì sao? Không được à? Tao đây đã FA bao lâu rồi, ngẫm lại thì không được rồi?
Cô Mẫn Thảo:
Cút cút cút, ai không biết trong mắt mày chỉ có Cảnh Tư Tịnh, làm gì còn thấy người khác chứ.
Lưu Viên Hoa trừng mắt nhìn Cô Mẫn Thảo:
Nói bậy vừa thôi, tao chưa từng có ý với Cảnh Tư Tịnh nhé.
Cô Mẫn Thảo nhún vai:
Được rồi, được rồi, đó là mày gán ghép cho Đình tỷ đúng không, nhưng phải xem lớp trưởng có đáp ứng không đã.
Lưu Viên Hoa trợn trắng mắt nói:
Đương nhiên lớp trưởng không đáp ứng rồi, Đình tỷ với cậu ấy....
Lưu Viên Hoa khựng lại, đột nhiên nhớ, Bạch Bảo Đình từng nói qua, không cần nói cho Cô Mẫn Thảo biết, xem bao lâu người này mới nhận ra được.
Cảnh Nhã Diễm không thể nhịn được nữa, để bút sang một bên, quay đầu nói:
Về sau đừng nghị luận về chị gái tôi trước mặt tôi, chị ấy không yêu sớm.
Bạch Bảo Đình cũng đuổi bọn y:
Nhanh chóng về chỗ đi, đừng làm lớp trưởng chậm trễ việc học tập!
Cô Mẫn Thảo chớp chớp mắt, gãi tóc nói:
Không phải...
Lưu Viên Hoa nhanh chóng móc lấy cổ Cô Mẫn Thảo kéo y ra phía sau:
Được rồi, được rồi, chúng ta tuyệt đối không được
làm lớp trưởng chậm trễ việc học.
Cảnh Nhã Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, oán trách nhìn Bạch Bảo Đình một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục sửa lại bài tập.
Thật ra thành tích có lên hay không, không quan hệ nhiều tới hoàn cảnh ồn áo nhốn nháo chung quanh. Cô cảm thấy mình tới bình cảnh, theo phương pháp học tập này có nỗ lực hơn nữa cũng không tăng lên được.
Nhưng cô lại không có biện pháp tốt hơn.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều vừa xong, đôi mắt của Cảnh Nhã Diễm có chút chua xót, cô chuẩn bị mát xa một chút thì thầy Chu Quang Kiệt đi vào.
Cảnh Nhã Diễm, cha của em tới, em cũng tới văn phòng một chút đi.
Lập tức trong lòng Cảnh Nhã Diễm thấy áp lực, cậu đẩy ghế dựa ra, đứng lên, đi theo cô Chu Quang Kiệt ra ngoài.
Ông Trác Hạc Hòa đã đứng ở cửa, ông mặc một chiếc áo gió dáng dài màu trắng ngà, đội chiếc mũ màu đen, cùng chiếc túi xách màu trắng được treo rên vai, ông còn cầm một túi hoa quả trên tay.
Chiếc túi xách kia là đồ đắt tiền nhất mà ông Trác Hạc Hòa mua, ngày thường ông luyến tiếc mang ra ngoài, chỉ khi đi tới những trường hợp quan trọng mới lấy ra để dùng.
Thật ra ông cũng rất đẹp, mặc dù không mặc quần áo sang quý gì nhưng chỉ cần hơi sửa soạn một chút là vượt xa với bạn cùng lứa tuổi. Nhưng mấy năm nay do làm lụng vất vả, nhìn trông già hơn tuổi thật.
Ông Tổng Miên rất khách khí đối với thầy Chu Quang Kiệt, trên mặt luôn treo nụ cười, vừa đi về phía văn phòng vừa lải nhải:
Thầy Chu à, thật sự làm phiền thầy quá.
Cảnh Nhã Diễm cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng đi theo sau thầy Chu Quang Kiệt đẩy cửa văn phòng ra, cô nói:
Cha Cảnh Nhã Diễm à, anh quá khách khí rồi.
Ông Trác Hạc Hòa đi vào, đặt túi trái cây lên bàn làm việc của thầy Chu.
Đương nhiên, thầy Chu từ chối nói:
Đừng, đừng, đừng, cái này tôi không thể nhận được, anh mang về cho các cháu ăn đi.
Ông Trác Hạc Hòa đè tay thầy Chu Quang Kiệt lại, ông nói:
Thầy Chu à, tôi không biết thầy thích gì, cho nên chỉ mua một chút trái cây, thầy cũng đừng thoái thác, thầy quản lý đám nhỏ này cũng không dễ dàng gì.
Cảnh Nhã Diễm liếc mắt nhìn một cái, bên trong túi có mâm sôi, táo, bơ, đều là những trái cây tương đối đắt tiền, rõ ràng ông Trác Hạc Hòa tới là để tặng quà cho thầy Chu Quang Kiệt.
Tuy rằng cô minh bạch đây là đạo lý đối nhân xử thế của thế giới người lớn, nhưng Cảnh Nhã Diễm vẫn thấy có chút không vui.
Cô thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn xuống mặt đất.
Thầy Chu trầm ngâm một lát, cười nói:
Cha Cảnh Nhã Diễm à, tôi biết ý của anh, nhưng tôi cảm thấy anh đây có thể là quan tâm quá sẽ bị loạn, anh quá nóng vội rồi.”l
Ông Trác Hạc Hòa sầu lo nói:
Không phải trong lòng tôi nóng vội thầy à, Cảnh Nhã Diễm ở cái lớp này, tôi lo cháu học hư, thầy xem thành tích của cháu cũng không quá tốt, về nhà lại luôn đối nghịch với tôi, trước kia cháu nó không như vậy.
Thầy Chu Quang Kiệt thầm nghĩ, đứa nhỏ này làm nhiều chuyện khác người, ông Trác còn không biết đâu.
Nhưng thầy Chu vẫn giải thích thay cho Cảnh Nhã Diễm:
Biểu hiện của cháu vẫn luôn rất tốt, giáo viên các
bộ môn cũng rất thích cháu, anh phải tin tưởng cháu chứ, Cảnh Nhã Diễm là một đứa nhỏ biết tự hạn chế.
Bà Tổng Miên hít sâu một hơi, dừng một chút, nâng mắt lên nói:
Thầy Chu, nói thật với thầy, rằng tôi không biết nói loanh quanh lòng vòng. Trong lớp có những học sinh mà thanh danh thật sự không được tốt, ví dụ như Bạch Bảo Đình, tôi cũng biết là Cảnh Nhã Diễm....
Cảnh Nhã Diễm đạm thanh nói:
Cha, Bạch Bảo Đình là bạn của con, cha đừng nói cậu ấy như vậy.
Ông Trác Hạc Hòa sửng sốt, ông quay đầu lại không dám tin tưởng nhìn Cảnh Nhã Diễm:
Con nói cái gì?
Cảnh Nhã Diễm cảm thấy trong lòng có một tảng đá đè ép cô tới không thở nổi.
Bạch Bảo Đình là bạn của con, không phải người có
thanh danh không tốt.
Ông Trác Hạc Hòa chỉ vào Cảnh Nhã Diễm nhưng lại nhìn về
phía thầy Chu Quang Kiệt:
Thầy giáo, thầy nhìn xem, sau khi nó tới cái lớp này, đã kết bạn với những người như vậy, thầy nói xem, nhà chúng tôi sao có thể yên tâm được!
Cảnh Nhã Diễm cau mày, ngón tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đến tê dại.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ông Trác Hạc Hòa ngoan cố tới nỗi không nói lý. Không biết ông từng nghe qua bao nhiêu điều tiếng về Bạch Bảo Đình, có lẽ chỉ là thoáng nghe một vị phụ huynh nào đó thuận miệng nói qua, vậy mà ông đã nóng lòng quy kết việc thành tích của cô giảm xuống là do cô chuyển tới cái lớp này, còn đổ lỗi cho Bạch Bảo Đình.
Cảnh Nhã Diễm còn không ý thức được, mình đã bắt đầu bao che cho Bạch Bảo Đình, không chấp nhận người khác nói bậy về y.
Nụ cười của thầy Chu phai nhạt một chút, thầy nghiêm mặt nói:
Cha của Cảnh Nhã Diễm này, có khả năng anh có chút hiểu lầm về đứa nhỏ kia, xác thật là Bạch Bảo Đình có chút tật xấu, cũng không thích học hành nhưng đứa nhỏ là một người chính trực.
Có một số việc tôi sợ làm ảnh hưởng tới cảm xúc của các vị phụ huynh, nên tôi không nói, lúc Cảnh Nhã Diễm vừa tới lớp này, đích xác là không thể dung hợp được, trong lớp có vài đứa nhỏ không hiểu chuyện nổi lên xung đột với Cảnh Nhã Diễm nhưng cha của đứa trẻ kia lại là chủ nhiệm của cả một khối trong trường, anh cũng biết đó, trong chuyện này Cảnh Nhã Diễm sẽ dễ dàng có hại.
Nhưng cuối cùng là Bạch Bảo Đình giúp đỡ, giải quyết việc này cho Cảnh Nhã Diễm, phụ huynh đối phương cũng không nói gì, hiện tại, Cảnh Nhã Diễm đã hòa hợp với cả lớp, ít nhiều là vì Bạch Bảo Đình, anh tùy tiện nói đứa nhỏ đó như vậy, có phải có chút phiến diện hay không?
Ông Trác Hạc Hòa ngẩn ra một chút. Ông chỉ nghĩ lấy Bạch Bảo Đình ra làm ví dụ thôi bởi vì ông chỉ biết đứa nhỏ này. Nhưng thật không nghĩ tới, đứa nhỏ kia còn giúp đỡ Cảnh Nhã Diễm. Điều này khiến ông ngượng ngùng nói:
Chuyện này, tôi … tôi không biết, Cảnh Nhã Diễm về cũng không nói gì với tôi cả.
Nhưng không thể không nói, buổi nói chuyện với thầy Chu Quang Kiệt này làm ông Trác Hạc Hòa thay đổi ấn tượng với Bạch Bảo Đình.
Ông nghĩ tới lúc Cảnh Nhã Diễm vừa mới tới lớp này còn từng bị chỉ trích, nhưng ông hoàn toàn không biết khiến cho ông có chút đau lòng, ngữ khí nói chuyện với Cảnh Nhã Diễm cũng mềm mại xuống.
Con nhé, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy tại sao về nhà không nói tiếng nào chứ?
Cảnh Nhã Diễm cười khổ.
Tối hôm đó, ông Trác Hạc Hòa còn tức giận với cô vì Cảnh Tư Tịnh phát sốt đó.
Thầy Chu Quang Kiệt thừa thắng xông lên nói:
Cha của Cảnh Nhã Diễm à, anh cũng nên tin tưởng giáo viên bọn tôi một chút, chúng tôi 100% để bụng Cảnh Nhã Diễm mà, tuy rằng thành tích của cháu không giảm xuống nhiều nhưng nếu muốn đột phá thì đích xác phải bổ sung thêm kiến thức.
Ông Tổng Miên vội vàng gật đầu:
Đúng vậy, tôi còn báo danh cho cháu học thêm nhưng mà học thêm hơn một tháng nhưng không chút hiệu quả, lần này thi chỉ đạt 80 điểm. Vị giáo viên kia là danh sư nổi tiếng, trên mạng thấy đều là khen ngợi.
Thầy Chu Quang Kiệt thở dài:
Những lời khen ngợi trên mạng rất nhiều đều là tự động, cũng có thể là giáo viên yêu cầu học sinh đánh giá, thường thì học sinh sẽ không cự tuyệt, nhưng trình độ thật sự thì không nhất định là tốt như những lời khen ngợi. Tôi kiến nghị là anh nên tìm cho đứa nhỏ một giáo viên dạy thêm giờ kèm một đối một, tốt nhất là giáo viên trong trường học của chúng ta, như vậy hiểu rõ tận gốc rễ.
Biểu tình của ông Trác Hạc Hòa có chút cứng lại, lúng túng nói:
Một đối một à....
Thầy Chu Quang Kiệt còn nhiệt tình giới thiệu:
Như tổ trưởng tổ hóa học của trường cô Nguyễn đó anh, trình độ giảng dạy thật sự rất cao, mỗi năm đều có thể dạy ra một số học sinh đi thi đấu giải toàn quốc, học sinh muốn học thêm với cô ấy rất nhiều, tôi có thể giới thiệu một chút, rốt cuộc thì Cảnh Nhã Diễm cũng là học sinh top đầu trường, hẳn là cô Nguyễn sẽ nguyện ý thôi.
Khóe miệng ông Trác Hạc Hòa giật giật, nhất thời không biết nói gì.
Đối với những giáo viên nổi tiếng như vậy, giá tiền một tiết học chắc chắc không dưới 2000 đồng, còn đắt hơn khi đăng ký học 1 quý trên các web.
Học mấy tiết thôi mà giá tiền cũng phải 2 vạn đồng, nhiều hơn 2 tháng tiền lương của ông. Ông cũng không phải không bỏ ra được, nhưng vạn nhất học vẫn không có tác dụng thì sao?
Thầy Chu Quang Kiệt nhìn cô một cái thật sâu sau đó chuyển đề tài:
Vậy cũng được, rốt cuộc thì cô giáo bộ môn hiện tại cũng hiểu biết trình độ của em, huống chi còn năm 3, chậm rãi ôn tập là được.
Ông Trác Hạc Hòa chà xát ngón tay, nói:
Vậy chuyện chuyển lớp thì...
Lập tức thầy Chu chặn lại lời của ông:
Tôi cũng sẽ tâm sự với giáo viên bộ môn, để thầy ấy phụ đạo thêm cho Cảnh Nhã Diễm, cũng chỉ ở lớp chúng tôi, không có ai cạnh tranh, giáo viên ngữ văn có thể đem toàn bộ thời gian để quan tâm Cảnh Nhã Diễm.
Ông Trác Hạc Hòa: “A...”
Thầy Chu thuận thế đứng lên, xách túi trái cây lên và nói:
Cha của Cảnh Nhã Diễm, anh cầm lấy trái cây đi, bên tôi sắp có cuộc họp giáo viên chủ nhiệm, nên không tiễn anh được.
Nói tới mức này rồi thì cũng không thích hợp để cầu thầy Chu Quang Kiệt chuyển lớp cho Cảnh Nhã Diễm được nữa. ông Trác Hạc Hòa cũng nhìn ra được, thầy Chu Quang Kiệt không muốn để Cảnh Nhã Diễm chuyển lớp, điều này ông cũng có thể lý giải, ai không hy vọng trong lớp có nhiều học sinh ngoan đâu.
Ông Trác Hạc Hòa có chút hoảng hốt nhưng ông thật sự không có biện pháp nào khác nữa. Sau khi do dự một chút, ông đẩy túi trái cây cho thầy Chu:
Vậy thầy Chu, tôi đi trước nhé, thầy để lại ăn đi, tôi xách về cũng quá nặng.
Dứt lời, ông Trác Hạc Hòa nở nụ cười miễn cưỡng, xách túi đi ra ngoài.
Tất nhiên Cảnh Nhã Diễm cũng đi theo ông. Vừa mới đi ra văn phòng, ông Trác Hạc Hòa đứng ở hàng hiên nhìn tòa nhà đối diện, trầm giọng nói:
Cảnh Nhã Diễm, con đã xin ngừng khóa học trên mạng rồi đúng không?
Cảnh Nhã Diễm trầm mặc.
Ông Trác Hạc Hòa hạ giọng, lạnh lùng nói:
Con nhìn xem giáo viên người ta nói con như thế nào! Con cũng được lắm, không thương lượng gì với ta, chưa gì tự mình làm rồi.
Ông ném điện thoại cho cô, Cảnh Nhã Diễm cầm lấy thấy trên màn hình là bài đăng trên trang cá nhân của cô Nghi về việc cô xin ngừng khóa học, giọng điệu âm dương quái khí viết
[Có một vài học sinh thật sự buồn cười, tự mình không nỗ lực, lại nói tôi làm không đúng. Tôi nỗ lực làm cho không khí buổi học sinh động, khiến cho học sinh không buồn ngủ không cảm thấy nhàm chán thì ngược lại bảo tôi sai sao! Ngừng học thì ngừng học đi, bạch nhãn lang như vậy, tôi cũng không dạy nổi đâu!]
Có thể vị giáo viên này cũng không biết đã thêm bạn bè là phụ huynh của những ai, cho nên không hủy kết bạn với ông Trác Hạc Hòa.
Phía dưới còn có thể nhìn thấy những lời bình luận, khen tặng của những vị phụ huynh khác.
[Trình độ của cô Nghi thế nào ai ai trong chúng ta đều biết, là giáo viên tốt nhất luôn suy nghĩ cho học sinh.]
[Có học sinh như vậy thật làm người thất vọng và buồn lòng! Không biết gia đình nào lại giáo dục ra người như vậy.]
[Cảm ơn cô Nghi, nếu không phải cô thì đứa nhỏ nhà tôi hiện tại vẫn còn u mê!]
Ông Trác Hạc Hòa hít vào thở ra vài cái, lúc nhân viên hỗ trợ gọi điện cho ông thông báo lại Cảnh Nhã Diễm đã xin ngừng khóa học, ông tức giận tới nỗi trước mặt tốt sâm.
Con nhìn con xem!
Cảnh Nhã Diễm lạnh mặt đảo qua một chút, ngón tay lướt lướt trên màn hình, xóa bỏ vị giáo viên này trong WeChat của ông Trác.
Động tác của cô quá nhanh, ông không kịp phản úng.
Sau khi hủy kết bạn, Cảnh Nhã Diễm trả điện thoại cho ông rồi nói:
Con nói chính là lời nói thật, nếu người kia đã mắng con....
Ông Trác ngây người hỏi:
Con định làm gì?
Cảnh Nhã Diễm khẽ hừ một tiếng, bàn tay đút vào túi, ánh mắt lạnh xuống vài phần.
Cô cảm thấy tư thế này khá giống với Bạch Bảo Đình.