Trên trán Mộ Miêu Miêu xuất hiện mây đen, rủ xuống đầu: “Thế nhưng là Mộng Mộng, em muốn gả cho anh, là vì biến mẹ anh thành mẹ em. Ai... Muốn phân chia mẹ, anh vẫn là rất thương tâm.” Bé nói xong thở dài một hơi.
Phong Tâm Mộng cong miệng.
“Phốc...” Tiêu Tiêu vui cười. Hai tên dở hơi, mới bao nhiêu lớn vậy mà cân nhắc vấn đề kết hôn không kết hôn. Một bốn tuổi, một mới năm tuổi, hiện tại đứa trẻ đều trưởng thành sớm sao? Phong Nghị Trì nếu là biết cô cứ như vậy bắt cóc con gái anh, nhất định sẽ bị điên đi.
“Tốt, mẹ đi, các con ngoan ngoãn nghe lời nha.” Đứng lên, kéo lên hành lý, cô quay người hướng trong phi trường đi đến.
“Bái bai...”
Thanh âm Miêu Miêu cùng Tâm Mộng đã trở nên càng ngày càng xa, vì con trai, cô cũng nỗ lực bảo vệ cái mạng này. Còn phải xem con trai lớn lên kết hôn đây.
Trong trạch viện Hiên Viên Liệt.
Điện thoại vang lên.
“Chủ thượng, Mộ tiểu thư đã xuất phát qua Italy rồi.”
“Biết rồi.” Hiên Viên Liệt treo điện thoại. Buông văn kiện trong tay xuống, Lam Đình Ngạn tân hôn, Đế Quốc Hắc Dạ lại vừa chiếm cứ hắc đạo Hàn Quốc không lâu, anh có rất nhiều chuyện không có xử lý xong. Lần này, chỉ sợ không thể lại đi Italy, chỉ có bỏ mặc cô đi đại náo một trận.
Đốt điếu thuốc, Hiên Viên Liệt đi đến ban công, một tay giữ trên lan can, một đôi mắt đen băng lãnh nhìn phương xa. Trung tâm thuê sát thủ đẳng cấp tranh tài? Nghe nói là muốn ký giấy sinh tử. Người phụ nữ này, cẩn thận một chút.
Nhẹ nhàng phun ra vòng khói, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu. Giống như thật sâu quát ra một hơi.
“Cộc cộc cộc...” có người gõ cửa.
“Người nào?” Hiên Viên Liệt quay đầu hướng phía sau nhìn.
“Liệt.” Cửa bị đẩy ra, Lam Đình Ngạn đi đến, tinh lực anh kém xa tít tắp trước kia, mặt mũi viết hai chữ tiều tụy.
Hiên Viên Liệt từ ban công đi trở về, để thuốc trong cái gạt tàn thuốc, đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, hai chân giang hai tay ra uốn lượn chống trên hai chân, mười ngón giao hợp lại cùng nhau, nâng quai hàm.
Lam Đình Ngạn ngồi vào trên ghế sa lon đối diện, cả người vô lực dựa vào nơi đó, cả người giống như là không có khí lực, nghiêng qua, ánh mắt mê ly liếc nhìn Hiên Viên Liệt, trong mắt giống như còn hiện ra sóng nước.
Mắt đen lạnh lẽo: “Ít dùng chiêu thức câu dẫn phụ nữ tới đối phó tôi.” Anh băng lãnh nói qua.
Lam Đình Ngạn mỉm cười, lúc này mới ngồi thẳng, giống như là một chút khôi phục tinh thần, cầm lấy hộp thuốc, đổ ra một cây, châm lửa rút ra đứng lên.
“Hô... Huynh đệ, cậu là không biết tôi cùng Giang Tiểu Băng qua tuần trăng mật, thật kém chút tôi mệt mỏi tàn rồi.” Anh bắt đầu nôn nước đắng.
Hiên Viên Liệt lạnh mặt, cũng không nói gì thêm. Chỉ là nghe anh kể khổ.
Anh líu ríu nói một đống lớn, chôn đầu xuống, tâm tình trở nên thất lạc, hai ngón tay ở giữa điều thuốc chậm rãi thiêu đốt, khói bụi rơi rơi xuống mặt đất: “Liệt.”
“Hả?”
“Tôi cưới vào cái ngày đó, cùng Tiêu Tiêu cũng không có phát sinh cái gì... Tôi biết cô có bệnh rượu, cho nên cố ý rót rượu. Nhưng ngày ấy, chúng tôi ngoại trừ ngoài biển bơi lội, qua trên núi leo núi, trở về đã mệt mỏi chết rồi. Cũng không có làm gì.” Ngữ khí anh cũng biến thành trầm thấp, sự kiện kia về sau, anh vẫn không có cùng Liệt gặp mặt, cũng không có nói rõ ràng sự kiện kia,. Tiếp lại qua tuần trăng mật. Bất quá... Anh cũng thật đã nhìn ra, quan hệ ở giữa Tiêu Tiêu cùng Liệt không tầm thường.
Hiên Viên Liệt để hai tay xuống: “Tôi biết.”
Lam Đình Ngạn ngẩng đầu: “Cậu tin tôi? Tôi biết phụ nữ có rất nhiều, cậu không hỏi tôi vì gì lựa chọn Tiêu Tiêu sao?”
“Tốt, về sau đừng nhắc lại chuyện này.” Hiên Viên Liệt lãnh đạm nói qua.
Lam Đình Ngạn thả tròng mắt xuống, anh không thể phủ nhận, lựa chọn Tiêu Tiêu đúng là có tư tâm, bởi vì anh rất ưa thích Tiêu Tiêu, mới có thể chọn cô làm người yêu. Đương nhiên ngoại trừ điểm ấy bên ngoài, còn có một nguyên nhân rất quan trọng. Anh một chưởng vỗ trên mặt của mình: “Liệt, tôi không thể không nói, bởi vì đã sắp không còn kịp rồi rồi.”