Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 42: Chương 42: Mùi dấm chua nồng nặc (3)




Phương Đông Dạ xuất hiện tại nhà ăn cùng Vô Ưu, ngay lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người. Dù sao, việc tổng giám đốc xuất hiện tại nhà ăn nhân viên, cũng là việc trăm năm khó gặp. Phương Đông Dạ nhìn vẻ vừa khẩn trương, vừa hưng phấn của mọi người, cảm thấy có chút phiền toái. Anh không thích bị nhiều người nhìn khi ăn cơm, như vậy khác nào là hành hạ. Nhưng, vừa nghĩ đến việc có thể phá hỏng bữa cơm của Vô Ưu và Hoắc Lãng, lại thấy sự hy sinh nho nhỏ này, không đáng kể chút nào.

"Phương Đông Dạ, ở bên kia, đi thôi."

Vô Ưu và Phương Đông Dạ đã thỏa thuận, trong giờ làm việc Vô Ưu sẽ gọi anh là tổng giám đốc, còn ngoài giờ thì gọi theo tên. Bây giờ là thời gian ăn trưa, cho nên Vô Ưu đương nhiên gọi theo tên anh. Hơn nữa, sau khi phát hiện được vị trí của Tiểu Hạ, càng không khách khí mà kéo tay anh, đi tới.

Cô gái đó là ai? Cô ta lại dám đụng vào người tổng giám đốc?

Nhìn có vẻ hai người rất thân mật, sẽ không phải là bạn gái của tổng giám đốc chứ?

Cô ta hả? Không phải đâu. Cô ta là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mới tuyển vào lần trước, chọn ra từ mấy ngàn người đó.

Hóa ra là cô ta hả? Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy.

. . .

Hành động tự nhiên của Vô Ưu, vô tình đã tạo lên một đợt sóng ngầm. Phương Đông Dạ bình thường rất ghét bị đưa ra tám chuyện, nhưng việc anh đi cùng Vô Ưu lần này bị bọn họ đưa ra bàn tán, chẳng những không tức giận, mà ngược lại, trong lòng thấy hơi hơi hưng phấn.

Anh thích nghe người khác nói chuyện ghép anh với Vô Ưu vào nhau, nhưng, cũng không có nghĩa họ được phép nói xấu cô. Phương Đông Dạ quay đầu lại, nhìn cảnh cáo cô gái vừa dùng cái giọng đầy khinh thường nói về Vô Ưu. Dù chỉ là một ánh mắt, nhưng thông minh như những người đó, cũng lập tức ý thức được, Vô Ưu đối với tổng giám đốc, chính là người đặc biệt.

"Tiểu Hạ, xin lỗi, tôi đã tới chậm. Cô đã chờ rất lâu hả?"

Vô Ưu sau khi kéo tay Phương Đông Dạ tới trước mặt Tiểu Hạ, vội vàng áy náy nói. Tiểu Hạ không dám tin mở to hai mắt nhìn Phương Đông Dạ. Trong đó có sự khẩn trương, có sự kích động, có cả mừng rỡ. Sau lần đầu tiên nhìn thấy Phương Đông Dạ, cô ta đã thường xuyên nghĩ về khuôn mặt mê người này đến ngẩn ngơ. Vốn tưởng rằng, có thể tiếp xúc với tổng giám đốc lần nữa là điều không thể, không ngờ, lại có thể gặp được anh trong tình huống này.

Phương Đông Dạ nhìn ánh mắt kích động của Tiểu Hạ, nhíu mày khó chịu, cũng nhận ra, mình đã hiểu lầm rồi. Thì ra Vô Ưu không phải đi ăn với Hoắc Lãng, mà đi ăn với cô gái mê trai trước mặt này. Nếu sớm biết như vậy, anh mới không cần tới đây đi.

Không vui thì đừng có tới nha!

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ bày ra bộ mặt đáng ghét, bộ dáng rõ ràng rất không thoải mái, cũng có chút mất hứng, nhưng vẫn làm tròn bổn phận giới thiệu hai người với nhau:

"Tiểu Hạ, đây là tổng giám đốc công ty chúng ta, Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ, vị này chính là bạn tốt của tôi, Tiểu Hạ. Sau này chiếu cố nhiều hơn nha."

Phương Đông Dạ không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Vô Ưu một cái, tỏ ý anh đã nghe thấy. Mà Tiểu Hạ liền vội vàng đứng lên, sau đó khoa trương cúi mình xuống chào:

"Chào tổng giám đốc."

"Ai nha, Tiểu Hạ không cần câu nệ như vậy. Lúc tan việc, kêu tên là được rồi."

Vô Ưu không muốn để Tiểu Hạ lo sợ, cho nên, sau khi nói xong không quên thầm thì vào tai cô:

"Cô đừng có nhìn khuôn mặt đáng ghét của anh ta mà sợ, thật ra, anh ta là người tốt đó."

Tiểu Hạ nghe xong, ánh mắt hoài nghi nhìn Vô Ưu thật lâu, trực giác cô ta mách bảo, Vô Ưu và Phương Đông Dạ vô cùng thân thiết. Cảm giác này, làm cô ta rất không thoải mái.

Vô Ưu mặc dù là nói thì thầm vào tai Tiểu Hạ, nhưng giọng nói cũng không hề nhỏ, Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu nói thế, buồn cười lắc đầu một cái. Không biết là nên giân cô vì không coi mình ra gì, hay là nên vui vẻ vì cô không thấy sợ mình nữa.

"Ăn gì nào? Tôi đi lấy."

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tự nhiên hỏi. Mà Vô Ưu cũng đương nhiên trả lời:

"Tôi ăn gì cũng được. Anh xem rồi tự chọn đi. Tiểu Hạ, cô ăn gì?"

Cái gì? Tổng giám đốc đi lấy thức ăn cho mình?

Tiểu Hạ vì ý nghĩ này mà có chút bối rối, vội vàng nói:

"Ăn gì cũng được." Nói xong hồi hộp cúi đầu. Phương Đông Dạ thờ ơ, quay đầu rời đi, lịch sự giúp hai cô gái lấy thức ăn.

"Tiểu Hạ, cô có sao không? Xin lỗi, tôi cũng không muốn cho anh ta đi cùng. Nhưng anh ta nhất định. . ."

Vô Ưu tưởng rằng Tiểu Hạ bị Phương Đông Dạ dọa cho sợ, nên sau khi Phương Đông Dạ đi, vội vàng nói xin lỗi. Cô cũng không muốn vì chuyện này, mà dọa cho người bạn tốt Tiểu Hạ chạy mất. Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi:

"Vô Ưu, cô với tổng giám đốc có quan hệ như thế nào?"

Ánh mắt Tiểu Hạ căng thẳng, vấn đề cô ta hỏi cũng làm cho Vô Ưu có chút khó hiểu.

"Quan hệ gì chứ? Chính là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc. Đúng rồi, còn có quan hệ láng giềng nữa."

Vô Ưu không giấu diếm gì, đem hết những quan hệ mình có thể nghĩ ra, nói cho Tiểu Hạ. Tiểu Hạ không chớp mắt nhìn vào mắt Vô Ưu, muốn từ trong mắt cô tìm ra dấu vết việc cô nói dối.

Hai tròng mắt Vô Ưu trong suốt, có thể nhìn thấy đáy. Tiểu Hạ nhìn xong, nghĩ chắc Vô Ưu không có nói dối mình. Nhưng, vẫn như cũ không yên tâm hỏi:

"Vô Ưu, cô thích tổng giám đốc sao?"

"Ha ha, tôi sẽ không thích bất kỳ một ai."

Vấn đề Tiểu Hạ vừa nêu ra, Vô Ưu không thèm nghĩ gì, nói thẳng luôn đáp án. Đáp án vô cùng khẳng định, làm Tiểu Hạ càng khó hiểu vô cùng:

"Tại sao? Chẳng lẽ cô có người thích rồi sao?"

Vô Ưu lắc đầu, sau đó nói:

"Tôi chưa có người thích, nhưng, tôi cũng sẽ không thích bất kỳ ai." Sau khi nói xong, thấy trên mặt Tiểu Hạ có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi:

"Tiểu Hạ, cô làm sao vậy? Tôi cảm thấy hôm nay cô không bình thường."

Tiểu Hạ nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Vô Ưu, sau đó lại hướng mắt ra nơi xa xa – chỗ Phương Đông Dạ đang chọn đồ ăn. Trong lòng không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc, có nên nói với Vô Ưu, chuyện mình thích tổng giám đốc không. Cô ta hy vọng Vô Ưu có thể giúp mình. Cứ coi như là không có được tình yêu của tổng giám đốc, sau này có thể thường xuyên nhìn thấy cũng tốt. Nhưng, lại thấy sợ, sợ sau khi nói cho Vô Ưu, Vô Ưu sẽ cự tuyệt. Tiểu Hạ bởi vì căng thẳng, hai tay run run không ngừng.

"Tiểu Hạ, cô làm sao vậy?"

Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ như vậy, từ giọng nói đến ánh mắt đều tràn ngập sự quan tâm, lo lắng. Cũng vì sự quan tâm này, Tiểu Hạ quyết định đánh cuộc một lần, chọn cách tin tưởng Vô Ưu. Cô ta sau khi hít sâu một hơn, nhìn vào mắt Vô Ưu, thẳng thắn nói:

"Vô Ưu, tôi thích tổng giám đốc."

"Hả?"

Đáp án của Tiểu Hạ nằm ngoài dự đoán của Vô Ưu, làm cô có chút không phải ứng kịp. Vừa rồi Tiểu Hạ căng thẳng như vậy, cô còn tưởng rằng cô ta do sợ hãi. Thì ra là thích. Sau khi phải ứng kịp, cô cười vui vẻ, nhìn Tiểu Hạ hào phóng nói:

"Thích thì phải theo đuổi, tôi ủng hộ cô. Nếu cần tôi giúp đỡ gì, tôi nhất định sẽ giúp cô."

Lúc trước cũng may là có Tiểu Hạ giúp đỡ nên giờ mới được làm việc ở đây. Lần này, nếu Tiểu Hạ muốn cô giúp, cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Vô Ưu thẳng thắn, hào phóng là điều Tiểu Hạ không ngờ. Cô ta không ngờ chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Không nhịn được, cầm tay Vô Ưu, kích động nói:

"Vô Ưu, cô đúng là bạn tốt của tôi. Tôi thực sự rất vui. Cảm ơn cô."

"Ha ha, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên."

Vô Ưu đĩnh đạc nói, lại còn không quên mơ tưởng:

"Nếu như Tiểu Hạ có thể thành đôi với tổng giám đốc, thì có thể trở thành nhân vật chính như trên TV được mọi người hâm mộ rồi."

Chim sẻ biến thành phượng hoàng, điều này có rất nhiều trong phim thần tượng. Mặc dù Vô Ưu chưa bao giờ mong chờ việc này sẽ xảy ra với mình, nhưng lại rất thích xem. Cho nên, nếu như chuyện này có thể xảy ra với bạn mình thì thật tốt. Cô thực sự rất kỳ vọng.

...

"Có chuyện gì mà hào hứng vậy?"

Phương Đông Dạ sau khi đi đến, thấy Vô Ưu và Tiểu Hạ cả hai đều rất vui vẻ, không nhịn được tò mò hỏi. Vô Ưu vội vàng nói:

"Không có gì, không có gì, ha ha, ha ha. . ."

Vừa nói, vừa nhìn Phương Đông Dạ cười mập mờ. Nhìn cô như vậy, còn nói không có chuyện gì. Thật đúng là làm người khác không thể tin được.

"Tổng giám đốc, có thể mang thức ăn lên được chưa?"

Tổng giám đốc đúng là tổng giám đốc. Đi ăn một bữa cơm cũng phải được đối đãi đặc biệt. Lại có thể, cả giám đốc phòng ăn và bếp trưởng cùng mang đồ ăn lên. Sau khi Phương Đông Dạ gật đầu, thức ăn bắt đầu được bày ra. Vô Ưu nhìn thẻ tên đính trên bộ quần áo màu trắng của họ, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Giám đốc phòng ăn: Lôi Vũ

Bếp trưởng phòng ăn: Triệu Hải

Không đúng nha. Giám đốc và bếp trưởng, không phải là học trưởng và Tề Rạng Đông sao?

Vô Ưu nghĩ vậy, nhìn Lôi Vũ hỏi:

"Phòng ăn có mấy giám đốc và bếp trưởng vậy?"

Lôi Vũ thấy rất kỳ quái khi nghe Vô Ưu hỏi như vậy, nhưng thấy cô đi cùng tổng giám đốc, đoán cũng không phải người bình thường, cho nên lễ phép trả lời:

"Phòng ăn chỉ có một giám đốc và một bếp trưởng."

Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu hỏi, cũng đoán ngay ra ý của cô. Chuyện này, sớm muộn gì cô cũng biết, cho nên, anh cũng không ngăn cản việc cô hỏi.

"Vậy Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông đâu? Bọn họ không phải là giám đốc phòng ăn và bếp trưởng sao?"

Người có vị trí trong xã hội, nói chuyện hay làm việc đều tương đối cẩn thận. Giám đốc phòng ăn đích thực là là người từng trải. Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông bị sa thải, là do tổng giám đốc phê chuẩn. Nhưng lúc này, nói chuyện liên quan đến tổng giám đốc với cô gái này là điều không cần thiết, hơn nữa, có vẻ như hai người kia đều là bạn của cô.

Sau một hồi suy tư, giám đốc phòng ăn không biết nên trả lời như thế cho phải.

"Hai người đó có việc khác rồi."

Phương Đông Dạ nói nhẹ nhàng, giúp bọn họ giải quyết vấn đề nan giải này. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ hỏi:

"Phương Đông Dạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Học trưởng và Tề Rạng Đông đâu?"

"Nhân viên trong công ty bị ngộ độc thức ăn. Giám đốc Hoắc và bếp trưởng Tề, cảm thấy mình làm việc không tốt, cho nên đã xin nghỉ."

Phương Đông Dạ thản nhiên nói, Vô Ưu bất mãn hỏi:

"Chuyện xảy ra khi nào? Sao tôi không biết gì?"

Vô Ưu sau khi nói xong, không nhịn được bắt đầu lo lắng cho Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông, nói:

"Như vậy chẳng phải bây giờ học trưởng không có việc làm sao? Không biết hắn bây giờ có sao không nữa?"

Giọng nói quan tâm của cô, làm Phương Đông Dạ nghe xong thấy rất không thoải mái. Nhưng cũng hiểu được, bây giờ không thể dùng lời an ủi cô. Phương pháp hữu hiệu nhất chính là di dời sự chú ý của cô.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Phương Đông Dạ giờ đã cực kỳ hiểu Vô Ưu, cho nên biết phương pháp nào là hữu hiệu nhất. Anh ngẩng cao đầu nhìn Vô Ưu, nghiêm túc nói:

"Vô Ưu, buổi tiệc tối mai, cô đã nghĩ mặc gì chưa? Có lễ phục thích hợp chưa?"

"Lễ phục? Phải mặc lễ phục sao?"

Vô Ưu chưa bao giờ tham gia tiệc kiểu này, chỉ mới tham dự tiệc sinh nhật của bạn học cùng phái thôi. Lúc ấy cô đều thích gì mặc nấy. Vì vậy, lần này cũng không nghĩ sẽ phải mặc lễ phục. Phương Đông Dạ sớm biết cô sẽ có phản ứng này, cười nhàn nhạt, nói:

"Ngày mai cô với người bạn này, đi chọn một bộ để mặc đi."

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ nhắc tới Tiểu Hạ, nghĩ lại điều Tiểu Hạ vừa nói lúc nãy. Cái đầu nhỏ ngốc nghếch không nhịn được, bắt đầu chuyển động, liền nhìn Phương Đông Dạ, nịnh nọt nói:

"Vậy ngày mai Tiểu Hạ có thể tham gia cùng tôi không?"

Phương Đông Dạ chỉ cần liếc mắt một cái, đã nhìn ra ý đồ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu. Nhưng, anh lại tưởng, cô làm như thế, chỉ là muốn đưa bạn tốt đi chơi đùa cùng. Cho nên, cười bao dung nói:

"Đương nhiên có thể."

Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói xong, hưng phấn nói:

"Oa, Phương Đông Dạ, anh thật sự là người quá tốt nha."

Phương Đông Dạ sau nghe được lời khen vuốt đuôi của cô, cười thoải mái.

Vô Ưu liếc thấy nụ cười vui vẻ của Phương Đông Dạ, liền đắc ý quay đầu nháy mắt với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ cười thẹn thùng đáp lại cô.

Tiểu Hạ không phải là không muốn tham gia buổi tiệc, mà là cô ta vừa mới nhìn thấy sự yêu chiều trong mắt Phương Đông Dạ dành cho Vô Ưu. Tổng giám đốc thích Vô Ưu! Phát hiện này làm cô ta kinh hãi, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.