Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 43: Chương 43: Sóng gió ập đến (1)




"Anh Tề, anh sao vậy? Rầu rĩ không vui, chẳng lẽ bác Tề lại ép anh tiếp quản công ty sao?"

Trong phòng ăn, một chàng trai trẻ tuấn tú, tự tin, nhìn rạng rỡ như ánh mặt trời, trên mặt đầy thú vị nhìn vẻ mặt phiền não của Tề Rạng Đông hỏi. Tề Rạng Đông không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu, sau đó nhìn người trước mắt, nói:

"Tiểu Khải, hôm nay vừa mới về nước, sao không nghỉ ngơi cho khỏe, lại vội vàng tìm anh như vậy, có chuyện gì không?"

Người được gọi là Tiểu Khải, vẻ mặt bất mãn nói:

"Anh Tề, em cũng 25 tuổi rồi. Đừng có gọi em là Tiểu Khải nữa. Nghe rất trẻ con, cũng rất ngu đi."

Tề Rạng Đông nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu ta, cười thờ ơ, phối hợp hỏi thăm:

"Được. Nhạc khải, bây giờ có thể nói rồi chứ."

Nhạc khải lúc này mới hài lòng cười. Sau đó nói ra mục đích của mình:

"Chiều nay công ty chúng ta sẽ cùng Tập đoàn “Trụ” thương lượng việc ký kết hợp đồng. Nếu ký hợp đồng thành công, tối nay sẽ có một buổi tiệc chúc mừng. Em muốn mời anh làm bếp chính."

Tề Rạng Đông nghe xong liền nhíu mày. Tập đoàn ‘Trụ’ không phải là công ty của Phương Đông Dạ sao? Với sự hiểu biết của hắn về Phương Đông Dạ, chắc chắn Phương Đông Dạ sẽ không dễ gì mà hợp tác với tập đoàn ‘Tử thần’. Nghĩ ký thành công hợp đồng dễ như vậy hả? Nghĩ vậy, Tề Rạng Đông nhìn Nhạc khải hỏi:

"Chú chắc chắn có thể ký hợp đồng thành công?"

Nhạc khải nghe xong, âm u xuất hiện che mất sự rạng rỡ như ánh mặt trời trên mặt. Nói không chút giấu diếm:

"Bất kể bên họ đưa ra điều kiện hà khắc thế nào, công ty chúng ta cũng đều đồng ý. Bởi vì, lần này nhất định phải ký thành công hợp đồng."

Mặc dù Nhạc Khải không nói ra lý do, nhưng Tề Rạng Đông cũng không khó mà đoán được, chắc chắn tập đoàn “Tử thần” đã xảy ra vấn đề. Hắn gật đầu hiểu, sau đó nói:

"Anh biết rồi." Nói xong, sau khi lưỡng lự một lúc, lại nói tiếp:

"Nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ tới tìm anh."

Hắn mặc dù không có ý định về tiếp quản công ty, nhưng nếu Nhạc Khải thực sự cần giúp đỡ, hắn sẽ không đứng ở ngoài nhìn.

"Cám ơn anh Tề. Em kính anh một ly."

Nhạc Khải nhìn Tề Rạng Đông cười vui vẻ. Vừa uống hết ly rượu, điện thoại Tề Rạng Đông đột nhiên vang lên. Hắn cũng không tránh đi, nhận điện thoại ngay trước mặt Nhạc Khải:

"Alô, Tề Rạng Đông nghe."

Bên đầu kia điện thoại, sau một lúc trầm mặc, là giọng nói hơi khàn khàn của Hoắc Lãng:

"Rạng Đông, tôi muốn cai rượu."

Tề Rạng Đông nghe xong, trên mặt xuất hiện nụ cười thật lớn, sự phiền não, u ám trên mặt trong nháy mắt đã biến mất. Giống như ánh mặt trời đột nhiên chiếu sáng xuống một vùng đất âm u vậy.

"Đói bụng sao?"

Tề Rạng Đông quan tâm thăm hỏi. Bên kia điện thoại Hoắc Lãng ngượng ngùng nói:

"Đói. Anh đến nấu cơm cho tôi ăn đi."

"Được. Tôi sẽ qua liền. Chờ tôi."

Cúp điện thoại xong, Tề Rạng Đông vẻ mặt rạng rỡ nhìn điện thoại. Nhạc Khải thấy hắn như thế, cảm thấy hứng thú nói:

"Oa oa, anh Tề, có vấn đề nha. Thế nào? Yêu rồi sao? Lúc nào chính thức cho em gặp mặt chị dâu đây? Không đúng nha! Vậy vị hôn thê bé bỏng kia của anh phải làm thế nào? Có muốn em đi quyến rũ cô ta, để cô ta chủ động từ hôn với anh không?"

Tề Rạng Đông nghe Nhạc Khải nói xong hơi sửng sốt, cũng chẳng phản bác gì, cười nhạt nói:

"Chú lo cho tốt chuyện của mình là được rồi. Anh đi trước đây."

Nhạc khải nhìn bóng lưng phóng khoáng của Tề Rạng Đông, cười vui vẻ. Anh Tề chính là thần tượng của cậu. Rõ ràng là đại thiếu gia tập đoàn “Thiên Hạ”, lại chạy theo học ngành y. Sự phóng khoáng kia, không phải ai cũng có được.

"Anh đẹp trai, dùng cơm một mình sao?"

Một mỹ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhạc Khải hỏi. Nhạc Khải rất nhanh liền lộ ra nụ cười xấu xa. Sau đó nói:

"Nếu như mỹ nhân không ngại, chúng ta cùng dùng."

Hoa hoa công tử với mỹ nhân chủ động, đương nhiên là ăn nhịp với nhau rồi. Xem ra đêm nay hai người này đều không cô đơn lạnh lẽo rồi.

...

Vô Ưu đúng là một người vô cùng chăm chỉ, hợp đồng ở công ty chưa đánh xong, hết giờ làm, liền lén mang về nhà. Mặc dù ngày mai còn nửa ngày nữa, nhưng Phương Đông Dạ tín nhiệm cô như vậy, cô cũng không muốn có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.

"Mẹ, đi tắm trước đi."

Nhạc Diễm thấy Vô Ưu lấy tay dụi dụi mắt, chắc nhìn màn hình quá lâu, nên mắt khó chịu. Cậu bé không khỏi đau lòng. Vì vậy, giục mẹ đi tắm, để thả lỏng một chút.

Vô Ưu lắc đầu, sau đó nói:

"Không được, mẹ còn rất nhiều. Mẹ nhất định phải nắm chắc thời gian chuẩn bị thật tốt."

Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu chăm chỉ như vậy, không khỏi có chút trách cha. Năng lực của mẹ cha cũng không phải không biết. Sao lại giao cho mẹ công việc phức tạp như thế chứ. Cậu bé đi tới cạnh Vô Ưu, vừa dụ dỗ, vừa làm nũng nói:

"Mẹ, mẹ đi tắm đi. Tắm xong người sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tinh thần được thả lỏng, làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều nha."

"Thật vậy sao?"

Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm nghi ngờ. Nhạc Diễm cho mẹ một nụ cười cực kỳ đáng yêu, sau đó gật đầu khẳng định. Vô Ưu nhìn bộ dáng Nhạc Diễm, gật đầu, nói:

"Được. Mẹ đi tắm trước. Mẹ thật sự có chút mệt mỏi." Nói xong đứng lên.

Nhạc Diễm sau khi lừa được Vô Ưu vào phòng tắm, liền đi tới chỗ máy tính ngồi xuống. Cái ghế hơi thấp, cậu liền nhảy xuống, điều chỉnh lại độ cao, xong mới từ từ ngồi lại lên ghế. Sau đó bắt đầu múa máy những ngón tay nhỏ xíu, “lách cách” đánh hợp đồng. Đánh được một lúc, cậu liền phát hiện ra vấn đề. Rất nhanh đã ý thức được, cha cậu đã bắt đầu hành động rồi.

. . .

"Mẹ tắm xong rồi sao?"

Nhạc Diễm ngồi cạnh TV xem, thấy Vô Ưu từ phòng tắm đi ra, liền cười chào hỏi. Vô Ưu vừa lau đầu vừa nói:

"Mẹ phải làm việc. Con ngủ sớm đi, không nên xem TV muộn quá."

Nói xong đi vào thư phòng, còn lại Nhạc Diễm, mặt lộ ra nụ cười.

Quả nhiên, năm phút sau, tiếng kêu sợ hãi của Vô Ưu đã truyền ra.

"Bé Diễm, con vào đây một chút. Nhanh nhanh lên một chút."

Nhạc Diễm nhảy xuống ghế sa lon, làm bộ khó hiểu hỏi:

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Vô Ưu giống như thấy quỷ, chạy đến bên cạnh cậu, lấy tay chỉ về phía máy tính, nói:

"Nó, nó. . ."

Nhạc Diễm đi qua, nhìn máy tính một lúc, sau đó nói:

"Không có chuyện gì a? Bị hư sao?"

Vô Ưu vội vàng lắc đầu, kích động nói:

"Không phải, rõ ràng mẹ còn ít nhất bốn trang chưa đánh. Bây giờ lại chỉ còn chưa đến một trang."

Nhạc Diễm nghe Vô Ưu nói xong, trong lòng cười muốn nổ tung rồi. Nhưng, vẻ mặt vẫn như cũ, bình tĩnh hỏi:

"Mẹ chắc chứ? Con nhớ lúc vào đây, mẹ đang đánh tới bốn chữ “tập đoàn ‘Tử Thần’” này nha."

Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói xong, cũng bắt đầu giao động rồi. Sau đó nghi ngờ hỏi:

"Thật thế sao? Mẹ như thế nào. . ." Nhạc Diễm cười kéo Vô Ưu ngồi lên trên ghế, nói:

"Mẹ, chắc mẹ quá mệt mỏi, nên trí nhớ không tốt. Đến đây. Mẹ đánh máy đi. Con giúp mẹ lau đầu."

Nhạc Diễm chăm sóc, làm Vô Ưu cao hứng cười. Dĩ nhiên cũng đem chuyện hợp đồng vừa bị người khác động vào quên luôn.

"Chữ này đánh sai rồi."

"Thiếu một chữ rồi."

"Khoan đã, chỗ này không đúng, sai rồi. . ."

Nhạc Diễm đứng trên một chiếc ghế nhỏ, vừa lau tóc cho Vô Ưu, vừa giúp cô chỉ chỗ sai để sửa. Không khí xem như tương đối ấm áp. Sau khi lau khô tóc, Nhạc Diễm bắt đầu xoa bóp không công, xem như đứa trẻ hiếu thuận đủ điều. Vô Ưu lúc này chính là đối tượng ước ao của mọi người, thế nhưng lại chẳng nghĩ được nhiều như thế. Toàn bộ tinh thần đều tập trung hết vào nửa trang hợp đồng còn lại, chiến đấu hăng hái suốt gần một tiếng mới coi như tạm xong.

"Ô ô, rốt cục cũng xong rồi."

Vô Ưu nhìn thành quả lao động của mình, cảm động đến chảy cả nước mắt. Nhạc Diễm thấy mẹ như thế cũng không nhịn được vui vẻ. Cậu cho rằng, người như mẹ, thật sự không thích hợp làm việc ở bên ngoài. Mẹ trời sinh ra là để người khác thương yêu, để người khác chăm sóc.

"Mẹ, đi ngủ thôi. Muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Nhạc Diễm nhìn mẹ mặc dù vui vẻ, nhưng vành mắt đã hơi đỏ đỏ, nên giục mẹ đi ngủ. Vô Ưu liền lắc đầu, sau đó nói:

"Không được, con đi ngủ trước đi. Mẹ muốn kiểm tra một lần nữa, xem còn chỗ nào sót hay sai chính tả không." Vừa nói, vừa chuyển lên trang thứ nhất, sau đó kiểm tra từng chữ, từng chữ một.

Tự biết năng lực của mình!

Điều này có lẽ là ưu điểm lớn nhất của mẹ đi.

Nhạc Diễm nhìn mẹ chăm chú kiểm tra lại hợp đồng, lộ ra nụ cười vui vẻ. Lỗi chính tả ở phần trên? Rất có khả năng đi, nhưng, cậu bé đã sửa lại hết rồi. Còn phần sau, vừa rồi cậu cũng đã rà soát, cho nên, hẳn là không có vấn đề gì rồi.

"Mẹ, con đi ngủ đây."

Nhạc Diễm nói xong, yên lòng trở về phòng ngủ. Tưởng rằng Vô Ưu sau khi kiểm tra hết hợp đồng, không có vấn đề gì, sẽ đi nghỉ. Nhưng lại không ngờ, Vô Ưu nghiêm túc đến độ, kiểm tra hết lần này đến lần khác. Sau khi kiểm tra đến lần thứ ba, vẫn không phát hiện ra lỗi nào, mới yên tâm. Nhưng, lúc đó cũng là hai giờ sáng rồi.

"Mẹ, sao mẹ còn chưa đi ngủ?"

Nhạc Diễm nửa đêm tỉnh dậy đi toilet, thấy Vô Ưu vẫn ngồi trước máy tính cười khúc khích, không dám tin hỏi. Vô Ưu quay đầu lại, nhìn cậu cười thật to, nói:

"Mẹ kiểm tra xong rồi. Sẽ đi ngủ ngay. Mẹ rất vui nha, sợ không ngủ được. Hôm nay mẹ ngủ chỗ con, được không?"

Bộ dáng Vô Ưu như vậy, làm Nhạc Diễm thấy vừa đau lòng, lại vừa kỳ quái. Đối với bộ dạng chăm chỉ, đáng yêu của mẹ, trong lòng đột nhiên thấy cực kỳ thích. Cậu bé dụi dụi hai mắt, sau đó nói:

"Uhm, vậy mẹ nhanh lên một chút." Nói xong đi vào phòng vệ sinh.

Một đêm này, Nhạc Diễm nằm trong lòng Vô Ưu, ngủ vô cùng thoải mái.

...

Ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm xong, Phương Đông Dạ đến gõ cửa nhà Vô Ưu, đón cô đi làm cùng. Dĩ nhiên, giống như thường, lấy lý do là cùng đường. Phương Đông Dạ cảm thấy không khí hôm nay có chút không đúng. Vô Ưu vô cùng vui vẻ, mà con trai của anh, nhìn anh có vẻ rất bất mãn.

"Bé Diễm, nó có khỏe không?"

Trên đường đi, Phương Đông Dạ không nhịn được dò xét hỏi Vô Ưu. Bởi vì anh thật sự không biết mình đã đắc tội với con trai bảo bối của mình lúc nào. Mà Vô Ưu còn lại là đơn thuần nói:

"Nó tốt lắm."

Chỉ ba chữ cũng đủ làm cho Phương Đông Dạ không thể hỏi gì thêm nữa. Anh cũng biết, dò hỏi tin tức từ Vô Ưu là điều không thể. Đành chờ khi nào có thời gian, tự mình đi hỏi người trong cuộc vậy. Nhưng, không cần chờ tới lúc hỏi người trong cuộc, vừa tiến vào phòng làm việc, thấy Vô Ưu đưa thành quả lao động đêm qua cho mình, anh lập tức hiểu, vì sao Nhạc Diễm lại mất hứng như vậy.

Tên nhóc kia nhất định nghĩ anh hại Vô Ưu phải thức đêm, nên khó chịu với anh. Trong lòng Phương Đông Dạ quả thật muốn kêu oan, anh cũng không ngờ Vô Ưu lại cố gắng như vậy.

"Đây, cầm lấy cái này."

Phương Đông Dạ chìa một cái thẻ đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu khó hiểu hỏi:

"Đây là cái gì?"

"Cô nếu làm xong việc rồi, vậy cùng bạn đi mua lễ phục mặc tối nay đi, mua cả trang sức nữa, cả trang phục của bạn cô. Toàn bộ công ty sẽ thanh toán. Mật mã là số nhà tôi."

Phương Đông Dạ nói xong, đưa thẻ đến gần Vô Ưu hơn. Vô Ưu mừng rỡ cười nói:

"Cám ơn tổng giám đốc, tôi đây đi tìm Tiểu Hạ đây."

Sau khi nói xong cầm thẻ bỏ chạy. Phương Đông Dạ nhìn bóng lưng Vô Ưu, vẻ mặt như nghĩ tới điều gì, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.