Mê Thất Điển Y

Chương 119: Chương 119




CHƯƠNG 119

“Chúng ta có quan hệ gì!” Ta nhìn tràng diện náo nhiệt, mà dường như chỉ có mình ta cô tịch.

“A!” Đầu ngón tay giống như bị niết đoạn[67].

“Chỉ cần đối tốt với ngươi một chút là ngươi liền thích chọc giận ta!” Lâm Hạo nhìn ta nói: “Ngươi nhất định phải bức ta thành như vậy sao? Ngươi không thể an phận một chút?”

“…… Ta không phải tự nguyện, ta không hợp với nơi này.” Ta nói.

Tay bị Lâm Hạo vặn, cả cơ thể cũng theo phản xạ hơi áp vào bên người y.

Ngoài cửa một trận huyên náo, hình như lại có người nào đến đây. Lâm Hạo cũng không thèm nhìn tới, nhưng mẫu thân Diệp Tề cười dẫn người nọ bước vào: “Đến, xem ai tới này. Lâu lắm không gặp, A Nam ”

Ta cùng Lâm Hạo kinh ngạc quay lại nhìn, phía sau phu nhân xinh đẹp rõ ràng là — Lâm Nam!

“A Hạo, ngươi thật sự cho ta một kinh hỉ lớn!”

Lâm Hạo không giải thích hiểu lầm, ngược lại biểu tình trên mặt lập tức điều chỉnh, cười nói: “Bá mẫu quá lời!”

Lâm Nam cũng ôn nhu hôn lên hai má nàng: “Sinh nhật vui vẻ, bá mẫu. Bá phụ đâu?”

“Hắn a, đang bận lắm, chuyện làm ăn thật không có biện pháp a!” Diệp mẫu bất đắc dĩ nói.

Lâm Nam tao nhã cười, “Ca ca, gần đây ổn không?”

“Không tệ!” Lâm Hạo thản nhiên nói, “Còn ngươi? Nghe có biến động lớn trong kinh doanh của Hoa Kỳ!”

“Đúng vậy, nhưng cũng không đến nỗi nào, mới có thể vội tới đây chúc sinh nhật Diệp bá mẫu. A Hòa, nhìn ngươi thật cao hứng!” Lâm Nam cười nói.

Lâm Hạo đứng ra chắn trước mặt ta, “Hắn nhìn thấy ngươi cũng không cao hứng như vậy!”

Những người chung quanh vô cùng hứng thú đánh giá chúng ta. Diệp bá mẫu sắc bén phát hiện Lâm Hạo và Lâm Nam mặt ngoài tuy bình tĩnh nhưng bên trong có ám lưu[68], “A Nam, lâu lắm không đã trở lại, đi chào hỏi bá phụ ngươi đi! Hắn rất nhớ ngươi!”

“Đúng vậy, đi thôi, ta đưa ngươi đi!” Diệp Tề ở bên cạnh cũng nhìn ra, tiến tới đây nói.

“Ta đi chào hỏi bá phụ trước, chốc nữa quay lại cùng ca ca ôn chuyện!” Lâm Nam nói xong liền xoay người đi đến chỗ một đám người.

Không còn Lâm Nam, người chung quanh lại trở nên bình thường. Lâm Hạo nhìn chằm chằm Lâm Nam đang nói chuyện với người khác, nói: “Lát nữa chúng ta về.”

Gặp lại Lâm Nam hoàn toàn là ngoài dự liệu, chỉ sợ đây cũng ngoài tính toán của Lâm Hạo. Y khi mới gặp lại Lâm Hạo cũng kinh ngạc không khác ta là mấy.

Lâm Nam lại bước tới chỗ chúng ta, quả nhiên chỉ là đi chào hỏi mà thôi.

“Sao chưa gì đã trở lại?” Lâm Hạo hỏi.

Lâm Nam mỉm cười nói:”Ngay từ đầu đã nghĩ sẽ đến, bất quá, nếu ta sớm quyết định muốn tới, chỉ sợ ca ca sẽ không sẽ đến, huống chi còn mang theo hắn!” Ánh mắt chuyển hướng sang ta, bên trong kích động.

Không nhìn Lâm Hạo đang nhíu mày, Lâm Nam tự ý ngồi xuống bên cạnh ta. Ngại trước mắt mọi người, Lâm Hạo cũng không thể tức giận, cố lộ ra tiếu ý nhạt, nhưng lại ngang nhiên vòng tay qua thắt lưng ta.

Lâm Nam nhìn tay Lâm Hạo, con ngươi màu đen thâm u như hồ nước khôn cùng.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập cửu chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.