Mê Thất Điển Y

Chương 120: Chương 120




CHƯƠNG 120

Ta vội ngăn Lâm Hạo: “Nơi này…… Buông ra……” Trước mắt bao người, Lâm Hạo sao có thể không kiêng nể gì như vậy.

Nhưng Lâm Hạo xoay lại, gương mặt vô cảm đến đáng sợ. Ta nuốt lại lời định nói, nếu chọc giận Lâm Hạo, cho dù ở trong này, cũng không thể cam đoan y sẽ không làm gì ta.

Lâm Nam mở miệng: “Tính tình ca ca vẫn xấu như ngày nào a!”

Lâm Hạo hừ nói: “Phải không? Ta cũng chỉ đối xử với người thân cận như vậy mà thôi!”

“Cho nên ca ca mới tìm mọi cách cản trở chuyện của ta ?” Lâm Nam nói tiếp.

“Ngươi ám chỉ điều gì?”

“Nhất định ca ca biết mà!” Lâm Nam cười nói.

Người ngoài nhìn Lâm Hạo cùng Lâm Nam là hai huynh đệ lâu ngày gặp lại, gương mặt tươi cười trao đổi cảm tình, nhưng kẻ bị kẹp giữa bọn họ là ta đây sau lưng đổ mồ hôi, phẫn nộ đối với Lâm Nam cũng dần dần dâng lên, cảm giác bị vứt bỏ lúc ấy lại xuất hiện ở trong trí nhớ.

“Ta muốn đi toilet!” Ta nói.

Lâm Hạo cùng Lâm Nam đồng thời nhìn ta, ta lại nhìn Lâm Hạo, tay y không bỏ ra nên ta không thể đứng lên.

“Ta đi cùng ngươi, ngươi không biết vị trí!” Lâm Hạo nhân thể kéo ta đứng lên.

“Ta cũng đi!” Lâm Nam vội vàng đứng lên.

Nước lạnh thấm đẫm khuôn mặt, ta tựa vào bồn rửa tay, ta không muốn ra ngoài sớm như vậy. Ta biết bọn họ nhất định thủ sẵn ở bên ngoài, trong đầu giống như có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy thù hằn và xem thường, ta quay đầu nhìn ngoài cửa sổ……

Ngoài cửa sổ?!

Đi ra phía trước, cửa sổ nơi này có thể đẩy ra, bên ngoài một mảng hắc ám. Khoa tay múa chân một chút đo khoảng cách, miễn cưỡng có thể đi qua, cởi áo khoác, ta vội vã thử leo ra bên ngoài.

Trong lòng hưng phấn muốn hoan hô, trong phòng tụ hội hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có lẽ có thể thuận lợi rời đi.

Ta bắt đầu định phương hướng.

Nơi có ánh sáng là cửa chính. Hiện tại cho dù ta từ nơi đó đi ra ngoài cũng không có người chú ý ta, ta thật cẩn thận lách qua mọi người……

“Uy, ngươi đi đâu vậy?”

Thanh âm của nữ nhân. Đưa lưng về phía ánh sáng, diện mạo của nàng mơ hồ, nhưng thanh âm thanh thúy, trong tay mơ hồ có ánh sáng, nàng là ra ngoài hút thuốc. Ta tưởng nhóm nữ nhân đều cùng bạn nam ở bên trong mới đúng.

Nàng thong thả tới gần, mái tóc xoăn gợn sóng trên đầu được cuộn lỏng lên, là nữ nhân họ Lăng bị Lâm Hạo cự tuyệt!

“Ta nhận ra ngươi, cùng người ở bên cạnh A Hạo!” Dập thuốc lá, nàng vén vạt váy.

Không có thời gian cùng nàng nói chuyện, ta nói: “Thực xin lỗi, ta còn có việc!”

“Ha ha, ngươi đang bỏ trốn sao? Muốn ta kêu một tiếng không? Rất nhanh sẽ có người lại đây. Nơi này ở lưng chừng núi, không có xe sẽ không thể chạy đi. Chắc chắn ngươi sẽ bị bắt lại!” Đôi mắt đẹp ấy híp lại, trong bóng đêm hiện lên tia ác ý.

“Ngươi……” Nếu còn thế này, Lâm Hạo sẽ phát hiện .

Nàng nhìn ta tựa như đang chế nhạo……

Hoàn đệ nhất bách nhị thập chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.